Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Người lạ trong phòng sinh hoạt chung

Người dẫn đường năm nay là Huynh trưởng Cecilia Dragonis, một nữ sinh nhiệt huyết, dẫu có mệt mỏi đến đâu, chị cũng dẫn đám tân sinh đi tới nơi về tới chốn.

Vậy nên, có không ít học trò năm trên đi theo Cecilia, đề phòng buồn ngủ mà lạc lối. Hàng năm nhất vốn đã dài (hơn nhà khác) nay dôi ra gấp đôi. May mắn không bị con Peeves cản trở gây tắc đường.

Chloé và Constant lại đi sau cùng, nhưng vẫn đủ gần để nghe thấy đàn chị nói mật khẩu với bức tranh Bà Béo án ngữ ở cửa ra vào ký túc xá Gryffindor.

"Divina potentia."

"Oswald Taylor là sức mạnh thần thánh hả?" Charlie nói, khúc khích. Chloé tò mò dỏng tai nghe. "Chẳng biết Cecilia Dragonis sẽ đi với mật khẩu gì đây?"

"Ý anh là saooooo?" Fred hỏi, ngáp dài. George ậm ừ đế vào, tỏ ra cũng để ý đến câu chuyện của anh em mình.

"Đó là một thú vui "tao nhã" của Bà Béo: đặt mật khẩu đầu tiên theo tên vị Huynh trưởng đã dẫn đường năm trước," Charlie giải thích, có vẻ hứng thú với vấn đề này. "Như vào năm 1988, mật khẩu là "lunae" (trăng khuyết) ứng với Nguyễn Vân Nguyệt. Năm 1970, "protego" (bảo vệ) lại liên hệ với Raymond "Ray" Gwauld."

"Vậy vào năm 1992, mật khẩu sẽ là "the greatest stupid git" (thằng đần vĩ đại nhất) cho Percival "Percy" Weasley."

Fred lẩm bẩm, đi tuột lên phòng mà không tạm biệt Charlie. George thì khịt mũi, lắc lư như say rượu một lát (có lẽ do buồn ngủ), làu bàu gì đó về "ingenuous" (ngây thơ) rồi mới nối gót anh trai sinh đôi về phòng. Charlie lẩm bẩm cái gì đó, nghe như:

"Mấy cái thằng này, suốt ngày chỉ vậy thôi. A, Percy, đừng có nghe chúng nó nói linh tinh."

"À không, em..."

Chloé không rõ Percy có tức giận hay phản ứng gì với trò đùa của hai đứa em không, vì đúng lúc ấy Cecilia yêu cầu đám tân sinh mau chóng đi ngủ, đừng ở đây buôn chuyện nữa bằng một giọng sang sảng rất giống tiếng rồng gầm.

Con bé chỉ có thể luyến tiếc nhìn hai bóng người trong căn phòng hình tròn đỏ rực ấm cúng, trước khi mơ màng đi dọc hành lang tầng trên và rồi đâm sầm vào Constant. Cô nhỏ đang đi đột nhiên đứng lại.

Không hề trách cứ mà còn kéo Chloé đứng dậy, Constant sau đó gõ vào tấm bảng đồng gắn trên cánh cửa ngay gần chỗ chúng đứng nghe cạch cạch.

"Phòng tụi mình đây."

Hai đứa (may mắn) chung phòng với Layla, không phải chịu đựng con bé tóc dài. Nhỏ với hai đứa còn lại ở phòng bên cạnh. Chỉ mỗi McLaggen cô đơn một mình giữa "giang sơn" rộng lớn mà thôi.

Đồ đạc hành lý đã được để ngay ngắn cuối chân mỗi chiếc giường có bốn cọc mùng.

Giường Chloé cạnh cửa sổ, sát cạnh tấm rèm đỏ thẫm có những sợi tua vàng. Chăn ga gối đệm đậm chất Gryffindor, lại êm ái mềm mại khiến con bé để mệt mỏi xâm chiếm lấy mình, chìm vào giấc ngủ, như Layla và Constant.

Nhưng chẳng được bao lâu, chỉ cỡ nửa đêm, Chloé đột nhiên tỉnh giấc rồi không tài nào ngủ lại được, chỉ có thể nhìn chằm chằm lên tấm màn đỏ giăng trên đầu và nghĩ xem vì sao mình phải thức.

Đến Harry Potter, với tất cả hào hứng và hạnh phúc được tới một nơi chào đón mình, cũng đã ngủ một mạch đến sáng, nếu bỏ qua chi tiết cậu nhóc gặp ác mộng về Snape và Quirrell.

Vậy thì cớ sao Chloé Strawberry, một kẻ luôn mơ được đặt chân tới Hogwarts, thậm chí biết khá rõ về ngôi trường, lại hồi hộp và có vẻ nghi ngại tới không thể yên giấc?

Đây không phải đêm trước tuần quân sự ở kiếp đầu tiên, lúc Chloé hoảng hốt sợ hãi một phần vì phải học nội trú, phần vì cơ sở vật chất ở khu quân sự về cơ bản là khủng khiếp đối với tiêu chuẩn của nó.

Không, đây là tháp Gryffindor với đầy những món đồ sang chảnh cùng đám gia tinh cúc cung tận tụy dọn dẹp sạch sẽ mọi vết bẩn và thông mọi bồn cầu bị nghẹt cơ mà, nó còn lo lắng gì chứ?

Thế nhưng, hai mắt con bé vẫn mở thao láo, lâu tới nỗi dần quen với bóng tối, nhận ra ánh trăng vẫn lờ mờ xuyên qua được tấm rèm dày ở cửa sổ, khiến căn phòng không tới nỗi tối đen như mực như nó tưởng.

Có lẽ một chút sữa ấm sẽ giúp ích được gì đó trong tình huống này.

Kiếp trước nó còn có một đoạn di chuyển dài từ trường tới khu quân sự trên xe buýt để ngủ bù, khi thức đêm cũng có điện thoại thông minh để giải trí, bây giờ chẳng có gì cả, mai lại còn học sớm, còn thức là còn khổ dài.

Nghĩ vậy, lờ đi ý tưởng về vắt óc hồi tưởng lời bài hát để thấy mệt mỏi thêm, con bé rón rén rời khỏi giường, đi nhón chân tới cửa phòng và vặn tay nắm cửa. Có tiếng kẽo kẹt rõ to khi còn bé mở cửa ra. Trời ơi, cửa ở Hogwarts sao mà kỳ vậy?

Nhưng may mắn, Layla, người nằm gần cửa nhất, vẫn ngủ ngon. Constant chỉ chép miệng càu nhàu gì đó, đại loại như: "Layla, đừng ăn đồ ăn rơi dưới đất, đau bụng đấy.".

Chloé trót lọt bước ra ngoài hành lang, tuy vậy lại bị dọa cho giật bắn mình khi thấy những ngọn đuốc vẫn rực lửa. Con bé nín thở chờ đợi ai đó, có thể là giáo sư McGonagall, phát hiện có đứa trốn ngủ.

Nhưng một phút, rồi hai phút, có khi lâu hơn mà có khi ngắn hơn thế, nó chờ mà chẳng ai tới bắt nó quay về phòng. Vậy là những ngọn đuốc không được ếm bùa gì đó giúp cảm ứng chuyển động.

Ơn phước.

Có đuốc thắp sẵn như thế này thì đường xuống bếp dễ dàng hơn rồi!

Thở phào nhẹ nhõm, nó lần mò xuống đến phòng sinh hoạt chung, nơi chỉ còn lờ mờ sáng nhờ ngọn lửa sắp tàn trong lò sưởi. Bởi thế, Chloé suýt khụy xuống vì giật mình và sợ hãi khi có giọng nói truyền ra từ trong bóng tối:

"Ai đó?"

Thôi được rồi, đen thôi đỏ là màu tóc, Chloé Strawberry không xui thì ai xui? Constant à? Chắc chắn là không rồi.

Một dáng người mảnh khảnh, nhưng vẫn bự hơn con bé nhiều lắm, tiến lại gần. Chloé thở khò khè, càng lúc càng thấy khó chịu khi lửa trong lò sưởi không thể soi tỏ người nọ.

Anh ta, hoặc chị ta, quá cao so với nguồn sáng, khiến khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối. Nó không biết đó là ai, cho đến khi người nọ cúi xuống và mở to đôi mắt của họ.

Đôi mắt màu xanh lam, hơi ánh chút đỏ cam của lửa trong lò, khiến nó như rực cháy sau cặp kính cận. Chloé nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, như thể đang nhận Nụ Hôn Giám Ngục, không tài nào dứt ra được.

"Strawberry!"

Giọng đối phương kêu tên nó đột nhiên lẻn vào giữa sự mê hoặc, với một tông giọng hoảng hốt lạ thường. Có chuyện gì vậy nhỉ?

"Thở! Em phải thở! Đừng có tự tiễn mình về với Merlin vào đêm đầu tiên ở trường chứ, đứa ngốc này!"

Thật kỳ quặc, sao lại bảo nó phải thở? Thở là điều duy nhất nó làm mà không cần phải cố gắng đó? Mà giọng nói quen thật đấy, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải?

Một cảm giác ấm áp bao quanh Chloé, cắt đứt mạch suy nghĩ về sự quen thuộc ở đối phương và đánh động con bé về một vấn đề khác.

Chloé đã nhìn người ta quá lâu, quá say mê, đến nỗi không nhận ra mình đã vô cớ bật khóc từ bao giờ, lúc này đang áp mặt vào ngực đối phương mà tiếp tục khóc lóc, khiến lớp vải áo kẻ sọc ướt đẫm.

Người nọ cũng vuốt lưng nó bằng đôi bàn tay dịu dàng hệt như má Alice, khiến Chloé chỉ muốn ôm lấy đối phương mà làm nũng, đòi hỏi được nâng niu chiều chuộng. Nhưng nào có nổi, vì nó chợt thấy vai áo mình âm ẩm.

Người ta cũng khóc, có lẽ là vì dỗ mãi mà con bé không chịu nín.

Một người cao thật là cao, bự thật là bự (tất nhiên, đối với nó thôi) nhưng tâm hồn lại mong manh và nhạy cảm quá đỗi.

Giờ thì Chloé thấy tội lỗi nhộn nhạo trong bụng như có cả một bầy ếch nhảy lóc chóc trong đó. Merlin, thánh thần, Chúa trên cao ơi, phải làm sao để người ta nín khóc bây giờ?

Chloé giao tiếp kém thứ hai thì không ai dám xưng chủ nhật, nên nó bỏ mặc những chuyện kỳ quặc đã xảy ra với chính mình mà đần ra, bắt chước đưa tay lên xoa lưng người ta.

"Đừng khóc, đừng khóc mà, em xin đấy..."

Em không biết dỗ người ta đâu, em sẽ tuyệt vọng lắm nếu anh (hoặc chị) khóc đó.

Như nghe thấy Chloé rên rỉ thảm thiết, người nọ siết chặt hơn chút xíu, một tay lùa vào những lọn tóc đỏ của con bé mà vỗ về. Hai đứa cứ thế ôm lấy nhau trước lò sưởi, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com