Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Thử xem sao


Sau Regulus Black, đợi hắn ta xuống lầu, hắn nói với tụi nhỏ: "Tiểu thư Granger, Harry và Ronald, các em lên đi. Anh ấy cần gặp mấy em."

"..."

"..."

"..."

Cả ba đứa nhìn nhau, trong khi đó, Draco Malfoy lại tỏ ra thất vọng và lo lắng trong lòng. Ba tụi nó luôn đi chung, và hắn luôn ở ngoài rìa, vì sao chứ? Dù hỏi trong lòng như vậy, nhưng thật sự Draco cũng thở phào nhẹ nhõm vì không phải lên đó đối diện với Prince Black.

Một sự thất vọng đầy may mắn.

Nghe nói những người trúng số thường táng gia bại sản.

Khi cả ba đứa bước vào căn phòng của Prince Black, hắn đang ở đó, ngồi trên ghế, và nhìn bọn nó. Không dài dòng, hắn nói: "Không làm mất nhiều thời gian của mấy đứa trong đêm Giáng sinh, anh chỉ đề nghị một việc quan trọng."

"Chuyện gì hả anh? Quan trọng để cứu anh của em và mấy anh còn lại à?" Ron hỏi, nhưng Prince Black không đáp, chỉ gật đầu.

Hermione đến gần hắn, hỏi kỹ: "Việc gì mà anh cần đến tụi em chứ? Về Draco phải không? Đáng lẽ ra không nên thiếu cậu ta những lúc này. Nhưng anh đã làm thế, và em đoán vậy."

"Em đoán đúng, Hermione." Prince Black đáp.

Harry nói ngay: "Nó còn giữ cái gì phải không? Lẽ nào lại là một Trường Sinh Linh Giá?"

"Anh nghi ngờ Draco có thể liên lạc với Shinsuke Malfoy ở quá khứ. Hẳn là ngoài Harry, Ron và Hermione còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Thứ mà Draco đang gìn giữ là chìa khoá duy nhất để anh có thể đến đó, nhưng anh trai yêu quý của cậu nhỏ ghét anh, vì vậy cậu nhỏ sẽ đề phòng anh." Prince Black thở dài đầy tâm sự.

"..."

"..."

"..."

Ron: "Anh nghĩ nhiều thôi, anh Shinsuke mắc gì ghét anh? Có anh ghét ảnh thì có."

"..."

"..."

"..." Prince Black.

Nghe thật sự châm chọc, nhưng Ronald Weasley không cố ý, hắn chất phác thật thà.

Harry tằng hắng một tiếng, giải nguy cho Ron, "Thái độ của Draco là đủ hiểu rồi, tụi mình còn từng nghi ngờ nó trải qua sóng gió gì nên trầm tính hẳn mà. Có thể là từ năm học trước nó đã giữ thứ đồ đặc biệt gì rồi."

"Từ năm học trước à?" Prince Black hỏi, thấy Harry gật đầu xác nhận, hắn mới lạnh nhạt hỏi: "Sao em không nói gì với anh, Harry?"

"... Em cho rằng nó không có gì quan trọng. Lúc đó anh Gin vẫn còn đó, cặp mắt ảnh vẫn lờ đờ, anh Katsura và anh Tatsuma vẫn còn cùng ảnh quậy banh trường cơ mà. Sao em có thể biết được Draco chợt kỳ lạ là vì đang nắm giữ bí mật gì đó có thể liên kết với quá khứ chứ? Sao em biết được nó cùng anh nó bày mưu hại anh chứ?! Anh cũng không biết mà phải không?"

"..." Ron.

"..." Hermione.

Cả hai ngẩn ra, theo bản năng nhìn nhau, rồi chợt ngại ngùng vì lâu lắm rồi không thèm nhìn thẳng vào mặt nhau lần nào.

Trái với Ron và Hermione đột nhiên ngại ngùng, không khí giữa Prince Black và Harry có vài giây đông cứng lại, sau đó, Prince Black mở miệng: "Harry, anh không trách em."

"Anh có!"

"Anh không có."

"Anh rõ ràng có! Anh không thể đặt tiêu chuẩn của mình lên bất cứ ai cả! Anh đã biết nó trước tụi em, nhưng anh không thể bắt được nó, vì nó trốn anh!"

"..."

Đầu Prince Black nhói lên, vì Harry nói đúng, thứ đó trốn hắn, và người đặt phép thuật như vậy lên nó chỉ có thể là Katsura.

Nếu đó là phép thuật liên quan đến thời gian, hắn hiểu hơn ai hết về tính bảo mật và toàn vẹn của nó, hắn đã từng viết một quyển sách nghiên cứu về thời gian, Katsura đã đến và lấy đi, trong căn nhà số 13.

Hắn cũng có sơ suất.

Hermione nói: "Thôi nào Harry, cậu bình tĩnh, anh ấy đâu phải muốn trách cậu chứ? Là do anh ấy đang lo lắng..."

"Ai cũng lo lắng. Không phải mỗi anh ấy." Harry kiên quyết cố cãi.

Ron đành chen vào: "Khác chứ. Như má mình lo lắng và xỉu rồi, nhưng anh rể không xỉu được. Ảnh đâu thể khóc trước mặt mọi người như má mình? Hãy thông cảm cho ảnh đi Harry. Bồ tưởng tượng coi, người bồ yêu bị quái vật bắt cóc, sắp sửa bị ăn thịt..."

Harry trong đầu hiện lên hình ảnh Ginny bị Tom Riddle bắt cóc, chuẩn bị cho một con rắn lớn ăn thịt cô bé...

"Sao bồ có thể nói vậy chứ Ron?! Bồ không lo gì cả à?!!!" Harry quát lên tức tối với cái ví dụ của Ron.

"Hả...? Lo chứ? Phải không?" Ron chưa hiểu lắm, chẳng hiểu Harry đột nhiên điên lên vì cái gì.

"..." Prince Black nhìn tụi nó quay vòng, nhức cái đầu.

"Được rồi." Prince Black nói, nhìn tụi nó mà như nhìn thấy cảnh tượng thời đi học, tụ lại là chẳng ra cái gì.

"Harry nói đúng, thứ đó, theo anh nghĩ là một quyển nhật ký, đang trốn anh. Nó sợ anh hơn những người khác rất nhiều, anh đã từng nghĩ Cheng có thể chạm tới nó, nhưng sợ là nó có trí tuệ siêu việt cả Chiếc Nón Phân Loại, nên nó ở thời điểm này sẽ rất cẩn trọng. Và điều anh muốn giao cho các em, là tiếp cận Draco, đừng để cậu bé bị "lạc lõng" năm học này."

"Sao anh nghĩ rằng tụi em có thể "tiếp cận" quyển nhật ký đó? Chính anh đã bảo nó khôn lanh hơn cả Chiếc Nón Phân Loại bị ma ám của trường mình! Nó còn sẽ rất "cẩn trọng" cơ mà!" Ron hỏi.

"Vì anh nghĩ nó không để tụi em vào mắt. Thử xem sao, đúng không?" Prince Black ôn hoà giải đáp.

"..."

"..."

"..."

Bọn nó: Nó nghĩ hay anh nghĩ?

...


Harry giống James thật sự =)))) thầy Snape ko nghiến răng thì uổng.



Tự nhiên muốn tư thế hôn này được diễn ra...

...

X: NakaGGGGGG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com