Chap 4
Harry giữa đêm tối tỉnh lại, thét lớn, hồng hộc thở dốc, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, vết sẹo đau đến co giật.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là tìm đũa phép đặt bên người. Nhưng trước khi cậu tìm ra nó thì đã có một đôi tay ấm áp đặt lên vai cậu.
"Không sao chứ, Potter?"
Harry chớp mắt vài cái, thị giác từ từ hồi phục rõ trở lại sau cơn đau âm ỉ, mặc dù quanh viền mắt đều ẩm ướt khiến cậu cảm thấy thật khó chịu.
"Ri...Riddle?"
Cậu liều mạng mở to mắt, hình ảnh con người trước mặt trở nên rõ ràng hơn. Thiếu niên tóc đen sắc mặt tái nhợt, cằm nhọn, miệng mồm bình thường lạnh lùng lúc này lại thấp giọng quan tâm hỏi cậu có ổn không, điều này khiến cậu nghĩ là mình đang nằm mơ.
"Ừm...Tôi không sao." Harry qua loa đáp, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi. Nhà Dursley im lặng như cũ, trong lồng sắt Hedwig vẫn ngủ yên -- không có lời nguyền độc đoán, cũng không có ngôi mộ.
Riddle nhíu mày.
"Câu trả lời thật thuyết phục." Hắn nhìn chằm chằm Harry, "Đặc biệt là khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu."
"Im đi." Harry lạnh lùng nói, lơ đãng nhìn đôi mắt đỏ tươi như máu của Riddle, cả người run rẩy lên, cắn chặt môi, cuộn tròn người lại.
Sau đó cậu cảm giác được tay Riddle trên vai mình đột nhiên tăng thêm sức lực. Harry hơi co người lại, theo phản xạ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Riddle sắc sảo dị thường -- cậu nhanh chóng có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu.
Bóng tối khiến Harry không thể thấy rõ được nét mặt của Riddle, tiếng thét trong cơn ác mộng cùng sự đau đớn tác động mạnh lên não, cậu nhắm hai mắt lại, cố hết sức để đẩy chúng ra ngoài.
"Potter, cậu mơ thấy ta." Riddle cứng ngắc lên tiếng.
Harry kinh ngạc mở to mắt.
"Làm sao anh biết?" Cậu thắc mắc hỏi, đột nhiên nhận ra cảm giác ban nãy như bị nhìn xuyên thấu, lửa giận lập tức bùng lên.
"Anh vừa xem trộm giấc mơ của tôi?" Harry nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt ra giường, đề phòng bản thân quá xúc động mà túm lấy cổ áo Riddle, "Tôi thật không ngờ anh lại có sở thích này, Riddle. À, thôi, tôi quên mất, anh là một tên ma đầu biến thái, không phải sao, anh đương nhiên thích xem nỗi đau của kẻ khác làm niềm vui, anh thường làm thế để khống chế người khác mà. Giờ chắc anh thỏa mãn rồi đúng không, dùng khuôn mặt rắn độc đó đi dằn vặt người khác, sau đó kiểm tra xem cảm xúc của họ thế nào. Anh...thực sự là một kẻ hèn hạ chết tiệt..."
"Đủ rồi." Riddle nhẹ nhàng nói, xoay vai Harry lại nhìn thẳng vào mắt mình, "Ta biết cậu rất giận...Nhưng thế là đủ rồi, đừng như vậy nữa, Harry."
Vẻ mặt của Harry nhìn giống như mắt thấy cha đỡ đầu của mình và Snape nhiệt liệt ôm nhau, "Anh vừa nói gì?" Harry cứng miệng lên tiếng, "Anh gọi..."
"Harry." Riddle lặp lại lần nữa, giọng nói trở nên dịu dàng hơn, hắn tựa trán mình lên trán Harry, mà Harry lại hoàn toàn không hề có ý phản kháng.
"Ta rất xin lỗi." Riddle cúi đầu nói, "Vì đã xem giấc mơ của cậu...Cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ nữa."
Harry đã kinh ngạc lại càng thêm giật mình. Đây là cấp bậc kì lạ gì vậy? Tom Riddle, Voldemort thời niên thiếu, xin lỗi Đứa bé vẫn sống này?
"Những điều cậu vừa nói ra đều là khát vọng trước đây của ta." Riddle lẳng lặng thừa nhận, "Nhưng đó chỉ là trước đây. Từ...từ lúc ta và cậu ở cùng nhau, đã có cái gì đó không giống như trước kia, đối với việc dùng nỗi sợ hãi chinh phục người khác ta dần mất đi hứng thú, ta muốn chậm rãi học hỏi từ cậu, cố gắng dùng một góc độ khác để nhìn thế giới này."
"Riddle..." Harry vô ý thức gọi cái tên này. Cậu đột nhiên thấy đôi mắt đỏ kia thật sự rất đẹp và trong sáng, giống hệt như những viên đá quý.
"Thật ra lúc nãy, khi ta xem giấc mơ của cậu, ta thật sự...thực sự bị chính mình làm cho kinh hãi..." Riddle mỉm cười yếu ớt, "Thật nực cười, đúng không? Ta cư nhiên lại sợ hãi chính mình...chán ghét chính bản thân mình. Cậu sao có thể dũng cảm đối diện với một kẻ độc ác như ta chứ..."
"Tôi không hề dũng cảm." Harry yếu ớt kháng nghị.
"Nếu như đứa trẻ hoàng kim của Gryffindor cũng không dũng cảm thì trên thế giới này, mọi người đều thoái hóa thành con chuột hết." Riddle nhu hòa châm chọc nói, "Ta đang nghĩ là điều gì đã khiến cậu trở thành một con người như vậy...Không bị nỗi sợ hãi áp đảo, dùng hết khả năng để tồn tại. Cuối cùng ta nghĩ ta phải thừa nhận rằng," Hắn khó khăn nuốt nước bọt, "Cái này Dumbledore vẫn thường nói cho ta biết...là tình yêu."
Harry nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc lóe ra ánh sáng dị thường, "Anh nói sao, Riddle?"
"Tình yêu." Riddle lặp lại lần nữa, giọng nói đầy kiên định, "Trước đây ta coi thường nó, khinh bỉ nó, cho rằng nó căn bản không là gì cả...Nhưng sự thật đã chứng minh là ta đã sai, thật đáng tiếc..."
Hắn chưa kịp nói xong, Harry đã chặn miệng hắn lại.
Harry mãnh liệt hôn hắn, mà Riddle cũng cuồng nhiệt đáp lại, đầu lưỡi bọn họ chiếm lấy nhau, chia sẻ sự dịu dàng nóng bỏng và ngọt ngào bên trong miệng, giống như dùng hết toàn bộ sức lực bao lâu nay kìm nén.
Sau cùng, bọn họ mềm nhũn nằm trên giường, ôm lấy nhau, thở hồng hộc.
"Merlin, tôi không thể tin được...Tôi rất mừng vì anh cuối cùng đã hiểu ra." Harry lẳng lặng nói, "Anh đã làm tốt như vậy, Riddle, xin lỗi, tôi đã nổi nóng với anh..."
"Không cần phải xin lỗi, Harry." Riddle nhích đến gần hơn, để đầu Harry nhẹ nhàng tựa lên ngực mình, "Hơn nữa là cậu giúp ta làm được được như vậy, Harry, thay mặt cho danh nghĩa và sự kiêu ngạo của Slytherin, ta biểu thị lòng cảm ơn đối với cậu."
Harry ha ha cười, "A, Riddle...Tom thân yêu, anh nói chẳng khác gì một tên ngốc ngạo mạn, không phải sao?"
"Điều đầu tiên mà Slytherin hay đối mặt với đám vô lễ Gryffindor là phong độ phải biểu hiện cực kì hoàn mỹ." Riddle kéo dài giọng ra, sau đó bị Harry đánh nhẹ lên đầu một cái.
"Để cái thủ tục đó xuống địa ngục đi." Harry nói, "Anh giờ đã là một Dark Lord hiểu được thế nào là tình yêu."
"Đúng vậy, sực công phá của Đứa bé vẫn sống thật lớn, ta đã vạn kiếp bất phục." Riddle vờ bi ai nói, Harry đắc ý cười rộ lên, nhưng bị một cái ngáp dài cắt ngang.
"Ta buồn ngủ rồi..." Harry xoa mắt, nhỏ giọng nói.
"Thường thì, mỗi lần có xung đột chúng ta đều kết thúc nó trên giường." Riddle câu dẫn ra một nụ cười tà ác mà đầy ẩn ý khó lường.
Harry hơi nhướn mày lên.
"Cho đầu óc của anh một cái chú rửa sạch đi, sau đó nhắm mắt lại ngủ đi." Cậu dùng khẩu khí tàn bạo nói.
"Yes, My lord." Riddle châm chọc đáp.
"Fuck you, Riddle." Harry vui vẻ nói, "Vậy, ngủ ngon."
"Thật là một câu chúc ngủ ngon đặc biệt." Riddle đáp lại, "Ngủ ngon, Harry."
Trong ánh nắng tinh mơ, hai con người vẻ mặt an tĩnh, cùng chia sẻ hơi ấm cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com