Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Ka: Cảm ơn Alice và beta Yên Yên iu dấu của ta đã giúp ta hoàn tất cái đống QT hán việt ^o^

...

Harry ôm gối ngồi trên sân thượng Hogwarts trống trải.

Bóng tối tĩnh lặng dần bao trùm bầu trời đêm. Tất cả mọi vật đều bị phủ lên một màn đêm tăm tối mờ mịt.

Cậu ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm qua lớp áo tàng hình. Những ngôi sao lấp lánh ánh bạc, nhẹ nhàng và êm dịu.

Nhưng cậu biết, mình đã không còn nhìn thấy được ngôi sao sáng của Sirius được nữa.

Giờ Harry một mình ngồi ở đây, đã không còn những tiếng cười đùa ồn ào như ban ngày, rất yên tĩnh, cả một tiếng động nhỏ cũng không có, có thể nghe thấy được cả tiếng thở nặng nề và nghẹn ngào.

Cậu cảm thấy đây là thế giới của riêng mình, hoàn toàn ngăn cách với mọi người, chỉ có mình cậu, cô độc, vươn tay ra còn không thấy được năm ngón tay ở trong nơi tối tăm này, bàng hoàng bồi hồi, chìm đắm trong nỗi đau của sự mất mát, mãi mãi không thể chờ được đến bình minh ngày mai.

"Harry."

Đột nhiên có người nhẹ nhàng gọi tên cậu, ôm lấy cậu từ phía sau.

Một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp, Harry kinh ngạc khi thấy một đôi bàn tay nhợt nhạt nhẹ nhàng vòng qua người mình.

"Ri...Riddle?"

Harry gần như nhảy dựng lên. Cậu nghĩ rằng không ai biết được mình lén ra khỏi phòng ngủ, kể cả Riddle -- mà Riddle có thể duy trì hình dáng của mình ở trong phạm vi Hogwart.

"Cậu ở đây làm gì?"

Giọng nói của Riddle nghe rất dịu dàng, điều này làm cho Harry nhất thời cảm thấy tội lỗi -- sau khi biết được lời tiên đoán kia trong quả cầu, cậu nghĩ mình khó mà có thể đối mặt với Riddle.

"Không có gì." Harry cứng nhắc trả lời, "Chỉ là thói quen vào buổi tối thôi, anh biết đấy. Nhà Gryffindor thích những sự phiêu lưu không kế hoạch."

"Ta biết." Riddle mặt không cảm xúc đáp lại, "Vì kiểu ngu xuẩn vì không phải lỗi của mình mà phong bế nội tâm cũng là một nét đặc sắc lớn của Gryffindor."

Harry cố gắng thoát khỏi vòng tay của Riddle.

"Đúng, tôi ngu ngốc, tôi liều lĩnh, tôi thích hành động theo ý mình." Harry nổi giận nắm chặt bàn tay, cậu thậm chí quên việc cởi áo tàng hình ra, "Giờ thì vừa lòng anh chưa? Nếu vậy thì mau về đi, tôi muốn ở một mình!"

Riddle đối với phản ứng giận dữ gay gắt của cậu đối với mình, chỉ lẳng lặng đứng lên, khoanh tay đi lên trước Harry, "Dumbledore đã chỉ ta cách thoát khỏi sự ràng buộc." Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Harry có chút phản ứng bất lực nhìn bóng lưng của hắn.

"Thoát khỏi...cái gì?"

Riddle xoay người lại, bình tĩnh nhìn cậu.

"Thoát khỏi ràng buộc." Hắn bình tĩnh nhắc lại, "Thoát khỏi trói buộc thành lập lúc cậu để ta sống lúc trước, Dumbledore nói cho ta biết một câu thần chú khiến ta sau khi giải trừ nó cũng có thể bảo trì sức mạnh."

Một khoảng thời gian dài tĩnh lặng giữa hai người trôi qua, như khoảng hư không đột ngột buông xuống.

Harry chậm rãi đứng lên, một tay giữ lấy áo tàng hình, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm.

"Anh muốn làm gì, Riddle?"

"Ta có việc phải làm." Riddle kiên định nói, "Trong lúc cậu âm thầm ngồi đây như một đứa ngốc, ta có việc cần làm."

Trong lúc cậu đau lòng thương xót người thân, lặng lẽ ngồi đây như một đứa ngốc.

Harry cố gắng kiềm chế việc muốn bóp chết Riddle.

"Tốt." Cậu châm chọc nói, "Thật là một kế hoạch vĩ đại, một kẻ không có pháp thuật, vừa không phải con người hoàn toàn hay là sinh vật thần kì, muốn đi hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại. Là gì chứ? Trở thành tân Hắc ma vương thứ hai chinh phục thế giới?"

"Ta đã chán ngấy cái danh xưng kia rồi." Riddle bình thản đáp, "Harry, ta biết cậu đang cố khiến ta tức giận, sau đó giữ lại ta, ta hiểu được nỗi khổ trong lòng cậu, nhưng thật xin lỗi, ta phải đi rồi."

"Tôi mà thèm giữ anh lại!" Harry hét ầm lên, hai tay cố sức vò tóc, "Anh cái gì cũng không biết! Anh căn bản không biết tự lượng sức mình, hại chết chú Sirius của tôi, là một tên khốn không có lí lẽ!"

Cậu cảm thấy tầm mắt mình lại một lần nữa lại mờ đi. Cổ họng cháy bỏng như hỏa thiêu. Cậu lại nghĩ tới lời tiên tri màu trân châu trắng bốc ra trong quả cầu lời tiên tri kia, cảm giác hoàn toàn bị sợ hãi vồ lấy tim.

Hắn vốn là một kẻ sát nhân phạm đại tội chung thân.

Mà người cậu muốn giết chết lại chính là Riddle.

Là người mà giờ cậu yêu thương nhất trên thế giới này.

Harry nhất thời mất đi sức lực toàn thân, bất lực mềm nhũn ngã xuống cỏ, cả người run lên vì khóc, cho đến khi lại được bao phủ trong một cái ôm mềm mại.

"Không sao." Riddle vỗ nhẹ lưng cậu trấn an, thấp giọng nói, "Cậu đã từ một kẻ cuồng tự ngược khôi phục trở thành Gryffindor tự đại vốn dĩ ban đầu."

Harry cười nhạo một tiếng, "Thật là một lời giải thích có lí."

"Đúng vậy." Riddle khó khăn nói, " Nhưng ta hy vọng đây có thể giúp ngươi nghe những lời kế tiếp ta muốn nói."

Harry cứng ngắc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn.

"Tuy rằng nhìn qua không giống như là đang chú tâm nghe cho lắm." Riddle châm chọc nói, "Bất quá hẳn là không khác gì mấy. Nghe này."

Hắn dùng ngón tay nâng cằm Harry lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh biếc kia, "Nhớ kỹ, ta là Tom Riddle, là truyền nhân cuối cùng của Slytherin. Ta đã từng mộng tưởng chinh phục thế giới, mà ta cũng tin rằng mình có khả năng làm được. Nhưng giờ thì quan niệm của ta đã thay đổi," Hắn hít sâu một hơi, "Ta sẽ giúp cậu cứu lấy thế giới này, ta cho rằng ta có thể làm được. Dựa vào sự kiêu ngạo cùng địa vị Slytherin của bản thân ta."

"Điều này nghe qua thật điên cuồng." Harry thấp giọng nói.

"Không sai." Riddle hôn nhẹ lên trán cậu, phát ra một tiếng cười nhỏ, "Ta bất năng dễ dàng tha thứ chính trở thành một người chỉ biết trốn ở ngươi phía sau bị ngươi bảo hộ đích người nhu nhược, ta nên vì chính mới tinh đích tín niệm hòa lực lượng mà chiến, hơn nữa ta chắc chắn xong thuộc về ta đích na phân cao nhất đích vinh dự. Ta không dễ dàng tha thứ cho bản thân đã trở thành một kẻ chỉ biết núp ở sau lưng cậu, được cậu bảo hộ như một tên nhu nhược, ta nên vì tín nhiệm mạnh mẽ hòa tan lực lượng kia, hơn nữa vinh dự cao nhất chắc chắn sẽ thuộc về ta"

"Wow, có thể coi là phát ngôn của một Gryffindor hoàn mỹ." Harry nói móc nói.

"Thực ra có rất nhiều phương diện mà Gryffindor và Slytherin không hề khác nhau." Riddle lười biếng nói, "Hơn nữa, Harry thân yêu của ta, đừng quên trong người cậu có nửa dòng máu Slytherin."

Harry le lưỡi, dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt.

"Merlin, anh thực sự là một thiên tài chinh phục con người." Harry miễn cưỡng mỉm cười, "Tôi lại cảm thấy mình đã chấp nhận quyết định cùng cấp với tự sát của anh, hơn nữa tôi thậm chí vẫn chưa biết cụ thể anh muốn làm gì."

"Ta vô cùng vinh hạnh." Riddle kéo dài giọng nói.

Harry đánh nhẹ hắn một cái, biểu tình bất chợt trở nên lo lắng.

"Merlin, sự lo lắng của ta một chút cũng không giảm được." Harry bả mặt mình vùi vào ngực Riddle, "Tôi sợ việc anh không trở về còn hơn việc đối mặt với lời nguyền chết chóc...Anh sẽ ổn mà, phải không?"

Riddle nhắm mắt lại, đường cong lông mày nhìu chặt lại với nhau, nhưng nhanh chóng lại thả lỏng ra.

"Ừm, ta sẽ trở về." Riddle kiên định đáp, "Tuy rằng Dumbledore là một lão già ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng tin tưởng lão ta cũng không tệ."

"Ta luôn tin tưởng cụ." Harry thẳng đứng dậy mỉm cười nhìn Riddle, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không?"

"Sẽ ổn thôi." Riddle nói, đặt lên gương mặt nhợt nhạt của Harry một cái hôn nhẹ, sau đó hít sâu một hơi, đứng lên.

Harry quỳ gối tại chỗ, si mê nhìn quanh thân Riddde tản ra quang huy kiên quyết chói rọi. Tuổi trẻ Slytherin đọc lên một chuỗi thần chú phức tạp không gì sánh được, giống như một bản nhạc xướng uyển chuyển, êm tai.

Lập tức hắn vươn tay ra, ý bảo Harry nắm lấy.

"Ta sẽ trở về." Hắn thấp giọng nói.

Harry chỉ có thể gật đầu đáp lại. Cậu cúi nhìn chỗ mười ngón tay hai người đan vào nhau bốc lên một chuỗi hoa lửa màu sắc rực rỡ loá mắt, trôi giạt trong bóng đêm trống trải, mỹ lệ sặc sỡ.

Mà khi tất cả trở về sự yên tĩnh, đã không còn bóng dáng của Riddle.

Harry ngây người nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình.

Cậu nâng tay lên trước mắt, nhìn chằm chằm vào nó thật lâu.

Nước mắt lặng lẽ lăn trên mặt cậu tạo ra dấu vết quanh co, dưới ánh mặt trời chói lọi mới sinh rạng sáng, đau đớn khắc cốt ghi tâm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com