Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11.

Bước chân gấp gáp của Koen nhanh chóng bước đến trước cửa phòng hiệu trưởng. Không chờ anh mở miệng đọc mật khẩu cánh cửa cũng đã tự mở ra. Koen xông thẳng vào:"Albus, cho mượn lò sưởi tí!", nói xong không thèm chờ đối phương đồng ý đã nắm một nhúm bột Floo:"Hẻm Xéo!"

Ngay lập tức ngọn lửa bùng lên bao trùm lấy anh và biến mất trước mắt hai người trong phòng.

Snape nhìn Koen biến mất trong ngọn lửa xanh thì quay sang nhìn Dumbledore:"Chuyện này là sao?", Dumbledore không trả lời ngay, cụ chỉ cười cười rồi lắc đầu.

"Đó không phải điều cậu nên biết. Chỉ là sau này đừng quản hành động của Koen, cậu ấy không dễ chọc đâu!", ông cụ hạ mắt. Màu xanh dương như lóe lên:"Đó là điều duy nhất ta có thể cảnh báo cậu!"

__________

Sau khi Koen quay lại thì trong phòng chỉ còn lại Dumbledore. Cụ cười giả lả:"Là chuyện của Harry sao? Hiếm thấy cậu gấp gáp đến thế, dù cho mấy món hàng luyện kim quý giá có bể tan tành tôi cũng chưa thấy cậu hối hả như vậy!", ông cười nhẹ:"Quả nhiên tình yêu có thể làm con người ta khác đi!"

Koen nhìn cụ, đôi mắt híp lại:"Vậy sao giữa ngươi và tên kia lại chẳng có tí xê dịch gì vậy?", xong không chờ Dumbledore phản ứng ánh đã chạy nhanh ra cửa rồi bỏ lại một câu:"Hai người các ngươi cũng nên làm rõ mọi chuyện đi cho tôi!"

Dứt lời cũng chính là lúc thân ảnh màu xanh dương biến mất. Cụ Dumbledore nghe những lời này xong chỉ có thể ngồi đó trầm ngâm.

'Koen, thực ra không phải ta không muốn. Chỉ là ta không có đủ dũng khí đối mặt với hắn, đối mặt với bóng đen của lòng ta...'

_________

Khi Koen tới được bệnh thất thì thấy được một bóng đen lớn đang đứng cùng bà Pomfrey, là Snape. Anh tặc lưỡi một cái rồi nhanh chóng chạy đến giường bệnh của Harry. Anh phát hiện không chỉ một bóng đen, thêm đó còn lòi thêm một đỏ, một xù và một vàng chóe. Không ai khác là ông bà Potter và quý tử nhà Malfoy.

Koen nhướn mày, gật đầu một cái coi như chào hỏi với ông bà Potter rồi đi đến bên cạnh Harry. Cậu bé vẫn đang sốt cao, thậm chí còn có dấu hiệu mê sảng. Miệng cứ mấy máy vài lời không có ý nghĩa gì, lại giống như rên rỉ khó chịu.

Koen nhíu mày, tình trạng của Harry trước đây dù không mấy khả quan nhưng ít nhất thằng bé vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Hiện tại đến cả ngủ cũng không yên, quả thực anh không nên đưa thằng bé ra khỏi nhà mà! Giờ anh biết có hối hận cũng muộn, hai tay anh thoăn thoắt mở nắp chai thuốc màu xanh dương sóng sánh.

Một đường dỗ, một đường lại dọa:"Harry, ngoan nào, uống hết dì Lanna sẽ cho con đọc sách, mua hết sách trong thư viện phù thủy cho con. Nếu không uống ta sẽ hủy đi 'vườn rau nhỏ' kia của con!", 'vườn rau nhỏ' trong miệng Koen chính là vườn độc dược của Harry. Đa số chủng loại đều cực kỳ quý hiếm và khó tìm, nếu không phải Lanna từng là một Lương Y nhận thấy trong lúc du ngoạn đem về thì vườn thuốc đó cũng không đồ sộ như bây giờ.

Nhưng anh dù cho có dọa đốt vườn thuốc hay hủy tủ sách thì Harry vẫn thủy chung không hé miệng. Lúc này Snape đột nhiên tiến tới, ngay lúc cảm nhận được hơi thở quen thuộc đột nhiên Harry lại thả lỏng cơ thể. Cậu không nói mớ nữa mà lại hé mắt nhìn, chỉ là không được mấy giây lại ngủ thiếp đi. Trong lúc đó Koen cũng đã dựa vào kinh nghiệm dày dặn, thành công đưa thuốc vào dạ dày Harry.

Anh thở phào một hơi nhìn Harry đang ngủ yên ổn. Móc trong túi ra vài món đồ linh tinh vốn từng ở trong phòng của Harry để bên cạnh tủ đầu giường. Mấy món này từng giúp Harry bớt mệt mỏi hơn vào lúc bị bệnh ở nhà. Xong chuyện anh gật nhẹ đầu với ông bà Potter rồi nói với lũ trẻ:"Hiện tại Harry đã tốt hơn rồi, các em mau mau trở về đi. Dù là hôm nay được nghỉ thì cũng không nên cắm trại tại bệnh thất, Harry sẽ ổn thôi."

Nghe anh nói vậy lũ nhóc cũng nhanh chóng ậm ừ rời đi, ông bà Potter cũng bị anh một lượt đuổi mất. Còn lại Snape vẫn đứng đó. Koen nhìn khuôn mặt khó chịu của Snape ngang tàn nói:"Còn ông thì mau chóng đi ra ngoài trước khi tôi cho ông một bùa!"

Xong không đợi Snape tự đi, một bùa lơ lửng đã khiến Snape đáp đất hành lang an toàn nhất có thể. Sau đó Koen dặn bà Pomfrey không cho phép ai vào rồi đi mất. Anh phải đi nói chuyện với lão già kia.

________

Cánh cửa phòng hiệu trưởng lại một lần nữa mở rộng đón chào Koen. Anh tự nhiên bước vào và ngồi xuống chiếc ghế:"Albus, tôi cần Harry thôi học!", nghĩ lại thấy bản thân nói có chút cộc lốc anh sửa miệng:"Harry sẽ thôi học và quay về nhà.", được rồi dù anh có nói thế nào thì nghe cũng sẽ cộc lốc.

Cụ Dumbledore mỉm cười từ ái:"Koen, cậu chắc chứ? Hogwarts chính là nhà của mọi phù thủy, Harry cần ở đâu chứ không phải là chỗ nào khác.", Koen cáu kỉnh khoanh tay vắt chân.

"Không có nhà nào ở đây cả! Chỉ có dinh thự Hans ở Đức, và hết!", anh thở dài ngã mình ra ghế:"Xin lỗi Albus, tôi có chút kích động. Cơ thể Harry quá yếu ớt để có thể ở lại đây, thằng bé cần về nhà Hans. Đó là môi trường dưỡng bệnh tốt nhất cho nó, đồng thời cũng sẽ có Lanna chăm sóc!"

Cụ Dumbledore dĩ nhiên hiểu điều Koen muốn nói. Nhưng cụ không cho vậy là tốt:"Nhưng cậu đã hỏi Harry chưa? Thằng bé muốn thế sao?", nghe đến đây Koen hơi nhíu mày:"Quan trọng là sức khỏe của nó, Harry không ương bướng tới mức không chịu về nhà cùng ta! Thằng bé đủ thông minh để biết nơi nào tốt cho nó!"

Dumbledore cười cười, cụ nhẹ tênh đáp:"Hogwarts chưa từng cho bất kì học sinh nào thôi học nếu họ không đồng ý. Koen, ta biết cậu lo cho Harry nhường nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tước quyền tự do của cậu bé và giam nó trong một không gian mà cậu nghĩ là tốt được!"

Koen nghĩ nột chốc rồi tặc lưỡi:"Được được, cậu đúng tôi sai. Nhưng ít nhất tôi muốn Severus Snape giữ khoảng cách nhất định với Harry, tôi cảm thấy hắn ta nên cách con tôi xa ra một chút. Nhưng đồng thời tôi cũng muốn xác nhận một số việc với hắn, vì thế nếu tôi yêu cầu cậu phải đem hắn đến cho tôi!", nói xong anh gãi cằm:"Còn lại thì tôi sẽ nghĩ ra sau, hy vọng cậu có thể đáp ứng tôi."

Cụ Dumbledore thở dài, gừng già này còn cay hơn cả ông. Đúng là biết thời cơ để chuộc lợi cho hắn, cơ bản dù Harry không thôi học thì hắn cũng sẽ đem cả căn nhà đến cho Harry thôi. Chỉ là nhân tiện hù dọa thân già của Dumbledore một chút để chuộc lợi cho mình. Cụ nhận thấy bản thân số thật khổ mới biết tên ác ôn vô lại này.

Koen sau khi đạt thành thỏa thuận liền chậm rãi nói:"Albus, Gellert đang chờ."

Một khoảng không yên ắng, thậm chí cả tiếng thở của cụ Dumbledore cũng dần trở nên nặng nề hơn. Cụ nói:"Cậu không phải không biết. Tôi và cậu ta chấm hết rồi, tuổi đời của chúng tôi cũng không còn lớn nữa. Nếu như lại một lần nữa chia rẻ thì tôi e rằng mình không thể chịu nổi được.", úp mặt vào lòng bàn tay cụ thổn thức:"Tôi là không có can đảm lớn như thế!"

Koen chống cằm, anh nhíu mày:"Hai người cứng đầu nhà các ngươi!", anh nghiến răng:"Mẹ nó, bao giờ cần giúp thì sổ một lời!", dứt lời anh liền rời đi.

Cụ Dumbledore ở trong cân phòng rộng rãi, cụ không khóc, cũng không thấy ổn. Dumbledore và Grindelwald, họ đều xem đối phương là tồn tại quan trọng nhất, là duy nhất.

Nhưng vật càng quý giá lại càng lo được lo mất. Vì vậy họ không dám tiến đến, sợ lại một lần nữa làm đau đối phương, sợ lại phải mất đi một nửa cuộc sống của mình...

________

Sứa nhỏ: Kiểm tra chíc tịc, bài tập chíc tịc, thế giới chíc tịc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com