CHƯƠNG 79
CHƯƠNG 79
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
"Đứa nhỏ, cậu sao lại xuất hiện ở nơi này?" Người đàn ông mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm màu trắng hạ súng trong tay xuống, hắn ra dấu tay về phía sau, những người còn lại hơi tán ra, không có căng thẳng như trước vậy, không khí cũng nhẹ nhõm không ít.
Nhưng Harry chú ý tới những người này vẫn như cũ duy trì canh gác —— đương nhiên, ở chỗ quỷ dị này, thực sự nên thời khắc cảnh giác, để phòng khác thường ngoài ý liệu.
"Tôi, tôi là tới tìm bác sĩ Lonsdale." Harry há miệng, anh cố gắng mà nghĩ nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này, đột nhiên giống như có một thanh búa cứng rắn từ bên trong não mà gõ gõ đầu anh, đau đớn thình thịch khiến cho anh lập tức buông tha tự hỏi, đổi giọng nói, "Tôi tên Daniel, quầy tiếp tân để cho tôi lên lầu hai tìm kiếm bác sĩ Lonsdale, bà ấy là bác sĩ trực ban đêm nay."
"Nhưng nơi này là lầu sáu." Thành viên hội cứu thế mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm màu trắng nói, hắn trao đổi ánh mắt với đồng bạn bên cạnh —— tuy rằng bọn họ toàn bộ đều mang nón an toàn, Harry vô cùng hoài nghi bọn họ hoàn toàn nhìn không thấy vẻ mặt của đối phương.
"Nếu như cậu đã từng thấy qua quầy tiếp tân, như vậy tôi không thể không tiếc nuối nói cho cậu, đó là một phần tử nguy hiểm cấp tiến, cậu ở ngay từ đầu thì bị gạt."
"Kid*, nơi này quá mức nguy hiểm, bọn tôi là người do chính phủ phái tới xử lý phần tử nguy hiểm nơi này. Cậu đi theo bọn tôi đi, bọn tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đi ra. Trước đó trên đường bọn tôi cũng đã gặp một đứa nhỏ, có lẽ các cậu có thể đợi chung." Người đàn ông bên cạnh mở miệng nói chuyện, âm thanh người này nghe lên trẻ tuổi chút.
*Nhóc
"Làm sao có thể chứng minh các người là chính phủ phái tới?" Harry để ý đầu óc, giả vờ mình là một Muggle cái gì cũng đều không hiểu, cùng lúc nghĩ đứa nhỏ trong miệng người đàn ông kia —— sẽ là Céline sao?
"Tôi là viên thanh tra của cục Scotland Carrey Riehen." Người đàn ông đầu tiên nói chuyện lấy ra giấy chứng nhận ở trước mặt Harry thoáng một cái, "Hiện tại đồng đội của tôi Eli Locke sẽ dẫn cậu đi phòng an toàn hội họp với đứa nhỏ khác, cậu ta sẽ mang cậu đi ra ngoài."
"Tôi hiểu rõ." Harry gật đầu.
Eli Locke chính là người tuổi trẻ bên cạnh người đàn ông kia, cũng mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm màu trắng hắn thoạt nhìn không có khác biệt với những người khác. Harry không khỏi hiếu kỳ bọn họ là như thế nào phân biệt ra lẫn nhau chứ?
Phòng an toàn cách đám người hội cứu thế này có một đoạn khoảng cách, cần đi qua hàng lang nối liền hai tòa lầu. Ở dưới ánh sáng sáng tối giao thoa, trong hoảng hốt Harry giống như lại nghe thấy ca dao Cachiusa, thanh âm của người phụ nữ giống như hải yêu mê hoặc người, trong ca khúc êm tai có động lực phấn chấn lòng người, tập trung suy nghĩ đi nghe xong, giống như là có một mặt trống quan ở nơi buồng tim liên tục mà gõ.
Harry theo bản năng sờ sờ trái tim, đột nhiên tay anh sờ về phía bụng của anh, vì cái gì bụng anh gồ lên cao như vậy, lẽ nào trong khoảng thời gian này anh lên cân nhiều như thế?
"Cậu làm sao thế?" Eli Locke phát hiện Harry ngừng lại, "Nơi này cực kỳ nguy hiểm, mau cùng lên tới!" Hắn thúc giục.
"Bụng của tôi..." Harry sờ cái bụng của thân mình, phát hiện dưới bàn tay truyền đến tiếng tim đập. Đùng đùng đùng mà tựa như một mặt trống quân đội duy trì liên tục gõ trong trái tim anh kia.
Đúng lúc này phía dưới cái bụng anh xông ra một bàn tay nhỏ bé, giống như là đang vỗ tay tán thưởng với anh vậy. Harry bị dọa sợ đến thu tay về.
"Nơi này có đứa nhỏ... Làm sao có thể? —— không, điều đó không có khả năng xảy ra!" Harry chợt lắc đầu, anh vội vàng hoảng hốt mà lui về phía sau, không cẩn thận đạp đến trong bóng tối, những thứ sột sà sột soạt bò trong bóng tối đó ngay lập tức ôm lấy mắt cá chân của anh, sức lực thật lớn cố gắng kéo anh vào trong cái bóng.
Eli Locke nhanh chóng rút súng ống ra, về phía dưới chân của Harry mở mấy súng, này giống như là nhỏ dầu rơi vào trong ngọn lửa, trong nháy mắt thế lửa nhảy lên cao.
"Tỉnh táo! —— kia đều là giả!" Hắn cao giọng hô.
Độ chính xác của Eli Locke không tệ, bắn ra mấy súng toàn bộ đều bắn trúng mục tiêu, những tay trong bóng tối đó rụt đi xuống. Thế nhưng súng vang mang đến không chỉ có là bắn trúng mục tiêu, càng là kinh động thứ trong bụng Harry.
Trong thoáng chốc Harry nghe một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếp theo bụng của anh đau âm ỉ, giống như thật sự có một đứa nhỏ ở trong bụng của anh làm ầm ĩ, bất an thuận theo cuống rốn nhìn không thấy bò vào ngũ tạng lục phủ của Harry, trái tim anh siết chặt, dạ dày đè ép biến hình, anh sắp ói ra.
Anh cúi người xuống nôn khan, toàn thân cảm giác khó chịu cuối cùng lại hội tụ đến bụng của anh, bên trong cái bụng cao nhô lên kia thật sự có cái đứa nhỏ! —— Harry trong khiếp sợ xen lẫn sợ hãi, kính sợ lại sợ hãi mà sờ cái bụng của anh.
Anh làm sao có thể có cái đứa nhỏ chứ? —— đứa nhỏ của anh đã sớm sinh ra, càng không phải là một quái vật!
"Đứa nhỏ của tôi không phải là quái vật!" Harry nói năng lộn xộn mà nói, anh đấm đánh bụng, tiếng khóc to của trẻ con vang vọng bên tai của anh.
Quái vật trong bụng đang lăn lộn, quả đấm của nó xuất hiện ở trên bụng anh, phản đối anh thân là mẹ coi nhẹ sự tồn tại của nó.
Không! Đây không phải là đứa nhỏ của anh!
Harry đầy đầu đều là cự tuyệt, anh tuyệt đối không thừa nhận thứ này là đứa nhỏ của anh!
"Mẹ —— mẹ ——" Thứ trong bụng đang nói chuyện.
"Ta không là mẹ của mi! Ta không phải!" Harry lắc đầu.
Thì ở lúc anh lòng tràn đầy cự tuyệt, anh cảm giác được giữa hai chân trơn trợt, có chất lỏng ấm áp hạ xuống, anh sờ hướng về phía bên trong bắp đùi của mình, một tay đỏ tươi.
Đây là ——
"Không! Điều đó không có khả năng! Đứa nhỏ của tôi —— đứa nhỏ của tôi ——" Harry hoảng sợ mà lắc đầu, "Rachel! Con ở chỗ này sao?" Anh ở sau khi sợ hãi theo bản năng mà trấn an bụng, tiếng động dưới tay từ từ ngừng nghỉ.
Vô hình trung anh ngầm thừa nhận thân phận người mẹ, nước mắt ướt lạnh hạ xuống từ hai gò má của anh, anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm màu trắng giật mình nhìn anh.
"Giúp tôi một chút! Mau giúp tôi một chút!" Anh vươn về phía Eli Locke, "Đừng làm cho tôi mất đi đứa bé này!"
"Thượng đế à!" Eli Locke ôm lấy súng trong tay hắn, da đầu tê dại mà nhìn một màn trước mặt này.
Thang máy an ổn mà dừng ở lầu sáu, lúc cánh cửa từ giữa thối lui, Snape thả đũa phép trong tay xuống, bên trong thang máy khắp nơi là vết tích lửa đốt, bao quanh Snape đứng ở trung tâm, tôn lên đến người áo choàng đen nhánh đằng đằng sát khí này. Nhưng ở sau khi y đạp ra thang máy, lại làm lạnh xuống tới giống như một tia bóng tối nhạt nhẽo, hơi lơ là thì sẽ bị không chú ý qua.
Snape bỏ thêm một đạo nhẹ chân nhẹ tay cho bản thân mình, tuy rằng ở sau khi tiến vào khu vực ô nhiễm y bùa chú truy lùng y hạ ở trên người Harry mất đi hiệu quả, nhưng bây giờ y cầm được nhãn của Harry, bọn họ lại ở cùng tầng trệt, có lẽ bùa chú truy lùng sẽ một lần nữa phát huy tác dụng.
Nhưng ở trước khi Snape thi triển pháp thuật, tiếng thét chói tai từ đàng xa truyền đến —— quen thuộc giống như là một cái Potter xúc động đến trở nên tâm lý không ổn định. Snape lập tức chạy tới.
"Potter, em là rối loạn thần kinh đến ngay cả giới tính của bản thân mình đều làm nhầm rồi sao? Em là con trai!" Snape sau khi nhìn thấy Harry ôm bụng la to, trầm giọng đi đi qua, y một tay bắt lấy Harry vung vẫy đũa phép dự định xé Muggle phía trước thành mảnh nhỏ, sau khi tước vũ khí đũa phép của Harry, y nhét khối nhãn có khắc tên Harry vào trong tay Harry, "Hiện tại em càng không thể nào có một đứa nhỏ, chính em là một đứa nhỏ quen thói làm ầm ĩ!"
"Nhìn ta! Nói ra tên của em." Snape nắm mặt Harry.
Thanh âm trầm thấp giống như tiếng sấm đè áp qua tiếng trống, tia chớp phá vỡ hỗn loạn, trong nháy mắt trước mặt Harry chỉ còn lại có người đàn ông nâng mặt anh, hai mắt màu xanh biếc kia yên lặng xuyên thấu qua tròng kính nhìn chăm chú vào Snape.
Linh hồn của anh yên ổn xuống, cảm giác bất an rút đi —— không, cũng không có. Harry vẫn như cũ có thể cảm giác được bụng khó chịu, nhưng so với trước đã tốt hơn rất nhiều.
"Sna, Snape?" Harry hoang mang mà nhìn người đàn ông, "Anh tại sao lại ở chỗ này?"
Snape quan sát cậu bé mặc quần áo bệnh nhân từ trên xuống dưới, làm bản thân mình đến cả người đầy vết máu, "Có phải là không có giáo sư trông em, em thì dự định nhảy về phía trước đưa tính mệnh cho tử thần, nhiệt tình yêu thương mạo hiểm như vậy?"
"Em không có!" Harry theo bản năng phản bác, tiếp theo anh nắm tay Snape, giống như là tìm được cứu tinh.
"Giúp em một chút đi, giáo sư! Giữ được đứa nhỏ của em, con bé không phải là một quái vật!" Ở sau khi bình thường ngắn ngủi anh lại bắt đầu phát điên, trong mắt ngoại trừ khẩn cầu, tuyệt vọng còn dư lại là yêu không hợp thời.
Có lẽ yêu chính là điên cuồng, cuồng nhiệt ở dưới sự kích thích hormone mang thai mang đến.
"Nhìn xem bụng của em, chỗ đó không có đứa nhỏ nào cả! Tất cả đều là ảo giác." Snape nắm ngược lại tay Harry, ngăn cản anh thương tổn tới bản thân mình.
Eli Locke đột nhiên bị quên ở phía sau Harry vọt tới, hắn túm một thuốc chích tinh chuẩn mà đánh vào trên cổ Harry, theo dược tề đẩy mạnh, Harry ngã xuống.
"Tôi tiêm vào thuốc chữa khỏi tinh thần cho hắn, hắn sẽ tốt." Người đàn ông mặc đồ bảo hộ chống chất nguy hiểm màu trắng hồi hộp mà nhìn Snape, "Anh là phụ huynh của cậu ta?"
Snape gật đầu, y ôm cậu bé ngất đi vào trong ngực.
"Tôi mang các anh đi phòng an toàn, chờ sau khi cậu ta tỉnh lại chúng ta lại hành động." Eli Locke nói. Tuy rằng hắn không biết Snape vì cái gì thoạt nhìn tinh thần ổn định như thế, nhưng y thoạt nhìn so với Harry tinh thần thất thường muốn tin cậy hơn nhiều lắm.
Lúc này bọn họ hẳn là có thể an toàn rời khỏi chỗ quỷ này đi, Eli Locke đè xuống bất an trong lòng, nhắc nhở bản thân mình đây là cái khu vực ô nhiễm trộn lẫn với hiện thực, từ trình độ ô nhiễm tới nhìn xa thì không tính nguy hiểm.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: Kẹt văn kẹt rất lâu. Harry chỉ là giá trị san kịch liệt giảm xuống, không có ôm bánh bao*.
*có em bé
Sửa đổi một chút. Câu đầu tiên khi giáo sư Sna nhìn thấy Harry là vì để cho Harry logic rõ ràng, nhấn mạnh hiện thực, nếu như là ô nhiễm cường độ thấp thì sẽ thoát khỏi ảo giác, nhưng bây giờ Harry là lọt vào ô nhiễm trình độ nặng
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com