Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

CHƯƠNG 38: LILY POTTER

.

Harry một mình cất bước trên hành lang Hogwarts. Lúc này còn trong giờ học, cả hành lang dài ngoằng không có lấy một bóng người, con đường quanh co khúc khuỷu khiến Harry cảm giác như nó bị kéo dài ra đến vô tận, mà những chiếc cầu thang nhảy nhót hay tự dưng biến mất đó càng làm cho con đường trở nên gian nan hơn vô vàn.

Harry cơ hồ không thể bước tiếp nữa.

Những di chứng do từng bùa phép rơi trên người cậu ban nãy vẫn còn đây: cậu cảm giác mỗi bước đi đều kéo theo cái đau đớn của da thịt, không biết là do lúc đụng phải chân tường hay vì tác dụng của nguyền rủa. Sau lưng có cảm giác nhớp dính lạnh ngắt, là vết thương do Đao cắt để lại, nhưng không sâu, cùng lắp là xước tí da thôi, mắt cá chân chân trái của cậu cũng còn đau nhói như bị kim châm, rõ ràng là bị trật rồi... Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Đúng vậy, không nghiêm trọng.

Khi còn là Cậu bé cứu thế, cậu còn từng phải nhận nhiều vết thương nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, rất rất nhiều. Nào là bị nanh Tử Xà xuyên qua bả vai, hay bị rút sạch xương cả cánh tay, bị Bludges đụng gãy vài cái xương sườn, thậm chí là còn gặp phải Giám Ngục Azkaban ngay trong ngày thường, Crucio – một trong ba lời nguyền Không-Thể-Tha-thứ cậu cũng từng được nếm qua rồi.

Vết thương như này không phải quá nghiêm trọng.

Vết thương như này thì có là gì.

Mặt lý trí của Harry hiểu được điều đó, cậu cũng luôn cố nói với mình như vậy, nhưng mỗi bước tiến tới phía trước, cậu lại càng cảm thấy sức lực trong người đang rời bỏ mình dần...

Cậu không đi nổi nữa. Không còn cách nào khác là đành dựa vào cầu thang nghỉ ngơi, một lát sau thì trượt ngồi xuống.

Dòng không khí lạnh lẽo lượn quanh Harry, rồi từ miệng mũi chui vào tim phổi, xen lẫn với luồng hơi nóng rực đang cuộn lên trong lồng ngực, ép chặt khiến cậu nghẹt thở, không cách nào hô hấp.

Trong đầu cậu chỉ còn một ý niệm duy nhất tới lui bao trùm lấy tất cả, nó chồng xếp trong tâm trí, chiếm cứ mỗi một tấc không gian, đong đầy đầu óc và sống động nhắc nhở sự tồn tại của chính nó với chủ nhân.

Nếu thực sự không cách nào trở lại như cũ được nữa, vậy phải làm gì đây?

Nếu thực sự không có cách nào trở lại như cũ...

Vậy làm gì bây giờ?

Cậu còn ở lại giới pháp thuật được nữa hay không?

Cậu còn có đủ... có đủ dũng khí... để đi tiếp không?

Cậu...

Harry ngồi lặng một hồi. Sau đó cậu từ từ đứng dậy, cúi đầu đi tiếp về ký túc xá Slytherin, vừa đi vừa phủi tấm áo chùng đã trở nên dơ dáy bẩn thỉu --- Có lẽ cậu cần thay một bộ đồ khác trước, rồi sau đó đến chỗ bà Pomfrey trị liệu, rồi tiếp nữa...

Harry nhớ tới đám người hôm nay vây mình, môi khẽ mím lại, ánh mắt trầm xuống lạnh tanh.

Dọc đường trở về kí túc xá không gặp ai. Tuy vậy Harry vẫn đi thản nhiên vững vàng, nên mặc dù có vài đứa kinh hãi khi nhìn thấy bộ dáng Harry nhưng đều không suy luận gì nhiều, cùng lắm cũng chỉ dòm ngó thêm vài cái lúc Harry đi qua mà thôi.

Tuần này, khẩu lệnh là "Năng Lực", Harry đi vào phòng sinh hoạt chung, bên trong không có người, chỉ có ngọn lửa cô độc vẫn hừng hực thiêu đốt. Cậu bước về hướng phòng ngủ của mình, trong mỏi mệt và bất lực hơi có một chút nhẹ nhõm.

Bất luận thế nào, nơi này luôn còn một chỗ để cho cậu nghỉ ngơi, không bị quấy rầy.

Nhưng khi Harry đặt chân đến trước cửa phòng ký túc trong góc vắng vẻ của mình, chút xíu nhẹ nhõm và vui vẻ nhỏ bé đó cũng như bọt xà phòng, gió thổi qua đã tan biến hết.

"Harry." Người đứng trước cửa phòng cậu nhỏ giọng gọi.

Harry thở sâu một hơi rõ ràng – nhưng không cách nào có thể ngăn được bàn tay cậu đang run lên khe khẽ. Cậu nhìn người phụ nữ đã ba mấy tuổi, xinh đẹp, không tì vết - tựa như được Merlin ưu ái, đang đứng trước mặt mình. Không hề vui sướng nhiệt tình, mà chỉ cảm thấy bối rối và xấu hổ.

Cậu căm hận sự yếu đuối bất lực của bản thân.

Hành lang xanh bạc của Slytherin tràn đầy bầu không khí bức bối.

Nhìn thấy Lily lúc này là một điều ngoài ý muốn, Harry chỉ cảm thấy tất cả nhiệt độ trong thân thể đều lao tới trên mặt hết, cậu trầm mặc, không hề muốn mở miệng.

Lily là người cất tiếng trước. Người phụ nữ tóc đỏ thật thận trọng, "Harry, cô vừa từ chỗ thầy Dumbledore tới đây, có chút chuyện muốn nói với con, nhưng không biết phải tìm con thế nào, nên đã hỏi hiệu trưởng khẩu lệnh của Slytherin để vào đây." Cô cũng dần bớt e dè hơn, tựa hồ không thấy được vẻ nhếch nhác lúc này của Harry, mà chỉ nói: "Giờ con có rảnh không? Cô muốn trò chuyện với con một lát, không chiếm quá nhiều thời gian của con đâu."

"Nếu như là về chuyện bùa chú." Harry nói, sau đó liền thấy giọng mình cứng ngắc, trong lòng thầm tự bực bội ảo não.

Nhưng Lily có vẻ không bận tâm đến, cô mỉm cười sáng lạn, thành khẩn nói: "Cảm ơn con nhiều, Harry."

Harry không tiếp lời, động tác cứng ngắc mở cửa phòng, để người tới đi vào ngồi xuống, cậu đưa lên một chén nước: "Cháu đi thay quần áo một chút." Cho đến lúc này cậu vẫn luôn cố khắc chế ánh mắt của mình, giờ mới không nhịn được liếc nhanh qua Lily một cái.

Chỉ cách có ba bước chân.

Lily ngồi trên ghế - mẹ của cậu đang ngồi ngay trên ghế, vừa uống nước, mặt bình thản yên tĩnh, tựa hồ không thấy được chuyện gì không nên thấy.

Harry bất giác có chút thất lạc, rồi lại tự cười nhạo sự trẻ con của mình – rõ ràng, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất, cả hai mới không phải cùng lúng túng.

Harry gạt phăng những ý nghĩ đó ra khỏi não, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Cánh cửa khép lại.

Nơi cậu nhìn không tới, người phụ nữ tóc đỏ đang ngồi trên ghế bỗng chốc siết chặt đũa phép đầy phẫn nộ.

Trong phòng tắm, Harry không muốn để Lily phải chờ quá lâu, nên đã bỏ qua ý tưởng ngâm nước nóng một hồi như ban đầu muốn, cậu nhanh tay cởi áo chùng và quần áo, cắn răng chịu đau, dùng vải sạch chà lau, sau đó tùy tiện băng bó qua qua, đảm bảo nó không rướm máu ra ngoài, rồi mới mặc quần áo, rửa mặt rửa tay lần nữa, trông đã không có gì khác với bình thường.

Cậu nhìn vào gương, cổ vũ bản thân, rồi mới mở cửa, trông thấy Lily vẫn ngồi như thế ở chỗ cũ, nhưng xem ra cô đang đánh giá phòng ngủ của Harry.

Harry đi lên phía trước. "Phu nhân."

Lily nhoẻn miệng cười, chỉ vào quyển sách giáo khoa mà Harry nhét đầu giường, dịu dàng hỏi: "Đó là của Severus, nhỉ?"

"Vâng." Chủ đề bình thường này khiến thần kinh căng thẳng của Harry hơi lỏng xuống, phòng ngủ không có ghế thừa, cậu đành ngồi xuống giường.

Mắt Lily hơi híp lại, đuôi lông mày cô cong lên, cả thần thái cũng sáng lên theo, khóe môi đến chiếc núm đồng tiền càng tăng lên cái khí chất ngọt ngào sáng ngời ấy.

Harry cảm thấy James lúc đầu có trúng sét ái tình của Lily cũng chẳng có gì bất ngờ.

Lily nói: "Severus và con quả nhiên rất thân nhau, cô còn nhớ lúc đó nói gì cậu ấy cũng không cho cô mượn xem, nên cô còn nhớ được từng dấu vết trên bìa quyển sách đó luôn ấy."

Không cho Lily xem? Harry tuyệt đối không nghi ngờ tình cảm Snape đối với Lily, mà cũng hoàn toàn không cảm thấy mình trong lòng Snape lại xếp trên cả Lily được, vậy thì... Quyển sách giáo khoa lúc đầu có được, và quyển bây giờ cùng xuất hiện trong não cậu, sau đó Harry liền hiểu đáp án: "Thực tế là, cháu thấy thầy ấy sẽ không như vậy – ý của cháu là, năm đó thầy ấy thế nào, thì bây giờ cũng vẫn như thế thôi ạ."

Lily hiển nhiên không rõ những lời này của Harry thực sự nghĩa là gì.

Harry cũng không nói tiếp, hiển nhiên cậu không thể nào nói cho Lily biết năm đó Snape không cho bà xem sách giáo khoa là bởi vì Snape đã ký tên "Half-blood Prince" lên đó, mà giờ Snape chịu giao sách cho cậu, chẳng qua cũng là vì Snape đã xé trang tên sách đó đi, nơi đã in dấu chủ quyền "Hoàng Tử Lai".

Nếu Harry không muốn nói, thì vị nữ phù thủy thông minh này cũng không kéo dài đề tài này thêm nữa – mà thực tế là đây cũng không phải nội dung chính mà cô muốn nói, nó chỉ là một bước đệm nho nhỏ, giúp không khí đỡ căng thẳng hơn mà thôi.

Mà lúc này, rõ ràng là mục đích đó đã thành công.

Lily đi vào vấn đề chính: "Harry à, lần này vốn là cụ Dumbledore định tìm con trò chuyện, nhưng cô đã mong là cụ có thể cho cô một cơ hội," Lily cắn cắn răng, "Cô nghĩ Severus có thể đã nói với con rồi, cô định mời con đến thung lũng Godric ở một thời..."

"Xin lỗi, cháu từ chối." Không đợi Lily nói xong, Harry đã cự tuyệt không do dự.

Điều này cũng nằm trong dự liệu, nhưng Lily vẫn cảm thấy lòng ngổn ngang, vẻ mặt hơi hơi đổi: "Có thể nói cho cô biết tại sao không, Harry?"

"Không tại sao cả, chỉ là cháu không muốn thế." Harry nói.

Lily yên lặng một hồi: "Nếu như con thấy ở cùng nhà cô không thoải mái..."

"Không, không phải vậy." Harry lại cắt ngang lần nữa, giọng cứng ngắc.

Lily lại yên lặng đi. Nhưng sau đó cô lại cất lời lần thứ ba, "Vậy, nếu con cần gì, cô..."

"Cháu nói đủ rồi!" Harry cuối cùng không thể nhịn được nữa, cất cao giọng. Mặc dù hiểu đó là phản ứng của người bình thường thôi, nhưng cậu vẫn không thể nén nổi cảm giác bị xúc phạm.

Đúng vậy, xúc phạm.

Bọn họ là người nhà, anh em của cậu vì một nguyên nhân ngoài ý muốn khiến cậu bị tổn hại, bọn họ luôn miệng nói muốn bồi thường, hơn nữa còn hết sức bằng mọi cách khiến cậu phải nhận lấy.

Cứ như là đang trao đổi thứ gì đó.

Có phải như thế rồi, sau đó giữa bọn họ có thể cắt đứt không bao giờ liên can nữa? Harry cười khổ trong lòng, sau đó thở dài, mỏi mệt và mờ mịt.

Hoặc như vậy... như vậy mới tốt.

Mới là đúng đắn.

Nhưng mặc dù đã thầm thỏa hiệp, Harry vẫn không muốn đàm luận mấy thứ này ngay khi vừa phải chịu đòn đả kích lớn như thế, cậu nói với Lily: "Nếu như không còn việc gì nữa..."

"Thực ra là có." Lily thật nhanh ngắt lời Harry, "Cô muốn hỏi, con yêu, con có định tiếp theo thế nào không? Con có người nào chăm sóc con? Tỷ như cha mẹ con..."

"Cháu là trẻ mồ côi." Harry nói, cảm giác bắt đầu chán ghét việc này, cậu nói cứng ngắc: "Cháu không có cha mẹ."

Không có cha mẹ, không phải không biết ư...? Không không, cái này còn chưa thể nói lên điều gì. Vị nữ phù thủy với mái tóc đỏ hít sâu một hơi. Cô khẽ úi đầu, trầm tư một hồi, "Chuyện bùa chú, bất luận thế nào, chúng ta sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm trong thời gian ngắn nhất, James đã xin nghỉ phép ở Bộ Pháp thuật, Sirius cũng sẽ giúp đỡ James."

Cô nhìn Harry, hơi chần chờ: "Cô sẽ sớm báo tin cho con... Lần sau cô tới nữa được chứ, Harry?" Cô hỏi dịu nhẹ.

Harry không cách nào cự tuyệt nổi.

Cậu lẳng lặng đưa Lily ra tới cửa, thay bà mở cửa phòng.

Nhưng vị nữ phù thủy tóc đỏ cũng không đi ngay, cô đứng bên cạnh cửa, nhìn cánh cửa trước mặt Harry: "Harry, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không con? Là lần ở Hẻm Xéo, nhỉ? Lần đó con đứng cạnh Il, đã hơn nửa năm rồi." Cô nói bằng giọng hoài niệm, "Lần đó, cô đã kinh ngạc lắm, bởi vẻ ngoài của con," cô nhìn Harry nhoẻn cười, "Không cao lắm, nhưng rất xinh xắn."

"Thưa phu nhân?" Harry không rõ tại sao Lily lại đột nhiên nói như vậy.

Lily đứng bên cửa lúc này bỗng đột ngột đưa tay lên đầu Harry.

Cô nhìn Harry, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt giống màu mắt của Harry y đúc sáng ngời, ánh sáng chói lòa như một ánh hào quang:

"Con trông như một đứa con khác của cô vậy, Harry à."

- Hết chương 38 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com