Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80-81

CHƯƠNG 80: NGUY CƠ LÒNG TIN

-

Trong cuộc đời dài hai mươi tư năm, Harry James Potter đã có mười một năm ăn nhờ ở đậu, không được hoan nghênh, trong mắt người thân của mình, cậu ta là "quái dị", "đáng xấu hổ", là "tội phạm thiếu niên" trong lời bọn họ.

Trong cuộc đời dài hai mươi tư năm đó, Harry James Potter đã có bảy năm sống học tập trong Giới Phép thuật thần kỳ, từ năm nhất không được hoàn mỹ lắm, cậu đã phải đấu trí so dũng khí với tên tội phạm giết người nguy hiểm nhất trong lịch sử.

Trong cuộc đời dài hai mươi tư năm đó, Harry James Potter đã có sáu năm cuối sống yên bình, lúc này cậu đã giải quyết được tên Chúa Tể Hắc Ám nguy hiểm nhất, trở thành Chúa Cứu Thế hữu danh hữu thực của giới Phép thuật, cậu công thành danh toại, tiền đồ tựa cẩm, thoát khỏi họ hàng căm ghét cậu khi còn bé, thoát khỏi hết thảy sự nghi ngờ trong quá trình trưởng thành, qua hết thảy chất vấn giễu cợt, cậu ta gặt hái được vinh quang và sự nổi tiếng mà những người khác có cố gắng cả đời cũng không cách nào chạm được, tất cả mọi người hâm mộ cậu, kính ngưỡng cậu, bọn họ hứng thú thảo luận chúa cứu thế đã trung thành kiên định với lựa chọn chính xác của mình trong tiếng phản đối như lũ bão thế nào, rồi khi biết rõ chân tướng lại quyết định dấn thân ra quyết đấu trận cuối cùng cùng Kẻ thần bí thế nào...

Chẳng qua, bọn họ đã quên mất, cha đỡ đầu, hiệu trưởng, thầy giáo của Cậu Bé Cứu Thế đã an nghỉ mãi trong trận chiến này.

Chẳng qua, bọn họ sẽ không rõ được, Cậu Bé Cứu Thế chiến thắng được Chúa Tể Hắc Ám nhưng cuối cùng lại không thể chiến thắng nổi vận mệnh.

Cậu Bé Cứu Thế trước năm mười một tuổi không có ai để dựa vào. Trong mối quan hệ ở đoạn đời đó, trừ dì dượng luôn chán ghét cậu ta, cũng chỉ có người anh họ luôn đuổi đánh cậu; trước năm mười tám tuổi, Cậu Bé Cứu Thế cũng không có ai để dựa vào. Mặc dù cậu ta biết được thân phận của mình, mặc dù cậu ta đã xuôi theo vận mệnh bước tiếp, nhưng vẫn không có ai để cậu chân chính dựa vào – cho dù là cụ Dumbledore, chính như không ai có thể thay thế cậu chiến đấu với Chúa Tể Hắc Ám trong trận quyết chiến cuối cùng. Trước hai mươi bốn tuổi, Cậu Bé Cứu Thế cũng vẫn không có ai để dựa vào.

Một người nhất định phải tử vong thì không cần ai để dựa vào nữa.

Snape trầm mặc hồi lâu.

Hắn cẩn thận lau đi sự mệt mỏi và nước mắt trên khóe mắt của thiếu niên.

Harry cũng không ở lại trên giường Snape quá lâu. Chỉ chừng năm phút hoặc lâu hơn một chút, cậu đã đứng dậy đi về hướng gian vệ sinh, chỉ để lại một câu nói:

"Đợi em mười lăm phút."

Snape cũng đứng lên, hắn dọn dẹp qua gian phòng, rồi phất phất đũa phép với quần áo của Harry, để chúng bay tới chỗ quen thuộc tại phòng ngoài, mới rót cho mình một ly nước, ngồi xuống xoa xoa huyệt thái dương chờ Harry.

Harry không để Snape phải đợi quá lâu.

Khi kim đồng hồ trên tường chạy từ số năm tới số tám, Harry đã mang theo đầy đầu bọt nước, sắn tay áo, bước từ gian vệ sinh ra.

Snape nhăn lông mày, rút đũa phép chỉa vào tóc Harry, một đầu tóc đen nhánh nháy mắt đã được thổi khô.

Harry hàm hồ nói một tiếng cám ơn, đi tới ghế sofa ném mình vào chỗ ngồi.

Hai người đều không mở miệng, cứ thế trầm mặc hồi lâu, Harry đột nhiên nói: "Giáo sư."

"Cái gì?"

"Chúng ta có thể vẫn ở bên nhau không?" Cậu có chút không xác định.

Ánh mắt Snape chuyển qua mặt Harry, nhìn Harry như vậy một lúc, hắn mới chậm rãi nói: "Là lòng tin ở đâu khiến cậu Ravens cảm thấy..."

Trực giác của Harry lập tức nhận ra đó sẽ không phải lời hay gì.

Dự cảm của cậu đã linh nghiệm.

"...Cậu ta có thể tùy ý đùa bỡn giáo sư của cậu ta?" Snape nói cho hết lời.

"...Giáo sư," Giọng Harry yếu ớt, "Có lẽ ngài nói ngược rồi?"

Snape cười giả lả, "Ta thì không nghĩ vậy."

Harry nhìn Snape chằm chằm một lúc, hai giây sau, cậu cười ngã lại chỗ ngồi: "Được rồi, Giáo sư, đây là do ngài nói đấy – chờ em tốt nghiệp rồi, chúng ta có thể tới Bộ Pháp Thuật."

Snape dùng vẻ mặt vốn-phải-vậy để đáp lại Harry.

Harry ườn ra một hồi, mới ngồi thẳng dậy, hắng giọng: "Này, Severus, em biết vấn đề của em, em vẫn không quá quen..."

"Bên cạnh có một người?" Snape nói.

"Anh có thể đừng nói trực tiếp như thế." Harry có chút buồn bực, nói như vậy cứ như hai mươi bốn năm đời trước của cậu là một thất bại tuyệt đối vậy.

Snape tỏ ý chẳng bình luận gì.

Harry tiếp đó nói: "Nhưng mà, em sẽ cố gắng – Giáo sư, cho em một chút thời gian, được không?"

"Nếu còn có lần sau, cậu tìm đến ta chứ?" Snape hỏi, hắn đuổi sát, "Nếu còn lần sau, cậu có nói cho ta biết trước không?"

Harry hít sâu một hơi: "Nếu như em nói lúc trước em không đến, có một nửa nguyên nhân là bởi vì tính sĩ diện – không muốn anh nhìn thấy bất cứ mặt suy yếu không tốt nào của mình – anh có tin không? Giáo sư?"

"Ta tin." Snape nói, "Nhưng ta muốn có thể nhìn thấy mọi thứ của em, tất cả những mặt tốt, không tốt, hoàn mỹ, không hoàn mỹ."

Chỉ có như vậy, ta mới sẽ không cảm thấy càng tiếp cận lại càng sợ hãi mất đi, càng đến gần, càng sợ hãi không cách nào nắm chặt.

Em không biết, em khiến người ta mê luyến tới nhường nào.

Ngọn lửa trong tường hơi chớp vọt lên, cái đầu của cụ Dumbledore hiện ra trong đó.

Snape và Harry đồng thời quay đầu nhìn về phía lò sưởi.

"Severus," Trên mặt cụ Dumbledore có mang nụ cười, nhưng ánh mắt xanh thẳm sau lớp kính lộ ra vẻ sắc bén, "Vừa vặn Harry cũng ở đây, có thể phiền hai người tới văn phòng của ta một hồi không?"

Snape âm trầm mặt.

Harry chỉ cảm thấy may mắn rằng mình và Snape không có hành sự ngay trong phòng khách – lúc bắt đầu, thực ra thì, thực sự, cậu có từng nghĩ qua...

"Khụ," Harry-chộtdạ-Ravens ho khan một tiếng, đáp cực nhanh, "Giáo sư Dumbledore, có chuyện gì không?"

"Quả thực có một chuyện cần con quyết định." Cụ Dumbledore trả lời vậy.

Harry hơi nghi ngoặc. Nhưng sự nghi hoặc chỉ kéo dài rất ngắn, cậu đã biết được ý của cụ Dumbledore:

Giáo sư Riddle xin đề nghị để Chúa Cứu Thế tham dự kế hoạch tà ác của y, đồng thời còn trưng cầu sự đồng ý của Chúa Cứu Thế và Bạch Phù Thủy.

Harry cảm thấy thật không còn chuyện gì lại hoang đường hơn thế này được nữa... A, thực ra thì còn có một chuyện. Đó chính là Chúa Tể Hắc Ám và Bạch Phù Thủy cùng nhau xin ý kiến của Chúa Cứu Thế - trong văn phòng của cụ Dumbledore, vị lão nhân ngồi sau bàn làm việc nhìn Harry, cụ dò hỏi:

"Harry, ý con thế nào?"

Harry nhìn Snape theo bản năng, sắc mặt Snape âm trầm như sắp nhỏ ra mực.

Cậu lại nhìn cụ Dumbledore, nhưng cụ nhìn về đầu ngón tay, không tỏ ý rõ ràng nào.

Mà cuối cùng là Voldemort, y chỉ ưu nhã ngồi trên ghế của mình, tựa hồ bất kể kết quả thế nào cũng chẳng có can hệ nhiều gì với y.

Harry chẳng cần nghĩ ngợi quá lâu.

Cậu đưa ra đáp án rất nhanh.

- Hết chương 80 -

--

CHƯƠNG 81: BẠI LỘ

-

Cuối cùng người được chọn trong cuộc thi Tam Phép Thuật giống hệt lần trước, ngoại trừ việc không có cậu tham gia.

Nhưng Harry đã không còn bận tâm đến chuyện đó, thực tế cậu còn không thể làm xong chuyện của mình - ừm, không sai, cậu đã đồng ý với Voldemort, cũng trở thành "trợ thủ trong cuộc thi Tam Phép Thuật" – hoặc là nói "trợ thủ của Voldemort" – chuyện này khiến cả cuôc sống của cậu trở nên rối loạn hết cả.

—A, bồ nói có thể cự tuyệt à?

Được rồi, đừng đùa, cụ Dumbledore cũng đã ám chỉ đó thôi.

Cậu hoàn toàn không nghĩ ra mình có lý do gì để cự tuyệt.

...Cậu đã kiên trì lâu như vậy.

Lại một tiết Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám kết thúc, Harry đang định thu dọn đồ đạc rời đi, liền thấy Voldemort đứng trên bục giảng làm hiệu bảo cậu 'qua đó'.

Harry khẽ nguyền rủa một tiếng trong cổ họng, không cam lòng bước tới.

Voldemort đứng trên bục giảng nói với Harry mấy câu, tiếp đó đưa đồ vật gì đó cho Harry, rồi rời đi.

Harry cau mày nhìn tờ giấy ký tên trao quyền trong tay.

Draco dòm đúng cơ hội tới cạnh Harry, "Sao thế?"

"Thứ để tui thay mặt lão chịu trách nhiệm cuộc thi thứ nhất." Harry trả lời.

Draco hâm mộ nói, "Cậu có thể biết trước được đó là gì hả? Giáo sư Riddle tin cậu thiệt đó, Harry."

Harry chỉ đúng trọng tâm: "Chẳng qua lão chỉ sai tui đi chạy vặt thôi."

"Nếu đó là chạy vặt thì tui cũng nguyện ý." Draco nhanh chóng tiếp lời.

"Được rồi." Harry không nhịn được nói, cậu đi ra ngoài, nhưng còn chưa ra khỏi phòng học đã nhận được một món quà được bọc bằng giấy hồng.

Tiếp đó là người thứ hai, rồi người thứ ba...

Đến khi Harry đi xuống cầu thang, đến gần bên tháp Gryffindor thì trong lòng cậu đã ôm đống quà tặng lên tới hai con số.

"...Merlin, ai cho tui biết rốt cuộc thế này là sao không?" Harry căm tức hỏi, cậu nhét hết toàn bộ mấy thứ trong lòng vào trong ngực Draco.

Draco lại ném chúng cho Crabbe và Goyle phía sau. Cậu ta bất mãn hỏi ngược lại: "Tui nghĩ mấy lời này thì cậu phải tự hỏi mình mới đúng, cậu đang bất mãn thứ gì chứ? Bởi vì nhiệm vụ do Giáo sư Riddle giao?"

"Không... Không tính." Harry trả lời, cậu dừng một lát, "Chỉ là tui hơi mệt chút thôi."

Draco cũng không hài lòng, nhưng sắc mặt vì thế cùng hơi hòa hoãn hơn, "Sắp tới Halloween rồi."

"Sắp tới rồi? Làm ơn, còn cả nửa tháng." Harry cười khổ nói, cậu đã khống chế được tâm tình của mình.

"...Được rồi, tui nghĩ," Draco nhún vai một cái, "Mấy cổ chỉ là tùy tiện tìm một lý do để tặng quà cho..." Cậu ta ngoái lại tùy ý liếc qua phía sau, "Giáo sư Riddle."

"Để tui chuyển hộ?" Sắc mặt Harry rất đặc sắc.

"Tui cũng nghĩ vậy." Draco nói.

Harry khong biết nên nói gì, nếu những lễ vật này là đưa cho cậu – a, a, dĩ nhiên cậu sẽ không nhận – còn nếu là để cậu chuyển giúp cho Voldemort... Được rồi, Harry thừa nhận tâm trạng mình còn tệ hơn.

Nếu như mục đích hắn ta để ta làm trợ thủ của hắn chỉ là để sai khiến ta chạy quanh, hơn nữa ly gián tình cảm ta với Giáo sư, cộng thêm đả kích tự tin của ta... Vậy thì, rất tốt, hắn ta đã thành công hoàn toàn!

Hắn ta lại thành công hoàn toàn!

"Chẳng qua, còn có một cái là của cậu." Draco vừa móc ra một món quà, an ủi.

Harry yếu ớt nói, "Cảm ơn, mặc dù tui chẳng thấy có gì đáng giá vui vẻ ở đó cả."

Draco không khách khí cười nhạo, cậu ta chỉ về hướng ký túc xá Slytherin, "Về không?"

"Tui còn chút chuyện." Harry đáp.

Draco xoay người bước vào phòng sinh hoạt chung, Crabbe và Goyle đi ngay sau cậu ta, trả lại đống đồ cho Harry, đều rời đi.

Harry rên rỉ một tiếng, đang định xử lý hết toàn bộ đống đồ đã nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút – cậu liền trực tiếp đi thẳng tới đó: "Il, có chuyện gì thế?"

Il nhìn liếc qua ký túc xá một cái: "Người khác đi rồi?"

Harry dùng ánh mắt đáp lại Il, quả thực như vậy.

Il nhìn Harry, thứ trong ngực Harry, đồng cảm, "Thế nào?"

"Em sẽ không muốn biết đâu." Harry than thở, cậu rốt cuộc có thể rút một tay xử lý đống đồ trong lòng rồi.

"Vậy thì thôi." Il nói, "Lily với James nói em hỏi anh là có về không."

"Giáng sinh à?" Harry hỏi, cậu chỉ do dự một hồi, liền kiên định gật đầu, "Dĩ nhiên, anh sẽ về."

Hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình Il hiển nhiên khá tốt, cậu ta vừa cười cười với Harry, vừa dừng lại một hồi trò chuyện, rồi mới quay người rời đi.

Harry cũng trở về hướng văn phòng Snape. Cậu gõ vang cánh cửa đang khép kín.

Cửa mở ra, Snape mặc áo chùng đen dài nhìn thấy đống quà trong lòng Harry, nhíu mày.

Harry hoàn toàn không thèm để ý, cậu nở một nụ cười sáng lạn với đối phương, vui vẻ nói: "Cho một món quà gặp mặt nào, Giáo sư."

"Mười lăm phút trước ta mới còn nhìn thấy một nữ học sinh nhét đồ vật vào ngực cậu Ravens." Snape soi mói, "Cậu muốn ta đưa một phần quà gặp mặt cho lần gặp mặt mới cách mười lăm phút à?"

"Đừng so đo như vậy chứ, Giáo sư." Harry bất mãn lầm bầm.

Snape nhìn chằm chằm Harry một hồi, tiếp đó hắn mới nghiêng người hôn lên Harry.

Harry rất giật mình, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại đối phương, cậu cũng không phải thật quá để ý xem làm vậy ở hành lang trống như này thì sẽ làm sao – dù sao thì cậu đã từng làm một lần rồi.

Snape biết mình hẳn phải đưa người vào văn phòng trước, nhưng khi hai người trao đổi hơi thở thì không biết nguyên nhân gì đã ngăn cản bước chân hắn lại – hoặc là cặp mắt sáng ngời kia đang nhìn hắn, hoặc là mùi vị quá mức mê hoặc kia, hoặc chẳng qua chỉ là đống quà có viết "Harry Ravens"...

Tóm lại, Snape chậm chạp một lát, hắn đặt người kia áp lên tường, cũng thấy rõ vệt ửng đỏ rõ trên mặt người kia.

Sau đó, Harry và Snape.

Bọn họ cùng nghe thấy phía sau Snape, nơi ngã rẽ ở hành lang, một tiếng "A" cứng ngắc...

Có người đứng ở nơi đó.

- Hết chương 81 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com