Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 5

NGOẠI TRUYỆN 5: DU KHÁCH ĐẾN TỪ VÙNG ĐẤT KHÁC (3)

Cletina Joyce Grindelwald, một cô bé với xuất thân hoành tráng nhưng số phận lận đận... Ít nhất bất luận là Cletina quá khứ hay Cletina hiện tại đều nghĩ vậy.

Ngày khai giảng đầu tiên ở Hogwarts, Đại Sảnh Đường vô cùng náo nhiệt.

Cletina uể oải ngồi cuối dãy bàn dài của nhà Gryffindor, nhấp từng ngụm chén nước bí đỏ, ngẩn ngơ nhìn lên chiếc bàn dài của các giáo ư – ồ, chắc chắn không phải cô đang nhìn Snape, trời biết lời nói thốt ra lúc mới tỉnh dậy ở bệnh xá kia đã đem đến cho cô biết bao phiền toái – trời ạ, sau những danh hiệu như "Công chúa nhỏ nhà Grindelwald", "Nhóc Quỷ Đáng Ghét" ra, giờ nhờ có sự kiện này mà cô còn có thêm một cái nữa, vừa nực cười vừa đáng xấu hổ: "Sự sỉ nhục vừa mù lẫn lú của Gryffindor"... Merlin, nếu có thể, thực sự cô muốn quay về cái thời khác đó tự tát cho mình bất tỉnh luôn cho xong, tránh cho mất mặt từ Hogwarts tới tận Dumstrang, khiến cả người nhà mình cũng trở thành trò cười cho người khác...

"Này, bồ đang nhìn gì thế?" Cô bé có mái tóc rám nắng và mặt tàn nhang ngồi cạnh khẽ thì thầm với cô.

Cletina quay lại nhìn nó, nhớ tới cô bé đã ở cạnh bầu bạn với mình từ lúc mình chuyển trường đến đây cho tới tận bây giờ, tên là Fanny – một cô bé vừa đáng yêu lại tốt bụng, trừ việc mơ mộng viển vông quá nhiều ra. Cô cười khổ: "Tớ đang nhìn..."

"Con nhóc đáng ghét không biết xấu hổ kia." Có tiếng la không lớn nhưng cũng đủ rõ ràng vang lên giữa bàn dài nhà Gryffindor.

Phút chốc, ánh mắt của hơn nửa dãy bàn đều đổ dồ vào người đang nói và Cletina.

Cletina nhận ra đó là ai – đứa con trai lớn bằng cô của người-mà-cô-tỏ-tình, khóe môi cô giật giật, thầm lẩm nhẩm trong lòng một trăm lần "Không nên so đo với tụi trẻ con", xong, mới giả điếc cúi đầu làm bộ mình chẳng nghe thấy gì.

Fanny ngồi bên thì nóng nảy hơn Cletina, cô bé trợn mắt nhìn Al (Al lúc này không rảnh tính toán với nhỏ đó, nó vẫn tiếp tục ăn đồ của nó), mới nhỏ giọng an ủi Cletina: "Mặc kệ nó, bồ đáng yêu như thế, nhất định giáo sư Snape sẽ thích bồ."

Cletina lặng yên nuốt nước mắt, cô biết mình xinh đẹp chứ – huyết thông Veela cơ mà, cũng biết mình hợp với thẩm mỹ của Snape – tóc đỏ mắt xanh, thế nhưng vậy thì đã sao? Không thấy Snape người ta bảo, con trai ổng cũng đã lớn bằng mình rồi sao? Thế thì gọi là gì? Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già, hận không sinh cùng thời, ngày ngày quấn quýt nhau à?

Cletina rùng mình ớn lạnh, da gà rớt đầy đất.

Trên kia giáo sư Dumbledore đang chuẩn bị bài phát biểu buổi lễ đầu mỗi năm học. May mắn dời sự chú ý sang nơi khác, Cletina nhìn về phía bàn giáo sư... Cô đột nhiên nhận ra một chuyện.

"Có một vị trí trống?" Cô nhỏ giọng hỏi Fanny, "Là giáo sư mới à? Nhưng Giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám vẫn còn ổn mà..."

Fanny lơ mơ: "Liên quan gì đến giáo sư daỵ Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám cơ?"

"Cái này..." Cletina cứng họng, chỉ có thể cười xòa cho qua.

Fanny không để ý: "Nghe nói là đổi giáo sư môn Bay, người mới lợi hại lắm..."

Lúc này cửa Đại Sảnh Đường có tiếng ồn ào, Cletina và Fanny cũng quay đầu lại theo đám đông. Dựa vào ưu thế ngồi ở góc, vừa quay lại Cletina đã nhìn thấy rõ một phù thủy nam mặc áo chùng màu đỏ vàng, trẻ tuổi, đi giữa lối đi giữa bàn bốn nhà, thẳng tới bàn giáo sư. Ánh mắt xanh biếc với mái tóc màu đen, tuy không có lớp kính tròn và tia chớp đặc trưng, cũng đẹp trai hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, nhưng không hiểu sao, Cletina lập tức có thể xác định thân phận của người vừa đến.

"Harry Po..."

"Harry Snape."

"Ha..." Cletina sững sờ quay ngoắt lại.

Fanny dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cletina: "Bồ không biết gì hả?"

"Không biết gì cơ?" Cletina cảm thấy hồ đồ.

"Bạn đời của giáo sư Snape đó!" Fanny khẽ reo lên, "Ba của Al, bồ quên thằng nhỏ Al đó đã khoe khoang ba nó là cầu thủ ngôi sao Quidditch bao nhiêu lần trong phòng sinh hoat chung rồi hả?"

Cletina sửng sốt vài giây: "Bồ nói... Harry Potter với Severus Snape?"

Fanny mở to hai mắt: "Potter? Sao tớ từng nghe nói trước ổng mang họ Ravens cơ mà?"

"Ravens quái quỷ gì? Không, không quan trọng, quan trọng là..." Cletina cảm giác có một vạn rễ cây táo vàng đang la hét trong tai cô, khiến cô choáng váng, không nhịn được đứng bật dậy, la lên bằng giọng nói kinh ngạc – lớn đủ để lấn át hết những âm thanh khác xung quanh, "Harry Potter cũng bị xuyên rồi à? Còn xuyên vào một bản... định mệnh Snarry???"

Nhất thời xung quanh lặng im như tờ.

Cletina nhận ra Fanny đang nhìn mình đầy kinh ngạc lẫn sùng bái, sau đó cũng nhận ra vô vàn ánh mắt xung quanh đang chĩa vào mình, hơn nữa mình đã đứng lên không biết từ lúc nào – trong cơn kích động, tựa như... tựa như... còn ngắt ngang câu chuyện trên bàn giáo sư.

"Ừm... Tôi có được xem đây như là cách hoan nghênh đặc biệt không nhỉ?" Harry đang giới thiệu vắn tắt về mình, thì bỗng lặng im một thoáng, sau đó cười nói, anh nhìn Cletina, "Trò có thể cho tôi biết tên trò là gì được không?"

"C-Cletina." Cletina đỏ bừng mặt, lắp bắp đáp.

"Rất cám ơn." Harry nói xong, bổ sung, "Vô cùng cám ơn trò đã hoan nghênh." – Tiếp đó, anh nói tiếp những lời mà ban nãy chưa kịp nói hết, rồi mới ngồi về chỗ của mình.

Dumbledore đúng lúc bắt điệu cho bài hát của trường, vẫn lời đề nghị mọi người hãy hát theo kiểu mà mình thích. Đáng tiếc việc vốn thú vị này không giúp gì được cho không khí vi diệu bây giờ, Harry chú ý tới có rất nhiều học sinh đang lén lút nhìn cô bé vừa đứng dậy kia, nhất là Al. Nó cơ hồ sắp dán cả hai tròng mắt sang bên đó... Anh cảm thấy hơi khó hiểu, quay sang nhỏ giọng hỏi Snape giữa lúc mọi người đang hợp xướng, "Sao vậy? Mặc dù trò kia ban nãy có hơi kích động chút, nhưng..."

Khóe môi Snape co rúm lại một thoáng: "...Chính là trò đó."

"Hử?" Harry ban đầu còn chưa hiểu, rồi đột nhiên phản ứng kịp: "Đợi đã, cô bé đó? Là người nói "muốn trao anh hạnh phúc" đấy à?"

Khóe môi Snape lại vặn vẹo, tiếp đó hắn sầm mặt bắt đầu đọc bài hát truyền thống của trường.

Harry khó nén nổi nhìn sang Cletina, lần này ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô bé hồi lâu, tiếp đó nói với Snape: "Được rồi, đừng đọc nữa. Cho dù anh đọc lời bài hát đó tới mức nở hoa thì cũng vô ích thôi... Em muốn nói, cô bé đó... thôi được rồi, bất kể thế nào, em thực sự..." Nói một nửa, Harry không biết mình nên nói gì tiếp. Hồi lâu, anh cũng chỉ có thể nhận xét miễn cưỡng: "...Được rồi, phải nói, là một cô bé rất xinh đẹp, ừm, vô cùng xinh đẹp đấy."

Snape vẫn vác bộ mặt âm trầm đọc lời hát.

Lúc này, Dumbledore đứng cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: "Severus, mặc dù tôi rất vui lòng vì anh đã phá lệ tham gia hoạt động trước khi nhập học lần này. Nhưng có lẽ... anh có thể vẫn đứng nghe không cũng được.

Harry thoáng cái lập tức bật cười thành tiếng. Nhưng lập tức đề nghị hiền hòa tiếp theo của cụ Dumbledore đã làm mặt cậu nhăn nhúm lại:

"Còn thầy, Harry, xét thấy đây là học kỳ đầu tiên thầy đảm nhiệm chức vụ Giáo sư, tôi cho rằng thầy có thể cùng tôi đắm chìm trong sự vui sướng của bản hòa ca này."

"Ôi, không, thưa thầy..." Harry rên rỉ, quay sang nhìn trái nhìn phải, nhưng ngoại trừ Snape đang tỏ vẻ sung sướng thì những giáo sư khác đều đang hát – ít nhất là làm bộ như đang hát, anh không thể làm gì khác là đành phải sờ mũi, lát sau đã tham gia vào những làn điệu phập phồng trong dàn đại hợp xướng.

Mỗi khi chúng ta phải làm việc gì đó, hoặc bắt buộc phải làm gì đó, thì thời gian trôi thật nhanh. Cơ hồ chỉ một chớp mắt sau, Harry tới trường nhận chức vụ giáo sư, đã đón tiết học thứ hai, ngày thứ 3 – tiết học Bay đầu tiên của mình.

Dĩ nhiên huấn luyện Quidditch trong trường học không nhiều kích thích và va chạm như trong đội bóng chuyên nghiệp, cùng với chỉ dạy năm nhất – tối hôm trước ngày lên lớp, Harry đã quyết định trọng tâm buổi học hôm nay: thả lỏng và giải trí, cộng thêm một chút kỹ xảo bay.

Trên sân bóng Quidditch, theo truyền thống trước nay của Hogwarts, Gryffindor và Slytherin cùng hợp tác lên lớp. Với tư cách là một giáo sư môn Bay, cộng thêm kinh nghiệm trong quá khứ, Harry dứt khoát làm bộ như không nhìn thấy mấy trò tranh chấp vặt của tụi nhóc hai bên, chỉ làm mẫu xong các bước rồi lùi về sau, nhấn mạnh những phần cần chú ý, rồi thả cho tụi nhỏ hoạt động tự do.

Sân banh lập tức ồn ào hẳn lên, hơn một nửa lớp leo lên chổi bay lên, một số khác thì vây quanh Harry, liên tục hỏi đủ loại vấn đề, Harry kiên nhẫn trả lời từng câu một:

"Giáo sư, thầy ký cho em được không ạ?" "Được chứ, không có gì."

"Giáo sư, sao thầy lại tới đây dạy bọn em?" "Thầy cảm thấy mình nên thử một cuộc sống, ừm, khác biệt một chút."

"Giáo sư, sau này thầy còn dạy tụi em không?" "Thành thật mà nói thì không, thầy chỉ dạy thay cô Hooch một kỳ thôi, các trò biết đó, chế độ giáo sư của trường là dạy cả đời mà."

"Giáo sư, thầy cảm thấy mùa này đội nào thắng?"

"Đúng đúng, đội nào thắng ạ?"

"Giáo sư thầy lộ chút đi, để em về bảo ba em, năm nào ổng cũng tiêu một mớ Galleon vô trỏng hết..."

"Về cái này," Harry cười đáp, "Ai biết chứ? Nếu vừa bắt đầu ta đã biết được két thúc vậy chúng ta còn thi đấu làm gì nữa? Có điều xét thấy bản thân thầy ở liên đội Pudmir, với cả thành tích mùa giải này cũng không tệ lắm, nên thầy mong là..."

Bỗng có tiếng la thất thanh chói tai truyền đến.

Harry giật mình vội nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy một người đang rơi xuống nhanh như chớp từ trên không xuống. Cơ hồ theo bản năng, Harry túm lấy cây chổi bên cạnh, đạp mạnh về phía sau hướng lên không trung, chỉ vài giây đã điều chỉnh gia tốc đến tốc độ nhanh nhất, lao về phía học sinh vừa rơi từ độ cao hai tầng lầu xuống.

Một giây.

Bùa trôi nổi và bùa chắn của anh đều đã bị trượt.

Hai giây.

Khoảng cách từ chỗ Harry đến người kia chỉ còn chưa đến mười mét.

Ba giây.

Học sinh kia chỉ còn cách mặt đất ba mét.

Bốn giây.

Harry chạm tới góc áo phấp phới của đứa nhỏ.

Tiếng vải rách toạc vang giữa tiếng gió gào thét lạnh lẽo, gần như không nghe thấy. Khi vừa cảm nhận được mình đã túm được gì, Harry lập tức buông tay còn lại khỏi chổi, thi triển mấy bùa trôi nổi cho học sinh trước mặt. Người đang rơi xuống chững lại giữa không trung một chớp mắt, vừa đủ, Harry khống chế chổi, chỉ thấy nó nhảy lên như một con cá, rồi lao vút xuống mặt đất, vững vàng đón được học sinh vừa té.

Lúc này bùa trôi nổi cũng vừa mất hiệu lực, bởi trọng lực gia tốc còn chưa biến mất hoàn toàn, cây chổi của Harry như vừa bị ném thêm một quả cân nặng, rơi thẳng xuống. Nhưng hiển nhiên đó không phải vấn đề với một tuyển thủ thành thạo, Harry không tốn quá nhiều công sức, chỉ tùy tiện bớt một tay ra kéo lại một chút, góc độ bay đã ngoặt một vòng cung, vững vàng đáp đất.

Mãi đến lúc này, Harry mới yên lòng hẳn. Nhận ra học sinh mình đã bắt được là ai, cô bé đang cứng đờ túm lấy áo chùng của anh – với mái tóc đỏ và đôi mắt ngọc bích, xinh đẹp khiến người ta không dời được mắt nhìn... Cletina?

Harry ngẩn ra, anh lập tức nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy Al đang bay giữa không trung, đang ngây ngốc nhìn về phía này, bên cạnh nó còn có một cây chổi trống không đang lơ lửng...

– Hết chương –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com