SEVERUS SNAPE (P6)
SEVERUS SNAPE (PHẦN 6)
–
Ngày 4 tháng 1 năm 1993, ta tỉnh dậy từ trong giấc mộng, đầu óc mơ hồ hỗn loạn.
Những hình ảnh trong mơ vừa rồi còn đọng lại rõ ràng trong ký ức.
Ta gần như cùng lúc cảm thấy cả nóng bức và rét lạnh.
Cơ thể nóng bức, và trái tim rét lạnh.
Đúng vậy, không sai, là một giấc mơ đầy nhiệt tình, một giấc mơ vô cùng nhiệt tình. Ta hung tợn nghĩ, tiếp đó cảm nhận được sự hung tợn kia chỉ có thể hướng vào chính bản thân mình mà cảm thấy bất lực.
Có lẽ ta cần một người tình? Ta nghĩ như vậy, lập tức liền cười nhạo sự khiếp nhược và trốn tránh của bản thân.
Được rồi, Severus, mi biết mà, gương mặt rõ ràng không thể rõ ràng hơn được nữa ở trong giấc mộng kia... Mi chỉ muốn chiếm hữu cậu ta, hoàn toàn, triệt để, chiếm hữu cậu ta.
...Nằm mơ cũng muốn.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua bức rèm dày nặng, rải lốm đốm những vệt tròn tròn trên chiếc gối màu xanh lục.
Trong phòng yên lặng.
Ta cảm thấy mệt mỏi, dù vừa mới tỉnh dậy từ trong mơ.
Ta chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại thích một đứa nhỏ, cho dù có ở trong giấc mơ hoang đường nhất... A, có lẽ ta không nên nói như vậy nữa? Ta tự giễu, dù sao ta vừa mới có một giấc mơ tuyệt diệu, nhiệt tình, kịch liệt, chiếm hữu hoàn toàn lấy một người đàn ông cơ mà.
Hơn nữa cho dù người đàn ông trong mộng kia đã trưởng thành, nhưng ta nghĩ – ta nhận ra – ta e rằng, điều này cũng chẳng thể thay đổi được một sự thực – được rồi, thằng nhãi kia – rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi.
Nhưng thằng nhãi mười hai tuổi kia cơ hồ đã xâm nhập toàn bộ cuộc sống của ta.
Chỉ vỏn vẹn trong một năm rưỡi ngắn ngủi.
Một năm rưỡi này, trong hồi ức có thể xem là dài dằng dặc, nếu đem so với cuộc sống của những năm tháng trước kia, từng ngày từng ngày lặp đi lặp lại trôi qua mà chẳng có gì thay đổi... Từng ngày từng ngày qua mà không có gì thay đổi?
Ta lặng đi một hồi.
Là từ khi nào, trong tiềm thức của ta đã nhận định một cuộc sống "lặp đi lặp lại" là nhàm chán khô khan rồi?
Chỉ bởi vì đứa nhỏ kia...
Chỉ bởi vì một tên Potter.
A, a, đúng vậy, phải rồi, thằng nhãi con không những chỉ mới mười hai tuổi, mà lại còn là một Potter.
Potter mà ta luôn căm hận nhất.
Ta còn nhớ kỹ lúc đó, sau khi nghe thấy tên già Potter nói trên một thứ đồ cấm – Bản Đồ Đạo Tặc, nhìn thấy bên cạnh tên Ravens còn có một cái họ Potter, ta gần như đã ngơ ngẩn, thậm chí không biết Lily đã làm vỡ ly từ lúc nào, rồi rời khỏi văn phòng ta vào lúc nào.
Mà trừ việc đó ra thì sao?
...Trừ việc đó ra, thì chẳng còn gì nữa.
Ta cứ thế đón nhận một Potter... Được rồi, mặc dù ta chưa từng quan tâm đến cậu ta có họ Potter hay không.
Nhưng ta có thể thề là sau này ta sẽ không tin có thứ gì là không-thể-xảy-ra-được nữa, nếu ngay cả ta còn có thể thích một Potter, thì sao Merlin không thể là một lão điên cơ chứ?
Nhưng dù Merlin có là một lão điên thật thì cũng chẳng thể bù đắp lại sự tổn thất của ta.
Tên nhóc giảo hoạt kia – sao nó có thể trưng cái thái độ chẳng biết gì đó kia mà trêu chọc ta?
Ngay sau khi ta đã xác định mình đã thực sự động lòng chứ?
Nhưng sự phê phán này hiển nhiên không thực tế. Lòng ta phiền loạn, liền vén chăn ngồi dậy.
Trong không khí thoảng ra một mùi vị.
Ta càng cảm thấy nóng nảy, còn có chút ghê tởm – về chính bản thân mình.
Nhưng cảnh trong mơ càng hiện ra rõ ràng hơn – thậm chí chẳng cần nhắm mắt lại hồi tưởng, ta đã có thể mường tượng lại hết mọi chi tiết trong giấc mộng.
Tỷ như đôi lông mày nhíu chặt của người kia, hay đôi môi hơi sưng lên đỏ mọng, thậm chí là thân thể trong sáng đã trải qua cuộc sống mài giũa, càng thêm... hấp dẫn người khác kia, hoặc như hai cái đùi mềm mại quấn ngang hông ta... Đúng vậy, cả tiếng rên rỉ áp lực, trầm thấp, vừa như thống khổ, vừa như hoan lạc... Đôi mắt của cậu ta, ánh mắt long lanh mềm mại tựa như nước mùa xuân... Cậu ta cứ nhìn ta như vậy, không chớp mắt... Cậu ta gọi ta là Severus.
Severus.
Tiếng chuông đồng hồ đơn điệu trên tường đột nhiên vang lên.
Ta hoảng sợ tỉnh lại, ngay cả tiếng nguyền rủa cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, để nước lạnh dội từ đầu xuống.
Ngọn lửa trong người nhanh chóng bị dập tắt.
Nhưng trong lòng ngược lại càng tăng lên, tựa như đối nghịch với cảm giác lạnh lẽo bên ngoài.
Miệng ta khô khốc, trong sự khô khốc còn có đắng ngắt.
Chỉ một buổi tối, mà ta đã bắt đầu nhớ nhung tên kia... A. có lẽ không thể nói là một buổi tối? Dù sao ta vừa có một giấc mộng khó có thể... tha thứ được đó. Mà trong giấc mơ, thằng nhãi mà ta đang nhớ nhung, chính là nhân vật chính.
Ta hơi trơ ra.
Ta thấy mình đã lún không thể sâu hơn được nữa rồi.
Là bắt đầu từ bao giờ?
Từ khi thằng nhãi con đó uống hết cả bồn độc dược bên cạnh ta, bộc lộ toàn bộ sự yếu ớt trước mặt ta, hay là khi cậu ta bức ép chính mình, nhìn cậu ta vì cái mà cậu ta gọi là chính nghĩa mà âm thầm hiến dâng cả sinh mệnh quý báu nhất?
Hoặc là, chỉ vì đêm hôm đó.
Chỉ bởi trong một đêm đầy sao, cậu ta đã nhào vào lòng ta mà không hề phòng bị...
Sự tin tưởng tuyệt đối đó mới tốt đẹp làm sao.
Mà sau tất cả, đó chẳng qua chỉ là cách làm giảo hoạt của tên nhãi con kia vẫn làm thôi nhỉ? Từng việc lại từng việc, khiến ta không còn sức lực đi suy xét kỹ càng, đi do dự nhiều hơn, mà đợi khi mọi việc đã rồi, ta tỉnh táo lại, thì đã sớm bị sợi dây cảm tình trói chặt toàn thân, không tài nào giãy thoát được nữa.
Đột nhiên ta nhớ tới một suy nghĩ từng lóe qua trong đầu một năm trước: tìm một người nào đó, chỉ để kết hôn.
Ý nghĩ hoang đường khi đó, bây giờ nghĩ lại, dường như đã xa xôi như cách cả thế kỷ.
Mà ý nghĩ đó, trừ "hoang đường" và "buồn cười", tựa hồ không cần dùng thêm những từ hình dung khác nữa.
Không, có lẽ còn có một?
"Trốn tránh".
Ta vẫn luôn không dám đối mặt trực tiếp với vấn đề tình cảm. Bất luận là Lily năm đó, hay là với cậu ta, Harry, bây giờ.
Bây giờ ta đã không còn hèn yếu, không biết cầu tiến như mười năm trước nữa.
Dòng nước lạnh lẽo vẫn dội trên người.
Ta tắt vòi nước, thay quần áo sạch sẽ bước ra ngoài.
Cả căn phòng chỉ có một người vừa yên lặng vừa thê lương.
Hai bên rèm cửa không được kéo kín, ánh mặt trời xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, chiếu lên vách tường và sàn nhà, làm cho cả không gian sáng rỡ khiến lòng người mất đi kiên nhẫn.
Ta lấy một phần bữa sáng đơn giản cho mình, nhưng ăn như nhai sáp – điều này không phải vì tên nhãi con kia mới sinh ra. Trong lòng ta thầm thở dài một hơi, sau đó đem những độc dược đã chuẩn bị sẵn lúc trước ra, buộc chặt trên đùi cú mèo, gửi đến cho người còn đang ở tạm trong nhà Malfoy kia.
Kim đồng hồ vừa mới chỉ đến con số tám, có lẽ ta gửi đi quá sớm, nhưng...
Ai thèm quan tâm chứ. Ta lại một lần nữa cảm nhận được cơn xúc động trong lòng, cũng biết rõ cơn xúc động đó là vì cái gì. Ta cảm thấy ta nên tìm một việc gì đó cho mình làm, quyết định ít nhất trong hôm nay, không thèm đi quản cái tên nhãi con kia gì nữa – ai mà biết liệu có phải cậu ta đang vui vẻ ở bên một con nhóc nào đó không chứ!
Mới mười hai tuổi đầu mà đã biết ngả ngớn! Ta tức giận nghĩ đến.
Thật quá – xúc động lỗ mãng, không biết giới hạn! Cậu ta không biết thứ mình thực sự thích, thực sự cần là cái gì...
Nhưng cái đó thì có liên quan gì tới mi chứ, Severus?
Đúng vậy, đương nhiên, mi thích cậu ta, nhưng mi nên biết – có một số việc, sẽ không vì mi thích mà thay đổi.
Như Lily vậy.
Năm đó chính là cảnh tượng đó, mà bây giờ, Severus, mi biết rõ chênh lệch giữa bọn mi lớn tới chừng nào.
Bọn mi có cùng giới tính, mà mi là thầy của cậu ta, mi lớn hơn cậu ta những hai mươi tuổi, mi còn mâu thuẫn tệ hại với người nhà của cậu ta – lão Potter, gặp mặt liền hận không thể ném một tá bùa nguyền rủa đối phương...
Quan hệ như bây giờ cũng không sao, một điểm thăng bằng vi diệu, ta và lão Potter có thể tránh gặp mặt nhau, có thể làm bộ như kẻ kia không hề tồn tại.
Nhưng nếu tiến thêm một bước?
Ta làm sao chịu đựng được?
Mà suy nghĩ của đứa nhỏ kia thì sao? Sự tôn kính và tin tưởng của cậu ta, liệu có bị mài mòn dần theo từng lần đối lập nhau không...?
A, có lẽ, sự tôn kính và tin tưởng sẽ bị hủy diệt trước cả lúc đó thôi, ngay sau khi cậu ta biết giáo sư của cậu ta lại có ý nghĩ như vậy đối với cậu ta – chắc sẽ biến thành sợ hãi và chán ghét?
Severus, mi muốn mạo hiểm như vậy sao?
Mi có đủ khả năng gánh chịu hậu quả đó không?
...Hơn nữa, cho dù cuối cùng cậu ta có đồng ý, Severus, mi cũng biết, mi có thể nhìn ra được, cậu ta có bao nhiêu mong đợi với "gia đình".
Bất luận là nơi thung lũng Godric kia, hay là phần sau này có thể tạo thành.
Vậy, mi có thể cho cậu ta được một đứa con không? Một món quà vừa độc nhất lại vừa bình thường, thứ có thể làm viên mãn tất cả mọi mong đợi của cậu ta.
...
Mi không thể.
Severus.
Vậy, cứ giữ tình trạng như hiện giờ là sự lựa chọn tốt nhất ư?
Còn năm năm rưỡi nữa. Ta tự nói với chính mình. Nhìn đứa nhỏ kia lại một lần nữa lớn lên trưởng thành, tỏa sáng sặc sỡ trong giới Phù thủy, nhìn cậu ta cùng một cô gái – nhất định sẽ xuất hiện trong tương lai, cùng sánh đôi, kết hôn, sinh con.
Một tương lai làm người ta tuyệt vọng.
Ta nghĩ tới những thứ đó, liền hiểu được bản thân mình đã thỏa hiệp – đúng vậy, phải rồi, ta nghĩ bất luận như thế nào, ta cũng không thể đối mặt với đôi mắt đã từng đong đầy tin tưởng kia lại trở nên tránh né và căm ghét được.
Ta không còn là mười bảy tuổi nữa.
Ta không cách nào chịu được sự... đau khổ tận tim như vậy lần nữa.
Ta nhìn quyển sách độc dược đang đặt trên đầu gối mãi vẫn chưa được lật trang.
Có lẽ ta không cần dời sự chú ý của mình, mà là cần nghỉ ngơi hoàn toàn.
Bởi trong lòng vẫn vang lên tiếng gào thét không cam tuyệt vọng.
Sao mi có thể như vậy chứ? Severus, sao mi có thể không làm bất cứ điều gì, đã quyết định bỏ cuộc?
Sau hai mươi năm dài đằng đẵng, cuối cùng mới chạm được đến biên giới của ái tình?
Mi sẽ không bao giờ còn yêu được ai nữa, không ai có thể tiến vào một trái tim đã được nhồi đầy.
...Severus?
– Hết chương –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com