11: Đụng Chạm
Chương trình năm hai đối với tôi rất nhẹ nhàng. Với đầu óc của anh, tôi chẳng cần tốn quá nhiều sức lực chỉ để nhìn ngắm những bài học cơ bản chán chường. Tôi hiểu hết về chúng, hiểu rõ chiều sâu của chúng qua các phân tích từ bộ não tôi mang đến.
Và thứ duy nhất mà tôi chẳng phân tích được bao giờ lại chính là thầy Snape. Nhìn thầy đứng ở ngay bục giảng cùng với sự khó gần thường thấy. Thầy cau mày lại rồi phát biểu tiếp cho chương trình năm học năm hai này đây:" Đầu tiên, lật sách ra đến bài mới."
Bài mới thuốc chữa bỏng.
Thầy Snape quan sát những hành động lẻo khẻo chẳng tập trung. Miệng thầy thì hé mở giọng thì thào, sau lưng là cái bảng đen, có phấn trắng tự động di chuyển.
"Đây là loại độc dược cơ bản mà các trò nên biết. Tuy rằng nó chẳng phải là một loại thuốc thực sự. Nhưng nó đã được sử dụng rất rộng rãi, đặc biệt là khi trong quá trình pha chế độc dược. "
Trên bảng là ghi chép nguyên liệu như: dầu ngô, cẩm quỳ, nha đam, đậu xanh, nước ép sên.
Dụng cụ để làm: Cốc có mỏ, Vạc đồng, Pipet.
"Phần dầu ngô, các trò chỉ sử dụng 1/2 pint, với cẩm quỳ, nhớ kĩ là chỉ sử dụng mỗi phần lá và thân của chúng. Nha đam 20 giọt, đậu xanh 5 oz nghiền thành bột. Nước ép sên.." thầy Snape giơ hai ngón tay lên, giọng rít qua kẽ răng:" 2 con nhỏ."
"Trước tiên, các trò phải cho cây cẩm quỳ vào cốc và thêm dầu ngô. Ngâm trong nửa tiếng. Nha đam sẽ thêm vào mỗi lần một giọt, nhớ là khuấy đều sau mỗi lần."
Sau một hồi giảng dạy, thầy Snape có hướng dẫn thêm vài chi tiết, nhắc nhở quan trọng. Tôi thì ngơ ngẩn nhìn theo cách thầy chăm chú với từng lời giảng của bản thân thầy.
"Các trò còn chần chừ gì nữa mà không thực hành?" Thầy Snape cằn nhằn khi học trò chẳng làm dứt khoát.
Tôi lật đật lấy dụng cụ lên bàn, bắt đầu quá trình làm độc dược của chính bản thân mình.
Cho cẩm quỳ vào cốc và thêm dầu ngô ngâm nửa tiếng như lời thầy Snape. Sau bước nha đam, tôi cho nước sên và bột đậu xanh vào vạc đồng nước, để sôi trong 10 phút rồi lấy vạc ra khỏi nhiệt.
Tôi ngó mắt qua thầy Snape đang di chuyển đến từng cái bàn để kiểm tra. Vì mọi người đều biết tính tôi, thích một mình một người làm mọi thứ. Vậy nên họ cũng làm thinh khi tôi chẳng chung nhóm ai.
Tôi nhanh tay đặt vạc lên lửa, đun sôi, khuấy ngược chiều kim đông hồ. Rồi để đó 20 phút. Trong lúc rảnh tay, tôi mới bắt đầu quan sát về các ánh nhìn của thầy Snape với tụi học trò của thầy. Có lẽ là vì can đảm nên khi thầy liếc mắt nhìn tôi, tôi lại chẳng e sợ chút nào.
Giữa tôi và thầy liệu còn gì để mà sợ sệt nữa? Thầy biết tính tôi, âm trầm lặng lẽ. Lại thích quan sát người khác. Nên thầy chẳng lấy làm lạ mà quát nạt gì tôi từ xa. Khi thầy thấy được tôi đã xong trước các học trò khác. Điều duy nhất hiện trên mặt thầy là sự hài lòng thầy dành riêng cho tôi.
Tôi kín kẽ cười, thầy dời mắt đi. Tôi lại ngồi xuống và chờ đợi. Thầy Snape đi qua chỗ tôi, một bàn tay vững chãi đặt lên bên vai tôi. Hơi thở của thầy gần gũi tôi trong vài giây ngắn ngủi.
Trái tim tôi bỗng đập rộn ràng, chẳng dám làm gì quá mức. Từng centi cũng chẳng dám di chuyển. Dòng điện chảy dọc khắp các dây thần kinh của tôi.
"Ta có lời khen ngợi cho trò Potter, thêm 5 điểm cho nhà Slytherin vì sự hiểu biết của trò."
Thầy Snape chậm chạp dời bàn tay của thầy đi, bước đến các dãy bàn khác. Sau lời thầy, nhiều ánh mắt soi mói nhìn tôi. Tôi vờ ngơ đi, chỉ có tôi biết lúc này, tôi đã hồi hợp đến mức nào. Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng tôi, áo tôi.
Vậy mà nó như hồi ức thật tốt đẹp lưu lại trong đầu tôi. Sau vài phút ngắn ngủi, tôi đắm mình vào nồi độc dược của mình. Lấy ra khỏi nhiệt, tôi khuấy 20 lần ngược chiều đồng hồ. Độc dược ra màu cam. Xong xuôi tôi mang lên bàn thầy Snape.
Thầy Snape vội vàng bước đến bàn giáo sư. Thầy chẳng ngần ngại gì để nói:"Điểm O. Các trò vẫn chưa làm xong ư? Chậm chạp và lề mề."
Longbottom-Kẻ-Được-Chọn đăm đăm nhìn tôi một cách quái dị và đáng sợ. Da gà của tôi nổi lên sần sần ở cánh tay. Tôi rùng mình, lại nhanh chóng về chỗ ngồi.
Hermione nhòm người lên, ngó tôi một cách kì lạ. Dường như tôi đã trở thành một nhân vật được tất cả mọi người chú ý tới?
Thầy Snape đi về hướng tôi, đứng đó một lúc chẳng nói gì. Thầy đưa mắt nhìn tụi học trò xung quanh thực hành. May mắn thay là chẳng có đứa nào làm hỏng vạc trong tiết này.
Rung chuông, tôi xách cặp, thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi phòng học dưới hầm. Thầy Snape cứ nhìn theo bóng dáng tôi khuất xa rồi xa mãi.
Tôi chẳng biết thầy đã nghĩ gì, cũng chẳng biết liệu thầy có nhận ra tôi đang dành cho thầy một thứ tình cảm đặc biệt thầm kín hay không? Thầy yêu mẹ tôi, còn tôi thích thầm thầy ấy.
Thứ tình thật khiến người ta phát hờn trong mụ mị xâu xé lòng dạ tôi.
Mà tôi lại chẳng thể làm được gì.
Tôi thẫn thờ khi bước thời gian nghỉ trưa. Tôi ăn uống lại về phòng. Đầu tôi mơ màng với những hình ảnh hồi sáng sớm. Khi mà thầy đặt tay lên vai tôi một cách dịu dàng. Khiến cho tôi giờ đây chẳng thể thoát ra được. Kể cả hơi thở kề bên cạnh.
Tôi buồn bã nhìn hướng trời xanh bên cửa. Gửi cho trời cao trên đó lời thì thầm của chính tôi. Rằng tôi, trung thành và yêu mến lấy thầy Snape, thật nhiều và nhiều lắm.
Trừ chuyện thầy Snape, điều khiến tôi để trong lòng là chuyện chú Sirius cùng với nàng thơ Hermione. Tôi chẳng còn nghe tin gì từ chú. Còn Hermione, khác lạ trong kí ức của anh ta.
Chẳng có một thứ gì còn nguyên vẹn, ngoại trừ sự bảo vệ thầy Snape dành cho tôi. Luôn là tuyệt đối đến khi chết đi.
Dắt chiều, tôi đi dọc qua hướng về nơi thư viện. Trùng hợp thay, Hermione cũng đang ngồi ở đó. Cô bé ngồi một mình, tập trung vào trang giấy. Chỉ có giây phút như vậy, tôi mới nhận ra nàng. Nàng vẫn vậy, chẳng hề thay đổi.
Tiếc thay, tôi chẳng biết mở lời để bắt đầu mối quan hệ với ai. Bao gồm cả người bạn định là thân với tôi suốt cả đời.
Tôi thúc đẩy mình rời khỏi thư viện ngay, lại va vào người của Longbottom. Cậu ta đỡ tôi cẩn thận. Còn tôi thì vội vàng rời khỏi cánh tay của cậu ta. Với cảm giác cả người tôi đều đang dơ bẩn sau lần va chạm.
"Cảm ơn." Tôi nói rồi vội vàng chạy đi. Cậu ta im lặng chẳng hó hé gì.
Được thế, tôi lại vội mừng lại trách sự hậu đậu của mình. Về phòng, tôi trực tiếp xông vào nhà vệ sinh để tắm rửa. Chà đi cái sự ớn người từ vị trí cậu ta đụng tôi.
Đến tối, tôi tranh thủ đến phòng làm việc của thầy Snape. Chỉ là đi gần đó, nhìn từ xa. Dù cho chủ nhân của nó chẳng hề hay biết tôi. Tôi lấy làm vui. Vì tôi thích ông một cách diệu kì thay.
Chỉ với khoảng cách như vậy thôi mà tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của ông ở đâu đó quanh tôi. Rồi tôi lại vội vàng chạy về phòng trước giờ cấm. Kết thúc một ngày dài của chính mình.
Sau vài bữa bình yên lại đến tiết của ông thầy vô năng có tiếng, thầy Lockhart với bộ tóc vàng ngu ngốc. Thầy ta đứng đó nói lia lịa về chính thân thầy ta như một kẻ ái kỉ.
Tôi thì ngơ ngác chẳng tập trung, lại tiếp tục nhớ về thầy Snape. Dù cho thầy ta đã chuyển đến mục tiêu Longbottom. Tôi cũng chỉ xem như chẳng hay biết gì.
Draco Malfoy ngồi cạnh tôi, khiều:"Một bình hoa di động. Sao lão hiệu trưởng có thể nhận ông ta vô được chứ. Quá mức rồi."
"Có lẽ là để.." Tôi nhỏ giọng:".. che mắt."
"Hả?" Draco hỏi lại tôi. Tôi thì lắc đầu im lặng. Cho đến khi tiết học kết thúc, thầy Lockhart trở thành trò cười cho cả hai học viện. Tôi cũng chưa hó hé thêm lời nào.
Bước ra Đại Sảnh, tôi ngồi vào bàn ăn. Draco Malfoy thì đi kè cạnh tôi cùng đồng bọn. Tôi vẫn chỉ nhẹ nhàng ăn thức ăn của mình rồi ngước lên nhìn thầy Snape. Buồn cho tôi, hôm nay thầy chẳng có mặt. Mất tích đột ngột lạ kì.
Khiến trái tim tôi như vừa bị đục khoét một lỗ trống. Sau bữa tối, tôi liền vội vàng đi tìm thầy Snape. Đứng trước cửa hầm, tôi hít thở sâu để mang lại dũng khí cho tôi gõ cửa.
Khi tiếng cộc cộc vang lên, chỉ sau vài phút, thầy Snape đã đứng trước tôi với cái nhìn khó hiểu nổi. Thầy quạo quọ:"Trò đang làm gì vào giờ này vậy Potter? Trò đến để chọc phá tôi ư?"
"Em không thấy thầy ra sảnh ăn tối nên em lấy làm lo." Tôi gục đầu xuống đáng thương, nhìn về chân của thầy Snape. Thầy đang bận một bộ đồ ngủ quá cỡ của mình.
"Được rồi, trò đã thấy mặt tôi, giờ thì không mau về phòng đi?" Thầy vẫn cọc cằn, dù cho giọng nói chẳng hề lớn tiếng.
Tôi vấn vương nhìn lên vầng má thầy, mắt đen của thầy. Tôi dịu dàng đáp lời:" vâng."
Thầy Snape trầm mặc hẳn khi tôi đi. Đôi phần, cảm giác trong tôi đau đáu khó tả. Còn lại thì chính tôi tự giải thích với mình rằng tính thầy Snape vốn thế. Mà tôi chẳng có tư cách gì để thay đổi thái độ của thầy.
Tôi quen với điều đó, trở về phòng mà tim tôi vẫn ngổn ngang. Có lẽ việc đặt tim mình lên ông ấy đã là một chuyện sai lầm. Vì từng bước chân của tôi đều đau đớn, nặng lòng. Đều chẳng thể thay đổi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com