17. Vô ý, mù mịt, một tâm trí thất thường, đứt đoạn và vỡ vụn
Những hành lang tối om, ngọn lửa trên những ngọn đuốc thắp sáng lâu đài đang lụi tàn. Cậu chỉ có thể đi qua nó với một vẻ duyên dáng mà hầu hết mọi người sẽ coi là không phải con người. Có lẽ cậu không phải là con người. Không còn nữa, chính xác là vậy. Bất kể thế nào, nơi đây yên tĩnh và lạnh lẽo. Lâu đài có cảm giác hoang tàn, ngay cả khi có rất nhiều người đang ngủ, thoải mái trên giường của họ.
Trong một khoảnh khắc, cậu dừng lại và nhìn chằm chằm vào bề mặt phản chiếu của một trong nhiều bộ áo giáp trong lâu đài. Biểu cảm của cậu trống rỗng, sau đó cậu mỉm cười, chìa tay ra với hình ảnh phản chiếu của mình khi nó gợn sóng từ mái tóc đen tuyền và đôi mắt xanh lá sống động mà cậu mang, thành mái tóc gần như trắng và đôi mắt không cân xứng. Không giống như biểu cảm của chính mình, có một nụ cười độc ác trên môi của hình ảnh phản chiếu. Khuôn mặt của người cậu từng là, một người nào đó rất gần gũi nhưng giờ đây lại xa vời.
"Đừng bắt đầu săn đuổi em trai nhỏ của ngươi." Hình ảnh phản chiếu của cậu lên tiếng, một nụ cười trên khuôn mặt nhưng ánh mắt loé lên sự cuồng loạn. Một mối đe dọa cho bản thân cậu.
"Đừng lo lắng." Cậu mỉm cười, "Ta sẽ không làm nó bị thương."
Hình ảnh phản chiếu chỉ đơn giản cho cậu một nụ cười đen tối và tự biến mất. Sự điên cuồng là một viễn cảnh mà cậu đã quen thuộc. Đó là một cảm giác thích nghi đáng lo ngại - với chứng cuồng loạn. Cậu không thực sự quan tâm đến nó, cậu thích nghi tốt và đó là một tài năng mà cậu tự hào. Có lẽ những ảo tưởng đơn giản về con người cậu từng là, không phải là vấn đề đối với cậu. Cậu đang nhìn thấy bản thân mình, chứ không phải người khác.
Các hành lang không còn yên tĩnh nữa. Những tiếng thì thầm vang vọng trong tâm trí cậu khi cậu đi theo con đường. Cậu có thể cảm nhận được chất liệu nhung mịn của chiếc áo choàng. Có một giọng nói đặc biệt mà cậu lắng nghe chăm chú. Trong khi những người khác phun ra những lời phàn nàn, những lời nhắc nhở độc địa và những lời khuyên ngu ngốc về việc phải làm gì tiếp theo, thì giọng nói duy nhất này khao khát một cuộc trò chuyện. Để nói chuyện với cậu như những lần cậu vẫn còn trong cuộc sống cụ thể đó. Nó thật là... dễ chịu.
Cậu bé đó trông khá đẹp trai... mặc dù cậu ta có vẻ hơi quá sáng so với sở thích của mình. Giọng của Regulus ngân nga, Nikolai... Markov.
Harry lẩm bẩm khe khẽ, "Người đáng lẽ là em trai... nó khiến mình nhớ đến một người bạn cũ." Cậu cười khẩy, cuối cùng cũng chấp nhận rằng giọng nói của Regulus lại ám ảnh cậu một lần nữa. Cậu không thể thoát khỏi nó dù cậu có muốn như thế nào - nhưng cậu chưa muốn làm im lặng giọng nói của Regulus Black.
"Cậu có muốn mình giết nó không?"
Tại sao cậu phải làm thế? Chẳng phải cậu quý nó sao?
"Không... chính xác... chỉ đơn giản là sự thật rằng nó có tên và dòng máu của Markov và địa vị là con trai của Nadia Markova là điều mà mình quý trọng - viễn cảnh về việc nó là ai và nó có thể là gì đối với mình. Có lẽ mình sẽ giết nó và đóng giả nó sau khi nó chết..." cậu cười khúc khích, gỡ kính và nhìn chằm chằm vào cặp kính. "Cậu không nghĩ điều đó phù hợp sao?"
Bệnh hoạn, tâm thần, điên loạn... Mình đã làm cậu hư hỏng đến vậy sao? Regulus nói khẽ nhưng có vẻ thích thú.
"Ừm... tốt thôi, sự tha hóa đó bao gồm cả việc mình thay đổi thái độ tùy thuộc vào người mình nói chuyện. Bây giờ mình không thực sự làm điều đó nhiều nữa - đơn giản là chúng không đáng để mình tốn công sức. Nhưng mong muốn loại bỏ Nikolai Markov và thay thế vị trí của cậu ta hoàn toàn là do sự ích kỷ của riêng mình... Mặc dù cậu có thể nói rằng nó không phải của riêng mình... Một phần của mình muốn nuốt chửng nó." Harry dệt phép thuật qua các ngón tay khi cậu ấn lòng bàn tay vào tường, mỉm cười đen tối. "Có lẽ đó là tình yêu, có lẽ đó là ám ảnh. Nhưng người đầu tiên cho tôi sự ấm áp là mẹ mình, và Nadia Markova là người mẹ duy nhất mình có trên thế giới này."
Còn Lily thì sao?
"Ý mình là người mẹ còn sống. Bên cạnh đó, nếu không có Nadia, Orpheus sẽ phát điên từ lâu trước khi cậu ta tròn mười sáu tuổi..." Harry thở dài, gõ ngón tay theo một cách cụ thể. Cậu ấn vào những viên gạch, mỉm cười khi nhìn thấy huy hiệu gần như không thể nhìn thấy.
"Đừng lo lắng, vị vua nhỏ bé ..." Harry lẩm bẩm, "Mình sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn lòng tham của mình... đó là những gì cậu nói với mình, phải không?"
Giọng nói của Regulus thở dài, Đồ điên... Mình đã làm gì thế này?"
Harry cười khúc khích, trước khi cậu lẩm bẩm điều gì đó bằng Xà Ngữ, §Hãy hiện ra trước mặt ta, Kho tàng trí tuệ.§
Bức tường gạch đứng yên một lúc trước khi bắt đầu di chuyển, biến thành một lối mở. Hành lang tối tăm chào đón cậu là một cảnh tượng quen thuộc, cậu tự mỉm cười khi vội vã bước vào bóng tối. Cậu mở lòng bàn tay và triệu hồi một quả cầu lửa xanh để soi sáng đường đi. Hành lang được xây bằng những viên gạch tương tự như những viên gạch tạo nên Hogwarts, nhưng khi đi sâu hơn, cậu nhìn thấy những viên gạch biến thành đá cẩm thạch trắng tinh khiết. Sự hài lòng tràn ngập tâm trí cậu khi đứng trước một cánh cửa trắng tinh.
Bữa tiệc đã kết thúc và ngày hôm sau sẽ là địa ngục. Harry thích giữ lại một phần lý trí của mình khi mọi thứ trở nên tồi tệ. Cậu ấn một tay lên cánh cửa, lẩm bẩm khi cảm nhận được ma thuật quen thuộc của lâu đài. Một ma thuật quen thuộc mà cậu biết rất rõ, thở dài mãn nguyện và đẩy nó ra.
Cảnh tượng chào đón cậu là một thư viện - không, một kho lưu trữ. Những bức tường bằng đá cẩm thạch trắng muốt, những đồ trang trí màu xanh hoàng gia và đồng treo trên cả trần và tường. Trên đầu cậu, trần nhà được tô điểm để trông giống như những vì sao. Mọi chòm sao hiện hữu đều phản chiếu trên trần nhà, lấp lánh khi cậu bước tới. Căn phòng được thiết kế theo hình tròn, hầu hết các bức tường đều là giá sách, nhưng có thêm một dãy giá sách khác bao quanh giữa kho lưu trữ. Nó cao ba tầng. Có những dải băng rôn màu xanh hoàng gia treo khắp nơi và cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch ở chính giữa.
Trên đó khắc một con đại bàng, bên dưới con chim là một cái tên. Ravenclaw.
Cậu mỉm cười, không thể kiềm chế được khi đặt áo choàng lên bàn và bắt đầu di chuyển tự do. Không có ai ở đó để quan sát, không ai ngoại trừ những bóng ma bị giam cầm trong tâm trí cậu. Cậu nhảy về phía những bức tường sách - những cuốn nhật ký mà cậu vui vẻ ghi chép lại.
Hogwarts bản thân nó thực sự là một bí ẩn. Thật đáng tiếc khi lịch sử huyền bí của nó lại được che giấu bởi các hiệu trưởng. Cậu mím chặt môi khi nghĩ đến điều đó, trước khi lắc đầu và lướt ngón tay qua gáy của các quyển sách cổ và cảm nhận được ma thuật được truyền vào giấy da, mực và bản thân cuốn sách đều được bao phủ bởi phép thuật. Một phép thuật tuyệt đẹp và kỳ diệu khiến tâm hồn cậu bừng lên ngọn lửa. Cậu gõ ngón tay lên giá sách, nhắm mắt lại khi hình dung một sợi dây vô hình dẫn cậu đến văn bản mình đang tìm kiếm. Ngay khi tìm thấy nó, cậu vẫy tay và triệu hồi chiếc thang ma thuật đi kèm với kho lưu trữ.
"Ồ tuyệt đẹp, tuyệt đẹp, trí tuệ và kiến thức. Các ngươi đã giữ cho ta sống sót." Cậu lẩm bẩm những từ hoa mỹ như vậy, để cho chiếc thang dẫn cậu đến khu vực mình đang tìm kiếm. "Trí tuệ, kiến thức, trích thông minh. Thật vinh dự khi mình được xếp vào Ravenclaw vào kiếp thứ chín." Cậu cười toe toét.
Tay cậu nắm lấy lan can, kéo mình lên cho đến khi tìm thấy cuốn sách mình muốn. Phép thuật sẽ hữu ích hơn nhiều, nhưng Harry thích cảm giác hồi hộp khi tìm kiếm và cuối cùng tìm thấy thứ mình muốn. Lòng ham muốn và tham lam mà cậu lớn lên cùng đã tạo ra những thói quen vô nghĩa như vậy, nhưng dù sao cậu vẫn giữ chúng.
Cậu thản nhiên ngồi lên lan can của chiếc thang, vuốt ve cuốn nhật ký bọc da. Cậu mỉm cười trước nét chữ, đọc to tiêu đề. "Hogwarts: Kiến trúc và các lối đi."
Trong tay cậu là một cuốn sách hướng dẫn hợp pháp cho từng lối đi bí mật bên trong Hogwarts và một bản tóm tắt về kiến trúc do những người sáng lập thực hiện. Thật tàn nhẫn, cậu thích ý nghĩ sở hữu thông tin mà mọi học giả sẽ hy sinh linh hồn của họ để có được. Nó khiến cậu cảm thấy mình tốt hơn tất cả mọi người.
"Cảm ơn Phu nhân Ravenclaw..." cậu thì thầm, nhảy khỏi thang và tiến lên tầng hai. Cậu lướt qua những cuốn sách chưa được xuất bản, những cuốn nhật ký hoặc những ghi chú đơn giản được nhét vào một chồng và buộc bằng một sợi dây dày. Chỉ những văn bản cậu quan tâm mới được lấy ra khỏi giá, cẩn thận xem qua các tiêu đề và gợi ý của các ghi chú trước khi tiến đến bàn tròn ở trung tâm kho lưu trữ.
Cậu trải các quyển sách cổ trên bàn, gõ ngón tay lên mặt bàn. Cậu liếc nhìn xung quanh căn phòng cho đến khi nhìn thấy một chiếc ghế thoải mái được triệu hồi từ hư không. Lớp nhung màu xanh trên ghế phù hợp với toàn bộ chủ đề của kho lưu trữ.
"Nhân danh Morgana, một ngày nào đó mình sẽ tìm ra nơi những chiếc ghế này được đặt..." Cậu càu nhàu, ngồi phịch xuống ghế.
Cậu sắp xếp các văn bản theo những gì mình cần. Một phần là các nhật ký liên quan đến nội thất của lâu đài, phần khác là các bộ quy tắc được ghi cẩn thận trên sổ tay quy tắc. Nhưng cậu do dự không chạm vào một phần của mớ hỗn độn được sắp xếp của mình, mím chặt môi khi đẩy nó ra xa hơn và ghi nhãn trong suy nghĩ là để sau cùng. Lòng bàn tay cậu đẫm mồ hôi, do dự khi bắt đầu xem qua các tài liệu mà cậu đã tự tin lấy từ các giá sách của kho lưu trữ.
Đống giấy nhỏ mà cậu lấy được được viết vào cuối thế kỷ 12, 200 năm sau khi Hogwarts được thành lập và xây dựng. Văn bản được viết bằng tiếng Latin, vì vào thời điểm đó, các phù thủy nói tiếng Latin như một ngôn ngữ thứ hai. Hầu hết các phép thuật đều sử dụng tiếng Latin nên đây là ngôn ngữ bắt buộc phải học. May mắn cho Harry, cậu hoàn toàn thông thạo thứ ngôn ngữ chết tiệt này sau nhiều năm phải thốt ra những câu thần chú có nguồn gốc từ tiếng Latin. Văn bản được viết bởi Isidora Hufflepuff, người mà Harry nghi ngờ là một trong số ít người cuối cùng mang họ này.
Mắt cậu lướt qua từng dòng chữ, lẩm bẩm khi cậu dịch từng đoạn văn mà Isidora Hufflepuff đã viết trên tấm giấy da được bảo quản.
______
- "Một trường học khác đã xuất hiện ở phía bắc. Chỉ cách đây không lâu, Emric và Cressida Slytherin đã có một cuộc gặp gỡ với ngôi trường mới này. Người sáng lập tên là Nerida Vulchanova, một phù thủy người Bulgaria. Cô ấy đã đặt tên cho tổ chức của mình là Durmstrang.
Khi tiếp xúc với ngôi trường này, Emric và Cressida đã đồng ý với yêu cầu của Vulchanova là gặp nhau ở một địa điểm trung lập. Không bên nào tiết lộ vị trí của học viện của mình và do đó đã tạo ra sự tin tưởng lẫn nhau giữa chúng tôi.
Cressida đã trở nên thân thiết với Vulchanova. Cô ấy đã đề xuất một sự kiện nhỏ để hai trường học có thể hiểu biết nhau hơn và tin tưởng lẫn nhau.
Lần tới khi Slytherins gặp Vulchanova sẽ là ba tuần trăng nữa. Mình chỉ hy vọng rằng Aillard sẽ không làm gì ngu ngốc, mình nghe nói Vulchanova là một đấu sĩ nổi tiếng ở đất nước cô ấy.
- Isidora Hufflepuff, 17 tháng 2 năm 1195."
______
Cậu thấy thật thú vị khi Hogwarts đã tiếp xúc với Durmstrang trong giai đoạn đầu. Trong ba ngôi trường, Harry biết rằng Hogwarts là lâu đời nhất. Trước đây, ngôi trường được mọi người kính trọng và tôn sùng. Durmstrang và Beauxbatons đã đến Hogwarts để xin lời khuyên về cách quản lý trường học của họ ngay từ đầu và Harry không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhận ra rằng ngôi trường từng được kính trọng và yêu mến giờ đây lại trở thành một mớ hỗn độn tồi tệ, vứt bỏ những truyền thống mà nó đã truyền đạt cho người khác.
Cậu hít một hơi thật sâu, lắc đầu phớt lờ những giọng nói ồn ào trong tâm trí đang hét lên đủ thứ tục tĩu. Cậu đặt ghi chú của Isidora xuống và kiểm tra phần còn lại của lịch sử giữa Hogwarts và hai trường khác.
Cậu không thể làm điều này trước đây vì những kiếp sống trước của cậu không liên quan đến những nhà sáng lập, cậu cũng không có khả năng nói Xà Ngữ. Malcolm có thể đã truy cập vào kho lưu trữ, nhưng có vẻ như lâu đài không thấy cậu xứng đáng vào thời điểm đó - cậu vô cùng cay đắng vì điều đó.
______
- "Giải đấu Tam Pháp Thuật.
Ba ngôi trường vĩ đại đã được thành lập trên vùng đất Châu Âu. Giải đấu được thiết lập như một hình thức gắn kết và là một trò chơi để củng cố lòng tin giữa các trường. Một quán quân từ mỗi trường sẽ được chọn bởi một chiếc cốc lửa được phù phép. Hiệu trưởng và hiệu phó hiện tại của các trường đã đặt phép thuật của họ vào chiếc cốc linh thiêng này.
Zaharina Lazarova, Geneviève Beauséjour và mình đã hoàn thiện phép thuật bên trong chiếc cốc.
Các quy tắc được tạo ra cẩn thận và những quy tắc này sẽ chỉ được thay đổi khi thực sự cần thiết.
Vì tương lai của Durmstrang, Beauxbatons và Hogwarts yêu dấu của chúng ta, giải đấu này phải thành công. Lòng tin là điều cần thiết cho mối liên kết giữa các trường và là học viện lâu đời nhất, Hogwarts phải có trách nhiệm và đáng tin cậy.
Merlin Emrys đã tham gia vào việc thành lập trường học của chúng ta, chúng ta phải giữ gìn danh dự của trường.
- Caesar Gryffindor, ngày 13 tháng 11 năm 1294. "
______
Harry dừng lại trên văn bản. Tổ tiên của cậu đã viết điều này và dường như là hiệu trưởng đã giúp tạo ra chiếc cốc lửa. Cậu nhếch mép, cuối cùng cũng tìm thấy một số lợi thế cho số phận khốn khổ của mình khi cậu nâng tờ giấy lên hướng về ánh sáng. Cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu tìm kiếm cuốn nhật ký chưa được xuất bản chứa đầy những quy tắc gốc do ba hiệu trưởng sáng lập giải đấu viết. Không khó để tìm thấy nó, vì nó nằm ngay cạnh tấm giấy da.
Bực bội thay cho Harry, cuốn nhật ký lại khá dày... cậu nhăn nhó, thở dài khi lê bước trở lại ghế và rên rỉ.
"Mình sẽ không ngủ được vào lúc này." Cậu cười khổ, lật giở những ghi chép của tổ tiên mình và cẩn thận đọc từng luật lệ được đưa ra cho giải đấu.
Ngủ một chút, giọng của Regulus lại vang lên. Nó nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như cách Harry nhớ nó. Than ôi, cậu lắc đầu và cố gắng kìm nén giọng nói. Giấc ngủ không cần thiết trong tình huống này, cậu sẽ ngấu nghiến từng chút kiến thức trong cuốn sách cổ trong tay mình.
"Mình nên nhờ Dobby pha cà phê cho mình vào ngày mai."
—————————————————————
"Này anh bạn, không có ý xúc phạm gì nhưng... trông bồ... tệ quá..." Ron cười gượng gạo, cố gắng để không chửi thề về ngoại hình của Harry.
Cậu trông hơi nhợt nhạt, mái tóc đen dựng đứng theo nhiều hướng khiến Hermione tự hỏi làm sao nó có thể chống lại trọng lực. Đôi mắt ngọc lục bảo của Harry lim dim, thậm chí không thèm đeo chiếc kính trên đầu. Trong tay cậu là một cốc cà phê gần như sôi. Cảm ơn Dobby và sự nhanh nhẹn của cậu ấy, Harry mừng vì gia tinh đã nhanh chóng đưa cho cậu thứ cậu cần.
Mặc dù vậy, Harry dường như vẫn trông tuyệt vời một cách dễ dàng.
"Cảm ơn." Harry trả lời mỉa mai. Cậu nhìn vào khuôn mặt lo lắng của họ và miễn cưỡng nói một lời dối nhỏ. "Mình có một linh cảm không lành."
"Ồ không. Không phải lại nữa!" Ron than thở, úp mặt bằng tay. "Lần cuối cùng bồ có một linh cảm không lành là khi Sirius Black đột nhập vào phòng ký túc xá của chúng ta. Ý mình là... chắc chắn hắn ta không đuổi theo bồ nhưng dù sao thì..." giọng cậu ấy bây giờ trầm thấp, nhìn xung quanh một cách thận trọng và trừng mắt nhìn những người đang săn tìm tin đồn.
"Chính xác... mình hoàn toàn không ngủ được." Harry xoa bên đầu, "Bồ biết cái ngày chết tiệt này bị nguyền rủa thế nào mà."
Ron và Hermione bối rối trong giây lát, trước khi đột nhiên nhớ ra ngày. Ngày 31 tháng 10, Halloween, Samhain*, ngày cha mẹ Harry qua đời, và ngày cả ba trở thành bạn... nhưng giữa họ, nó cũng được biết đến là ngày 31 xui xẻo.
———
*Samhain
Đối với mọi người, đó là ngày lễ Halloween, nhưng đối với dân pagan và phù thủy, đó là Samhain (đọc là "sow-wen" - "summer end")
Samhain là kết thúc của mùa hè, mở đầu của mùa đông, thời điểm mà năng lượng tâm linh tăng lên rất cao, các loại ma thuật và phù chú sẽ hiệu quả nhất trong thời gian này.
Cánh cổng không gian nối giữa thế giới của chúng ta và Thế Giới Bên Kia (hay Tirnanog, hay Avalon, hay Annwn, ... tùy vào nền văn hóa mà tên gọi của nó sẽ khác) sẽ được mở rộng. Các sinh vật tâm linh sẽ từ đó mà xâm nhập vào thế giới của chúng ta. Tiên, ma quỷ, yêu tinh,... sẽ xuất hiện ở thế giới con người. Nên nhớ rằng thế giới từng thuộc về Tiên trước khi con người cướp nó khỏi chúng. Vì thế hãy ngoan ngoãn và đừng bao giờ chọc giận chúng.
Tam Nữ Thần ở thời điểm này sẽ mang bản thể của Bà Già (The Crone). Trong văn hóa Celtic người ta gọi bà là Cailleach, trong văn hóa Nga là Morana.
Persephone (hay Kore) trong văn hóa Hy Lạp sẽ rời bỏ Trái Đất và đi xuống địa ngục.
Vị Thần, hay thường được biết đến trong văn hóa Celtic là Cernunnos, sẽ mang cái tên "Dread Lord of Shadow" - Chúa tể kinh sợ của bóng đêm, theo như được viết trong cuốn Kinh Phù Thủy của Janet và Stewart Farrar.
Samhain là thời gian để tôn vinh người chết và chiêm nghiệm về sự chết, nhưng đồng thời cũng là để chuẩn bị cho sự tái sinh.
Nguồn: Thần với chả Thoại của Morpheus
Link: https://www.facebook.com/share/jgKcRkpZotEAFCPq/?mibextid=WC7FNe
———
"Ôi chết tiệt!" Đáng ngạc nhiên, người đang chửi thề là Hermione. Cô ấy đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng. Bất chấp việc đó là kỷ niệm ngày tình bạn của họ, những điều tồi tệ luôn xảy ra vào ngày 31 tháng 10. Thường là với Harry.
"Các phương án dự phòng... kế hoạch từ a đến k, vẫn đang lập một số..." cô lẩm bẩm, lấy ra một cuốn nhật ký từ túi và bắt đầu lật giở nó một cách thô bạo.
Mặt khác, Ron đang nhìn chằm chằm vào cô ấy với một chút sắc hồng trên mặt. Cậu ta lắc đầu và quay sang Harry đang thích thú, vẫn đang nhấp từng ngụm cà phê quý giá của mình. Cậu ta nhìn chằm chằm vào người bạn thiếu ngủ của họ trước khi xoa đầu.
"Giải đấu chết tiệt." Một biểu cảm đau đớn hiện lên trên khuôn mặt Ron khi cậu nhận ra điều xui xẻo đang chờ đợi Harry. Cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay Harry, im lặng cầu xin cậu đừng làm gì cả.
Nhưng Harry có thể làm gì? Có những sự kiện nhất định trong dòng thời gian mà cậu không thể thay đổi. Barty Crouch Jr. đặt tên cậu vào chiếc cốc lửa chết tiệt là một trong số đó. Nói về tên cải trang kia, Harry liếc nhìn về phía bàn giáo viên và thấy khuôn mặt của Moody đang cau có nhìn Karkaroff. Người ta có thể nghĩ đó là do Moody trước đây là một Thần Sáng và biết về tội ác trong quá khứ của Karkaroff, nhưng thực tế, chính Barty Crouch Jr. mới là người khinh thường kẻ phản bội.
"Chỉ cần hứa là không bỏ rơi mình." Harry thì thầm, nhìn Ron với ánh mắt gần như thấu hiểu.
"Mình... thú thực là điều đó hơi bất thường, nhưng tất nhiên rồi! Mình sẽ không bỏ rơi bồ." Ron mỉm cười, trong khi Hermione đang miệt mài với các phương án đối phó chi tiết cho những tình huống xấu có thể xảy ra trong lễ Samhain này.
Harry chỉ mỉm cười cay đắng.
Đố kỵ, ghen tị là một cảm xúc mà con người không thể tránh khỏi. Một số người còn hơn những người khác. Những người như Ron có xu hướng cảm thấy sự ghen tị như vậy quấn lấy trái tim và tâm trí của họ, từng chút một nuốt chửng chúng cho đến khi suy nghĩ của họ bị bao phủ bởi bóng tối của nó. Theo hiểu biết của Harry, Ron có mặc cảm tự ti nhẹ. Cậu ấy là con trai út. Ginny có thể là con út nhưng lại là con gái duy nhất. Ron là người phải chịu gánh nặng theo kịp những người anh trai của mình.
Harry đã hiểu điều này. Malcolm dạy cậu rằng việc là em út thường gây ra nhiều sự cố liên quan đến ghen tị. Cậu đã nói về điều này với Regulus.
Bất kể cậu làm gì, anh ấy sẽ ghen tị. Anh ấy có thể không bỏ rơi cậu nhưng luôn luôn có một cảm giác ghen tị cay đắng vì sự khác biệt quá lớn giữa hai người. Regulus lẩm bẩm.
Harry nhắm mắt lại, cố hết sức để giữ nụ cười. Bóng ma của Regulus trong tâm trí cậu ôm lấy vai Harry, thầm thì an ủi cậu.
"Ừ... chỉ cần biết rằng mình thà bơi với con mực khổng lồ còn hơn tham gia giải đấu chết tiệt này. Không muốn có thêm trải nghiệm cận kề cái chết nào nữa." Harry cười khẩy. Bọn họ đã quen với điều đó... theo cách nào đó...
§Chủ nhân ... Chủ nhân, tôi ngửi thấy mùi một con rắn khác...§ Amarantha thầm thì trong tâm trí cậu.
Harry cứng người khi cậu tìm kiếm một con rắn khác trong hội trường. Nó phụ thuộc vào loại nào để cậu thận trọng như vậy. Nếu chỉ là một con rắn bình thường thì không sao, nhưng nếu là Nagini... cậu nghiến răng và xoa đầu, hít thở sâu và siết chặt tay Ron.
"Được rồi anh bạn... bọn mình sẽ ở đây. Đừng lo lắng." Ron trấn an cậu, vỗ vai cậu với nụ cười của một người anh trai.
Harry khựng lại một lúc, liếc nhìn Hermione, người đã quay lưng khỏi những âm mưu của mình để mỉm cười với cậu. Họ tin tưởng cậu. Họ ở bên cạnh cậu, bất kể họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn. Nếu có ai đó mà Harry có thể tin tưởng trong cuộc sống này, thì đó chính là hai người này.
"Ah chết tiệt... các cậu đang khiến mọi chuyện trở nên quá ảm đạm." Harry nhăn nhở.
Hermione đảo mắt, "Đừng quá xúc động. Thêm nữa, người kia ở đằng kia..." cô ấy nói nhỏ dần và chỉ về phía bên trái của họ, "Có vẻ như cậu ta rất hào hứng để nói chuyện với Harry."
Harry liếc nhìn về phía cuối bàn, thấy Nikolai Markov trông có vẻ hơi lo lắng đang vẫy tay ngại ngùng chào cậu. Cậu chớp mắt, trước khi bật cười nhỏ và xin phép rời nhóm. Khi Nikolai nhìn thấy cậu đến, cậu ta bước ra khỏi hội trường và đợi Harry.
"Kolya-Ý mình là Nikolai." Harry chào hỏi với một nụ cười.
"Kolya ổn mà!" Nikolai đảm bảo, mặt hơi đỏ lên. "Nếu mình có thể gọi cậu là Hades, tất nhiên rồi."
"Thần của địa ngục... cậu có chắc là mình sẽ không bị vua của người chết đánh chứ?" Harry trêu chọc, khiến Nikolai bật cười. Hai người dần trở thành tâm điểm chú ý khi họ bắt đầu đi qua các hành lang và trò chuyện. Chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Nga, nhưng bây giờ vẫn là tiếng Anh.
"Mình không nghĩ vậy. Chà, mình không nghĩ thần chết sẽ ghét cậu đâu. Theo mình, cậu là một người tuyệt vời, Hades." Nikolai nở một nụ cười rạng rỡ, nhắm mắt và giấu hai tay sau lưng.
Nụ cười của Harry giật giật khi nghe điều đó. Hades, hả... thật dễ thương. Cậu cảm thấy hài lòng về bản thân, nắm lấy cổ tay mình để không chạm vào đầu Nikolai. Thói quen xấu, cậu nghĩ, khó chịu vì một phần linh hồn của mình vẫn đang bám vào danh tính Orpheus Black.
"Vậy thì, mình là Hades và Kolya của cậu." Harry tuyên bố. "Tất cả bạn học của cậu đều đặt tên họ vào chiếc cốc lửa à?"
Nikolai gật đầu, "Một số học sinh nhỏ tuổi khác, Asen và mình là những người duy nhất không đặt tên mình vào nó. Ôi trời ơi, hồi hộp chết đi được! Viktor đã đặt tên anh ấy vào tối qua."
"Một số học sinh Beauxbatons cũng vậy... cậu có quen biết ai trong số họ không?"
"Hm... ừm, mình cho rằng mình quen biết Colette Boisseau và Thierry Derouen. Bố mẹ của cả hai đều từng là khách hàng của mẹ mình và gia đình họ thường đến nhờ mẹ mình tư vấn pháp lý. Mình không thực sự... là bạn với họ, nhưng bọn mình có mối quan hệ tốt đẹp." Nikolai giải thích, liếc nhìn xung quanh như thể cậu ta sẽ tìm thấy hai người được nhắc đến.
Harry ngâm nga, cảm ơn vì Nikolai không quen biết ai từ Nhà Lemaire.
"Cẩn thận." Harry cảnh báo, kéo Nikolai ra khỏi bậc thang mà cậu ta đang đứng.
Chàng trai tội nghiệp người Nga hoảng sợ nhìn chằm chằm bậc thang cậu ta đang đứng di chuyển sang một hướng khác. Cậu ta chớp mắt, quay sang Harry với vẻ mặt tái mét. Harry chỉ biết cười ngượng nghịu khi Nikolai gần như bám chặt lấy Harry khi họ đi lên nhiều bậc thang hơn.
"Đây là, là... à, từ gì nhỉ..." Nikolai bắt đầu lẩm bẩm trong hơi thở trước khi cậu ấy búng tay và chỉ tay buộc tội vào cầu thang. "KHỦNG KHIẾP! Điều này thật khủng khiếp và không an toàn."
"Mình biết... nhưng lâu đài được xây dựng theo cách đó. Tất cả học sinh đều học và ghi nhớ các hình dạng của cầu thang vào cuối tháng đầu tiên ở đây." Harry giải thích. Phải mất một thời gian để cậu ghi nhớ các bước trong cuộc sống đầu tiên của mình nhưng cuối cùng cậu cũng đã quen với nó.
Nên nghiên cứu lý do tại sao những cầu thang chết tiệt đó được tạo ra theo cách đó, cậu liếc nhìn lại những cầu thang đang di chuyển. Một số học sinh đang chửi thề ầm ĩ khi những bậc thang họ định đi chuyển sang một hướng khác, rõ ràng là lý do khiến họ đến muộn trong bất cứ công việc nào họ có.
"May mắn thay các tháp không có loại cầu thang đó."
"Mình thậm chí sẽ không đến gần các tháp lâu đài của cậu nếu cầu thang di chuyển... Bao nhiêu học sinh bị thương vì điều đó?" Nikolai nói nhỏ, chỉ về phía cầu thang.
Vào những ngày Harry nghe về học sinh ngã cầu thang, cậu nảy sinh cảm giác hoang tưởng sâu sắc khi nhìn lên kiến trúc phép thuật dẫn họ đến lớp học. Trong cuộc sống thứ mười ba của mình, cậu không ngây thơ và thiếu hiểu biết như vậy. Đúng hơn, từ những ký ức mơ hồ mà cậu vẫn đang hồi phục, bản thân cậu trước khi tỉnh dậy đã thận trọng và cảnh giác hơn với môi trường xung quanh. Cậu đã ghi nhớ mọi hình mẫu mà lâu đài tạo ra cho cầu thang của nó trong vòng hai tháng sau khi đến Hogwarts. Lý do tại sao cậu không được xếp vào Slytherin là do cậu sợ... độc đáo.
"Khoảng 10 học sinh bị thương mỗi năm... các giáo viên không làm gì để khắc phục vấn đề." Cậu lướt ngón tay qua các bức tường, không thể tạo ra một biểu cảm thích hợp. Sự thật đơn giản đó là điều mà cậu khinh thường rất nhiều và cậu phải kiềm chế phép thuật của mình.
"Chto ne tak s etoy shkoloy?" (Có chuyện gì với ngôi trường này vậy?) Nikolai càu nhàu, "Và tất cả các cậu đều thấy ổn với nó?"
Harry cảm thấy hơi bị tra tấn bởi sự ngớ ngẩn trong giọng nói của Nikolai khi cậu ấy nói tiếng Nga, "Không phải là bọn mình thấy ổn với nó... mà là chúng mình đã quen với những thứ như vậy... Hiệu trưởng không làm gì nhiều về nó và cứ nói rằng chúng mình không thể có bất kỳ biện pháp nào để đảm bảo an toàn cho học sinh. Dumbledore khá thiển cận."
Nikolai gật đầu, "Ông mình cũng không bao giờ thích ông ấy."
Toàn bộ cơ thể cậu cứng đờ. Phép thuật của cậu bùng lên trong một giây trước khi một thứ gì đó trong linh hồn cậu dường như bắt đầu cười. Một phần của cậu đang hướng về phía Nikolai, một bóng ma đen tối của phép thuật của cậu đang quấn lấy cậu bé không thể nhìn thấy nó. Bóng ma thay đổi từ một làn khói lộn xộn biến thành một người đàn ông có cơ thể không ngừng biến đổi từ người này sang người khác. Cậu có thể nhìn thấy sự phản chiếu của đôi mắt màu tím, ôm chặt Nikolai trước khi sắc tím thạch anh chuyển sang màu bạc và đen độc. Một nụ cười toe toét trên khuôn mặt nó khi nó lặng lẽ nói.
"Của chúng ta."
Harry nắm lấy cổ tay Nikolai và kéo cậu ta về phía trước. Nikolai trông sợ hãi, Harry chớp mắt ngạc nhiên trước khi xin lỗi rối rít. "Mne ochen' zhal'! Mình rất xin lỗi... phản xạ... phép thuật của cậu dường như lan ra một chút." Harry nở một nụ cười, nắm lấy tay Nikolai đặt vào giữa hai tay mình.
"Phép thuật của mình?"
"Đúng vậy... Mình khá nhạy cảm với phép thuật bất ngờ chạm vào mình." Harry giả vờ lo lắng, xoa xoa cánh tay và tránh giao tiếp bằng mắt.
"Ồ... vậy là cậu giống với Bisera! Mình nên là người xin lỗi. Mẹ mình đã nói rằng mình chưa hoàn toàn thành thạo nghệ thuật kiểm soát phép thuật của mình." Nikolai xin lỗi, giật mình quay đi, không thể đảm bảo Harry không tức giận.
Mặt khác, Harry siết chặt cánh tay và mỉm cười. Đúng là cậu nên xin lỗi. Phép thuật nổi loạn của cậu cũng tham lam như cậu vậy. Nhưng cậu không thích cách Nikolai cau mày và lùi bước khỏi cậu, sợ hãi và lo lắng. Một lần nữa, có thứ gì đó trong đầu cậu thầm thì giận dữ về nỗi sợ hãi trên khuôn mặt của cậu bé kia.
"Kak vy smeyete! Ty zastavil yego ispugat'sya! KAK TY POSMEL!"
Làm sao ngươi dám! Ngươi khiến nó sợ hãi! SAO NGƯƠI DÁM!
Giọng nói đó quá quen thuộc.
"Không sao đâu, Kolya." Harry thì thầm, vỗ đầu Nikolai và mỉm cười. "Phép thuật của cậu tuyệt vời đến nỗi mình không thể làm gì khác. Vì vậy, đừng tự trách mình." Cậu an ủi cậu bé và lại nắm lấy tay cậu ấy.
"Cậu có chắc không?" Mặt Nikolai hơi ửng đỏ, ngón tay run rẩy trên bàn tay còn lại. Harry nhận thấy những dấu hiệu nhỏ này, thở dài trước sự do dự của Nikolai.
"Bây giờ hãy coi như mình là anh trai của cậu. Nếu cậu bị lạc ở Hogwarts, chỉ cần kêu tên mình và mình sẽ đến cứu." Harry trêu chọc.
Nikolai chớp mắt, trước khi bật cười. "Mình sẽ không khóc nhưng... cảm ơn vì đã giúp đỡ." Má ửng hồng, đôi mắt tím lấp lánh ngưỡng mộ và yêu mến. Một cái nhìn mà Harry đã thấy trên những người em của mình trong kiếp trước. Harry sẽ nói dối nếu cậu nói rằng cậu không quá thích biểu hiện đó. Một ánh mắt cho thấy cậu lại là một người anh trai.
Luna và Hermione là em gái của cậu. Ron, Fred và George là anh em của cậu. Tuy nhiên, sự xác nhận đơn giản rằng cậu lại là anh trai của ai đó khiến phép thuật của cậu cất tiếng hát và bùng lên thành ngọn lửa hạnh phúc hừng hực. Kiếp thứ ba của cậu với tư cách Arcturus đã ảnh hưởng đến cậu rất nhiều về việc trở thành một người anh trai. Niềm hạnh phúc khi có ai đó ngưỡng mộ và yêu thương bạn theo cách đó khiến trái tim cậu tan chảy.
"Brat... Mladshiy brat..." Em trai... Em trai... "Đôi mắt... Đôi mắt đẹp... Muốn có đôi mắt đẹp."
Harry chỉ biết cười thầm với chính mình, Im đi, Orpheus. Nếu có một điều Harry biết về phần linh hồn đó của mình, thì đó là nó ghen tị như thế nào.
"Đừng hòng giết cậu ấy."
"Hades? Cậu ổn chứ?"
Cái nắm tay Nikolai của cậu nới lỏng, lại vuốt nhẹ mái tóc nâu tro của cậu bé. Cậu nhìn vào đôi mắt tím, chính đôi mắt mà cậu nhìn thấy ở mình và ở một người bạn.
"Không có gì... chỉ có hai suy nghĩ tranh cãi trong đầu mình."
Giết nó.
Giữ nó sống sót.
—————————————————————
—————————————————————
Ghi chú của tác giả:
Trạng thái tinh thần của Harry... Không ổn định. Rõ ràng là như vậy. Các phần của linh hồn cậu ta có 'ý thức' riêng, nếu bạn có thể gọi nó như vậy. Nó giống như một chứng rối loạn nhân cách hoặc thứ gì đó tương tự như bệnh tâm thần phân liệt. Harry mà chúng ta hiện đang biết, người mà tôi thường gọi là Hadrian khi so sánh các cuộc sống khác nhau của cậu ấy, phải vật lộn với việc kiểm soát vì hầu hết kiếp trước của cậu ấy đều là những người quyết đoán.
Về cơ bản, cậu ta phải liên tục chiến đấu với các kiếp trước của mình để giành quyền kiểm soát cơ thể của họ. Các kiếp sống khác vẫn có thể kiểm soát được. Với sự hiện diện của Nikolai, Orpheus thừa nhận rằng cậu ta muốn kiểm soát. Cậu ta đang thúc giục và tranh cãi chống lại nhiều kiếp sống không muốn cậu ta 'thức tỉnh' bởi vì hầu hết họ đều biết cậu ta nguy hiểm như thế nào.
Sau đó còn có giọng nói của Regulus. Một lần nữa, liên quan đến phần tương tự như bệnh tâm thần phân liệt, tôi đoán là tôi đang ám chỉ đến Regulus. Đối với Hadrian, anh ấy giống như một bóng ma cư ngụ trong kho lưu trữ tâm trí của cậu ấy và thường xuyên xuất hiện trong thực tế như một bóng ma mà chỉ cậu ấy mới nhìn thấy được. Regulus giống như một người bạn tưởng tượng đối với Hadrian, nhưng là biểu hiện của mong muốn và sự gắn bó của cậu ấy với Regulus mà cậu ấy biết trong kiếp thứ hai.
Ngoài ra, về Kho lưu trữ Trí tuệ, nó chỉ là một thứ được tôi tạo ra. Tôi không tin rằng Phòng Yêu Cầu cầu và Phòng chứa Bí mật là những căn phòng bí mật duy nhất trong Hogwarts. Rowena Ravenclaw chắc chắn có một thư viện bí mật mà chỉ những người thừa kế Hogwarts mới có thể truy cập!
Nhiều OC hơn về con cái của những nhà sáng lập. Vì Helena Ravenclaw được cho là người cuối cùng, nên tôi không viết nhiều về hậu duệ của Ravenclaw. Ai biết được! Có lẽ Rowena có một đứa con khác nhưng tôi vẫn đang tranh luận với bản thân về điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com