Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝙾𝚗𝚎𝚜𝚑𝚘𝚝

- Úi chao, ai kia~

Lại nữa rồi, câu nói quen thuộc vào mỗi buổi sớm, Theodore Nott chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ngó lơ mỗi khi Blaise Zabini cợt nhả nói và điệu cười nhếch mép đểu cáng của gã khiến người ta ghét kinh lên được. Gã dùng cùi chỏ huých nhẹ vào sườn của Theodore kế bên, người đang ăn sáng một cách từ tốn và hất đầu ra hiệu điều gì đó.

- Làm ơn giữ khoảng cách. _ Hắn đáp lại, vẫn cái thái độ từ tốn và thờ ơ xa cách ấy, thưởng thức nốt bữa sáng.

- À phải phải, ngoài tình nhân bé nhỏ của cậu ra thì chẳng ai được sáp vô quý ngài Nott đâu~ _ Zabini mỉa mai một câu rồi bỏ mặc đồng học cùng bữa sáng kiểu quý tộc chết tiệt của cậu ta.

Thanh niên tóc nâu khinh thường đảo mắt, không quan tâm đến Zabini và cũng chẳng quan tâm bất cứ thứ gì nữa (kể cả phần còn lại của bữa sáng) khi người mà hắn gọi tên và mơ thấy mỗi đêm -- nỗi ám ảnh của hắn -- xuất hiện trong Đại sảnh đường.

Cưng à, em vẫn luôn xinh đẹp như thế, vẫn mái tóc đen rối tinh rối mù như tổ quạ, vẫn đôi mắt xanh lục ngập ánh sáng và nụ cười có khả năng mang lại sức sống cho mọi người... nhưng nó thật chướng mắt, ít nhất là đối với hắn.

Harry Potter, Cậu Bé Vàng của nhà Gryffindor, tiên phong của phe Sáng, Cứu thế chủ của thế giới phép thuật... bao nhiêu cái danh xưng mà người ta đặt cho em đều quá màu mè, khoe mẽ và khoa trương... nhưng chẳng phải em chỉ là một chàng trai bình thường, đáng thương và có phần thảm hại hay sao -- thảm hại trong cái trách nhiệm vô hình mà mọi người cứ đè nặng lên đôi vai nhỏ của em.

Theodore Nott của nhà Slytherin đã để ý Harry Potter của nhà Gryffindor từ rất lâu rồi, và có lẽ là ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy em -- khi em luôn đi bên cạnh tên nhóc Weasley tóc đỏ mặt đầy tàn nhang và mỗi lần Draco Malfoy gây sự cãi vã -- vì em là con át chủ bài của phe Sáng thôi, hắn đã từng tự lừa dối bản thân mình như vậy. Nhưng ngày này qua tháng nọ, chẳng ai có thể lừa gạt bản thân được mãi, rồi cũng đến lúc hắn phải nhìn thẳng vào cái ham muốn của mình.

Harry... em có sức hút lắm đấy, em biết không ? Từ hành động, giọng nói cho đến nụ cười, còn dáng hình của em thì cứ như biết tự ếm bùa theo dõi, quẩn quanh trong tâm trí của hắn mãi không tan. Chỉ là hắn không thích dáng vẻ đó, nó quá chói mắt, quá nổi bật, quá mức thu hút ánh nhìn. Giá mà nụ cười của em chợt tắt, đôi mắt em chợt u sầu, giọng nói em trở thành ảm đạm, hắn sẽ vui đến nhường nào.

Nott đã cố tiếp cận em, từ những xã giao đơn giản đến một người bạn tâm tình, kì lạ là em chẳng nhận ra hắn đã thương em nhiều đến vậy, mà thôi, việc em có thể cho hắn một ngoại lệ -- em thù ghét Slytherin -- đã là một đặc ân rồi.

Em không thích Ginevra Weasley, nhưng vẫn có thể vì cậu bạn Weasley của mình mà đồng ý quen ả. Em có biết làm vậy là tự làm khổ mình không, trông em mệt mỏi như vậy cơ mà.

Nhưng sẽ sớm thôi cưng à... Chúa Tể Hắc Ám đã quay trở lại rồi, bầu trời bỗng chốc rơi vào tăm tối, những gì hắn nghe được từ cha đều dẫn tới kết luận chiến tranh chuẩn bị bùng nổ, vào thời điểm ấy, hắn sẽ thu lại tấm lưới đã giăng sẵn bấy lâu nay với chiến lợi phẩm là con mồi của hắn -- Harry Potter.

.

.

.

Cũng đã qua vài năm rồi đấy nhỉ, kể từ cái ngày mà Theodore Nott mang người hắn yêu biến mất khỏi Anh quốc, ngay trước thềm một cuộc chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra, phe Sáng điên cuồng tìm kiếm em, bọn chúng mất phương hướng rồi, sớm muộn thì phe Tối cũng sẽ thống trị, em có thấy không ?

À mà em chẳng thể biết được thêm điều gì về thế giới ngoài kia nữa, bởi nơi hắn đưa em tới là tận sâu trong khu rừng bạt ngàn ở nước Nga rộng lớn, nơi chẳng thể đón ánh mặt trời. Còn em thì đã trở nên đúng như những gì hắn luôn ao ước ở em vậy... hắn tâm đắc nhất chính là thứ xiềng xích trên người em -- minh chứng cho việc em thuộc về hắn mãi mãi.

Đôi lúc em tự nhìn lại chính mình rồi bật khóc, em căm hận hắn, hận đến tận xương tủy, nhưng rồi em lại không nỡ vì em chợt nhận ra mình yêu hắn đến ngu ngốc... và dù thì em yêu hắn nhiều như vậy đấy, em lại sợ hãi hắn đến tột cùng. Em mâu thuẫn, em rối bời, em lạc đường trong chính mê cung cảm xúc mà mình tạo nên.

Nott kéo lên một nụ cười xảo quyệt, ánh mắt tà tà nhìn người tình lim dim trong lòng mình. Hắn bỗng nhớ về khoảnh khắc đầu tiên em tới nơi này, nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của em, nhớ tới dáng vẻ cùng biểu cảm của em khi phải bất lực quỳ dưới chân hắn và lần đầu tiên em cùng hắn hoan ái. Ôi cưng à, lần đó mới thật là tuyệt vời làm sao ! Hắn yêu giây phút cả cơ thể ngon lành của em phơi bày trần trụi dưới tầm mắt, yêu cái cách đôi môi sưng đỏ quyến rũ của em phát ra từng tiếng rên rỉ vụn vặt, yêu cái cảm giác ấm nóng ẩm ướt bên trong em, mặc kệ những ngón tay xinh xắn trắng nõn của em cào loạn trên lưng hắn tạo thành những vệt đỏ ửng. Em khóc, em cầu xin hắn dừng lại, cầu xin hắn giải thoát cho em nhưng đều vô dụng vì mọi xúc cảm khi chúng ta làm chuyện ấy đã kéo hắn vào cơn đê mê điên cuồng không dứt...

Ngay lúc này đây, hắn lại có cái khát vọng đè chặt em dưới thân mình... và tất nhiên là chẳng có gì ngăn được hắn cả.

- Dậy đi cưng à, chúng ta có việc cần làm đấy. _ Theodore thì thầm bên tai em, hài lòng nhìn đôi mắt xanh lục dần hé mở.

Harry nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và có lẽ là có cả sự chịu đựng -- chịu đựng điều gì đó có thể làm em thống khổ.

Ý cười trên môi và trong mắt hắn càng thêm sâu, bế ngang em đi tới một căn phòng đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Em nhận ra điều sắp xảy đến, sợ hãi bấu chặt lấy áo của hắn khiến nó nhăn nhúm. Em không thích việc này, hắn biết nhưng hắn chẳng hề dừng lại.

Sự nhẹ nhàng cuối cùng mà hắn còn có thể dành cho em trước khi bị dục vọng chi phối đó chính là đặt em lên giường lớn. Ngay sau đó Theodore Nott luôn dịu dàng ân cần với em biến mất và thay bằng một Theodore Nott điên cuồng và tàn bạo bởi vì hắn đã chẳng còn đủ kiên nhẫn và sức chịu đựng để cởi từng chiếc cúc áo của em nữa. Những thứ che đậy cơ thể này thật vướng víu, hắn tự hỏi sao mình lại tử tế đến mức chuẩn bị cả cái thứ thừa thãi này cho em. Da thịt trắng nõn đột ngột tiếp xúc với không khí khiến em phát run lên và nó dần chuyển sang màu phiếm hồng nhàn nhạt.

Thật đẹp mắt làm sao ! Dù đây chẳng phải lần đầu tiên hay là chuyện hiếm hoi gì, em vẫn có thể ngại ngùng e dè như vậy được.

Hắn cúi người chiếm đoạt lấy đôi môi gần ngay trước mắt của em, nó ngọt ngào và mềm mại, nó dần kéo đi chút lí trí còn sót lại khiến hắn không ngăn được việc đẩy nụ hôn thêm sâu, mãnh liệt và cuồng dại. Ngón tay gầy của em vịn chặt lấy nệm giường, đôi mày thanh tú nhăn lại chịu đựng khi bàn tay hư hỏng của hắn chạy dọc cả cơ thể em, vân vê hai đầu nhũ và dừng lại trước lỗ nhỏ. Điệu cười gian tà xuất hiện trên bờ môi, hắn bỗng thong thả rời khỏi người em, con mắt sâu hun hút xẹt qua một tia quỷ quyệt.

- Em yêu, dùng miệng trên của em phục vụ tôi đi.

Đôi đồng tử của em trợn tròn, em dường như nhận ra cái gì đó, quen lắm như thể hắn đang cố tái hiện điều gì... và em đã đúng.

Không không, chỉ dùng lưỡi thôi cưng à, nếu em dám dùng răng thì đừng trách tôi ác.

Nott đã nói với em vào cái lần đầu tiên hai người hoan ái, hắn cũng mới nói giống như vậy vào thời điểm cách đây vài giây -- khi em buộc phải làm theo lời hắn -- bao thứ đó lại bằng chính khuôn miệng ấm nóng và ướt át của em. Thứ đó lớn quá, nó chọc tận sâu vào cổ họng của em khiến lưỡi nhỏ khó khăn liếm láp xung quanh nhưng chẳng gì ngăn cản được sự thoải mái và sung sướng mà việc này mang lại, thậm chí Nott đã phải làu bàu thầm kêu một tiếng trước khi vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Harry.

- Em đã làm rất tốt.

Ấy là sau khi hắn vừa bắn ra ngay trong khoang miệng của em, làm em ho sặc sụa nhưng hắn lại thô bạo đè em xuống một cách nhanh chóng, cắn lên cần cổ trắng nõn hoàn hảo của em rồi dần chuyển xuống phía dưới, để lại vô vàn dấu hôn ngân chói mắt. Em khẽ khàng rên rỉ, em vẫn cố chịu đựng bởi em biết "điều hay ho" cuối cùng còn chưa xảy đến... và rất nhanh, thứ đáng sợ đó của Nott đã ở ngay trước miệng lỗ nhỏ của em.

- Thoải mái đi cưng à, đau là điều chắc chắn nhưng sớm thôi, em sẽ cảm nhận được khác biệt.

Ồ, đó cũng là câu nói tương tự của hắn vào cái lần đầu tiên ấy. Không cần mấy việc vặt vãnh như kéo giãn khuếch trương, hắn dần đẩy thứ cương cứng của mình vào sâu bên trong em, để vách thịt nóng bỏng phác họa lại hình dáng nó, sâu đến mức làm em phát khóc.

- Sh*t, chặt quá ! Sao em vẫn có thể chặt như vậy hả ?! _ Hắn phát điên lên, vỗ đét vào bờ mông căng mẩy của em, rồi dần dà di chuyển, cái sự sung sướng kéo đến nhấn chìm hắn trong biển dục vọng trầm luân.

- Đ..đau... hức... ah! _ Em rên rỉ từng tiếng mị hoặc. Đau đớn như bị xé rách nơi hạ thân khiến em nức nở đáng thương, con mắt u tối như đại dương nổi bão của người em yêu làm em hoảng sợ, nhưng rồi theo nhịp điệu nhanh dần, khoái cảm cũng bắt đầu xuất hiện, từ lúc chỉ như gợn sóng nhỏ nhẹ lăn tăn đến khi như thủy triều lũ lượt kéo tới, hai dòng cảm nhận mâu thuẫn cứ thế đánh thẳng vào tâm trí khiến đầu óc em dần trở nên mụ mị, eo cùng chân gần như tê dại, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc quàng tay qua vai người đang dày vò em, thủ thỉ gọi tên hắn.

Nott làm em như điên dại và quả thực là hắn chẳng bao giờ giữ nổi lí trí của mình trước người mà hắn vẫn luôn một lòng tâm niệm. Hắn trao cho em một tình yêu điên cuồng đến vặn vẹo, bệnh hoạn và si mê. Hắn muốn em và còn nhiều hơn thế nữa, hắn kiểm soát linh hồn, cơ thể và cả trái tim em... bởi vì em là của hắn, chỉ mình hắn, vĩnh viễn.

Giờ đây khi em phó mặc bản thân mình cho hắn chà đạp, từng tiếng rên rỉ khàn khàn nhuốm màu tình ái như rót mật vào tai, thậm chí ngay cả khi lỗ nhỏ của em bắt đầu chảy xuống chất lỏng đỏ đỏ hồng hồng đẹp mắt... hắn vẫn cứ đưa đẩy ra vào một cách mạnh bạo, gieo hạt giống vào bên trong em rồi lại tiếp tục, tiếp tục... tận cho đến khi bình minh ló dạng trên nước Nga rộng lớn, mặt trời rải nhưng tia nắng đầu tiên xuống chúng sinh, nhuộm vàng khắp bốn phương -- nhưng vẫn chẳng thể chạm tới nơi đây -- cuộc hoan ái kịch liệt kia mới chấm dứt.

.

.

.

Nott đã từng nói sẽ bảo vệ em khỏi sự truy đuổi, che dấu em khỏi sự dòm ngó, chở che cho em khỏi cơn ác mộng cứ lặp lại và cái trách nhiệm dày vò em mãi, ở bên em mỗi khi cô đơn và khi em cần một chỗ dựa.

Nhưng... em ngây thơ quá, em đồng ý với hắn, sẽ để cho hắn đưa em đi, đi khỏi nơi khổ đau mà đâu biết hắn lại đưa em tới chốn lao tù khác, giam em trong một cái lồng giam làm bằng tình yêu và sự kiểm soát.

Hắn quả thực đã không nuốt lời, hắn thực hiện được tất cả những gì mình đã hứa... chỉ là đổi lại, em phải ở bên hắn, trở thành một tù nhân, một nô lệ, vĩnh viễn.

Nhưng có vẻ em chẳng mấy quan tâm đến thứ xiềng xích trói buộc em, một con người tàn nhẫn đang che chắn cho em khỏi thế giới tàn nhẫn, em thấy mình nên biết ơn mới phải.

Và rồi cuộc sống của đôi ta cứ thế lặp lại, luẩn quẩn nhưng dài lâu, không ánh sáng nhưng lại ấm lòng, đặc biệt không bao giờ xa cách.

T/g: Lần đầu đăng H, gạch đá nhẹ tay.
Có ai muốn làm thêm 1 phần nho nhỏ nữa không ạ ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com