Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Slice 21

Thành thật mà nói, lễ Giáng Sinh năm nay như cứt.

Bill lội trong đống tuyết dày đến gần đầu gối, không hiểu Kingsley muốn gì ở mình sau một ngày hỏng bét. Nếu Merlin có nghe thấy, xin người hãy cho bồn cầu nhà Kingsley, nhà Bộ trưởng và nhà Percy bị dội ngược.

Nhưng đợi đã nào, nhà Percy cũng là nhà anh mà nhỉ? Thế sao anh lại ước vậy?

"Không, Percy chẳng ở Hang Sóc nữa." Một giọng sắc sảo xấu tính vang lên từ đâu đó trong đầu anh. "Cứ ước đi, đáng đời nó."

Năm nay Bill hai mươi lăm, Percy hai mươi.

Còn nhớ khi ở độ tuổi Percy, việc duy nhất là Bill thấy khó chịu là ba má tặng Percy hai món quà; trong khi giờ đây, có một tỷ thứ mà thằng nhóc phải đương đầu. Như bận tâm nên cầu xin sự tha thứ của gia đình như thế nào hay nên mặc kệ và thay vào đó, tiếp tục làm con chó của Bộ.

Bầu trời xám xịt dù mới đầu giờ chiều. Những ngọn đèn đường kiểu cũ đã được thắp sáng, toả ánh sáng vàng lờn lợt, không soi tỏ được ai hết, dù người ta đứng cách nhau có mươi bước.

Quán Đầu Heo vẫn xấu xí và dơ hầy như xưa. Lần cuối anh ghé vào đây, đi trên những tấm ván gỗ ép cũ kỹ sẽ kêu cọt kẹt khi có người bước lên và uống những ly firewhiskey rẻ tiền đã là chuyện của sáu năm trước, khi Afonso đi lấy chồng. Giờ thì Afonso và chồng đã có đến ba đứa con, nhưng trông quán vẫn chẳng khác đi tẹo nào, có chăng chỉ là đông khách hơn thôi.

Kingsley Shacklebolt ngồi ở quầy giơ tay chào anh, suýt vụt trúng đầu Moody Mắt Điên. Trong khi cựu Thần Sáng giận dữ giáo huấn hậu bối, Dedalus Diggle cười:

"Anh phải cảnh giác liên tục chứ."

Những người ở đây hầu hết là thành viên Hội, trừ cụ chủ quán. Thực ra thì mọi người không rõ Aberforth chỉ hỗ trợ thôi hay là thành viên chính thức nhưng dẫu vậy, sự quạu quọ của cụ làm cả đám để ý hơn cả.

"Sao thế Ab? Bọn học trò lại cố lẻn vào đây hả?" Mắt Điên hất hàm. "Làm cái Lằn Tuổi ở cửa đi."

"Không, không phải tụi nó." Aberforth đặt cái ấm lên bếp nghe uỵch một tiếng. Ba chai rượu Ogden cùng lúc bay về phía Kingsley. "Tổ sư cha nó, bộ thằng nhãi không biết Thần Hộ Mệnh của nó dọa lũ dê sợ hú hồn hay gì mà gọi ra hoài?"

Diggle nhướn mày:

"Ai đấy? Hú hồn được Thần Hộ Mệnh thì chẳng phải con nít rồi nhỉ?"

Cửa lại mở. Lần này, Bill ngỡ ngàng thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện, với áo khoác vắt trên cánh tay, một con dê con trong lòng và con sư tử màu bạc như đám khói sau lưng.

"Đã nói bây bỏ cái áo lại!"

Aberforth rít lên. Người kia, hay một thanh niên cao, gầy, tóc đỏ, có đôi mắt xanh xinh đẹp hợp rơ với cái quần cũng xanh và hai cái áo có vẻ ngốn tiền, thở dài:

"Thôi nào, chúng ta có phép thuật Ab à. Một chút cỏ khô không thể nào làm hư đồ của cháu được."

Cậu ta có chất giọng khá cao và nhẹ nhàng so với tuổi hiện tại, nhưng cũng không khỏi làm Bill nhớ đến cái bận cậu ta gào lên: "Mấy người im im một chút thì chết hả?", phải nỗi không có tiếng dê kêu be be đệm vô.

Cụ Aberforth vội vã rời khỏi quầy, xoắn xuýt đón lấy con dê từ tay Percy, hỏi:

"Nó làm sao hả? Milky đáng thương của ta..."

"Ăn quá nhiều và ói vào mấy con lớn. Giờ mà trở vào là bị húc liền."

Con dê con, hay Milky, kêu mấy tiếng đầy vui thích, như thể ấy là thành tựu đáng nhớ của đời dê. Diggle, Mắt Điên và Kingsley bật cười, mặc kệ Bill trân trối nhìn kẻ đã phá hủy hoàn toàn lễ Giáng Sinh của mình.

"Em làm gì ở đây?"

Percy ngồi lên cái ghế cao kế chỗ anh, con sư tử cuộn tròn dưới chân cậu ta:

"Tìm kiếm chút hơi ấm."

Milky bị Aberforth nhốt vào một cái chuồng khác, chờ lũ dê trưởng thành hết cơn tức thì lại cho nó về chốn cũ. Bill cũng muốn thế, nhưng nhốt người trong chuồng gia súc là phạm pháp, nên anh chỉ có thể trơ mắt ngó Percy với vại bia nóng.

Percy mặc quần áo đắt tiền khác với Percy chỉ mặc lại đồ cũ Bill thải ra.

Cứ có điều gì đó là lạ mà nếu không biết rõ Percy tới từng nốt tàn nhang, ắt anh sẽ phải phủ nhận rằng đây là em trai mình.

"Vẫn luôn thấy quần cạp cao hợp với cậu."

"Anh nói câu đấy năm mươi lần rồi, Kings."

Percy sẽ không nhận lời khen từ người khác một cách thản nhiên như thế, thằng bé hẳn phải đỏ mặt tía tai hoặc ngại ngùng tới nỗi cà lăm, nhưng Percy này chỉ...

Nhưng, thành thật thì, Percy cực kỳ hợp với quần cạp cao. Eo thon, chân dài (nhưng nó vẫn thấp hơn anh), phần cổ chân hở ra giữa ống quần và đôi Oxford bóng lộn thì bé xíu xiu, như thể bẻ một cái là gãy. Cùng cặp kính gọng kim loại mà nãy giờ Bill mới để ý, thì thằng nhóc y như tụi con nhà thuần chủng lấc cấc lúc nào cũng được mặc quần áo đẹp vậy.

Chẳng biết vì cớ gì, anh buột miệng hỏi:

"Kính của em đâu?"

"Sao cơ?"

"Sáng em còn đeo kính gọng sừng cơ mà?"

"À..." Percy thốt lên, đoạn gõ lên gọng kính. Gọng kính từ thứ kim loại trắng tinh sang trọng nào đấy nháy mắt biến thành gọng kính Bill đã thấy Percy đeo gần hai mươi năm trời không đổi. "Kính kia hết nhìn nổi rồi nên em mua cặp mới."

"Nhưng hồi sáng..."

"Về nhà mà." Percy nhún vai. "Em không phù phép nó thì không chỉ củ cải nghiền thôi đâu, có khi phân quỷ lùn đầy mặt."

Mắt Điên quạu quọ:

"Hai thằng sinh đôi dám thế lắm."

Aberforth gật gù, mặc kệ bản mặt tò mò của Diggle:

"Dám thế lắm. Hai đứa đấy đã từng trù tính cho nổ tung cái chuồng, chỉ để thử xem lũ dê hoảng loạn sẽ chạy xuống làng hay chạy về phía Hogwarts đấy."

"Dã man quá vậy?"

"Rồi ông giao hai thằng ranh đó cho Minerva hả?"

"Không không, Alastor à, tôi nhốt tụi nó trong chuồng dê hết buổi chiều." Cụ già trầm ngâm, làm bộ không hay biết hai anh trai của cặp sinh đôi đang ở đây. "Không bao giờ thấy lảng vảng sau quán nữa, phước đức."

Nhận thấy cuộc trò chuyện sắp sửa chuyển sang chủ đề trách nhiệm của anh chị lớn trong dạy dỗ cách cư xử cho tụi con nít, Bill vội vàng hỏi Kingsley:

"Thế chú mời cháu đến đây làm gì vậy? Chắc không phải để cho một cuộc đoàn tụ gia đình đâu nhỉ?"

Bill vốn định nói: "tuyên bố rằng chú và em cháu đang hò hẹn hay gì đó tương tự, nhất là khi chú nhìn eo thằng nhỏ hoài.", nhưng thấy thô thiển nên đành thôi.

Dù sao thì cái viễn cảnh một Thần Sáng đáng kính lại yêu đương (thậm chí làm chuyện khó nói) với một thanh niên đáng tuổi con mình quả thật rất đáng sợ.

Percy khó hiểu.

Bình thường cậu ở London, nhưng vào dịp lễ như Giáng Sinh hoặc năm mới, Percy sẽ thuê phòng ở quán Đầu Heo để có chút không khí mùa lễ hội, nhưng cậu xin thề mình chưa thấy Kingsley ghé quán bao giờ. Vị Thần Sáng trung niên thích quán rượu Ba Cây Chổi hơn, ở đó sạch sẽ và ấm cúng.

"Tôi chỉ có đôi lời muốn nói để thanh minh cho Percy đây ấy mà." Kingsley nói, làm cả bọn càng tò mò hơn. "Cả hai còn nhớ Caldwell chứ? Ông già khùng ở dinh thự Bones năm nào?"

Hai anh em gật đầu, gần như cùng lúc với tập tài liệu xuất hiện từ thinh không và ồn ào lật giở. Khi đã giở đúng trang rồi, tập giấy ngừng lại, hai, ba trang giấy tự bứt mình ra rồi lơ lửng cách mặt quầy một khoảng. Có hình của ông già khùng và một vài kẻ trong lũ Tử thần Thực tử vượt ngục năm ngoái.

Bill để ý Percy thở mạnh hơn và miệng mấp máy như đang đếm. Thần Hộ Mệnh nhổm dậy, hơi mờ đi một tí, dụi đầu vào tay chủ. Kingsley không quan tâm tới chuyện đó, vỗ tay:

"Tốt, vì chuyện tôi sắp nói ra đây có liên quan tới ổng. Hai tháng trước, hài cốt của ổng đã được tìm thấy ở dinh thự, sau cả thập kỷ mất tích. Tuy nhiên, đội pháp y phát hiện ổng chết trước vụ đột kích ít nhất tám tháng. Ắt có kẻ đã giả làm ổng."

Aberforth nhướn mày, trong khi Mắt Điên phun rượu phì phì ra quầy, trúng vào Diggle đang khiếp đảm. Percy hóa ra cà lăm:

"Giả... giả làm ổng? Suốt tám tháng ròng?"

"Thực ra chúng tôi không đi đến kết luận đó ngay khi bên pháp y báo cáo, phải tới khi Bộ trưởng chợt nhớ tới lời khai của Percy, về sự thay đổi đột ngột của ổng. Chúng tôi đã lần theo những dấu vết đó và bắt được kẻ đóng giả lão Caldwell."

"Làm tốt lắm, Percy. Cậu có thể về rồi."

Percy nhíu mày:

"Gì cơ?"

"Chẳng phải cậu nhất quyết trở thành trợ lý Bộ trưởng là vì chuyện này sao? Đạt được quyền lực và bắt được tất cả những kẻ đã dẫn đến cái chết của hai c–"

"Nhưng Dolohov, Lestrange, Carrow và Rookwood vẫn tự do bên ngoài!" Percy kêu lên. "Tôi không thể! Trên tất cả, tôi cũng chẳng ở đây để nhờ anh thanh minh giúp mình, Kings à!"

Cái gì đó đột ngột hiện ra rồi cũng đột ngột biến mất trên khuôn mặt nghiêm nghị của Kingsley. Chẳng biết vì lẽ gì, Bill lại chợt nghĩ, nếu không phải đang đối mặt với Percy, quý ngài Thần Sáng đã nổi khùng rồi.

Kingsley càu nhàu:

"Vậy chứ cậu ở đây làm cái gì thế hả?"

Percy thôi làm mặt hờn giận, quay ngoắt sang Bill, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại sau cặp kính mới:

"Bởi vì, tôi có cảm giác rằng, nếu không ở đây lúc này, thì sẽ không bao giờ được thấy khuôn mặt điển trai này lần nào nữa."

Cậu ta mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve gò má của Bill, chẳng thể trông thấy bản mặt quạu quọ của Kingsley. Bill, không hiểu gì hết, khó chịu hất tay em trai ra.

"Tôi là anh cậu đấy, Percival Weasley."

Sáu tháng sau, may mắn thay không phải trong ngày trăng tròn, Bill bị Fenrir Greyback tấn công, khuôn mặt nát bấy và biến dạng hoàn toàn. Tuy không biến thành người sói, nhưng Bill vẫn bị nhiễm đôi chút sự hoang dại và man rợ của chúng. Chẳng hạn như, cố gắng bóp cổ đứa em trai bội bạc trong tang lễ của cụ Dumbledore, và suýt chút nữa đã cắn gãy cổ nó như một người sói mất kiểm soát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com