Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Thở một hơi dài, Kageyama nhấm nháp ly cafe trên sân thượng bệnh viện, có lẽ ở cái môi trường làm việc này đây chính là nơi anh thấy bình tâm nhất. Bởi lẽ, sẽ chẳng có ai đến nơi này vì thế đây chính là khu vực lý tưởng cho anh tạm thời thư giãn.

Ở nơi đây, Kageyama có thể nghe rõ cái tiếng vù vù gió thổi, nó thật sự mạnh cũng như lạnh vô cùng. Nếu là mùa hạ thì có lẽ nơi đây là nhất, nhưng bây giờ anh nên suy nghĩ lại chỗ 'ẩn náu' cho mùa đông rồi.

Kageyama run rẩy, anh cố kéo cái găng tay lên cao hơn, Kageyama nhận ra...đây là đôi găng tay anh cho Hinata mượn hôm đầu hẹn hò, nhìn nó anh tự dưng nhớ đến Hinata, cái dáng vẻ của cậu ta làm anh phì cười. Anh ước gì mà mình hồn nhiên với đời được như thế dù một chút. Và rồi, Kageyama bắt đầu tự hỏi...bản thân thích gì ở cậu. Nụ cười toả nắng, sự hồn nhiên. Thật ra Kageyama cũng không biết, và anh không nghĩ...mình thích Hinata. Cuối cùng, cái cảm giác mà anh nhận thấy nó lại rất khác lạ, một điều gì đó ở chàng trai ấy mà anh không thể hiểu được. Cho đến tận bây giờ, cái hình ảnh Hinata khóc lóc vẫn cứ tồn tại trong đầu anh.

Rồi nghĩ lại về sự đồng ý hời hợt ấy, anh không biết bản thân có đang làm sai không khi chấp nhận một người mà mình không yêu thích, Kageyama chưa từng có suy nghĩ sẽ làm điều đó, liệu Hinata có tổn thương không? Nhưng ít nhất ở Hinata là một điều gì đó mà anh muốn tìm kiếm, anh đột nhiên muốn để ý đến cậu ta...không phải với tình yêu mà có lẽ là thương hại, cùng sự thú vị....

Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Kageyama nhận ra mình đã uống cạn ly cafe từ bao giờ. Anh chỉ vừa mới cầm nó lên đây, bình thường thì Kageyama sẽ nhâm nhi thức uống của mình thật lâu. Nhưng bởi ý nghĩ về Hinata, nó làm anh phân tâm đi hẳn, cậu ta thực sự có một sức hút nào đó. Kageyama đoán.

"Kageyama?"

Một giọng nói quen thuộc, ngay lập tức anh nhận ra người phía sau mà nhanh chóng quay lại. Hinata ở đây, cậu thực sự xuất hiện từ tâm trí anh cho đến đời thực. Có lẽ phần nào cuộc sống anh đã có một bước chân của ai đó xem vào.

Nhưng, điều ấy chẳng còn là gì quan trọng bây giờ.

"Cậu bệnh à? Đến bệnh viện suốt thế?" Vừa nói, Kageyama từng bước tiến nhanh về phía cậu.

"Hay là bệnh từ đêm đó rồi, tôi bảo là không cần trả áo mà không nghe cơ!" Anh sốt sắng.

Hinata lúc này cứ cười trừ, đợi cậu 'người yêu' tắt hẳn giọng nói cậu mới mấp máy.

"Không! Lần này là mẹ tôi" Cậu vô tư cứ thế mà nhìn anh.

Kageyama thở phào. Sự quan tâm này, dù là bác sĩ nhưng anh không nghĩ mình sẽ thể hiện nó vì tất cả mọi người. Có lẽ như anh nói, đó là một sự chú ý đặc biệt.

Kageyama cố lùi lại một chút, bởi bản nãy anh nghĩ mình có hơi lấn lướt.

"Vậy, sao cậu lên đây?"

"Hả, tôi cũng muốn hỏi!" Cậu cứ cười mỉm đầy vô tư như thế mà nghiêng đầu cố nhìn vào mặt cái vị bác sĩ đang quay người đi kia.

"Tôi mỗi khi lên bệnh viện, rảnh rỗi lại trốn y tá lên đây ý mà!" Cậu giải thích khi nhìn vào gương mặt khó ở của anh.

"Tôi cũng vậy" Kageyama nhỏ giọng đáp lại.

Cậu nhún vai "haha, vậy chắc là định mệnh đấy. Chúng ta rất hợp nhau" Ánh cười như bông đùa của cậu làm người kia đôi chút ngượng ngùng.

Anh nhìn cậu hơi bĩu môi, tất nhiên Kageyama sẽ không thể hiện sự ngượng ngùng của mình ra mặt. Dù anh ta thực sự có một gương mặt lạnh lùng thì thẳm sâu bên trong... Kageyama không phải là một người vô cảm, còn có đôi chút ngây ngô (vì anh ta nghĩ mình có khiếu hài hước)

Kageyama nhìn cậu hồi lâu, anh gãi đầu rồi đột ngột nói ra một lời rủ rê hời hợt.

"Đi đâu đó không?" Vẫn là gương mặt không sức bình sinh ấy.

Hinata dựng đứng, gương mặt cậu từ khó hiểu khi anh cứ nhìn chằm chằm rồi chuyển qua thích thú. Bắt đầu, Hinata buông ra những lời trêu ghẹo.

"Ơ, Bác sĩ Kageyama đang rủ người yêu đi chơi đấy à? Lạ quá đi" Cậu ôm mình lùi lại.

"Tôi rảnh mà, không thì thôi!" Cố giữ lấy dáng vẻ bình thản kia, chứ Kageyama bắt đầu muốn xé đầu cậu ra rồi.

"Tất nhiên, bất cứ lúc nào"  Cậu mỉm cười nhẹ nhàng.

Sẽ chẳng có vấn đề gì để cậu lưỡng lự, bởi nếu về mẹ thì Natsu sẽ lo cho bà, mà có khi mẹ còn vui hơn khi biết cậu con trai đi hẹn hò ấy chứ.

==============

Kageyama đưa cậu đến một công viên gần đó, bởi lẽ...anh lo lắng rằng khi bệnh viện có trường hợp đột xuất thì mình có thể đến kịp được. Nhưng tất nhiên, Kageyama không muốn điều đó xảy ra. Mặc dù là đi chơi, nhưng thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì đến thế, họ chỉ dạo quanh công viên hay ngồi cùng nhau. Ít nhất đó là những gì cả hai có thể làm vào thời điểm này.

"Này! Kageyama, cậu có muốn cho bồ câu ăn không?" Hinata vẫy tay từ phía xa.

Nhanh chóng, Kageyama chạy đến với túi hạt trên tay.

Có vẻ lũ bồ câu này rất cảm mến cậu, Ngược lại Kageyama dường như không nhận được tý sự thân thiện nào của chúng. Có nhiều khi nhưng con bồ câu còn tỏ thái độ phản kháng với anh. Những lúc ấy, mặt Kageyama bối rối vô cùng...những công sức cho chúng ăn lại trở thành công cóc.

Hinata nhìn vậy mà cười lớn, người yêu cậu cứ bị dễ thương kiểu gì ấy "Haha, cậu nên bỏ kiểu mặt kia ra đi, nếu không sẽ chẳng ai thích cậu đâu!"

Kageyama nhíu mày, anh chằm chằm nhìn cậu đang trong tiếng cười nắc nẻ. Đột nhiên, Kageyama nắm nhẹ lấy cổ tay của người đối diện. Anh nghiêng đầu về phía cậu, lúc này Hinata có chút giật mình. Cậu không biết hành động tiếp sau ấy sẽ là gì.

"Chết mất!!" Cậu thầm nghĩ, Hinata chưa bao giờ thử nó trước đây nên ngại ngùng vô cùng, nhưng Hinata sẽ không từ chối...cậu nhè nhẹ nhắm mắt vào, làn môi mím chặt như chờ đợi.

Bỗng một giọng nói cất lên như phá vỡ bầu không khí ấy, bầu không khí mà cậu suy diễn ra.

"Nhưng cậu thích tôi mà! Tại sao?" Anh phát ra câu nói trầm ấm, với một khoảng cách ngắn...cậu có thể cảm nhận rõ từng hơi thở phả vào gương mặt.

Hinata giật mình, vậy là nó không giống những gì cậu nghĩ. Cậu cố ngồi nhích sang phần ghế bên cạnh, nếu không cứ với cự ly này Hinata sẽ ngại chết mà sinh ra ảo giác mất.

"Vậy là cậu muốn biết lý do" Cậu khẽ ho nhằm làm giọng mình trông bình ổn nhất có thể. Hinata nhận được một cái gật đầu từ người đối diện, cậu nhìn anh một hồi như muốn nói ra lời trong lòng. Nhưng cuối cùng câu nói sau ấy, bản thân cậu lại như đang lừa dối chính mình.

"Tôi không biết"

"Hả?" Kageyama nhanh chóng, mọi sự chờ đợi lại làm anh tụt hứng.

"Tôi nghĩ vì Kageyama khá đẹp. Cậu quan tâm tôi, mặc dù chút ít haha" Vừa gãi đầu, Hinata cười trừ cho qua.

"Vậy à" Kageyama quay lại góc ngồi ban đầu, anh không nghĩ Hinata thích mình vì lý do như thế, anh nghĩ là một cái gì đó sâu xa hơn nhưng không phải. Tuy nhiên, Kageyama vẫn chấp nhận đó là một lý do, bởi chẳng ai có thể cấm người khác yêu thích một ai đó vì họ đẹp cả. Tình yêu là không định nghĩa. Kageyama chưa từng hẹn hò, anh không hiểu rõ nó nhưng thấy việc người ta cứ áp đặt cho thứ xúc cảm ấy một khái niệm rõ ràng thì thật buồn cười.

Sẽ chẳng một ai có thể định nghĩa được tình yêu cho đến khi thực sự cảm nhận được nó, khi đến giây phút ấy họ sẽ tự biết rằng "A, mình yêu người này" chỉ thế thôi.

Và rồi Kageyama lại tự hỏi, anh sẽ có giây phút ấy không? Giây phút nhận ra anh yêu một người? Anh nhìn sang cậu, vẫn là khuôn mặt vô tư với tiếng cười cợt ấy. "Nó có phải là với Hinata?" Hiện tại anh vẫn chưa hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com