Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Trong một góc tối nhỏ nơi phòng tang lễ, Kageyama lần lượt nhìn vào những khuôn mặt u buồn rời đi. Sau cái chết của Hinata, anh nhìn mặt cậu mà không thể suy nghĩ gì, hàng bọng thâm quầng vẫn nguyên đó, mọi thứ với anh dường như bất động. Kageyama đến đám tang với tư cách là một người đặc biệt vậy mà cuối cùng anh vẫn thu mình vào một góc tối. Kageyama biết, phía trước xa xa kia người con trai anh yêu đang nằm ở đó, cậu ở đó...nhưng cũng không ở đó. Và khi chiếc quan tài ấy được chuyển đi, Kageyama đã chẳng còn muốn chứng kiến...mình anh lủi thủi trở về căn nhà cũ trước kia chứa những kỷ niệm của cả hai.

Kageyama ngửi lại những món đồ cũ, nơi đó đã chẳng còn mùi hương của cậu. Nụ cười rạng rỡ luôn sà vào lòng anh giờ chỉ còn một màu đen tối nơi nhà cũ. Bằng cách nào đó, trong tâm trí anh bây giờ...hình ảnh khốn khổ, bất lực hiện trên khuôn mặt mặt cậu lại nhiều đến như vậy...nhiều đến mức, mỗi đêm về như một thói quen anh sẽ ôm chiếc gối bên cạnh như cách vỗ về người anh yêu. Dần dần, Kageyama ám ảnh với mọi thứ.

Những thứ chẳng còn tồn tại.

Kageyama chầm chậm, anh cuốn mình trong chiếc chăn cả hai đã cùng say giấc...những giọt nước mắt, hơi thở yếu ớt Hinata mang về mỗi đêm mơ anh thấy. Chúng chân thật, đến nỗi nhiều lần Kageyama vẫn tự hỏi...liệu sau khi chết đi rồi, em còn thấy đau đớn không? Em có phải đang ở một nơi mà nơi đó đang gào thét tên anh?

Kageyama thở gắt, những tiếng rên rỉ trong đêm mà anh không thể rơi nước mắt. Đôi bàn tay lạnh cóng anh đưa lên mặt, vuốt chúng như cách Hinata đã từng làm. Từ vành tai đến gò má, đôi bàn tay run rẩy cứ lần lượt chạm vào.
"Nhưng Shouyou ơi, anh chẳng thể nào giống em...bàn tay anh lạnh quá, chẳng ấm áp như em. Anh quá yếu đuối, chẳng kiên cường như em. Anh chẳng thể bĩnh tĩnh nếu như em không ở đây. Shouyou ơi, em có nghe thấy anh?, em có giận anh không...khi anh còn không khóc vào lúc em ra đi. Rằng anh quá hời hợt, để bây giờ anh không thể ngủ được. Anh sợ sẽ lại thấy em đau khổ. Shouyou ơi...anh phải làm gì đây?"

Kageyama cào cấu trên khuôn mặt mình, anh cứ ngỡ mình sẽ gào thét lên lúc cậu chết, sẽ đau buồn thật nhiều. Nhưng không, sự trống trải, ám ảnh đeo bám anh một cách từ từ rồi lan vào tận máu thịt...Dằn vặt anh trong đau đớn, nhớ nhung.

================================

Một góc phòng trống trải, những vệt sáng len lỏi làm Kageyama mờ mắt. Gương mặt bơ phờ, mệt mỏi anh ngã quỵ xuống nền đất...rồi từ từ ngất đi....phải lâu lắm, như một âm thanh nào đó réo gọi tên anh...trong vô thức Kageyama nghe được nó, nhưng không thể bật dậy. Có lẽ, Kageyama nghĩ anh sẽ sớm đi cùng Hinata - người anh yêu.

.
.
.

Ánh sáng quen thuộc đánh thức anh dậy khỏi sự mệt mỏi, Kageyama biết nơi này, vì anh vô cùng quen thuộc với nó, một nơi lâu rồi chưa quay lại - Bệnh viện.

Kageyama đưa tay xoa vầng trán, chỉ vừa mở mắt cơn đau đầu kinh khủng ngay lập tức ập đến, Kageyama gần như rơi xuống giường khi vừa ngồi dậy.

Từ bên kia, chàng trai tóc bạch kim hớt hải tiến lại phía anh...mờ mờ ảo ảo mà Kageyama chẳng thấy rõ. Sugawara vịn tay giúp anh lấy thăng bằng rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Cậu...ổn hơn chưa?" Anh nở nụ cười trông vẻ lo lắng với đôi lông mày chùng xuống.

Kageyama nhìn anh, rồi cúi mặt xoa xoa mái tóc đen rối, anh mở miệng ậm ờ vài tiếng điều chỉnh giọng nói còn run rẩy của mình.

Chẳng cần lên tiếng, nhìn vào đôi mắt mất hết sức sống và tình trạng hiện giờ... Sugawara hoàn toàn biết lý do để Kageyama trông như thế này. Cái dáng vẻ ấy tệ hơn rất nhiều vào lần cả hai gặp nhau tại đêm giao thừa. Đánh mất Hinata thực sự là điều đau khổ nhất với Kageyama. Suga biết điều đó, cũng là lý do anh đến gặp người này muộn hơn từ hôm tang lễ. Suga không muốn đả động quá nhiều đến chuyện của Hinata.

"Suga-san, mọi thứ vẫn ổn chứ?" Kageyama cúi đôi mắt tuyệt vọng. Suga biết anh đang hỏi về điều gì, anh cũng nhanh chóng trả lời
"Ừm, mọi thứ xong rồi. Mọi người có vẻ rất buồn, Natsu đã khóc suốt, cả mẹ nữa"

Suga dần nhỏ lại âm lượng từ những lời cuối. Anh im lặng vì có lẽ Kageyama sẽ chẳng cần lời khuyên nào, ban đầu anh cũng khá sốc khi Kageyama ngất đi như thế. Làm sao có thể bảo một người đang đau buồn vì một cái chết sẽ nhanh chóng hết buồn được chứ. Sugawara không thích những lời vô bổ như thế, chính anh cũng vậy, Hinata cũng rất quan trọng với anh mà.

Kageyama liếc nhìn sang anh, trầm tư rồi cất tiếng "Anh có chuyện gì ạ?" Anh vẫn giữ thái độ kính cẩn nhất với Sugawara, ít nhất Kageyama sẽ không thái độ lên người lớn tuổi hơn mình.
Suga giật mình, anh đưa mắt trái phải rồi thập thụt hai tay với nhau "Ừm...anh đã muốn mọi chuyện sẽ ổn...nhưng chính anh cũng không như thế, chỉ vài ngày mà anh rất mệt mỏi và Kageyama, nhìn cậu bây giờ anh thấy thật áy náy"

Kageyama nhíu mày tỏ ý khó hiểu, chuyện của Hinata chẳng phải lỗi của ai hết, và anh không hiểu Suga đang nói về điều gì.
"Tại sao?"

"Anh rất yêu quý Hinata, anh cũng biết cậu yêu em ấy. Anh sợ nếu đề cập đến cậu sẽ lại đau buồn. Nhưng hôm nay, anh thấy nó thật sai trái!" Suga cúi mặt, hai bàn tay anh vò lấy nhau "Anh không biết điều này có làm cậu ổn hơn không, có thể nó sẽ phản tác dụng nhưng anh cũng chẳng có quyền làm khác nữa rồi, anh đã định sẽ không nói ra. Kageyama, xin lỗi!"

Kageyama nghiêng mình về phía Suga, mắt anh mở to khi nghe đến chuyện có liên quan đến Hinata "Chuyện...gì cơ?" Kageyama cố nhìn hành động tiếp đó của Suga.

Anh lấy từ túi áo một chiếc hộp, chiếc hộp màu cam sáng tựa như mái tóc của cậu, Suga đặt nó lên tay Kageyama. "Hinata đã nhờ anh đưa cho cậu...khi em ấy...ra đi!"

Kageyama chậm chạp cầm thứ đồ ấy, anh mím chặt làn môi khô rát. Bàn tay run rẩy khi biết đó là thứ Hinata đã để lại. Tựa đầu mình vào chiếc hộp, anh thở gắt ra những hơi hổn hển không nói nên lời. Như thể anh đang ôm Hinata vậy, ôm thứ mà cậu đã dành cho anh, một lần nữa cảm giác ấm áp yêu thương với anh lại tràn về. Trong trái tim Kageyama vừa thổn thức, vừa đau nhói mà anh chỉ biết cắn răng.

Kageyama ôm chiếc hộp, vuốt ve như thể đó chính là cậu. Suga chẳng biết phải nói gì, anh mãn nguyện với điều cuối cùng đã được làm cho cậu. "Tạm biệt, Kageyama!" Để lại câu cuối rồi vuốt mái đầu của anh. Suga thở dài rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Kageyama vẫn nằm đó, đớn đau ôm lấy chiếc hộp trong lòng.

...

Vào lần đầu tiên gặp nhau, hình ảnh cậu nam sinh năm nhất nhỏ nhắn ngay lập tức gây ấn tượng với anh. Nụ cười cùng năng lượng của cậu luôn là thứ khiến Suga phải chú ý đến, chính vì cậu là lý do khiến anh chưa bao giờ hối hận khi quan tâm đến bóng chuyền. Mặc cho nụ cười của Hinata chẳng còn như xưa, mặc cậu chẳng còn ở đây nhưng với Suga việc ngưng quan tâm đến con người ấy là điều không thể. Cứ như thế, dần dần một cảm xúc chưa được bộc lộ đã hình thành.

Những bước chân nặng nề của anh dường như được giải thoát từ khi bước ra khỏi bệnh viện. Đứng dưới bầu trời xám kia, Sugawara nhìn nó thật hoài niệm, anh nở một nụ cười trông thật nhẹ nhõm. Anh gạt đi thứ nước đọng lại trong mắt mình vẫn chưa rơi xuống, như một cách để chối bỏ.

Nụ cười anh trong vắt, thanh thản cùng giọng nói nhẹ nhàng gửi đến mây gió "Hinata à, anh đã làm rồi...Hiện giờ em đang cảm thấy thế nào? Hinata, nếu có thể hãy bắt đầu lại một lần nữa, anh vẫn muốn gặp em một lần nữa, nhìn em cười một lần nữa...và thích em thêm nữa...mọi thứ với anh thật tệ, nhưng anh nghĩ sẽ ổn thôi. Rồi chúng ta sẽ gặp nhau, em nhỉ?"

Rồi chàng trai ấy sẽ gặp một người mới, một ai đó nguyện gửi gắm cả cuộc đời mình cho anh, sẽ cùng anh đi hết đến cuối chân trời. Nhưng những điều về em anh ta sẽ không bao giờ quên, bởi lẽ em đã trở thành một con đường chắn giữa trái tim mà chàng trai ấy chẳng thể bước đến, em đặc biệt và sâu đậm. Có lẽ anh sẽ không cuồng nhiệt như người em yêu, nhưng anh mong rằng một phần nào đó trong trái tim em cũng sẽ có tên anh. Anh vẫn muốn gặp em, nhìn ngắm em hạnh phúc dù sẽ chẳng đi cùng anh. Nhưng chàng trai yêu dấu ơi, anh chưa từng hối hận, nếu có thể anh vẫn sẽ yêu em, yêu quý nụ cười của em thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com