Chiến tranh cuối cùng cũng đã kết thúc, nghi lễ hồi sinh Thiên Ma đã thất bại, Thiên Ma cuối cùng vẫn chẳng thể hồi sinh, toàn bộ các giáo đồ Ma Giáo sau khi đổ bộ vào Trung Nguyên cũng đã bị tiêu diệt
Chính - Tà tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng một lần nữa lại kết hợp để cùng tiêu diệt Ma Giáo để bảo vệ Trung Nguyên
Thế gian vinh danh vị anh hùng đã có công lớn khi đã thành công ngăn chặn nghi thức triệu hồi Thiên Ma, đó là Hoa Sơn Kiếm Hiệp, Thanh Minh
Sau khi chiến đấu kịch liệt, hắn đã lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, thật may mắn khi mạng sống của hắn đã được giữ lại nhưng trong 1 tuần qua hắn vẫn trong tình trạng hôn mê và chưa có dấu hiệu tỉnh lại
Ai cũng rất lo lắng, mọi người thay phiên nhau để trông chừng hắn, một phần là có thể phát hiện kịp thời nếu hắn tỉnh lại, một phần là không để hắn phải cô đơn
"Thanh Minh à, chiến tranh kết thúc rồi, hoa mai cũng bắt đầu nở rộ, sao lại ngủ lâu thế, mau tỉnh lại đi vì mọi người vẫn đang chờ đợi"
Nhìn gương mặt đang thở đều ấy, Huyền Tông không thể ngăn được sự xót xa
"Tại sao con cứ lao đầu vào nguy hiểm thế, rốt cuộc con có nghĩ cho bản thân không vậy?"
Ông bặm môi, là Minh chủ của Thiên Hữu Minh, ông không được phép để bản thân thể hiện sự yếu đuối
Nhưng mà, giây phút này ông không không thể chịu được nữa, đối với ông, hắn là một người mạnh mẽ và đáng tin cậy hơn bất cứ ai nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ
Ông thừa nhận mình không thể mãi ôm đứa trẻ này vào lòng mà an ủi, nhưng mỗi khi nhìn hắn bị thương bị đổ máu ông không thể chịu đựng được, ông muốn lao đến chất vấn, hỏi rằng tại sao lại phải cố gắng đến thế?
Lí do là gì, ông chẳng lẽ không biết sao, tất cả vì Hoa Sơn và vì Thiên Hữu Minh, chắc chắn hắn sẽ nói vậy nhưng ông không muốn cứ mãi nhìn hắn lao về phía trước mà bỏ mặc bản thân
Huyền Tông cũng biết, vì hắn tin tưởng những người phía sau, những đứa trẻ nguyện một lòng đi theo và giúp đỡ cho hắn những lúc cần
Ông luôn tin lũ trẻ còn nhiều thiếu sót ấy sẽ bảo vệ được người đã luôn bảo vệ chúng
Nhưng mỗi lần nhìn hắn khiến cho Hoa Sơn lớn mạnh, ông không thể vui nổi vì mỗi lần như vậy đồng nghĩa với trách nhiệm hắn mang lại nhiều hơn một chút
Nhiều lần ông muốn nói hắn từ bỏ đi, sống một cuộc đời bình yên cũng được mà, tại sao cứ phải làm quá lên như vậy
Ngay sau đó ông lắc đầu, ông nhìn được trong đôi mắt màu hoa mai long lanh ấy, hình ảnh một Hoa Sơn lớn mạnh và đầy rẫy nhân tài hiện ra, ông không biết đứa trẻ này sao lại mang một nỗi trắc niệm rất lớn với Hoa Sơn
Ông chỉ muốn hắn được hạnh phúc thôi nhưng sao mà khó đến thế?
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé, một bàn tay chai sạn và nhiều vết sẹo đã in sâu vào da thịt, bàn tay này đã nâng đỡ cho cả Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh cho đến tận ngày hôm nay
Ông gục xuống giường, áp mặt vào bàn tay ấy như muốn truyền hơi ấm qua
"Thanh Minh à, mau tỉnh lại đi con, mọi người đang chở con tỉnh lại đấy"
Những cây mai đã nở rộ, nhưng chúng vẫn đang chờ đợi cây mai nở muộn nhất, một cây mai đã gắn bó cả đời với cái tên Hoa Sơn, chúng đang chờ đợi cây mai đã sắp héo tàn ấy sống lại và nở rộ một lần nữa
Ở trong tiềm thức của Thanh Minh
Những dòng kí ức xa xưa hiện về, hắn nhìn một Mai Hoa Kiếm Tôn khi còn Thanh Vấn, Thanh Tân và Đường Bảo bên cạnh
Những tháng ngày sống trong hạnh phúc khi còn mọi người
Thanh Minh vươn tay, hắn muốn đến đó, hắn muốn gặp mọi người
Nhưng đột nhiên có một vòng tay của ai đó ôm hắn lại
"Thanh Minh à, mau tỉnh lại đi con, mọi người vẫn đang chờ con tỉnh lại đấy"
Ah giọng nói này, thật quen thuộc nhưng nó là của ai?
Sau đó hắn nhìn thấy 4 người kia đi đến chỗ mình lần lượt ôm lấy hắn
"Đệ làm tốt lắm, ta rất tự hào về đệ"
"Thanh Vấn...sư huynh"
"Huynh đúng là giỏi thật đấy, đến nỗi ta chẳng thể theo kịp"
"Thanh Tân à... "
"Cảm ơn nhé Đạo sĩ sư huynh, cảm ơn vì đã thực hiện lời hứa và hoàn thành ước mơ của ta"
"Đường Bảo... "
"Ngươi đã làm rất tốt rồi, vì vậy từ giờ hãy sống cho bản thân đi, vẫn còn có người đang chờ ngươi đấy"
"Ngươi-"
Mai Hoa Kiếm Tôn ôm lấy hắn rồi dùng tay che mắt hắn lại
"Ở đây không có chỗ cho ngươi đâu, nơi ngươi cần đến chính là nơi có những người đang chờ đợi"
"Này chờ-"
"Suỵt, vì ta chính là ngươi nên ước nguyện của ta chính là ước nguyện của ngươi, mà ước nguyện của ta chính là...ngươi nên từ bỏ quá khứ mà tiến về phía tương lai và hãy sống thật hạnh phúc nhé"
Y thả hắn ra, 4 người họ mỉm cười nhìn hắn rồi tan dần thành những chùm sáng nhỏ
"Không! Đừng bỏ ta lại mà! Sư huynh, Thanh Tân! Đường Bảo! "
Hắn cố gắng thoát ra khỏi cái ôm phía sau nhưng không thành, hắn bất lực nhìn những chùm sáng tan dần rồi hòa vào hư không
Nước mắt không kìm được chảy xuống, hắn không thể từ bỏ quá khứ, hắn không thể từ bỏ bọn họ
Hắn muốn đi theo họ mà, làm ơn hãy đưa hắn theo với
Chợt vòng tay buông hắn ra, đồng thời phía trước xuất hiện những thân ảnh mơ hồ
Những người ấy đưa tay về phía Thanh Minh
"Thanh Minh à, đến lúc về nhà rồi"
Hắn nhận ra rồi, những đứa trẻ này, sao lại làm ta vương vấn thế chứ
Hắn do dự rồi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang đưa ra với mình
Ngôi nhà thật sự của ta là những đứa trẻ này sao?
Thanh Minh giật mình mở mắt, hơi thở gấp gáp như vừa mơ thấy ác mộng
"May quá con tỉnh rồi"
"Đáng ghét, sao giờ đệ mới tỉnh lại chứ hả"
"Đạo trưởng, bọn ta đã rất lo cho ngài đấy"
Cả đám người đang vây quanh Thanh Minh, mặt đứa nào đứa nấy đều nước mắt nước mũi tèm lem. Huyền Tông thấy gương mặt hắn có vẻ hoảng loạn liền lo lắng hỏi
"Con không sao chứ? Còn đau ở đâu không? "
Vừa nãy ông đang lim dim bên cạnh hắn rồi tay hắn cử động trong chốc lát, khi ông ngẩng đầu lên thì thấy hắn có vẻ đang rất đau, hắn trong cơn mơ liên tục phát ra những âm thanh rời rạc làm ông không thể hiểu được, sợ hắn sảy ra chuyện nên ông đành để hắn lại và đi gọi người đến
Bọn họ đang lao đầu vào tập luyện điên cuồng, chúng muốn cho hắn thấy chúng đã mạnh hơn ra sao khi hắn tỉnh lại
Đường Quân Nhạc đang phi đao vào mọi người, ông giật mình vì nghe tiếng gọi của Huyền Tông
"Môn chủ, mau đi xem Thanh Minh đi, nó hình như sắp tỉnh rồi! "
"Hắn sắp tỉnh sao? Ta phải đây"
Đường Quân Nhạc lao như bay lướt qua Huyền Tông, bằng hữu đầu tiên của lão, lão cũng đã cầu nguyện cho hắn tai qua nạn khỏi rất nhiều lần, sắp được gặp rồi
Đường Quân Nhạc lao vào phòng, đập vào mắt ông chính là Thanh Minh đang nhắm nghiền hai mắt nhưng nước mắt không ngừng chảy ra, cơ thể hắn run rẩy như đang rất đau đớn
Ông kiểm tra hắn, các vết thương đã gần lành lại nhanh chóng
"Nhìn dấu hiệu này, chắc sắp tỉnh rồi"
"Thật sao"
"Nó sắp tỉnh rồi à"
"Mau tỉnh lại đi"
"Nôn hắn mở mắt quá"
Mọi người chen chúc muốn tới gần hắn hơn nhưng bị các thành viên cốt cán đuổi ra ngoài
"Bây giờ chúng ta nên làm gì"
"Ta cũng không biết"
"Nhưng người bảo nó sắp tỉnh mà"
"Đúng là vậy nhưng biểu hiện của hắn giống như đang gặp ác mộng vậy"
"Chúng ta có nên đánh thức hắn dậy không"
"Không thể đâu, chỉ có hắn tự mình thoát khỏi giấc mộng đó- ah có cách rồi"
"Là gì thế Môn chủ"
"Chúng ta phải cho hắn biết hắn đang an toàn, chúng ta phải truyền nguyên khí cho hắn"
"Được"
"Cùng làm thôi"
Bọn họ đưa tay về phía hắn rồi thả nguyên khí bao bọc lấy hắn, như đốm lửa nhỏ sưởi ấm đêm đông, thứ hơi ấm quen thuộc ấy, hắn nhớ rồi, đó là đám trẻ của hắn
Thanh Minh bừng tỉnh, cảm giác chân thực vẫn chưa qua, bọn họ thấy hắn đã tỉnh liền lao lên ôm hấn lấy hắn
"Ng-...đau"
"A- bọn ta xin lỗi"
"Đệ có sao không"
"Ngài ổn chứ đạo trưởng"
Bọn họ nghe hắn kêu đau liền buông tay, họ ríu rít hỏi han xem hắn thế nào
Cuối cùng Huyền Tông cũng phải đến dẹp loạn, ông ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng nói nhẹ nhàng
"Con tỉnh lại là tốt rồi, nếu thấy khó chịu thì phải nói nhé"
"Thái thượng... Chưởng môn nhân"
"Ừm, ta đây, con cần gì sao"
"... Xin lỗi"
Hắn không thể nhìn ông trực diện được nữa, cứ nghĩ việc nhìn đôi mắt luôn nhìn hắn đấy trìu mến ấy thôi cũng khiến tâm can hắn cắn rứt
Thanh Minh muốn trở về quá khứ nhưng hắn cũng chẳng muốn từ bỏ tương lai
Hắn nên làm gì đây?
Đầu hắn hơi cúi xuống, mái tóc rối mù che hết gương mặt của hắn, tấm lưng nhỏ dần run lên nhè nhẹ
"Mau ra ngoài đi... Ta cần một mình"
Giọng hắn trầm bổng đến lạ, nhưng chẳng ai nói gì, họ nghĩ hắn cần thêm thời gian nghỉ ngơi nên dù muốn ở lại nhưng vẫn phải đi ra ngoài
Chỉ có một người đứng nhìn hắn từ đầu đến cuối xong cũng chẳng nói câu nào mà đi ra ngoài
'Sư phụ à, con nên làm gì đây? Ngài ấy đang không ổn chút nào'
Phong Ảnh Thần Xảo cắn răng, khi hắn mở mắt ra, ông đã nhìn thấy không phải là sự vui vẻ hay hạnh phúc mà là sự tiếc nuối, sự nhớ nhung và sự bất lực trong ánh mắt ấy
Con người này vẫn xứng đáng để sống tiếp mà
Tại sao không nghĩ cho bản thân mình chứ
Ông không muốn hắn giống như Huyền Phong Thần Xảo, sư phụ của ông đã dành cả đời để hối hận vì lựa chọn của mình
Nhưng hắn đâu có làm gì sai, tại sao cuộc đời của hắn không thể có cái kết đẹp chứ, bao giờ hắn mới được sống cho mình đây?
Hạnh phúc đối với hắn rốt cuộc chỉ tẻ nhạt như vậy thôi sao?
________
Spoil chap sau:
Thanh Minh: Ta muốn chết
Mọi người: Ai cho mà chết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com