đệ... có làm tốt không?
Lấy bối cảnh 100 năm sau, sau khi đã chém đầu thiên ma
____________
Soẹt , cạch
Lộp bộp lộp bộp
Sau khi đã chém xuyên qua cổ người mà hắn ghét thứ 2 , hắn thở từng hơi thở mệt nhọc ngước nhìn lên bầu trời.
Người hắn ghét nhất không phải là thiên ma, mà chính là bản thân hắn. Hắn hận nếu lúc trước tập luyện chăm chỉ hơn, chịu dạy võ công cho mọi người, thì liệu khung cảnh lúc ấy.... Sẽ không sảy ra... Hắn hận bản thân lúc đó quá yếu đuối, nếu lúc đó hắn mạnh mẽ hơn, thì chắc chắn, hắn sẽ bảo vệ được những người hắn thương...
" Thắng...rồi ..."
" Thắng rồi, chúng ta chiến thắng rồi!!!!!!"
" Aaaaaa... Thật sự.... Aaa"
Ở dưới những tiếng reo hò và vỡ oà vì hạnh phúc đồng loạt reo lên.
Hắn nhìn vào những con người ấy nở một nụ cười mỉm
" Chưởng môn sư huynh,đệ đã làm rất tốt rồi... Đúng không?"
...
Keng keng keng...
Bịch
Mọi người bây giờ mới để ý đến hắn.
" Thanh Minh!!!!"
Ngũ kiếm nhanh chóng lao đến chỗ hắn, mặc kệ những vết thương còn đang rỉ máu
" Thanh Minh... Đệ cố lên... Đừng doạ ta.."
Tí tách
" Tiểu tiểu, mau lại cứu đệ ấy"
" Thanh Minh , con mau tỉnh lại..."
Tách tách tách
Mắt dần mờ, tai dần ù đi . Nhưng hắn không thể nào không cảm nhận được lũ gà con ấy đang lo lắng cho hắn
' ta không sao.... Đừng lo cho ta '
Hắn muốn nói với họ như vậy, nhưng đến miệng còn mở không nổi thì an ủi cái gì.
Đôi mắt đã mất đi ánh sáng nhẹ nhàng nhắm lại
" Aaaa .... Thanh Minh, Thanh Minh con ơi...... Aaa "
" Sư huynh... hức "
" Tiểu tiểu, muội làm gì vậy, sao lại dừng tay!! "
Chiêu kiệt kích động nắm bả vai tiểu tiểu mà lắc mạnh
" Sư huynh........ Huynh ấy.... Không thở nữa.."
Mọi người bất động, lời mà tiểu tiểu vừa nói ra.... Thật khó nghe làm sao
" Hức.... Đệ ấy chắc chắn đang lừa chúng ta...... Đệ ấy không thể....."
" Đúng vậy, đệ ấy không thể...."
" Thanh Minh cũng là con người...."
Một sự thật mà hầu hết ai cũng đều lãng quên
Hắn ta dù có mạnh mẽ, kiên cường đến mức nào, cũng chỉ là một con người. Cũng chỉ là một con kiến, mặc cho người khác chà đạp
" Ha.... Một sự thật đắng lòng ..."
.
.
Mở mắt ra là khung cảnh quen thuộc ấy, chiếc bảng đại hoa sơn phái mà sư huynh hắn lau chùi vào mỗi sáng vẫn còn.
Hắn hoảng loạn, nhìn lại xuống thì thấy bộ võ phục mà lúc trước hắn, mai hoa kiếm tôn vẫn thường mặc.
" Thanh Minh!!! Đệ đâu rồi!!"
Âm thanh quen thuộc vang bên tai, mọi muộn phiền, lo âu gần như tan biến chỉ còn lại hy vọng
Một thân ảnh đang dần tiến lại phía hắn, đằng sau, có thên một thân ảnh khác
Những nổi lòng, nhung nhớ của hắn hoá thành những giọt nước mắt.
Hắn lao thật nhanh tới, hắn không muốn mất họ. Hắn ôm lấy hai người ấy
" Aaaaaa..aaaa sư....huynh.....aaa cả Thanh Tân nữa...aaa"
Tí tách tách tách tách
" ..... Thanh Minh à.."
Hắn ôm chặt họ như thể chỉ cần thả họ ra, họ sẽ bỏ hắn đi mất
Bộp bộp bộp bộp
Đằng sau vang ra tiếng người chạy tới
" Đạo sĩ sư huynh!!!!!"
Người đó nhanh chóng bay tới ôm chặt eo hắn
" Hì hì, huynh có nhớ tên sư đệ ngốc nghếch ngứa đòn này không nè"
" Có... Ta nhớ khuôn mặt đáng ghét của đệ, nhớ mọi người, đến nổi muốn chết đi sống lại chỉ để gặp mọi người "
" Đệ cũng nhớ huynh "
" Thanh Minh, ở dưới đó đệ đã sống tốt chứ?"
" Có, tuy lúc đầu gặp nhiều khó khăn nhưng mà đệ đã rất vui"
" Chỉ cần đệ vui và hạnh phúc là đủ rồi "
" Huynh không giận đệ sao?"
" Tên sư đệ ngốc nghếch này, đệ đã làm rất tốt rồi "
Thanh Minh nhìn Thanh Vấn bằng cặp mắt bất ngờ rồi lại trở lại như cũ.
' phải rồi, huynh ấy là một người như vậy, mình lại nghĩ nhiều rồi '
Thanh Minh bây giờ đang cực kỳ hạnh phúc, hắn đã trở về ngôi nhà của hắn rồi, nơi mà vẫn còn những người hắn yêu thương nhất
' nếu đây là giấc mơ, ta thật sự không muốn tỉnh lại nữa '
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_________
Bạch thiên đang vô cùng đau khổ, việc ôm cơ thể người thương đang lạnh dần thực sự rất đau khổ
Hắn là người anh ta yêu, mọi người biết điều đó, ai cũng biết điều đó, tại sao hắn lại không biết điều đó.
" AAAAAAAAAA TẠI SAO, TẠI SAO VẬY........ HỠI NGUYÊN THỦY THIÊN TÔN.... AAAAAAA"
Tiếng hét như muốn xé toạc cả bầu trời
Lời yêu còn chưa được thổ lộ, lại bị ép buộc phải bỏ đi
Anh ta muốn hét, muốn khóc đến nỗi trời cao cũng phải nghe tới tiếng của anh mà cho anh một cơ hội
Cảm giác khi ôm thi thể người mình yêu như thế nào? Hàng vạn từ cũng không thể nào diễn tả nổi
Thật sự... Rất đau...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com