Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trưởng thành

Thời gian trôi qua nhanh như choá chạy ngoài đồng cuối cùng Thanh Minh cũng đã lớn

Hắn đã trở thành một nam tử khôi ngô tuấn tú cùng tài năng thiên bẩm kiếm thuật , phải nói là hắn đã giỏi từ trong bụng mẹ

Hắn chính là tài năng trẻ tuổi nhất đạt đến cảnh giới sử dụng được nhuần nhuyễn Mai Hoa Kiếm pháp nhanh nhất từ trước tới giờ , chỉ kém mỗi điểm kinh nghiệm và kĩ sảo trong kiếm pháp , hắn được rất nhiều người ngưỡng mộ và ghen tị nhưng đó là những người chưa biết đến con người thực sự của hắn

Mặc dù là thiên tài ở Hoa Sơn nhưng Thanh Minh không hay được mọi người ở Hoa Sơn khen ngợi hay tung hô là bởi vì tài năng với nhân cách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau

Ở Hoa Sơn Thanh Minh được mệnh danh là Mai Hoa Cuồng khuyển , là một đại khuyển chuyên đi cắn người , chỉ cần đụng chạm đến Hoa Sơn hoặc là nói xấu gì đến hắn là Thanh Minh sẽ cắn người

Phải nói đến một trường hợp là nạn nhân số nhọ của con khuyển chính là một đệ tử Tông Nam xấu số họ Tần nào đó chỉ vì tuổi trẻ bồng bột chọc phải Thanh Minh mà bị hắn đập người không ra người ma không ra ma .

[Tên họ Tần nào đó chắc mọi người biết rồi đấy :))) ]

[bóc phốt thế thôi giờ vào truyện nè để xem anh nhà trưởng thành đến đâu nhá 🥹😂]

....

" Chết tiệt , tại sao tên khốn đó lại được trời cho cái tài năng thiên bẩm đó chứ "

" Sư huynh ,Tại sao hắn lại được phạt nhẹ như thế chứ , hắn đã đánh chúng ta ra nông nỗi này mà "

" Đúng Vậy "

Các đệ tử Hoa Sơn vừa chửi vừa nằm trong y dược đường dưỡng thương , bọn hắn ghen tị với tài năng mà Thanh Minh có nên đã bí mật nói xấu sau lưng Thanh Minh nhưng bị hắn phát hiện

Vân Sơn vừa nói vừa xoa xoa cái lưng của mình , hắn vừa bị Thanh Minh tẩn cho một trận vì y cũng nằm trong nhóm người nói xấu Thanh Minh đó .

Thanh Minh đã bị phạt 6 ngày vào sám hối động vì dám đánh các sư huynh sư đệ đồng môn

Nhưng Yên ổn được sáu ngày thì :

"Thanh Minhhhhhh!"

Vèo!

Thanh Minh lao đi như tia chớp, phóng qua bức tường, rồi lao nhanh xuống chân núi Hoa Sơn. Dựa vào giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau, hắn biết rằng nếu bị bắt, hắn chắc chắn sẽ bị nhốt trong Sám Hối Động ba ngày.

"Đứng lại ngay! Tiểu tử thối kia! Hôm nay ta thật sự không tha cho ngươi đâu! Còn không dừng lại sao? Ngươi còn không mau đứng lại à? Tiểu tử khốn kiếp!"

"Ngu gì mà đúng lại cho bị đánh!"

"Nếu ngươi không đứng lại, ta còn đánh ngươi nặng hơn nữa đấy. Ngươi không nghĩ đến chuyện đó hả?"

"Chuyện đó khi nào tới rồi hẵng tính."

"Đứng lại! Mau đứng lại đó! Ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi mà!"

"Đừng có xạo!"

"Tiểu tử thối, ta mà bắt được ngươi thì đừng mong cái chân ngươi được nguyên vẹn!"

Thanh Minh không ngoảnh lại mà càng chạy nhanh hơn.

"Phù."

Khi xuống đến chân núi, Thanh Minh dùng cả hai tay xoa mặt thật mạnh.

"Người gì đâu mà nhiều lời thế không biết!"

Chuyện này đâu có gì to tát, chẳng hiểu tại sao người kia lại ầm ĩ hết cả lên.

Khách hành hương đến Hoa Sơn cúng dường, và các đạo sĩ ở Hoa Sơn sống bằng số tiền cúng dường đó. Suy đi tính lại, chẳng phải Thanh Minh cũng có một phần ở trong đó sao?

"Ta chỉ là bỏ qua vài bước trung gian rườm rà mà nhận tiền trực tiếp, vậy mà họ lại đối xử với ta như thế này. Đúng là mấy con người cứng nhắc!"

Tất nhiên, họ gắt gỏng như vậy có thể vì hắn dùng số tiền đó để mua rượu... hơn nữa, hắn còn bị phát hiện chuyện giấu rượu vào Tổ Sư Điện nữa.

Nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác, chẳng phải hắn đã giúp các vị tổ sư chỉ quen ăn chay có cơ hội nếm thử chút rượu ngon hay sao?

"Đúng là mấy người không biết lý lẽ."

Thanh Minh đã đụng tay lấy trộm tiền của khách hành hương đến cúng dường

Hắn tặc lưỡi.

Với tình hình này, nếu quay lại Hoa Sơn, chắc chắn hắn sẽ không được đụng đến rượu hay thậm chí là một miếng thịt trong một thời gian dài. Thể nào hắn cũng bị nhốt trong Sám Hội Động, chỉ được nuốt Tịch Cốc Đan mà sống qua ngày.

Thanh Minh thò tay vào trong áo, lấy ra một chiếc túi lụa trông rất sang trọng.

Trước đó, hắn đã can thiệp khi một thấy lão nhân trông có vẻ đứng tuổi cố tình trêu ghẹo một nữ nhân trẻ tuổi đang đi một mình. Hắn khuyên bảo lão nhân hết lời bằng lời lẽ tử tế, khiến nữ nhân kia cảm động đến rơi nước mắt và tặng cho hắn chiếc túi này.

Khà. Làm người tốt thì tự nhiên sẽ được cúng dường mà thôi.

"Chuyện cũng vỡ lở rồi, thôi thì ta cứ chơi bời thỏa thích rồi hẵng quay về vậy. Dù sao thì, thà ăn đòn muộn còn hơn là ăn đòn ngay bây giờ."

Thanh Minh huýt sao vui vẻ và bước về phía tửu lâu.

***

"Không được."

"... Hả?"

"Ta không bán rượu cho tiểu đạo trưởng đâu."

"Hả? Tại sao vậy?"

Thanh Minh mở to mắt ngạc nhiên.

"Các bậc trưởng lão của Hoa Sơn đã dặn dò ta rất kỹ. Nếu đệ tử Thanh Tử Bối, đặc biệt là Thanh Minh tiểu đạo trưởng đến đây thì tuyệt đối không được phép bán rượu hay thức ăn cho họ."

"A... Không, cái này không phải mua cho ta đâu, mà là mua cho sư phụ..."

"Không được. Họ đã nói với ta rằng sẽ không bao giờ nhờ đệ tử Thanh Tử Bối đi mua đồ rồi, nên tiểu đạo trưởng đừng mong mua
được gì ở đây."

"Thật... thật quá đáng!"

Họ làm đến mức này sao?

Làm gì có chuyện con người lại có thể tàn nhẫn đến thế? Ngay cả bọn ma đầu tàn bạo cũng phải run sợ mà bỏ chạy nếu chứng kiến cảnh này!

"Thật luôn hả?"

"Vâng, tuyệt đối không được."

Đối mặt với sự từ chối kiên quyết, Thanh Minh thở dài rồi lén lút đến gần Lâu Chủ.

"Ha ha... Ngài đừng có như thế mà."

Hắn lấy tiền từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay của Lâu Chủ rồi dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay ông ta.

"Gần đây công việc kinh doanh thế nào rồi? Đây là một chút lòng thành ta, ta chỉ cần vài bình rượu rẻ tiền và vài cái bánh bao thôi là được..."

"Không đời nào."

Nhưng Lâu Chủ vẫn kiên quyết từ chối, khiến mọi nỗ lực của Thanh Minh trở thành công cốc.

"Tiểu đạo trưởng đừng có mà giở trò. Nếu bị phát hiện, ta sẽ không còn làm ăn được gì ở Hoa Âm nữa đâu!"

"Không... khônggggg..."

"Không chỉ mỗi ta đâu. Ta dám cá rằng chẳng tửu lâu nào ở Hoa Âm dám bán rượu và đồ ăn cho đệ tử Thanh Tử Bối."
...

"Đặc biệt là cho tiểu đạo trưởng!"

Bị từ chối một cách lạnh lùng, Thanh Minh lùi lại với khuôn mặt đầy đau khổ.

"Ta đã đóng góp bao nhiêu cho tửu lâu của các ngươi vậy mà các ngươi nỡ lòng nào..."

"Dù tiểu đạo trưởng có nói gì thì cũng vô ích thôi. Ngay cả Thanh Vấn và Thanh Vũ đạo trưởng cũng đã dặn dò rất kỹ lưỡng."

Có phải ma quỷ vừa mới đi qua đây không?

"Sao tiểu đạo trưởng không biết tiết chế một chút đi."

"Này! Ta đã làm gì quá đáng cơ chứ?!"

Mặt Lâu Chủ bỗng nhăn nhó lại.

Lẽ nào phải nói ra Thanh Minh mới hiểu sao? Cái tiểu tử miệng còn hôi sữa này cứ rảnh rỗi là lại xuống núi uống rượu như nước lã, các vị trưởng lão cũng đã nhẫn nhịn hắn lắm rồi.

"Tóm lại là không được. Tiểu đạo trưởng mau đi đi! Đứng ở đây mà bị ai nhìn thấy thì rắc rối lắm! Xùy! Xùy!"

"Xùy cái gì mà xùy! Ta là chó đấy à!"

"Hầy.... Mau đi đi!"

Cuối cùng Thanh Minh cũng bị tống ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa quán rượu đóng sập lại trước mắt hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu, Thanh Minh bắt đầu run lên vì tức giận.

"Hừ! Ngươi nghĩ ta không còn chỗ nào khác để đi chắc?"

Thanh Minh quay ngoắt người lại. Hắn là người đã giúp nuôi sống không dưới năm tửu lâu ở Hoa Âm này, ít nhất cũng phải có một quán đứng về phía hắn.

Rầm! Rầm! Rầm!

"Không có ai thật à?"

Ngay khi ánh mắt hắn lia qua, các Lâu Chủ liền hoảng hốt đóng sầm cửa lại.

Thanh Minh cười khẩy.

"Đến cả sơn tặc cũng không đến mức bạc tình như các người đâu! Đúng là những kẻ vô ơn!"

Cảm giác bị phản bội dâng lên cuồn cuộn. Chẳng lẽ bọn chúng không nhớ hắn đã đem lại bao nhiêu lợi nhuận cho chúng sao?!

Không, nghĩ lại cũng không phải lỗi của bọn họ. Tất cả là do đám người Hoa Sơn kia!

Thật hiểm ác, thật quá quắt! Hắn đã gây dựng bao nhiêu mối quan hệ tốt đẹp với các Lâu Chủ ở Hoa Âm, vậy mà bọn họ lại phá hoại tình cảm giữa người với người như thế này đây! Đây chẳng phải là hành động vô đạo đức sao?!

Đường đường đạo sĩ mà lại làm chuyện chia rẽ lòng người như thế, vậy tương lai của Hoa Sơn sẽ đi về đâu đây?!

"Chết tiệt!"

Không có ai ở đây để lắng nghe lời than vãn của hắn cả.

"Ta phải làm sao đây?"

Thanh Vấn đã rào trước để không cho hắn đến các tửu lâu uống rượu nữa , kể cả bên phía Tông Nam chỉ cần hắn bước một chân đến Tây An là các đệ tử Tông Nam sẽ xông tới đuổi hắn ngay , tiếng xấu của hắn đã đồn xa , xa đến tận Tông Nam, bắt đầu từ lần trước hắn đi tới Tây An và đánh một đệ tử Tông Nam trọng thương

" Hửm ?"

Bỗng đôi mắt Thanh Minh sáng lên. Ở cổng vào Hoa Âm, hắn trông thấy hai đệ tử mặc trang phục quen thuộc đang bước tới.

Thanh Minh cười toe toét rồi chạy đến chỗ họ

" Sư huynh !!"

Thanh Vũ và Thanh Tân đang đi thì nghe tiếng gọi ở đâu đó rồi nhìn phía tiếng gọi

" Sư huynh , huynh đang làm gì vậy ? "

" Bọn ta chỉ đang mua chút đồ cần thiết thôi , đệ đang làm vậy ? "

" Ta á , ta chỉ đi chơi quanh đây thôi "

" Có phải đệ lại trốn sư huynh xuống Hoa Âm chơi không? , Hoa Sơn có quy định chỉ những đệ tử có nhiệm vụ được giao mới được phép xuất sơn thôi , ta sẽ nói với Thanh Vấn sư huynh về truyện này "

" Đừng ... đừng , huynh đừng có nói cho Thanh Vấn sư huynh , ta đi một hồi rồi sẽ về ngay thôi "

" Thật không ?"

" Thật!"

Thanh Vũ nhìn Thanh Minh với ánh mắt nghi ngờ

" Sư huynh , huynh có biết ở đây có tửu lâu nào gần đây còn mở cửa không ? "

" Để làm gì ? "

" Đệ chỉ hỏi thôi mà "

" Không còn tửu lâu nào còn mở cửa hết đệ không biết Thanh Vấn sư huynh đã nhắc rồi à "

" Vậy thì thôi "

Nhận được câu trả lời Thanh Minh thất vọng rời đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com