Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Tần Kim Long nhếch mép cười thích thú trước tình huống trước mắt. Nhưng sau đó liền tắt ngúm khi nghe Lý Tống Bạch nhìn Bạch Thiên rồi gọi 1 tiếng sư huynh.

"Ngươi nhìn kiểu gì mà nhầm hắn thành ta vậy hả?"

"Ơ đệ...Đệ xin lỗi, sư huynh."

"Chậc."

Lý Tống Bạch bối rối nhìn đại sư huynh của hắn tặc lưỡi khó chịu thì cũng có chút oan ức.

'Hai người họ...giống nhau thật mà.'

Y nhìn Tần Kim Long rồi lén liếc mắt nhìn Bạch Thiên đang bận võ phục Tông Nam trên tấm kính mà khẽ rùng mình.

'Đúng là huyết thống có khác, thật đáng sợ.'

Dù nhìn bao nhiêu lần thì cũng không thấy điểm khác biệt chỗ nào cả.

Vậy sao lại trách y chứ, thật là...

'Tiêu rồi'

'Thôi xong!'

'Ơ, sao hắn lại ở đây?'

'Ta đã nói là kiểu gì cũng tiêu mà, tên Thanh Minh khốn kiếp!'

Toàn thân các đệ tử Hoa Sơn túa mồ hôi như mưa.

Ông trời cũng thật trớ trêu, ai có thể tưởng tượng được lại gặp Lý Tống Bạch ở Khai Phong xa xôi này chứ?

'Làm sao đây? Bây giờ trốn kịp không?'

'Trong tình huống này làm sao mà chạy trốn được chứ?'

'Hơn nữa, dù có gặp thì sao nhất định phải cùng có cả đám ăn mày kia nữa chứ!'

Vấn đề lớn nhất không phải là Lý Tống Bạch, mà là việc hắn đang đi cùng các cao thủ của Cái Bang. Chuyện này chẳng khác gì lũ mưu phản trong Hoàng Cung đang bị bắt tại trận cả? Các đệ tử của Hoa Sơn đông cứng như băng, lén trao đổi ánh mắt với nhau.

Tuy nhiên, cho dù họ bối rối đến thế nào đi nữa thì cũng không thể so sánh với sự bàng hoàng của Lý Tống Bạch khi đột nhiên nhìn thấy bọn họ.

".......Đại sư huynh?"

Lý Tống Bạch ngơ ngác nhìn những người đứng trước mặt.

Y phục mà những kiếm tu đó mặc rõ ràng không phải là y phục của Tông Nam, người dẫn đầu rõ ràng là Tần Kim Long. Nhưng mà.......

'Ai vậy nhỉ?'

Hắn dám thề rằng hắn chưa từng bao giờ nhìn thấy những người đứng phía sau kia. Trong số các đệ tử của Tông Nam, có ai mà hắn ta không biết ư?

Khi Lý Tống Bạch chỉ mới chớp mắt, gương mặt của họ đã dần dần trở nên trắng bệch như tờ giấy trắng. Trong số đó, nam nhân thấp hơn một chút đứng ở phía sau đang co rúm người lại như một chú chó bị mắc bệnh.

'Ơ?'

Lý Tống Bạch chăm chú nhìn bộ râu kỳ lạ của hắn ta, trong giây lát đã giật nảy mình. Ngay sau đó, biểu cảm của hắn méo mó một cách kỳ lạ.

"Lý thiếu hiệp. Các vị này là?"

"A.....ừm...."

Người ăn mày đứng bên cạnh Lý Tống Bạch đã hỏi bằng giọng hơi sắc sảo. Lý Tống Bạch nhìn một lượt những người đang đứng trước mặt và mở miệng.

Trong giây phút ấy, Bạch Thiên đã vô thức nắm chặt thanh kiếm.

Khoảnh khắc cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở.......

"Tham kiến đại sư huynh."

Lý Tống Bạch đứng nghiêm trang làm thế bao quyền với Bạch Thiên.

[Ớ? Thật sự bị lừa sao?]

[Ta cảm giác như hắn đã biết rồi nhưng đang bao che cho họ...]

[Nhìn phản ứng của Lý Tống Bạch lúc nãy, không phải là nhận ra Thanh Minh rồi chứ?]

[Hơ hơ, không nhận ra những người khác, không nhận ra Tần Kim Long là Bạch Thiên cải trang, nhưng nhận ra Thanh Minh chỉ với một cái nhìn thôi sao?]

[Woa...Cũng có chọn lọc ghê đấy.]

[Nếu thực sự nhận ra Thanh Minh rồi thì chắc sẽ lựa chọn bao che thôi.]

Mặt Tần Kim Long càng đen khi nhìn thấy Lý Tống Bạch hướng tiểu đệ của hắn cúi chào nghiêm trang như thế.

Hắn liếc nhìn Lý Tống Bạch ngồi bên cạnh, y nhận được ánh mắt đầy sát khí đó liền len lén đảo mắt đi nơi khác.

Không cần biết có phải Lý Tống Bạch đang bao che cho Ngũ Kiếm vì nhận ra Thanh Minh hay không.

Việc y nhầm Bạch Thiên là Tần Kim Long hắn đủ khiến hắn điên máu rồi.

Tôn Thứ Hàn nhìn về hai người họ bên này mà thở dài.

'Tống Bạch sư huynh chẳng lẽ dễ bị lừa đến thế sao?'

Lý nào lại vậy.

Phải không.....?

Trước sự hành lễ gọn gàng, Bạch Thiên vô thức chớp chớp mắt.

Bụp!

"Á!"

Ai đó ở phía sau thúc vào lưng hắn và đưa mắt ra hiệu, Bạch Thiên nhanh chóng bày ra biểu cảm kiêu ngạo.

"Được rồi, sư đệ. Lâu rồi mới gặp"

Bạch Thiên trả lời bằng giọng điệu giống hệt Tần Kim Long, rồi len lén nhìn Lý Tống Bạch, chờ đợi.

'Hắn có bị lừa không ta?'

Cũng phải, cho dù là Lý Tống Bạch thân quen với Tần Kim Long đi chăng nữa thì cỡ này cũng tạm thời có thể lừa.......

"Nhưng mà....... Sư huynh hơi quá đáng đấy."

"Hả?"

"Cho dù sư đệ này không đáng tin cậy đến mức nào thì sao sư huynh có thể đến mà không báo trước một câu như vậy chứ? Chẳng phải việc này đã giao cho đệ rồi sao?"

Trong khoảnh khắc, Bạch Thiên căng não suy nghĩ, rồi nói bằng giọng lạnh lùng.

"Đây là chỉ thị của Chưởng Môn Nhân. Đệ hãy hiểu cho ta."

Thật là một câu trả lời hợp lý.

"Vâng?"

Tuy nhiên, khi nghe câu trả lời, Lý Tống Bạch cau mày như thể có điều gì đó không ổn.

'Hả? Ta phạm sai lầm rồi ư?'

Chẳng lẽ nói rằng đây là chỉ thị của Chưởng Môn Nhân là một câu trả lời rối rắm trước sau không khớp với nhau.

"Đệ chưa bao giờ nghe sư huynh nói câu 'Hãy hiểu cho ta'. Đệ cứ tưởng sư huynh sẽ nói rằng 'Đệ không cần phải biết' chứ."

Phản ứng của Lý Tống Bạch vừa kỳ lạ vừa hoang mang khiến mí mắt của Bạch Thiên run lên bần bật.

'Rốt cuộc thì Tần Kim Long, tên khốn nhà huynh đang sống như thế nào vậy!'

Y phục ướt đẫm mồ hôi. Hắn không ngờ bản thân phải đối mặt với tình huống vô lý như vậy, bị nghi ngờ vì tử tế, ít khó ưa hơn.

[Hahahahaha trời ạ, sư thúc hình như xem nhẹ sự khó ưa của đại ca hắn rồi.]

[Ôi trời ạ, hóa ra Tần Kim Long còn có thể khó ưa hơn thế nữa sao?]

[Lý Tống Bạch hình như còn hiểu Tần Kim Long hơn cả tiểu đệ hắn nữa, ôi trời cái tình huống gì đây.]

[Sư thúc nghi ngờ nhân sinh khi bản thân bị nghi ngờ vì hành xử tử tế hơn đại ca hắn hahaha.]

Bạch Thiên:...

Tần Kim Long:...

Bạch Thiên cúi mặt như người mất hồn rồi liên tục lẩm bẩm một mình hắn.

'Chết tiệt, sao con người có thể khó ưa đến mức đó chứ. Con người ấy, cái tên kiêu căng hãm tài đó là đại ca của ta ấy, đại ca của ta ư? Hỡi Thiên Tôn...'

Thanh Minh ngồi nhìn Bạch Thiên tuyệt vọng liền chép miệng nhận xét.

"Không hổ danh là Tần Gia, tên nào tên nấy đều khó ưa và hãm như nhau."

"Đại huynhhhh, huynh nhìn tên tiểu tử đó làm gì? Nhìn ta nè!"

"Ngồi yên đi, ồn ào chết được."

"Vâng..."

Đường Bảo ủ rũ gục đầu xuống vai Thanh Minh, không quên ném cho Bạch Thiên cái liếc mắt muốn cháy cả mặt nhưng y dĩ nhiên không trong trạng thái sẽ nhận ra việc đó.

Bên phía Tông Nam, Tần Kim Long nghe lời nói của Lý Tống Bạch thì quay phắt qua nhìn y.

"Trong mắt ngươi, ta là loại người gì vậy?"

"Vâng...?"

Nhìn biểu cảm ngơ ngác như muốn nói 'Ý huynh là sao?' của Lý Tống Bạch, Tần Kim  Long nhăn mặt rồi tặc lưỡi, quyết định mặc kệ y mà hướng mắt về tấm kính.

Lý Tống Bạch:???

Khi mồ hôi chảy túa ra xuống tới trán, một người trong đám ăn mày lên tiếng.

"Vậy ra vị này là Tần đại hiệp của Tông Nam."

Đối với những người này, cuộc hội thoại vừa rồi dường như không có ý nghĩa gì đặc biệt. Hắn cảm thấy sự căng thẳng của những người ăn mày nãy giờ đứng dõi theo tình hình đã phần giảm bớt.

Lý Tống Bạch đáp lời.

"À vâng, đúng vậy. Để tại hạ giới thiệu......."

"Không. Bây giờ chúng ta cũng đang vội, nên hãy chính thức giới thiệu cho chúng ta sau nhé."

"À, vâng, cứ như vậy nhé?"

"Vậy Lý thiếu hiệp cũng hãy trò chuyện với Tần thiếu hiệp đi nhé, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện sau."

" Không phải các hạ nói có việc cần làm ư?"

"Chuyện đó bây giờ chưa cần vội."

Người ăn mày nở nụ cười ngại ngùng rồi nhanh chóng làm thế bao quyền.

"Vậy, xin cáo từ."

"À....Vâng. Xin cáo từ."

Những người ăn mày còn lại cũng làm thế bao quyền tới Lý Tống Bạch và Bạch Thiên rồi nhanh chóng rời đi.

Phải đến lúc đó, từ miệng của các đệ tử Hoa Sơn mới đồng loạt phát ra tiếng thở phào.

'Sống rồi'

'A, ta suýt són ra quần'

'Chuyến này sống rồi. Bây giờ dù có rơi vào địa ngục ta cũng có tự tin thoát ra.'

'Đúng là tổn thọ mười năm......'

Mọi người ai nấy đều run rẩy. Tuy nhiên, vẫn chưa phải tất cả các vấn đề đều đã được giải quyết.

Bạch Thiên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, quan sát ánh mắt của Lý Tống Bạch rồi cố gắng hết sức để bắt chước Tần Kim Long và mở miệng.

"Dù sao thì.......ta cũng nhận được mệnh lệnh khác từ Chưởng Môn Nhân, nên bây giờ phải đi ngay. Chúng ta nói chuyện sau."

"Vậy thì cứ làm như vậy nhé?"

Bạch Thiên gật đầu một cách cương quyết. Hắn ta cố bày ra vẻ mặt ngạo mạn nhất có thể.

"Ừ, Vậy chúng ta gặp sau......."

"Vâng, vậy thì cứ làm vậy đi. Bạch Thiên đạo trưởng."

"Ờ.......Ớ?"

Bạch Thiên đang định thản nhiên quay người đi thì giật mình và đông cứng người ngay lập tức. Hắn quay đầu lại và nhìn Lý Tống Bạch, hắn ta đang mỉm cười rạng rỡ.

"Nếu vậy thì, ừm.......Thanh Minh đạo trưởng ở kia chắc cũng bận rộn lắm nhỉ?"

"Ực"

Thanh Minh dính bộ râu không hề nhố nhăng để cải trang, nghe thấy nhắc tới tên mình đôi vai hắn run rẩy trong chốc lát.

"Các vị Hoa Sơn khác chắc cũng bận lắm nhỉ?"

Tất cả đều im lặng. Giống hệt mấy chú tiểu đồng gây chuyện bị sư phụ phát hiện, chỉ biết co rúm lại.

"Tại hạ đã nói là hãy gặp lại nhau, nhưng tại hạ không ngờ lại gặp các vị ở một nơi như thế này. Không phải tất cả mọi người cũng thấy như vậy sao?"

"Ha...."

"Haha..."

Các đệ tử Hoa Sơn nở nụ cười gượng gạo. Lý Tống Bạch cười rạng rỡ.

"Vì các vị nói là đang bận nên tại hạ phải để cho các vị đi ngay chứ. Các vị đã làm đến mức này thì chắc chắn là việc quan trọng rồi."

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều thán phục nhân phẩm của người mang tên Lý Tống Bạch. Trong tình huống này, cho dù hắn có rút kiếm ra chém vào cổ họ thì cũng vẫn xứng đáng được gọi là Đức Phật lắm?

"Nhưng.......ít nhất thì."

"....Vâng?"

Lý Tống Bạch lại nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tất cả mọi người lại giật mình thon thót. Họ đã nhận ra một điều rõ ràng. Lý Tống Bạch nở nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt hắn không hề dao động.

"Tại hạ nghĩ rằng các vị có đủ thời gian để giải thích tình huống này là như thế nào...."

" Đúng không nhỉ?"

"Tại hạ xin được lượng thứ!"

Bạch Thiên vội vàng cúi sâu người xuống với tất cả sự chân thành mà hắn có thể biểu lộ ra.

[...Ôi.]

[Một con hắc thố...]

[Ta tưởng hắn bao che để qua mặt Cái Bang xong sẽ thả họ đi, nhìn hắn vô hại vậy mà...]

[Ai cũng sẽ bị dáng vẻ ngơ ngơ của hắn lừa thôi, đừng quên lần đầu gặp Thanh Minh ở Ân Hạ Thương Đoàn, tính cách của Lý Tống Bạch ác liệt như thế nào.]

[A, lầu trên không nhắc ta cũng quên mất...]

[Chúng ta đều quên, hắn vì được Thanh Minh cảm hóa nên mới nhìn ngoan ngoãn như thế. Chứ theo ta thấy hắn cũng là một kẻ khá kiêu ngạo đó chứ.]

[Cái này thì không cãi được.]

Cả đệ tử Hoa Sơn và Tông Nam đều chớp chớp mắt nhìn về phía Lý Tống Bạch, thấy y vẫn đang bày ra dáng vẻ 'Ta không biết gì cả' thì khóe mắt bọn họ giật giật.

Đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài mà...

Khác với Tông Nam đã biết tính cách trước đây của Lý Tống Bạch ra sao, bên Hoa Sơn lại nhìn hắn như nhìn phường lừa đảo.

'Ta nhớ hắn lễ phép ngoan ngoãn lắm mà.'

'Lần trước hắn đi ngang chúng ta hắn còn cúi đầu chào ta đó.'

'Quả thật không nên tin cái lũ Tông Nam mà.'

Lý Tống Bạch nhận thấy ánh mắt của nhiều người đang hướng về mình khẽ ho đầy ngượng ngùng, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

"....Hóa ra là như vậy."

Tại phòng khách của tửu lâu, nơi không bị đôi tai của Cái Bang nghe ngóng. Lý Tống Bạch gật mạnh đầu như thể đã hiểu. Liền sau đó, hắn từ từ nhìn một lượt xung quanh những người ở phía trước.

"Xin lượng thứ"

"Chúng ta sai rồi."

"Xin lỗi"

"Chúng ta đã phạm phải tội chết. Mong các hạ lượng thứ."

Nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang cúi đầu sát mặt đất, Thanh Minh liền càu nhàu với vẻ mặt sưng sỉa.

"Ơ, dù có đắc tội gì đi nữa thì cũng không có gì phải sụp lạy......."

"Đệ im đi!"

"Cái mỏ, tên tiểu tử khốn kiếp!"

"Sẽ có một ngày nhất định ta sẽ giết con! Đừng tưởng ta nói đùa! Ta sẽ giết thật đó!"

Hôm nay Bạch Thiên mới nhận ra lưng của hắn dẻo dai tới mức độ nào. Mỗi lần Lý Tống Bạch nói một câu là lưng hắn lại tự động gập vào, duỗi ra.

Nhưng nếu xét ra thì chuyện đó vẫn chưa đủ. Nếu Lý Tống Bạch không tinh ý và đứng về phía bọn họ, thì giờ này chắc họ đang phải liều mạng chạy trốn khỏi Khai Phong rồi.

Lý Tống Bạch thở dài và nói.

"Thực ra, với tư cách là đệ tử của Tông Nam, đây là việc khó có thể tha thứ được. Nếu đổi ngược lại, giả như tại hạ mặc y phục của Hoa Sơn, mạo danh đệ tử Hoa Sơn, và bị các vị phát hiện......."

"Thì ta sẽ đập chết ngay tại chỗ, làm sao tên nhãi Tông Nam như ngươi dám!"

"Im mồm lại đi!"

"Hãy suy nghĩ trước khi nói, tên khốn này!"

"Ai đó bịt cái mõm của hắn vào đi!"

Tuệ Nhiên ngay lập tức cởi bộ tóc giả đang đội ra và nhét vào miệng Thanh Minh. Không một ai thương cảm cho hắn. Hắn cũng đáng bị như thế lắm.

"Vì vậy, ở lập trường của tại hạ cũng rất khó xử, nhưng......."

Lý Tống Bạch liếc nhìn Thanh Minh đang bị bịt miệng và hành hung, cười khẩy.

"Vậy coi như tại hạ chưa thấy gì hết nhé."

"....Các hạ không sao chứ? Cuối cùng thì...."

"Thực ra tại hạ cũng có khía cạnh khá ngốc nghếch. Vì thế nên dù tại hạ có nói là nhầm lẫn Bạch Thiên đạo trưởng là đại sư huynh thì cũng không có vấn đề gì lớn. Cùng lắm chỉ bị ăn mắng thôi."

Bạch Thiên nhìn Lý Tống Bạch bằng ánh mắt hơi bối rối. Tuy nhiên, Lý Tống Bạch chỉ đáp lại bằng một nụ cười chắc chắn, không dao động.

Bạch Thiên liên tục cúi xuống như thể muốn lấy ruột lấy gan ra tạ tội. Lý Tống Bạch nhìn hắn bằng mắt khá kỳ lạ và khó xử.

"....Đạo trưởng. Xin đừng cứ xin lỗi như thế. Các hạ cứ xin lỗi bằng khuôn mặt đó càng khiến tại hạ thấy không thoải mái."

[Bỏ qua thiệt hả? Đúng là Lý Tống Bạch có khác, hiểu chuyện ghê.]

[Cỡ này mà bị phát hiện thì chết chắc, tội bao che đồng lõa không nhẹ đâu.]

[Hahaha Lý Tống Bạch thật sự không nỡ nhìn Bạch Thiên dùng cái khuôn mặt y đúc Tần Kim Long làm ra dáng vẻ hối lỗi đó kìa.]

[Tần Kim Long sao có thể làm ra mấy hành động như thế này được chứ. Có mơ cũng không dám nghĩ đến.]

Tần Kim Long cau mày khi thấy Lý Tống Bạch quyết định bao che cho đám người Hoa Sơn, hắn lên tiếng cáu gắt.

"Dù chuyện này chưa xảy ra, nhưng việc nhân từ với kẻ dám mạo danh đệ tử bổn phái là không thể chấp nhận được."

"Đệ biết..."

"Trở về ngươi tự biết phải làm gì rồi đó."

"Vâng, thưa sư huynh."

Lý Tống Bạch khẽ thở dài. Sau khi rời khỏi đây có lẽ hắn phải vào Sám Hối Động một chuyến rồi.

Nhưng thế này còn nhẹ chán, nếu là Chưởng Môn Nhân ra tay, có khi hắn còn thê thảm hơn thế.

Nhưng mà

Nếu tương lai gặp tình huống đó, hắn vẫn sẽ chọn tha thứ cho họ.

Lý Tống Bạch khẽ mỉm cười nhìn Thanh Minh bên kia khán đài.

Lý Tống Bạch mặc kệ Bạch Thiên đang á khẩu, quay sang nhìn Thanh Minh. Đúng lúc Tuệ Nhiên đang gập chỗ này chỗ kia trên người Thanh Minh lại.

"Nhưng mà, Thanh Minh đạo trưởng."

"Bây giờ ngài định làm gì? Cho dù mọi người có tránh được ánh mắt của Cái Bang, nhưng cũng không thể kéo dài tình trạng này lâu được."

"Hư! Hự!!!"

Bạch Thiên ôm lấy mặt hắn và lẩm bẩm.

"Tiểu sư phụ, hãy lấy bộ tóc giả đó ra khỏi miệng hắn đi. Chuyện này, khi nào chỉ có riêng chúng ta rồi hãy xử."

Xấu hổ đến mức không thể sống cùng được. Thật là.

"Phụt hự!"

Thanh Minh nhổ phì phì mấy lần nước bọt để nhổ hết tóc giả ra khỏi miệng, vùng ra khỏi Tuệ Nhiên rồi nhún vai.

"À, ngươi không cần phải bận tâm về điều đó."

Thanh Minh tràn đầy tự tin vỗ vỗ vào ngực hắn. Ngay sau đó, Bạch Nhi thò đầu ra phía dưới cằm của Thanh Minh, nó nhanh chóng khịt khịt mũi và giơ chân trước chỉ về một hướng.

"Kikikikiii!"

"Có vẻ nơi mùi hương hướng đến ở gần đây. Nếu là bên kia thì......."

Thanh Minh rảo bước về một phía của phòng và mở toang cửa sổ ra.

"Oa!"

"U oa!"

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều tự động há hốc miệng. Bởi vì phong cảnh phía dưới cửa sổ thực sự rất tuyệt vời.

Không biết từ lúc nào con đường đêm đen kịt của Khai Phong đang tỏa sáng rực rỡ. Sắc đỏ rực sáng trên con phố hoa lệ đã thu hút ánh nhìn của mọi người ngay lập tức.

"Tìm ra rồi. Đằng kia có kìa!"

"Tốt."

"Thật là may quá, về nhiều mặt."

"Là Hoan Lạc Nhai chăng? Hơi ngại nhỉ."

"Vậy thì đi thôi."

Đúng lúc tất cả mọi người xác nhận xong mục tiêu và trao đổi ánh mắt với nhau, định đi ra ngoài.

"Chờ chút."

Lý Tống Bạch khẽ đưa tay lên nắm lấy họ.

"Hửm? Sao? Ngươi còn gì muốn nói nữa à?"

".......Bây giờ mọi người định đi đến đó ư?"

"Phải đi chứ. Mùi hương dẫn tới đấy mà? Nãy giờ ngươi không nghe thấy à?"

Đôi mắt của Lý Tống Bạch giật giật dữ dội.

"Vẫn.......mặc y phục đó?"

"Vào ban đêm? Đến Hoan Lạc Nhai?''

Thanh Minh hết nhìn xuống y phục trên người hắn lại nhìn ra quang cảnh bên ngoài.

Nếu các đệ tử mặc y phục Tông Nam sải bước trên con đường ngập tràn thú vui sòng bạc và kỹ viện....

Cuối cùng, Thanh Minh đã nhìn thẳng vào Lý Tống Bạch và cười tươi.

"Ờ, đó không phải là việc của ta mà?"

"Các vị Cái Bang ơi, ở đây Hoa....... Um! Um."

Bạch Thiên và Tuệ Nhiên trong tích tắc đã lao tới bịt miệng và khống chế Lý Tống Bạch.

"Suỵt!"

"Xin giữ im lặng, thí chủ. Mở miệng ra là bị thương đó."

"Trước tiên hãy trói tạm hắn vào đã."

"Um! Đành phải vậy."

Các đệ tử Hoa Sơn cười nhạt. Họ đã nghĩ rằng có thể sẽ phải làm như thế này, nhưng tâm trạng quả nhiên vẫn rất nặng nề.

Bây giờ thì họ đã trói và đe dọa đệ tử Cửu Phái Nhất Bang rồi.

'Thà là Tà Phái còn đỡ hơn đúng không?'

Nhưng họ đã đi quá xa để có thể quay trở lại. Thật đáng tiếc.......

Đã chiếu xong 'Giả Danh'

[???]

[Trời đất cái đám quỷ ma này.]

[Trời ạ, Lý Tống Bạch!!!]

[Chơi cái trò gì vậy hả? Đạo sĩ là thế này đây sao?]

[Lũ ngụy đạo sĩ...]

[Bây giờ ta lại thấy đáng thương cho Lý Tống Bạch khi tha thứ cho bọn họ...]

[Lẽ ra phải rút kiếm rồi cho mỗi tên một nhát mới phải.]

[Tự nhiên thành con tin luôn rồi, người ta là đệ tử của Tông Nam, của Cửu Phái Nhất Bang đó cái đám này...]

Cả khán đài im phăng phắc, trố mắt nhìn Lý Tống Bạch bị Bạch Thiên và Tuệ Nhiên bịt miệng và trói lại như con gà bị trói trên bàn mổ.

Huyền Tông hai mắt như muốn lòi ra, đưa tay ôm ngực vỗ bộp bộp không nói nên lời.

"Các ngươi..."

Ngũ Kiếm lẫn Tuệ Nhiên giật bắn mình quỳ xuống cúi thấp đầu, dĩ nhiên là ngoại trừ Thanh Minh.

"Bạch Thiên..."

"Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân..."

"Con...."

Huyền Tông định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược vào trong mà chỉ thở dài.

"....Chưởng Môn Nhân, xin người cứ mắng con đi."

Làm ơn đừng yên lặng như thế. Con sẽ sợ chết đó!

"...Tiểu sư phụ Tuệ Nhiên"

"V-Vâng..."

"Tiểu sư phụ...Mà thôi."

"C-Chưởng Môn Nhân, xin ngài cứ nói đi ạ! Tiểu tăng không sao, thật sự không sao cả!"

Ngài cứ không nói gì thì tiểu tăng sẽ quy tiên thật đó!

Đám Ngũ Kiếm phía sau cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trước sự yên ắng bất thường Huyền Tông.

Nếu là bình thường thì đáng lẽ ra bọn họ đã bị chửi đến không ngốc đầu lên được rồi.

Thế mà bây giờ, dù Huyền Tông chẳng nói gì, đầu của bọn họ cũng đã dí sát xuống đất, không dám ngẩng lên dù chỉ là một li.

Sao sự im lặng lại có thể đáng sợ hơn cả lời nói vậy chứ. Chết tiệt!

Bên phía Tông Nam và Cửu Phái Nhất Bang cũng đang rầm rộ cả lên.

"Cái đám Hoa Sơn đó! Sao bọn chúng làm thế với Tống Bạch sư huynh chứ?"

"Đúng là không xem ai ra gì mà!"

"Thiên Hữu Minh đây là đang coi thường Cửu Phái Nhất Bang bọn ta sao?"

"Đây là hành động của đạo sĩ chính phái ư? Các người đổi danh bài thành Tà Phái là được rồi đó."

Những lời chỉ trích cứ thế tuông ra. Còn đương sự làm nạn nhân thì đang đỡ trán thở dài.

'Sao ta lại ở đó làm gì chứ...'

Có lẽ sau vụ này hắn sẽ không dám xuống núi nữa mất...

Lúc này, tấm kính lại sáng lên cùng dòng chứ.

Xin hãy chọn đề mục mới để tiếp tục

1. Đại hội tỉ võ toàn thiên hạ

2. Vạn Nhân Phòng

3. Kiếm Trủng

4. Đường Môn

5. Dã Thú Cung

6. Bắc Hải

7. Thiên Hữu Minh (2)

8. Thủy Lộ Trại

9. Huấn luyện

10. Hàng Châu Ma Họa

11. Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại

12. Hồn của Hoa Sơn

13. Tổng Sư

14. Bằng hữu

15. Ta muốn sống

16. Ta là Kiếm Tôn

18. Một mảnh quá khứ

19. Thanh Minh hình như bị nghiện rồi

20. Tam Kiếp

Người chọn: Hồng Đại Quang

Hồng Đại Quang: ??? Ơ sao lại là ta.

Hắn liếc lên liếc xuống bảng đề mục rồi lẽ nhìn về một hướng nào đó rồi lên tiếng.

"Ta chọn số 16."

Mặc kệ ánh mắt của con ác quỷ kia ghim thẳng vào hắn, Hồng Đại Quang đảo mắt nhìn đi chỗ khác như chẳng biết gì.

Ta là Kiếm Tôn

Tất cả đều nín thở chăm chú nhìn Huyền Phong Thần Xảo.

Một người hoàn toàn không thể chấp nhận những điều này đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở đó.

"...Rốt cuộc tiền bối nói gì vậy?"

Đôi mắt của Lý Tống Bạch khẽ run rẩy.

Thật là một câu chuyện không thể tin, đồng thời cũng không thể không tin.

Theo lời của lão nhân, các Chưởng Môn Nhân Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã vứt bỏ hoàn toàn những người đã hy sinh ư?

Và, tất nhiên, trong số họ, chắc chắn là có cả Chưởng Môn Nhân của Tông Nam.

[???]

[Ơ đây là...]

[Huyền Phong Thần Xảo, Bang Chủ của Cái Bang.]

[Ơ thật á?]

[Lão nhân này là Bang Chủ sao?]

[Huyền Phong Thần Xảo là kẻ đã sống sót trong trận Quyết Tử với Ma Giáo ở Thập Vạn Đại Sơn 100 năm trước.]

[Nghĩa là ông ta cùng thời với Kiếm Tôn sao? Mà không khoan đã, sao ông ta vẫn còn sống được chứ? Cứ cho là sống sót trong trận tử chiến đó, nhưng ông ta cũng ít nhất hơn 130 tuổi rồi, sao vẫn còn sống đến bây giờ được?]

[Chuyện đó thì ta không biết.]

[Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã vứt bỏ những người đã hi sinh? Lại chuyện gì nữa vậy?]

[Sự thật 100 năm trước được phơi bày sao...]

[Lý Tống Bạch nhìn tuyệt vọng chưa kìa....]

[Sao có thể không phản ứng như vậy trước sự thật đó chứ. Bổn phải mà hắn luôn tự hào lại làm ra chuyện trái với chữ Nghĩa như thế cơ mà.]

[Lần này thì hết đường chối rồi.]

Cả khán đài bắt đầu xôn xao lên trước lời nói của Huyền Phong Xảo.

Đám Cửu Phái và Ngũ Đại Thế Gia liên tục trao đổi ánh mắt, nuốt lấy cổ họng khổ khan đầy lo lắng.

Ánh mắt Thanh Minh dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của lão nhân già nua trên tấm kính.

'Huyền Phong Xảo...'

Tiểu tử đó vậy mà vẫn còn sống.

Càng tốt, nếu có tiểu tử đó, một kẻ từ 100 năm trước, còn là Bang chủ của Cái Bang, thì lời nói của hắn sẽ càng có giá trị.

Thanh Minh khẽ nhếch môi, cười khẩy trước sự bồn chồn mà đám Cửu Phái đang đối mặt.

Bên phía Tứ Bá Liên, Trường Nhất Tiếu khi nghe Huyền Phong Thần Xảo là kẻ đã sống suốt hơn 100 năm qua thì ngồi thẳng dậy.

Ngón tay gõ nhịp nhàng trên thành ghế, môi đỏ nhếch lên một đường cong tà mị.

"Sẽ thú vị lắm đây."

Nhất là khi có thể thấy bộ mặt thật của bọn Chính Phái phơi bày ra thế này.

Quả thật rất thú vị.

"Ý tiền bối là gì, rốt cuộc là sao?"

Lý Tống Bạch không thể chịu đựng thêm đã lớn giọng, nhưng Tuệ Nhiên đã lặng lẽ giữ cánh tay hắn lại.

Tuệ Nhiên nhìn vào mắt Lý Tống Bạch và chậm rãi lắc đầu. Dường như muốn ngăn cản và nói rằng bây giờ không phải lúc ra mặt.

Khi Lý Tống Bạch im lặng trở lại, Huyền Phong Thần Xảo lại lên tiếng.

"Lời nói đó cũng không sai....... Nhìn lại lão phu đã hiểu. Rằng lão phu cũng chỉ là một con người hèn nhát. Rằng lão phu cũng chỉ là kẻ đã dụ dỗ và hy sinh vô số người khác vì mục đích của mình."

"Tiền bối."

"Quyết Tử Quân lên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn cuối cùng đã chém được đầu Thiên Ma. Dù tỷ lệ chiến thắng rất mong manh. Nhưng.....Đúng vậy. Đám tàn dư của Ma Giáo, những kẻ mà lẽ ra chúng ta phải liều mạng tiêu diệt, đã thoát được đến Thiểm Tây mà không mất một giọt máu nào."

Từ miệng của Huyền Phong Thần Xảo vẽ ra một nụ cười tự giễu.

"Thật buồn cười phải không? Từ Thập Vạn Đại Sơn xa xôi đó, xuyên qua Giang Nam, vượt qua Trường Giang, và đến tận Thiểm Tây, nói thẳng ra thì chúng đã đi xuyên qua Trung Nguyên....... suốt quãng đường dài đằng đẵng đó, nơi hy sinh duy nhất trong suốt cuộc hành quân khủng khiếp đó, chính là Hoa Sơn."

"Tiền bối?"

"Đó có thực sự là một sự trùng hợp không?"

"Gì cơ?"

"Kiếm Tôn đại nhân đã chém đầu Thiên Ma. Liệu ai đã chứng kiến cảnh tượng đó? Trong khi tất cả những người leo lên đỉnh núi trước đó đã bị mất mạng hết rồi?"

Khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn trở nên tái nhợt. Điều này.........Lẽ nào.......Nếu là trước đây, họ sẽ không dễ dàng hiểu được. Ngay cả khi nhìn bản đồ cũng khó mà cảm nhận.

Nhưng bây giờ họ đã biết. Điều đó thật vô lý làm sao.

Quãng đường đó dài tới mức có thể nói là khủng khiếp, vì chính đôi chân họ đã trực tiếp chạy qua con đường đó.

"Gần như nhân gian không biết rằng Kiếm Tôn đại nhân đã chém đầu Thiên Ma. Nhưng trái lại, Ma Giáo nắm rõ sự thật đó. Chuyện đó.......có thật sự là trùng hợp sao?"

"Rốt cuộc tiền bối đang nói gì vậy?"

Từ miệng Lý Tống Bạch bật ra âm thanh hệt như tiếng gào thét.

Bạch Thiên siết chặt quyền lại. Móng tay cắt ngắn bấm vào lòng bàn tay.

Huyền Phong Thần Xảo nói xong lời đó, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Lão phu thậm chí không thể mắng chửi họ như thế. Vì lão phu cũng đã chỉ nín thinh như chuột chết. Họ nói không sai. Lão phu rõ ràng đã nhìn thấy tàn dư của Ma Giáo chạy đến để nghiền nát Hoa Sơn, nhưng lão phu đã không thể làm gì. Không, lão phu đã không làm gì. Tất cả nghĩa khí lão phu từng tin tưởng chỉ là nói dối."

Ông lão run rẩy đưa bàn tay trông như cành cây trụi lá lên che mặt.

"Nếu vậy.......nếu nghĩa khí của lão phu là giả dối, thì những người chết bởi nghĩa khí của lão phu là gì chứ? Lão phu.......Lão phu rốt cuộc đã gây ra trò gì? Vì điều gì...."

Không ai có thể mở miệng nói điều gì. Nếu nhìn thấy một lão nhân đã già đến mức không thể đoán được ông ta đã sống bao lâu đang nức nở như một đứa trẻ.......sẽ không có ai dám nói lời an ủi.

Nhưng Thanh Minh vẫn lạnh lùng.

"Vì vậy nên lão làm Cái Bang trở nên như thế này?"

".......Đứa trẻ kia nói rằng lão phu là một Bang Chủ vĩ đại.......nhưng điều đó đã sai rồi."

Huyền Phong Thần Xảo nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt trống rỗng.

"Bởi vì chuyện đó vốn quá dễ dàng. Thế gian sụp đổ một nửa có đầy rẫy những kẻ lang thang và ăn xin. Lão phu chỉ cần thu nạp họ là Cái Bang đã tìm lại được vị thế vốn có trước đó."

"Nhưng lão phu......... Mỗi lần nhìn thấy họ, lão phu lại run lên vì cảm giác tội lỗi và bất an. Một ngày nào đó rồi họ cũng sẽ phải bước trên con đường giống với những người đã hy sinh trong quá khứ. Huyết Nghĩa Cái Bang. Huyết Nghĩa....Mấy chữ như trời đày đó sẽ lại lần nữa đẩy họ vào tử địa."

Lão nhân lẩm bẩm như than thở rồi nhìn Thanh Minh.

"....Liệu lão phu đã làm sai ư?"

"Lão phu phải làm gì? Một mình lão phu không thể làm bất cứ điều gì, một mình lão phu không thể thay đổi bất cứ điều gì. Lão phu đã nghĩ rằng nếu số phận đã được định đoạt, thì ít nhất lão phu sẽ giúp họ không phải hy sinh mạng sống khốn khổ đó.......như thế là sai ư?"

Giọng lão nhân lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Bạch Thiên chứng kiến cảnh tượng này, đã cảm nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ. Ngữ khí của ông lão liên tục thay đổi. Dường như lão nhân cũng cảm giác thấy bối rối.

Mặc dù hắn cũng không biết chính xác tại sao.

Khi đó Thanh Minh từ từ nhắm mắt lại.

Sau đó hắn chậm rãi mở ra, rồi nói.

"Vì vậy nên lão đã chịu đựng cho tới bây giờ?"

"Thậm chí còn dùng tà thuật để cố kéo dài tuổi thọ? Chấp nhận chịu đau đớn?"

Từ miệng của Huyền Phong Thần Xảo bày ra nụ cười như gió thoảng.

"Nỗi đau thể xác, không phải là nỗi đau. Lão phu đã muốn thay đổi Cái Bang. Nhưng lão phu cũng biết rằng sẽ chẳng ai hiểu lão phu cả. Vì vậy, lão phu từ từ thay đổi Cái Bang để họ không thể nhận ra. Ngay cả như vậy cũng vẫn có những người không thể vượt qua được nghĩa khí đó."

"Lão phu phải sống vì điều đó. Dù lão phu có phải giấu mình trong căn phòng tối tăm này, dù phải trói buộc các đệ tử ở nơi này và khiến chúng đau khổ, lão..."

Huyền Phong Thần Xảo đột nhiên ngừng nói. Bởi vì ánh mắt của Thanh Minh. Trước ánh mắt như xuyên thấu người ấy, Huyền Phong Thần Xảo khẽ rùng mình.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp...."

"Lão phu.....lão phu sợ chết. Lão phu sợ phải đối mặt với những người đã đi trước lão phu. Vì vậy, lão phu không thể chết.....Vì vậy....."

Thanh Minh mím môi không nói lời nào.

Trong đồng tử của lão nhân thoáng qua nỗi ân hận và sợ hãi.

"Vì nỗi đau thân thể tựa như bị lửa thiêu suốt thời gian dài cũng không đau đớn bằng phải đối diện với những người đã chết. Vì thế....lão phu cố gắng tránh né cái chết. Bằng mọi giá......."

Một dòng nước mắt chảy dài.

"Thật tội lỗi khi sống và thở như thế này, nhưng lão phu không thể chết. Một kẻ vất vưởng không thể sống, cũng không thể chết. Đó...đó chính là lão phu."
_________________________
#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com