Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Tứ Xuyên Đường Môn.
Đường môn, môn phái thống lĩnh thành đô và Tứ Xuyên lúc nào cũng chìm trong sự tĩnh lặng.

Vì là môn phái sử dụng độc và ám khí nên bắt buộc bọn họ lúc nào cũng phải điềm tĩnh hơn bình thường.

Nhưng Tứ Xuyên Đường Môn ấy hôm nay lại có hơi náo loạn.

"Chưa tới nữa hả?"

"Ây gu! Tới rồi đây ạ! Hai mươi bình Kiểm Nam Xuân (Lê Chu), hai mươi bình Bạch Tửu, cùng với Kim Tôn Thanh và Ngũ Lương Tửu!"

Một nhóm người đang tập trung cẩn thận di chuyển những bình rượu quý mới tinh xuống khỏi chiếc xe kéo bằng gỗ nằm giữa Đường Môn.

"Gì vậy? Ta đã nói rõ ràng là đem mỗi loại ba mươi bình cơ mà?"

"Ây gu, đại nhân à! Những thứ quý giá như thế này không thể tìm được nhiều như vậy chỉ trong một lần đâu! Hiện tại chúng ta cũng đang tỏa nhau ra đi tìm thêm rồi, đại nhân chờ thêm một chút nữa đi!"

"Tìm nhanh hết cỡ lên! Có biết chưa?"

"Vâng! Đại nhân là ai cơ chứ, sao chúng ta dám chểnh mảng được!"

Không chỉ rượu.

Mà còn có vô số chiếc xe kéo ra ra vào vào đại môn đang mở rộng kia. Nhà bếp của Đường Môn quả nhiên cũng đang tất bật chuẩn bị thức ăn.

"Công tác chuẩn bị vẫn ổn chứ?"

"Tất nhiên rồi, thưa tổng quản! Xin ngài đừng lo!"

Dù câu trả lói nghe rất đáng tin cậy, nhưng người được gọi là tổng quản vẫn cau mày nhìn một vòng xung quanh.

"Không phải ta không tin các ngươi, nhưng Môn chủ rất xem trọng bữa tiệc này. Ngộ nhỡ có phát sinh vấn đề gì thì không phải chỉ bị quở trách thôi đâu. Các ngươi hiểu ý ta không?"

"Tổng quản nói rất đúng ạ!"

Đầu bếp của Đường Môn vã mồ hôi lạnh, liên tục gật gật đầu.

"Khách quý sắp tới rồi. Nhớ chuẩn bị cho thật chu đáo."

"Vâng!"

Đường Bảo chóp chóp mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt của Đường Môn mà không khỏi bàng hoàng.

Đường Môn của hắn đã bao giờ như thế chưa nhỉ? Có lẽ là chưa.

Vì là môn phái chuyên về độc và ám khí nên từng nhất cử nhất động của bọn họ đều phải thật điềm tĩnh và cẩn thận. Dù gia phong có thay đổi thì cũng không đến mức này đi?

"Khách quý ở đây là ai mà lại nhốn nha nhốn nháo hết cả lên thế?"

Đường Quân Nhạc thoáng giật mình, dù ánh mắt của Đường Bảo vẫn dán chặt lên tấm kính kia thì ông cũng biết, y là đang hỏi ông.

"Thưa Ám Tôn, là các vị đạo hữu của Hoa Sơn, bằng hữu của Đường Môn."

'Bằng hữu...'

Hai mắt Đường Bảo lóe lên một tia vui vẻ và hài lòng. Khi xưa hắn cùng hắn đại huynh cũng đã cố gắng gầy dựng tình hữu nghị khăng khít giữa hai bên, nhưng vì lập trường khác biệt, Đường Môn dĩ nhiên đã không chấp nhận việc đó.

Hừ, nếu không phải vì đám trưởng lão ngu ngốc đó làm hắn chướng tai gai mắt thì hắn cũng chẳng cần bỏ nhà đi làm gì.

Cơ mà cũng đáng, vì hắn suốt thời gian đó đã không hề cô đơn, trên đường hành tẩu giang hồ, hắn vẫn có đại huynh làm tri kỉ, làm bạn rượu của hắn.

Y khẽ liếc mắt nhìn về phía nhóm đệ tử của Hoa Sơn, về thiếu niên trẻ tuổi với vóc dáng trông khá giống với đạo sĩ sư huynh của hắn, cả dây vấn tóc màu xanh đó nữa...

Đường Bảo nheo mắt lắc đầu, dời sự chú ý về phía tấm kính vẫn đang phát sáng kia.

Thế nhưng, hắn không biết rằng từng cử chỉ nhỏ của hắn đều đã lọt vào tầm mắt của thiếu niên với đôi mắt màu hoa mai kia. Hắn khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý, rồi lặng lẽ tựa lưng vào ghế, yên vị trên chỗ ngồi của mình.

"Môn chủ. Thuộc hạ là Thượng Thu."

"Vào đi."

Thượng Thu cẩn trọng mở cửa bước vào, hắn nhìn thấy Đường Quân Nhạc đang ngồi trên thượng tịch, Đường Bá và Đường Trản đứng hai bên tả hữu.

"Đã chuẩn bị sắp xong rồi ạ."

"Không nhất thiết phải làm rườm rà thế này đâu."

"..."

Mấy chuyện này đều là do Môn chủ ngài dặn dò mà?

Thấy Đường Thượng Thu im như thóc không nói được gì, Đường Bá thấp giọng húng hắng ho.

Đường Thượng Thu nhận được tín hiệu thì cúi thấp đầu.

"Dù sao thì khách cũng sắp đến rồi, sao có thể làm mất thể diện của Đường Môn được? Xin Môn chủ hãy hiểu cho tấm lòng của một người làm tổng quản như thuộc hạ."

"Nếu vậy thì ngươi có lòng rồi."

Đường Thượng Thu mỉm cười.

Đường Quân Nhạc lúc nào cũng nghiêm túc và nặng nề, nhưng hình như mỗi lần nghe đến cái tên Hoa Sơn là sự nặng nề đó của hắn lại giảm đi chút ít.

Tất nhiên đây không phải là chuyện gì quá khó hiểu. Không những thế, ái nữ mà hắn gửi đến Hoa Sơn cũng quay trở về, chắc chắn lòng hắn còn vui đến mức nào nữa chứ?

[Tiểu Tiểu được ưu ái thật đó.]

[Dĩ nhiên rồi, nàng ta là độc nữ của Đường Môn, lại còn là ái nữ của Môn chủ, dĩ nhiên nàng phải được ưu ái hơn ai hết rồi.]

[Đường Bá với Đường Trản mà nhìn thấy Tiểu Tiểu chắc sốc đến ngất mất...]

[A nữ sơn tặc-]

[Lầu trên im miệng!!!]

[Hoa Sơn Phái cái gì chứ, rõ ràng là Hoa Sơn Trại...]

Hoa Sơn Phái:...Quen rồi.

Thanh Vấn, Thanh Tân:??? Sao lại là Hoa Sơn Trại

Đường Quân Nhạc: Tên đạo sĩ thối...ngọc nữ của ta...

Đường Bá: A ta đáng yêu, ngoan ngoãn muội muội...

Đường Trản: tỷ tỷ...sống tốt liền không thành vấn đề đi...?

"Dù sao thì!"

"Vâng, thưa Môn chủ!"

Đường Quân Nhạc nghiêm giọng, Đường Bá và Đường Trản đều nhất tề cúi thấp đầu.

"Tuy gọi là thân hữu nhưng giang hồ là nơi mà chúng ta phải tự chứng minh thực lực của mình. Trước mặt các đệ tử của Hoa Sơn, các con phải hành động thế nào để không tự chuốc lấy xấu hổ."

"Chúng con xin ghi nhớ!"

"Với lại, dù hiện tại khí thế của Hoa Sơn đang rất mạnh, nhưng Đường Môn không hề tụt lại so với Hoa Sơn. Cứ hành xử đường đường chính chính là được."

"Vâng!"

"Với lại."

"Môn chủ! Các đạo trưởng Hoa Sơn đang đến rồi!"

RẦM!

"..."

Mới vừa rồi Đường Quân Nhạc còn đang nghiêm túc dặn dò mà bây giờ chỗ ngồi của hắn đã trống trơn từ lúc nào rồi.

Đường Trản và Đường Bá ngơ ngác nhìn cánh cửa đã bị vỡ một nửa đang lủng lẳng rồi đồng loạt thở dài.

"Phụ thân phải làm đúng như lời mà phụ thân đã căn dặn chứ."

Nghe Đường Trản lầm bầm, Đường Bá tặc lưỡi.

"Chậc, đệ chẳng hiểu lời phụ thân nói gì cả."

"Hả?"

"Chẳng phải phụ thân đã bảo chúng ta làm theo lời ông ấy dặn sao?"

"Còn ông ấy là ngoại lệ."

"..."

"À..."

Đường Trản hiểu mà lại chẳng hiểu gì.

[Hahahahahaha Đường Môn chủ, thật không ngờ]

[Khiếp, mặt mũi một chút cũng không còn]

[Kích động thế cũng phải thôi, bao lâu rồi mới được gặp lại bằng hữu kia chứ]

[Ít ra cũng giả vờ điềm tĩnh chứ...Môn chủ mà sỗ sàng thế luôn hả...]

[Không nghe Tiểu Môn chủ nói sao, lão là ngoại lệ ahahahaha]

Đường Quân Nhạc chôn mặt vào hai lòng bàn tay, nếu ở đây có cái lỗ thì chắc lão ta cũng đã sớm chui xuống rồi.

Đường Bá và Đường Trản sớm đã quen với việc này, chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn trời rồi thở dài một hơi.

Đường Bảo nhìn cảnh tượng vô lý vừa rồi mà khóe mắt không ngừng giật giật. Tiểu tử đó là Môn chủ sao? Bình thường trông điềm tĩnh thế mà nghe đến Hoa Sơn liền cư xử thiếu suy nghĩ thế này à?

Hắn định lên tiếng phê phán hành vi của Đường Quân Nhạc, nhưng ngẫm lại thì chính bản thân hắn hình như cũng như thế nghĩ nghe có tên đạo sĩ mũi ngựa kia ghé qua...

Hây da, coi như ta không thèm chấp nhất với đám tiểu tử các ngươi.

Tại khách điện của Đường Môn.

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Tiểu Tiểu bằng một khuôn mặt phức tạp.

Đường Tiểu Tiểu chớp chớp mắt đối diện với phụ thân của mình.

Đường Quân Nhạc nhắm mắt lại.

'Cũng không phải là sai.'

Thật sự không có gì sai cả.

Đường Tiểu Tiểu bây giờ đã chân chân chính chính trở thành một môn đồ của Hoa Sơn và là một võ giả thật thụ. Vì vậy mà có thể nói rằng hình ảnh của nàng ta lúc này trông tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Đường Quân Nhạc vẫn nhớ hình ảnh ái nữ tựa như một bông hoa sen trong quá khứ. Vậy nên hắn vẫn chưa thể thích ứng với dáng vẻ hiện tại của nàng. Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp lại ái nữ kể từ khi nàng nhập môn tại Hoa Sơn.

Tóc tai của nàng được buộc lên đại khái thành hai chỏm.

Khác với những trang phục nàng thường diện ở Đường Môn, giờ đây khoác trên người nàng là một bộ võ phục thoải mái. Làn da của nàng thì...rám nắng trông rất khỏe khoắn!

'Trông ổn đấy chứ?'

Phải. Ổn mà!

Thật ra thì ái nữ của ta vốn đã khỏe mạnh rồi!

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc không thế giấu được nụ cười mãn nguyện.

"Con đã vất vả nhiều rồi"

"Không đâu, phụ thân"

Đường Tiểu Tiểu trả lời đầy khí thế.

"Con nói nhỏ thôi cũng được mà"

"Vâng!"

Ánh mắt giận dữ của Đường Quân Nhạc chuyển hướng qua Thanh Minh. Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu, mở to mắt ngây thơ vô số tội.

"Làm sao đấy?"

Tên khốn kiếp này đã biến ái nữ của ta thành một nữ sơn tặc

'Không. Sơn tặc hay không cũng mặc kệ. Miễn là con bé khỏe mạnh'

Đôi môi của Đường Quân Nhạc không ngừng run rẩy bởi những suy nghĩ chồng chéo. Hắn không thể sắp xếp được lập trường của bản thân nữa!

"Dù sao thì thật tốt khi con đã về nhà sau một thời gian dài"

"Vâng! Con cũng rất vui ạ!"

Tiểu Tiểu à.

Làm ơn hãy nói chuyện thật nhẹ nhàng và thoải mái với người cha này như trước kia được không?

Làm ơn.

Đường Quân Nhạc không còn cách nào ngoài nhún vai một cách buồn bã.

Nhưng cú sốc mà Đường Quân Nhạc phải gánh chịu vẫn chưa là gì so với Đường Bá.

"Tiểu Tiểu à"

"Hả?"

"Muội....muội thay đổi nhiều thật đấy"

"Dạ? Vẫn như vậy mà?"

Phải. Muội nói vậy thì là vậy.

Hơ hơ hơ hơ hơ.

[Trời ơi tội nghiệp cho Đường Môn chủ và Tiểu Môn chủ thật đó]

[Gửi ái nữ đi để nàng được tự do, giờ quay về thì như nữ sơn tặc, thật đáng buồn]

[Ta cá 1 cây cột nhà của Đường Môn hai lầu trên là cái loại tay che miệng cười nhưng nhìn người khác bằng ánh mắt thương hại]

[Ta cá 2 cây]

[Ta cược 1 phần gia sản của Nam Cung]

[? Lầu trên là đại phú hào sao]

[A không ta là ăn mày-]

[???]

[Oan uổng, ta không có.]

[Xảo biện]

Khán đài:...Một lời khó nói hết.

Đường Bảo nhìn dáng vẻ của Đường Tiểu Tiểu trong kí ức của Đường Quân Nhạc rồi nhìn lại dáng vẻ của nàng hiện tại thì thoáng rùng mình.

'Rốt cuộc thì Hoa Sơn đã dạy gì cho đệ tử của bọn họ vậy? Sao từ một đóa sen trắng lại biến thành hoa cứt lợn thế này?'

Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của tên đại sĩ mũi ngựa nào đó...

Ầy, sao huynh chết rồi mà vẫn có thể truyền lại cái tính cách xấu xa đó cho đời sau thế này chứ, Hoa Sơn xong đời rồi.

Đường Bá nhìn Đường Tiểu Tiểu bằng một một khuôn mặt ngại ngùng rồi lén lút hướng ánh mắt buồn bã về nơi khác.

Và hắn bắt đầu nói bằng một giọng điệu ngượng ngùng hơn về phía Thanh Minh.

"Đạo trưởng trông thật khoẻ mạnh chỉ trong một thời gian ngắn"

"Vâng!"

Câu trả lời hào sảng đó khiến Đường Bá không khỏi ngạc nhiên.

Trước kia hắn từng cắm một thanh chủy thủ vào lưng Thanh Minh khi Thanh Minh đang giao đấu cùng Đường Quân Nhạc.

Chính vì việc đó mà hắn ta bị đẩy ra khỏi vị trí tiểu môn chủ. Và Đường Trản lúc này đang cạnh tranh ngôi vị đó với hắn ta.

Đương nhiên, hắn không hề ôm ác cảm về Thanh Minh sau chuyện đó. Đó và một việc mà một võ giả tuyệt đối không được phép làm, và cho đến bây giờ, tất cả những gì hắn đối với Thanh Minh chỉ là sự ăn năn hối lỗi mà thôi.

Và hiện tại, Đường Bá cũng phải cảm thán trước Thanh Minh.

'Hắn cũng thật hào sảng'

Thanh Minh đã vui vẻ nhận lấy lời chào từ hắn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. 'Đó cũng chính là sự chênh lệch thực lực giữa hai bên'

Đối với Đường Bá, Thanh Minh trong lần đầu gặp mặt chỉ là một trong những gã đạo sĩ của Hoa Sơn không hơn không kém. Vậy nhưng giờ đây, Thanh Minh đã trở thành một nhân vật tầm cỡ trong số các nhân vật tầm cỡ mà cái danh thiên hạ đệ nhất hậu khỏi chi tú cũng không đủ để diễn tả hết được thực lực của hắn ta.

Vì vậy mà Đường Bá lúc này đương nhiên phải thán phục trước tài năng của Thanh Minh.

Đường Bảo:???

Cái gì cơ, đánh lén? Lại còn đánh lén trong lúc tỉ võ?

"Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên cho ta lời giải thích thỏa đáng."

Không chỉ Đường Bá, cả Đường Trản, Đường Quân Nhạc cũng các môn đồ khác của Đường Môn cũng đồng loạt đổ mồ hôi lạnh khi cảm nhận được áp lực từ Ám Tôn của bọn họ.

Thanh âm lạnh lùng vang lên, như thể chỉ cần không vừa lòng với câu trả lời, thanh phi đao dưới ống tay áo kia sẽ ghim vào cổ bọn họ bất kì lúc nào.

"Thưa...Thưa Ám Tôn, là con dạy dỗ nhi tử không tốt. Tiểu Môn chủ cũng đã nhận hình phạt thích đáng vậy nên..."

"Hình phạt thích đáng?"

"V-Vâng..."

"Làm ra việc mất mặt gia môn thế này rồi bị đá khỏi cái ghế Tiểu Môn chủ, đây gọi là hình phạt thích đáng sao? Hả?"

Không xong...Đường Quân Nhạc nghe thấy lời đó liền cúi thấp đầu. Ánh mắt lạnh lẽo của Đường Bảo như phi đao sắc bén, tích tắc có thể lấy mạng lão ngay lập tức.

Đường Bá nhìn phụ thân nói đỡ cho mình, cảm giác tội lỗi ngày càng dâng trào. Lúc hắn định lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên.

"Ám Tôn đại nhân không cần lo lắng cho người đệ tử nhỏ bé này như ta đâu. Chỉ là chút vết thương nhỏ, sớm đã hồi phục rồi ạ."

Ánh mắt của Đường Bá lập tức ngước nhìn về phía nơi giọng nói vừa cất lên với tâm trạng vô cùng cảm kích.

'Đ-đạo trưởng'

Hắn cũng không ngờ Thanh Minh lại lên tiếng giúp hắn như thế. Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, quan hệ của bọn họ cũng không thể nói là tệ nhưng việc y chịu đứng ra nói giúp cho hắn thế này thì hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Đường Bảo liếc mắt nhìn Thanh Minh vừa nói ra lời đó vô cùng thản nhiên thì cau mày. Hắn im lặng một hồi rồi dời sự chú ý của mình về tấm kính.

"Nhãi con, biết quan tâm bản thân ngươi một chút đi. Ngươi có 1 mạng thôi chứ không phải 9 cái mạng đâu."

Sau đó, hắn nhìn về phía Đường Bá.

"Còn ngươi, ta sẽ giải quyết ngươi sau."

Đường Bá khóc không ra nước mắt.

Bằng không liền một thanh phi đao cắm vào cổ hắn ngay và luôn đi.

Chết liền còn hơn đợi chờ cái chết đến từ từ được không...

[...]

"Hừm"

Đường Quân Nhạc khẽ ho lên như muốn thổi bay tất cả sự hối hận đó.

"Dù sao thì hôm nay mọi người đã vất vả nhiều rồi.."

Con người kéo xe ngựa đến đây thì phải vất vả đến mức độ nào đây?

Vẫn biết Thanh Minh chính là người yêu cầu chuyện đó, nhưng đến các môn đồ khác cũng như vậy thì hắn không thể nào hiểu được.

"Được rồi. Ta đã nhận được tin rằng mọi người sẽ đến. Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy?"

"Hả? Ông vẫn chưa nhìn thấy ư?"

"Đạo trưởng đang nói gì vậy?"

"Những thứ được chất trên xe ngựa."

"Ta thấy có cái gì đó được quấn rất chặt."

"À, chắc là vì mưa nên ông chưa xác minh được"

"Trong bức thư ta nhận được cũng có nói rằng sẽ nghe giải thích từ đạo trưởng."

"À, cũng không có gì đặc biệt. Bọn ta định làm kiếm. Nên mang nguyên liệu đến đây."

"Nguyên liệu?"

"Vâng. Vạn Niên Hàn Thiết"

"À thì ra là...Vạn Niên Hàn Thiết...Cái gì?"

"Vạn Niên Hàn Thiết ư?"

Đường Quân Nhạc sợ hãi hét lên.

"Thật sự là Vạn Niên Hàn Thiết ư? Tất cả chỗ đó?"

"Vâng. Đúng rồi"

"Vạn Niên Hàn Thiết cũng chẳng phải là củ cải trắng mà cứ đào đất lên sẽ có. Rốt cuộc Hoa Sơn đã lấy đâu ra nhiều Vạn Niên Hàn Thiết như thế này chứ?"

"Bọn ta đào được ở Hoa Sơn đấy?"

Đường Quân Nhạc ngơ ngác hồi lâu.

Phải mất khá nhiều thời gian ông ta mới lấy lại được tinh thần.

Dường như trong lúc đó, ông ta nghe đâu đó tiếng ai oán thấu trời rằng 'Tổ tiên của Đường Môn làm cái gì mà không gầy dựng gia môn của mình ở một nơi có Vạn Niên Hàn Thiết?'.

Nam Cung Thế Gia: Phải a, vì cái gì chúng ta tổ tiên không lập gia môn ở nơi có Vạn Niên Hàn Thiết đâu...Hâyda.

Cửu phái nhất bang: Vạn Niên Hàn Thiết? Đống đồ trên xe ngựa kia thế nhưng đều là Vạn Niên Hàn Thiết? Bọn điên rồ này.

Hỗ Gia Danh: Rèn kiếm bằng Vạn Niên Hàn Thiết ư? Mặc dù Vạn Nhân Phòng không thiếu tiền, nhưng nếu bảo hắn dùng mớ Hàn Thiết đó để làm thành kiếm cho đám Hồng Thiên thì...có vẻ nên cân nhắc lại.

Đường Bảo: Vạn Niên Hàn Thiết thì làm sao? Dùng để rèn kiếm thì cũng được đi, nhưng cũng chỉ là mớ sắt vụn thôi mà. Sao lại làm quá lên thế?

Thanh Vấn, Thanh Tân: Hàn Thiết đào ở Hoa Sơn...A không lẽ?

Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài.

Thôi, dù sao mật thất đó có cũng vô dụng, nếu bọn nhỏ đã lấy được bí kíp rồi thì chẳng có lí do gì phải giữ lại cả.

"Phụ thân, nước lạnh đây ạ"

"Hự ư ư"

Đường Quân Nhạc uống sạch ly nước lạnh mà Đường Bá đưa đến chỉ trong một hơi. Sau đó hắn bắt đầu rảo bước chân với tốc độ nhanh chóng khác hắn thường ngày.

"Trước tiên, ta phải xác minh lại cái đã. Rốt cuộc có thật sự là Vạn Niên Hàn Thiết hay không?"

"Vâng. Chúng ta đi thôi"

Đường Quân Nhạc nhanh chóng bước ra khỏi khách điện, các thành viên Đường Môn cùng các môn đồ Hoa Sơn cũng theo sau ông ta.

Trong lúc bọn họ gần như là đang chạy, Nhuận Tông lén lút hỏi Bạch Thiên.

"Nhưng mà sư thúc"

"Hả?"

"Vạn Niên Hàn Thiết là thứ quý giá vậy sao? Mà không, con cũng biết là nó rất quý, nhưng phản ứng của môn chủ có hơi..."

"Ta làm sao mà biết được?"

Ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc dừng bước, hắn quay quay đầu tìm kiếm tổng quản.

"Tổng quản! Tổng quản đâu!"

"Vâng, thưa Môn chủ!"

Đường Thượng Thu hớt ha hớt hải chạy lại. Hắn không thể không hoảng loạn khi Đường Quân Nhạc từ trước đến giờ chưa từng có chuyện hét lớn tìm hắn như vậy.

"Có, có chuyện gì vậy ạ?"

"Xe ngựa mà các môn đồ Hoa Sơn kéo đến ở đâu rồi?"

"A, xe ngựa đó sao?"

Đường Thượng Thu trả lời một cách thản nhiên.

"Bánh xe bị gãy cần phải sửa chữa nên tiểu nhân đang để nó ở phòng trống phía sau"

"Đồ vật được chất trên đó thì sao?"

"Đương nhiên cũng đang ở đó rồi"

"Tránh ra!!!!"

"Áaaaaa!"

Đường Quân Nhạc gần như đã đá bay Đường Thượng Thu chắn phía trước, hắn lao về phía căn phòng trống với tốc độ khủng khiếp.

Quả nhiên phía trước có một chiếc xe ngựa đã trở thành mớ sắt vụn. Những vật được chất trên đó cũng lộ ra rõ mồn một.

"Đây...đây là...hự..."

Đường Quân Nhạc giữ chặt lấy ngực của bản thân. Hắn đã bị sốc khi nhìn thấy Vạn Niên Hàn Thiết được quấn quanh bởi một tấm vải bẩn thỉu nhem nhuốc.

"Cái...cái lũ khốn nạn này! Các người có biết thứ này là gì không mà dám bảo quản như vậy hả? Các người sẽ bị thiên khiến!!!"

Nói rồi hắn lôi một mớ phi châm ra rồi ném loạn xạ về phía các môn đồ Hoa Sơn.

"A...cái lão già này sao đột nhiên lại như vậy chứ?"

Tất cả mọi người đều bối rối trước thái độ của Đường Quân Nhạc, bọn họ phải rút kiếm ra đánh bay các phi châm bay đến.

Trong lúc đó, thật vô lý nhưng không có bất cứ một phi châm nào là hướng đến người Đường Tiểu Tiểu.

Đường Quân Nhạc thở hổn hà hổn hển vì không thể giải tỏa được cơn tức giận, hắn đưa bàn tay run rẩy nhanh chóng lột bỏ tấm vải phủ trên xe ngựa.

Ngay sau đó, khối kim loại bẩn thỉu nhem nhuốc cuối cùng cũng xuất hiện.

Ban đầu mặc dù đã được tinh luyện nhưng những tấm kim loại lúc này đã trở thành cái bộ dạng rất khó nắm bắt được chất liệu nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.

Nhưng Đường Quân Nhạc có thể chắc chắn đây là thứ kim loại gì.

"Phù! Phù!"

Đường Quân Nhạc hít thở sâu vài lần sau đó chạm tay lên bề mặt kim loại. Hắn ta cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo được truyền đến nơi đầu ngón tay. Mắt hắn mở to ra.

"Đúng, đúng rồi. Thứ này chính là Vạn Niên Hàn Thiết!"

Thứ này chính là loại tài nguyên cao cấp nhất tại Thành Đô này.

Đường Quân Nhạc gấp gáp gỡ bỏ tất cả các tấm vải. Ánh mắt hắn gắn chặt trên những miếng sắt có cả sự kinh ngạc lẫn hưng phấn.

"Vạn, Vạn Niên Hàn Thiết...nhiều như thế này..."

"Hê hê. Đúng rồi đúng không?"

Thanh Minh lén lút lại gần và thò đầu ra.

Ngay sau đó, Đường Quân Nhạc quay phắt lại như sắp gãy cổ cố định ánh mắt trên người Thanh Minh.

Thanh Minh hơi giật mình rồi hỏi lại.

"Không phải à? Rõ ràng là đúng rồi mà nhỉ?"

"Này!! Cái tên tiểu tử nhà ngươi..."

Đường Quân Nhạc đột ngột nắm lấy Thanh Minh rồi ném đi.

"Nhà ngươi có biết đây là thứ tài nguyên như thế nào không hả? Cùng trọng lượng nhưng Vạn Niên Hàn Thiết đắt gấp 10 lần hoàng kim đấy, mà không!! Phải 100 lần mới đúng! Nếu bây giờ không thể tìm được nữa thì nó là vô giá đấy cái tên tiểu tử kia!!!!!"

Thanh Minh bị bay đi đã quay lại vị trí rồi nghiêng nghiêng đầu.

"Hả? Vậy sao? Trước đây hình như không đến mức đó đâu"

"Này! Nhà ngươi đang nói chuyện từ đời nào thế hả? Đã 100 năm kể từ ngày giá cả Vạn Niên Hàn Thiết tăng vọt. Từ sau trận đại chiến với Ma Giáo, Vạn Niên Hàn Thiết đã trở nên cực kỳ khan hiếm"

"À, thảo nào!"

Vậy thì ta hiểu rồi...

"Với số lượng như thế này thì có bán cả Hoa Sơn đi cũng không mua được đâu! Một thứ như vậy mà nhà ngươi phủ bạt để trong xe ngựa rồi đem đến đây ư? Lá gan của mấy người làm bằng sắt đấy à?"

"Nhìn kiểu gì thì nó cũng chỉ là khối sắt thôi mà"

Thanh Minh trề môi ra, nhìn thấy dáng vẻ đó, Đường Quân Nhạc giận run người chỉ tay về phía xe ngựa.

Khối sắt?

Khối sắtttttt?

Nếu như một thành viên trong Đường Môn mà thốt ra một lời như vậy, có lẽ Đường Quân Nhạc đã nhét cục than vào miệng hắn ta và khâu lại rồi.

Nhưng đối phương lại là một kẻ cầm kiếm mà không hề hay biết Vạn Niên Hàn Thiết là thứ quý giá đến nhường nào.

'Ta còn mong đợi gì chứ?'

Đúng vậy. Nổi giận làm gì. Tên tiểu tử này vốn dĩ là như vậy.

[Haha đúng đúng, nói với Thanh Minh cũng vậy thôi. vốn 100 năm trước Vạn Niên Hàn Thiết cũng chẳng khan hiếm đến vậy rồi.]

[Mà bọn họ đào đâu ra nhiều Hàn Thiết vậy chứ?]

[Ở Hoa Sơn chứ đâu, Thanh Minh cũng đã nói rồi mà.]

[Biết là thế nhưng mà nhiều thế này cũng hơi vô lý rồi đó...]

[Ầy ngươi sợ cái gì, Hoa Sơn Kiếm Hiệp giàu lắm, không cần lo đâu.]

Thanh Tân nghe giải thích của Đường Quân Nhạc mới hiểu ra vấn đề.

Hóa ra sau 100 năm, giá của Vạn Niên Hàn Thiết đã tăng vọt và cũng khó tìm hơn trước đây nên Môn chủ mới phản ứng như vậy.

Cả Thanh Vấn ngồi bên cạnh cũng gật gật đầu, dường như cảm thông cho tâm trạng của Đường Quân Nhạc lúc đó.

Khác với những người kia, Lâm Tố Bính dùng quạt che nửa gương mặt, để lộ đôi mắt đang khẽ nheo lại rồi tự lẩm bẩm.

'Nhìn dáng vẻ của đạo trưởng...như thể hắn hiểu rất rõ việc Vạn Niên Hàn Thiết trước đây không có giá trị đến thế vậy.'

Lục Lâm Vương lén nghiêng đầu nhìn về hướng của Thanh Minh một hồi lâu rồi tặc lưỡi đầy ẩn ý xong liền quay đầu tiếp tục xem tấm kính.

"Phù..Phải...Vậy tại sao đạo trưởng lại mang Vạn Niên Hàn Thiết đến tận đây?"

"Ta định làm kiếm"

"Kiếm?"

"Phải, Mai Hoa kiếm"

Vành mắt Đường Quân Nhạc khẽ co giật.

"Dùng cái này làm kiếm ư?"

"Đúng vậy!"

[...]

Đầu óc Đường Quân Nhạc nhanh chóng trở nên căng thẳng.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, hắn đã loại bỏ toàn bộ những cảm xúc hưng phấn.

Hắn đứng dậy và gật đầu một cách nghiêm túc.

"Tất nhiên Đường Môn ta có thể làm được. Nếu là kỹ thuật luyện kim của Đường Môn thì việc luyện kiếm từ Vạn Niên Hàn Thiết không phải việc gì khó khăn lắm"

"Ồ! Vậy thì..."

"Nhưng ta có điều kiện"

"Hả?"

Ánh sáng tỏa ra từ hai mắt của Đường Quân Nhạc.

"Đạo trưởng có thể cho ta một ít Vạn Niên Hàn Thiết được không?"

"Ta không mong đợi nhiều đâu. Hãy cho ta một ít thôi. Chúng ta là bằng hữu tốt của nhau kia mà! Hahaha"

Đường Tiểu Tiểu theo dõi tình hình từ phía sau ngơ ngác quay đầu lại.

Người cha mà nàng luôn tự hào...kỳ lạ thay hôm nay nàng lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

[Hahahaha trời ạ Đường Môn chủ, không ngờ ngài bình thường nghiêm túc cẩn trọng như thế mà nay lại]

[Đúng là đứng trước bằng hữu thì không cần giữ thể diện mà]

[Phải rồi, là bằng hữu thì cần gì để ý thể diện làm gì đâu hahaha.]

Ngay khi tấm kính vừa tắt, mọi ánh nhìn đều hướng về phía Đường Quân Nhạc.

Còn lão ta thì đã sớm buông xuôi, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hai mắt liền nhắm chặt như thể mình không biết gì.

Cửu Phái Nhất Bang: Đường môn chủ, thật không ngờ...

Hoa Sơn: A lần đầu thấy mặt này của Môn chủ, đúng là sống lâu cái gì cũng có thể thấy.

Ngũ Kiếm: bất ngờ không? Bọn ta cũng đã rất bất ngờ...

Đường Bảo: Đường Môn cũng muốn xong rồi...

Đường Tiểu Tiểu: đây không phải ta phụ thân, đừng nhìn ta.

Đường Bá, Đường Trản:...Hầy
___________________________

#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com