Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

[...]

"Vậy thì không cần phải kéo dài thời gian đâu. Hãy đi theo ta."

"Vâng? Đi đâu cơ?"

Khóe miệng ông ta khẽ nở một nụ cười kì quái.

"Phải đi gặp người có thể xử lý được Vạn Niên Hàn Thiết chứ."

***

"Rất vui vì được gặp đạo trưởng!"

"Đã lâu rồi mới gặp lại các vị đệ tử Hoa Sơn!"

"Ây ya, tiểu thư! Tiểu thư trông khỏe mạnh hơn nhiều rồi ạ!"

Trong suốt con đường bọn họ đi theo Đường Quân Nhạc hướng đến nơi sâu thẳm bên trong Đường Môn, những người gặp họ đều chào hỏi với khuôn mặt rạng rỡ. Trước sự tiếp đón nồng nhiệt đó, các môn đồ Hoa Sơn cũng vô thức mỉm cười.

"Đã khác nhiều so với lần trước nhỉ.

"Vậy mới nói."

Nghe Nhuận Tông nói, Bạch Thiên quay đầu nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng. Thực tế thì ánh mắt của các thành viên Đường Môn nhìn họ đều ngập tràn hảo ý.

Trước đây hắn đã từng viếng thăm Đường Môn với tư cách là một vị khách, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái nhìn đó. Ngược lại tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác tột độ.

Trong thời gian ngắn, nhưng có vẻ rất nhiều thứ đã thay đổi.

"Bởi vì Đường Môn không còn xem Hoa Sơn là ngoại nhân nữa."

Đường Bá nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì bật cười rồi giải thích.

"Có vẻ như các vị đạo trưởng Hoa Sơn đây không biết, nhưng Đường Môn không phải là thế gia kết thân hữu một cách tùy tiện. Mặc dù liên kết với các thế gia khác bởi cái danh hiệu Ngũ Đại Thế Gia, nhưng với các thế gia khác cũng không nhất thiết phải giao hảo như vậy."

"...Ra là như vậy."

"Tuy nhiên Hoa Sơn lại khác. Đường Môn muốn tạo mối quan hệ giao hảo lâu dài và chân thành với Hoa Sơn. Và tất cả gia quyến cũng hiểu rõ tấm lòng đó của Môn chủ."

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

Ngay lúc đó Đường Trản ở phía đối diện thì thầm nhỏ đủ để cho bọn họ nghe thấy.

"Và nhờ có Thanh Minh đạo trưởng đã loại bỏ Nguyên Lão Viện ngày trước nên địa vị của Môn chủ cũng tăng lên rất nhiều. Nhờ vậy mà gia môn phát triển nhanh chóng và cuộc sống của mọi người cũng trở nên thoải mái hơn một chút. Vậy nên tất cả mọi người đều rất hoan nghênh Hoa Sơn."

Bạch Thiên trầm ngâm một lúc. Có vẻ như hầu hết vấn đề rải rác quanh đây, đều được giải quyết bằng cách Thanh Minh choảng nhau với người nào đó.

[Đệ tử đời ba Hoa Sơn Phái đánh nhau vỡ đầu với trưởng lão của Đường Môn, lại còn đánh thắng mới hay cơ chứ.]

[Ầy cũng có gì khó hiểu đâu, hắn là Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh kia mà.]

[Phải đó, trưởng lão của Võ Đang còn bị hắn đánh chết lên chết xuống thì Đường Môn làm sao chứ?]

[Đối với Thanh Minh thì làm gì có khái niệm gái trai già trẻ lớn bé chứ.]

[Chúng sinh bình đẳng, Thanh Minh thượng đẳng!!!]

[Phải phải, cứ đánh vào đầu thì kiểu nào cũng ra con người thôi mà hahaha.]

Cả khán đài im bặt khi nghe thông tin họ vừa tiếp nhận.

Ngoại trừ Hoa Sơn và Đường Môn ra thì những người còn lại đều ngỡ ngàng khi biết việc Nguyên Lão Viện của Đường Môn bị tước bỏ quyền hạn là nhờ vào một đệ tử đời ba của Hoa Sơn.

Là đệ tử đời ba đấy? Chẳng phải cũng quá vô lý rồi sao?

Những người đã nghe tin đồn lan truyền từ Tứ Xuyên thì cũng không quá bất ngờ, nhưng có 3 người trong số những người ở đây thì đang há hốc cả mồm.

Thanh Vấn và Thanh Tân liên tục chớp mắt, khóe miệng giật giật liên hồi mà đưa tay đỡ trán.

'Sao 100 năm trôi qua rồi mà vẫn có kẻ giống với tên đạo sĩ thối đó vậy chứ?'

Đánh nhau với trưởng lão môn phái khác sao? Còn ai có thể làm điều đó ngoài tên khốn kia chứ?

Hai vị sư tổ của Hoa Sơn giờ đang vô cùng thắc mắc không biết liệu sư huynh sư đệ của họ có sau lưng bọn họ mà quen nữ nhân nào bên ngoài rồi để lại tai hại này hay không nữa...

Ám Tôn Đường Bảo của Tứ Xuyên Đường Môn, với danh phận của Thái Thượng Trưởng lão của bản thân, hắn đương nhiên hiểu rõ việc môn chủ của gia môn luôn bị chèn ép bởi Nguyên Lão Viện như thế nào.

Nhưng mà giờ hắn đang nghe thấy cái gì thế này? Tên tiểu tử có cùng tên và cùng cả cái tính cách xấu xa với đại huynh hắn đã đập vỡ đầu tên Trưởng lão của Nguyên Lão Viện mà lấy lại uy quyền cho môn chủ sao? Một đệ tử đời ba á?

'Đạo sĩ sư huynh...Huynh không có giấu ta mà có con rơi con rớt bên ngoài đó chứ...?'

Chẳng biết đây là phúc hay là họa nữa...

Thế nhưng, việc hắn có thể nhìn thấy các môn đồ của Đường Môn và đệ tử Hoa Sơn gần gũi thân thiết thế này...cũng coi như là có chút an ủi rồi.

"Nhưng mà bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đến Công Phòng ạ"

"Vừa nãy hình như phía bên kia cũng là Công Phòng..."

Đường Trản bật cười.

"Không lý nào lại chỉ có một Công Phòng ở Tứ Xuyên Đường Môn chứ. Chỉ riêng Công Phòng thì ở trong nội bộ Đường Môn phải có tầm chục cái ấy."

"......Quy mô lớn thật nhỉ."

"Nơi chúng ta đang đi tới, trong tất cả những Công Phòng ở đây, nếu nói là quan trọng thì sẽ là quan trọng nhất, nhưng nếu nói tới vô dụng nhất thì cũng chính là nơi đó."

"Hả? Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy chứ.....

"Đạo trưởng chỉ cần tới đó là sẽ biết ngay thôi."

Khi bọn họ đi ngang qua nơi tập trung những tòa điện các thì một trang viên được chăm sóc tỉ mỉ xuất hiện. Ngay khi đi qua trang viên đó và hướng vào bên trong, đập vào mắt họ là cảnh tượng của một Công Phòng cổ cũ kỹ khác xa với những
điện các tráng lệ mà họ đã nhìn thấy cho đến hiện tại.

"Cứ đặt xuống ở đây là được."

"Vâng."

Các môn đồ Hoa Sơn đặt số Vạn Niên Hàn Thiết mà họ đã ôm nãy giờ xuống sân, rồi sau đó tiến đến ngôi nhà nằm ở bên hông của Công Phòng.

Đó là một ngôi nhà tranh cũ đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đường Quân Nhạc đứng phía trước với tư thế lễ phép và khiêm tốn không phù hợp với nơi tồi tàn đó, rồi hạ giọng nói.

"Tằng tổ phụ. Là tôn nhi, Quân Nhạc đây ạ."

Khi Đường Quân Nhạc hạ thấp tư thế, những người khác cũng đồng loạt theo phản xạ, lom khom cúi đầu.

"Tằng tổ phụ."

Tuy nhiên dù ông ta đã gọi vài lần cũng không có tiếng đáp lại, Đường Quân Nhạc cẩn thận mở cửa nhà tranh với khuôn mặt run rẩy.

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy bên trong căn phòng nhỏ có một lão nhân tóc bạc trắng đang nằm với khuôn mặt rất đỗi bình yên.

Thanh Minh nghiêng đầu.

"Hình như chết rồi hả? Nói gì đi chứ, lão già này, nói gì đi!"

"Cái mõm đó, làm ơn ngậm lại đi mà, thật tình!"

Đường Quân Nhạc khẽ lắc nhẹ lão nhân đó với khuôn mặt căng thẳng.

"Tằng tổ phụ. Tằng tổ phụ?"

Tuy nhiên dù lắc lư đến mức nào, ông ta cũng không dễ dàng tỉnh dậy.

Thanh Minh nói với khuôn mặt lầm lì.

"Nhìn xem, chết rồi còn gì."

"Đã bảo ngậm cái miệng lại mà, tên tiểu tử chết tiệt!"

"Ai đó khâu cái miệng tên tiểu tử này lại dùm chút! Làm ơn!"

Không biết có phải là nhờ các môn đồ Hoa Sơn lớn tiếng chửi rủa Thanh Minh hay không mà cuối cùng lão nhân nãy giờ vẫn nằm im bất động, đã chậm rãi mở mắt.

"......Hửm?"

"Tằng tổ phụ, là tôn nhi, Quân Nhạc đây ạ."

"Quân Nhạc là ai chứ?"

"Là Môn chủ ạ, thưa Tằng tổ phụ."

"Môn chủ? Tiểu tử ngươi á?"

"Vâng. Người không nhớ sao ạ? 10 ngày trước con cũng đã đến thăm người rồi mà."

"Tiểu tử ngươi là Môn chủ sao? Vậy thì Minh nhi đi đâu rồi chứ? "

"....Phụ thân đại nhân đã qua đời được hơn 10 năm rồi ạ."

"Vậy sao? Tiểu tử ngươi bảo mình là Môn chủ á?"

Gương mặt Thanh Minh nãy giờ vẫn lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bắt đầu méo mó. Cuối cùng hắn nhìn qua Đường Bá với biểu cảm bất an.

"Này."

"Vâng, đạo trưởng."

"....Nhưng mà lão đầu đó là ai thế?"

"Vị này chính là trưởng bối lớn tuổi nhất hiện tại của Đường môn, Đường Tạo Bình. Ở trong gia môn, mọi người thường gọi vị đó bằng danh hiệu là 'Thái Thượng Thần Thủ' hơn là dùng quý danh."

"Thần Thủ sao?"

Đường Bá gật đầu với gương mặt tự hào và hãnh diện tột độ.

"Vâng. Ngài ấy chính là thiết tượng giỏi nhất Đường Môn hiện tại. Với đôi tay khéo léo quỷ dị tựa như quỷ thần, không có ám khí nào là người không thể làm ra cả. Nếu nói Môn chủ là người dẫn dắt về võ công của Đường môn, thì người dẫn dắt Công Phòng của Đường môn chính là ngài ấy."

"Hiện tại sẽ không tồn tại thiết tượng nào trên giang hồ vượt trội hơn ngài ấy đâu ạ. Thậm chí xuyên suốt chiều dài lịch sử của Đường môn cũng không tồn tại một thiết tượng nào như ngài ấy đâu."

Thật tốt.

Tất cả đều tốt phết đấy chứ.....

Thanh Minh khẽ dời đôi mắt dao động bất an của bản thân sang quan sát lão nhân đó.

"Vậy thì tiểu tử ngươi là ai?"

"......Quân Nhạc ạ, tằng tổ phụ. Đường Quân Nhạc."

Một bên má của Thanh Minh khẽ co giật.

"Nhưng trông trạng thái đó thì có vẻ không tốt lắm? Lão đầu ấy đau ở đâu sao?"

"A......Không phải như vậy...."

Đường Bá đưa tay ra sau gãi đầu với gương mặt bối rối.

"Vì đã lớn tuổi nên dạo gần đây lý trí cũng không còn minh mẫn nữa. Bình thường thì không đến mức này, nhưng hôm nay có vẻ hơi nghiêm trọng....."

"Lý trí không còn minh mẫn?"

".......Một chút."

Bây giờ không chỉ má, mà đến mắt, mũi, thậm chí là cả gương mặt của Thanh Minh bắt đầu run rẩy.

"Cái đó không phải là đang nói lão đầu đó bị lẩm cẩm sao hả?"

"......Không, đến mức lẩm cẩm thì hơi......"

Ánh mắt của Thanh Minh lại hướng về phía Đường Tạo Bình.

"Được rồi, tại sao Đường Môn chủ lại tìm đến lão già này chứ?"

'Hửm?'

Đường Quân Nhạc cúi đầu hướng về Đường Tạo Bình, tự lúc nào đã tỉnh táo trở lại.

"Thưa Tằng tổ phụ. Tôn nhi có chuyện cần phải xử lý Vạn Niên Hàn Thiết. Dù thế nào thì có vẻ Tằng tổ phụ phải đứng ra giúp chúng con rồi ạ."

"Vạn Niên Hàn Thiết. Um, đúng vậy.
Tiểu tử ngươi nói là Vạn Niên Hàn Thiết"

Đường Tạo Bình vừa vuốt chòm râu trắng xóa vừa cau mày.

"Vì là Vạn Niên Hàn Thiết nên ta phải đứng ra giúp.....Vạn Niên Hàn Thiết.....Um, Vạn Niên Hàn Thiết"

Đường Tạo Bình lẩm bẩm với gương mặt nghiêm túc như thể đang lo lắng điều gì đó. Ngay lúc đó, Đường Quân Nhạc cất tiếng hỏi.

"Có vấn đề gì sao ạ?"

"Ý ta là.."

"Vâng, thưa Tằng tổ phụ."

"Cái đó......

Đường Tạo Bình nghiêng đầu.

"Tiểu tử nhà ngươi là ai vậy?"

"Minh nhi đi đâu rồi?"

Ánh mắt của Đường Bảo khẽ dao động khi đến cái tên Đường Tạo Bình.

'Đường Tạo Bình? Tiểu Nghê Bình? Là tên tiểu tử đó sao?'

Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây thoáng run rẩy trước hình bóng đứa trẻ hồn nhiên năm nào giờ đã trở thành một lão già tóc bạc phơ cùng làn da nhăn nheo, thậm chí nhận thức về mọi việc xung quanh cũng đã suy giảm một cách đáng kể.

Đứa trẻ tiểu môn chủ mà hắn vẫn luôn mong rằng bản thân có thể giúp đỡ chút gì đó cho hắn với tư cách là một trưởng lão...

Đường Bảo khẽ cắn chặt môi dưới đến rướm máu, hai bàn tay dưới áo báu vào da thịt giờ đây cũng chẳng thấy đau nữa.

'100 năm a...Đứa trẻ đó, suốt 100 năm qua, đã cô độc đến chừng nào cơ chứ...'

Đường Bảo lại dời tầm nhìn sang Đường Tạo Bình hiện đang ngồi bên cạnh Đường Bá, nhận thấy ánh mắt của đứa trẻ ấy cũng đang hướng về phía mình, hắn khẽ mỉm cười nhẹ, ánh nhìn trìu mến đáp lại sự nhớ nhung chân thành trong đôi mắt ấy.

'Ngươi vất vả rồi, tiểu tử.'

Đường Tạo Bình nhận được cái gật đầu của Đường Bảo thì vô cùng vui mừng, định lên tiếng nói gì đó thì bị tiếng la hét âm ỉ từ tấm kinh làm cho giật mình.

"KHÔNG! CÁI GÌ MÀ DẪN ĐẾN GẶP NGƯỜI CÓ THỂ XỬ LÝ VẠN NIÊN HÀN THIẾT CHỨ, RÕ RÀNG LÀ TÌM ĐẾN MỘT LÃO ĐẦU LẨM CA LẨM CẨM MÀ?!"

Cuối cùng Bạch Thiên phải vội vàng lao ra bịt miệng cái tên đang lớn tiếng quát tháo đó. Và vừa đổ mồ hôi lạnh vừa vội vàng xin lỗi.

"Ha ha ha ha. Xin thứ lỗi! Tên tiểu tử này vốn dĩ đã điên loạn như vậy rồi, ha ha ha!"

"Con ngậm miệng dùm ta với! Làm ơn, một chút thôi!"

Các môn đồ Hoa Sơn túm lấy rồi kéo Thanh Minh ra, gương mặt bây giờ hệt như đang khóc vậy. Nhìn thôi cũng thấy có lẽ vị đó có bối phận cao nhất ở Đường môn, thế nhưng tên tiểu tử này lại bảo lão nhân ấy lẩm cẩm cơ đấy!

Tuy nhiên Thanh Minh đã hất tay mọi người ra rồi hét lớn.

"GÌ CHỨ. TA NÓI GÌ SAI HẢ? THIẾT TƯỢNG CHẾT TIỆT! PHẢI TỈNH TÁO THÌ MỚI LÀ THIẾT TƯỢNG CHỨ! NẾU KHÔNG TỈNH TÁO THÌ LÀ LẨM CẨM THÔI!"

Ngay lúc đó Đường Tạo Bình vốn vẫn quay đầu nhìn xung quanh với ánh mắt mơ hồ, đã nhìn sang Thanh Minh. Thế nhưng trong nháy mắt thân hình gầy guộc của lão đầu đó không ngừng run rẩy dữ dội.

Một tia sáng kì lạ thoáng qua đôi mắt trống rỗng, vô hồn của lão trong suốt thời gian qua.

Đường Tạo Bình nhìn Thanh Minh như thể kinh ngạc điều gì đó, ngay lập tức mở miệng. Phản ứng hệt như nhìn thấy quỷ thần vậy.

"Ο? ơ ơ......Mai......"

"Tằng tổ phụ?"

Đường Quân Nhạc hơi hoảng hốt nên hỏi lại với giọng nghi hoặc, nhưng Đường Tạo Bình thay vì trả lời đã chỉ bàn tay run rẩy về hướng Thanh Minh.

"Mai Hoa Kiếm Tôn?"

Hửm?

Lão già này lẩm cẩm thật sự mà! Nhìn vào ai rồi nói gì mà Mai Hoa Kiếm.....

'A, đúng rồi. A, bổn tôn đúng là Mai Hoa Kiếm Tôn còn gì?'

Ha ha......

Ha ha ha.....

Thanh Minh trong giây lát không nói nên lời. Cảm thấy trong miệng khô khốc và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng....

[Hahahahahahahaha.]

[Tiêu tùng rồi, bị lộ rồi.]

[Thanh Minh chắc cũng không ngờ tới chuyện này đâu]

[Bí mật cố giấu suốt mấy năm qua giờ thì bại lộ hết cả rồi]

[Hầy, đường nào cũng phải biết thôi, không sớm thì muộn.]

...

Một sự yên lặng đến đáng sợ.

Toàn thể khán đài đều có những biểu cảm vô cùng phong phú.

Kẻ thì nghệch mặt ra, kẻ thì há hốc mồm, kẻ thì mặt đơ ra như không hiểu chuyện gì, kẻ thì mắt mở to hết cỡ như sắp lòi cả mắt ra, kẻ thì nhếch miệng cười thích thú còn có kẻ thì gật gật đầu như thể đã đoán trước được việc này.

Thanh Minh ngậm chặt miệng, hắn sớm đã biết trước tình huống này sẽ xảy ra khi biết cảnh này sẽ được chiếu và việc mọi tâm tư của hắn trong đầu đều được thể hiện trong tấm kính chết tiệt đó.

Ngay khi hắn thở dài định mở miệng tự thú thì rầm một tiếng, một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

Kẻ đó cúi thấp người xuống sao cho vừa tầm mắt, mặt đối mặt. Đôi ngươi lục sắc kia như xoáy sâu vào tận tâm can vậy. Ngón tay Thanh Minh khẽ nhấc lên khi nhận ra người vừa tiếp đất trước mặt hắn là ai.

"Đại huynh."

Đường Bảo không đôi co dài dòng, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn gọi hai tiếng 'Đại huynh' như thể hắn đã chắc chắn rằng phán đoán của chính mình đã đúng và không cần phải lòng vòng làm gì nữa.

Thanh Minh nhìn ánh mắt đầy tự tin cùng mong chờ của y bỗng thấy có chút buồn cười, hắn khẽ nhếch nhẹ khóe môi rồi nhắm mắt lại.

Hắn lần nữa mở ra đôi mắt màu hoa mai, sự nghiêm nghị trên gương mặt nhưng thấp thoáng trong ánh mắt kia lại là một thứ gì đó dịu dàng và yên ả đến lạ.

"Làm sao?"

Trước sự bàng hoàng của tất cả, Ám Tôn của Đường Môn ôm chằm lấy tên đệ tử đời ba của Hoa Sơn rồi lẩm bẩm cái gì đấy chẳng ai nghe rõ, chỉ thấy người trong lòng hắn vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn như đang trấn an.

Mặt của Hoa Sơn Kiếm Hiệp chôn sâu vào người của Ám Tôn, tay áo dài của lục bào che khuất đi gương mặt của người kia nên chẳng rõ biểu cảm của y hiện tại như thế nào.

Thanh Vấn và Thanh Tân yên lặng quan sát từ nãy đến giờ mới lặng lẽ nhìn nhau rồi cùng tiến về phía hai người họ.

"Thanh Minh, thật sự...là đệ sao?"

"Sư huynh..."

Nghe thấy giọng nói của 2 người nọ, Đường Bảo cũng biết ý mà nép sang bên cạnh, để Thanh Minh được nhìn thấy sư huynh đệ của mình.

Y nhìn 2 người vô cùng quen thuộc trước mắt mà khóe mắt liền đỏ ửng như sắp khóc. Chỉ thấy hắn mím chặt môi cúi thấp đầu rồi khẽ lên tiếng.

"Vâng, chưởng môn sư huynh, là đệ."

Thanh Vấn không nói gì, chỉ gật đầu như đã hiểu rồi cười hiền từ nhìn sư đệ của mình.

"Thật mừng vì được gặp lại đệ, Thanh Minh à."

"...Sến quá."

Cả hai người nhìn nhau rồi bật cười khúc khích, Thanh Tân và Đường Bảo nhìn nụ cười đã lâu không thấy của Thanh Minh cũng bất giác mỉm cười theo.

Trong cái bầu không khí ấm áp ấy, lại có những kẽ vẫn chưa nắm rõ tình hình mà ngơ ngác nhìn nhau.

"Ơ...ơ khoan đã...Chuyện này...Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Chậc chậc"

Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính tặc lưỡi lắc đầu nhìn Chiêu Kiệt vừa lên tiếng với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói.

"Có thế mà cũng không hiểu. Đơn giản thôi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh của 1o0 năm trước, hết."

"Ngươi đang sủa cái khỉ gì vậy?"

Bốp

"Đệ ăn nói cái kiểu gì vậy? Ngài ấy là Lục Lâm Vương đấy tên tiểu tử này!"

"Ơ không, sư huynh sao lại đánh đệ chứ? Đệ biết hắn là Lục Lâm Vương nhưng mà chuyện này cũng quá vô lý rồi!"

Những người xung quanh cũng vô thức gật gù theo vì chính họ cũng thấy việc này quả thật là vô lý.

Thế nhưng, trước khi Lâm Tố Bính kịp lên tiếng thì đã có người nói trước.

"Cũng có gì là vô lý đâu. Này lại càng hợp lí ấy chứ. Có tên tiểu tử đời ba nào mà một mình hạ gục được hết đệ tử đời hai của Tông Nam, đánh tay đôi với cả trưởng lão của môn phái khác, giải quyết được giáo chủ Ma Giáo rồi chiến luôn cả tên Bá Quân lòe loẹt kia không?"

Bạch Thiên ngồi khoanh tay dựa vào ghế giải thích như điều đó là điều hiển nhiên. Chính hắn cũng đã sớm thắc mắc về thân phận của Thanh Minh, nhưng hắn cũng không muốn ép hỏi. Hắn muốn Thanh Minh tự mình nói ra tâm tư của hắn hơn kìa. Việc moi móc bí mật của người khác cũng chẳng phải điều tốt lành gì không phải sao.

Chính lúc này, Thanh Minh bỗng đứng dậy, hắn ngẩng cao đầu, dang rộng hai vai rồi dõng dạc nói.

"Biết rồi cũng chả sao. Ta không phải Thanh Minh đệ tử đời ba của Hoa Sơn. Ta là đệ tử đời thứ 13 của Đại Hoa Sơn Phái, Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh. Tin hay không thì tùy, ta cũng chẳng quan tâm đâu."

Ngay khi Thanh Minh vừa ngồi xuống, Đường Bảo liền nhảy tới bám lấy hắn không buông, miệng không ngừng líu lo.

"Đại huynh, huynh không cần ra vẻ thế đâu, dù danh phận có thay đổi thì cái tính cách xấu xa đó của huynh vẫn thế- Ơ này! Huynh bỏ nắm đấm xuống đi, nói chuyện mà cứ giơ tay giơ chân là sao chứ? Kìa kìa, tay!"

Đường Quân Nhạc sau khi chấp nhận sự thật vừa rồi quay sang nhìn hai con người bám dính lấy nhau không rời.

'Ám Tôn và Kiếm Tôn...'

Chẳng biết lão ta nghĩ gì, chỉ thấy lão ta hơi gục mặt, vai cũng rũ xuống rồi lầm bầm cái gì đấy.

'Rốt cuộc bây giờ ta nên xưng hô thế nào cho phải đây? Từ bằng hữu thân thiết giờ lại trở thành cháu chắt của bằng hữu của bằng hữu ư? Khó xử quá đi mất...'

Lâm Tố Bính ngồi bên cạnh thấy Đường Quân Nhạc như sắp khóc tới nơi chỉ biết lắc đầu rồi vỗ vai an ủi lão.

Ánh mắt sắc lẻm của Trường Nhất Tiếu dán chặt vào Thanh Minh kể từ khi tâm tư của người khi được chiếu trên tấm kính tự nhận mình là Mai Hoa Kiếm Tôn.

Hắn gõ ngón tay nhịp nhàng lên thành ghế, chăm chăm nhìn Thanh Minh đang đùa giỡn với Đường Bảo, đôi môi đỏ máu khẽ nhếch lên một đường cong quỷ dị.

"Nhìn gì? Móc mắt giờ!"

Thanh Minh dường như cũng cảm nhận được cái nhìn của Trường Nhất Tiếu liền quay sang gầm gừ với hắn.

Thế nhưng, trong mắt Bá Quân giờ đây y chẳng khác gì mèo con giơ vuốt múa vậy.

"Ầy, làm gì mà Kiếm Tôn đại nhân phải cáu gắt thế chứ? Vãn bối đây chỉ là cảm thấy lấy làm vinh dự khi đã được đấu một trận với Kiếm Tôn đây mà thôi."

"Tên khốn Tà phái chết tiệt này!"

Trước khi Thanh Minh kịp đứng bật dậy mà lao đến chỗ Trường Nhất Tiếu thì âm thanh quen thuộc vang lên.

Tách

Chỗ ngồi liền thay đổi, Huyền Tông bên cạnh Thanh Minh giờ đã được thay bằng Đường Bảo, vị trí bên cạnh Đường Môn chủ Đường Quân Nhạc giờ lại là Huyền Tông Chưởng môn nhân Hoa Sơn.

Phía trên của Thanh Minh, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cũng đã được thay thế bởi Thanh Vấn và Thanh Tân, những người ngay từ đầu đã phải ngồi cùng với các trưởng lão của Hoa Sơn.

Giờ Thanh Minh đang bị kẹt giữ Bạch Thiên và Đường Bảo, còn ở ngay phía đối diện y là Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

Sau khi ổn định chỗ xong, tấm kính lại lần nữa sáng lên.

"Mai Hoa Kiếm Tôn?"

Bạch Thiên nghi ngờ nhìn lão nhân kia với gương mặt ngờ vực trước câu nói vô lý đó.

Ơ, tự dưng ông ta lại nói cái gì.

"Ngài ấy đang nhìn ai thế?"

"Hình như là Thanh Minh?"

"Hả?"

Bạch Thiên nghiêng đầu nhìn Thanh Minh.

'Mà tại sao tự dưng nó lại đổ mồ hôi lạnh thế?'

Không giống Thanh Minh mà hắn biết chút nào.

Chẳng phải Thanh Minh chính là kẻ có thể tỉnh bơ lừa cả Diêm Vương sao?

'Rốt cuộc chuyện này là thế nào?'

Bạch Thiên nhìn Đường Tạo Bình bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Mai, Mai Hoa"

Ánh mắt đã sớm lờ đờ của Đường Tạo Bình bỗng tràn đầy sự cuồng nhiệt.

Những vết nhăn trên khóe mắt ứa ra những giọt nước mắt.

"Kiếm Tôn"

Lão nhân đang run rẩy rơi nước mắt thì bỗng ngừng lại. Rồi lão cau mày.

"Hửm?"

"Không phải à?"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên đông cứng.

"Ha, haha. Haha"

Thấy Thanh Minh gượng gạo cười, Đường Tạo Bình nghiêng đầu hỏi.

"Đúng không?"

"Hình như không phải?"

Từng lời, từng lời nói của hắn đều khiến Thanh Minh giật bắn người.

'Rốt cuộc bổn tôn phải tung hứng như thế nào mới khớp đây?'

Thanh Minh cũng chẳng biết làm thế nào khi đối mặt với một người thần trí không còn minh mẫn. Trước tiên hắn phải tìm cách hiểu lời ông ta đã.

"Mai Hoa"

"Hửm? Ngài vừa nói ta là ai cơ?"

Đường Quân Nhạc đứng bên chỉ biết thở dài, nói xen vào.

"Tằng tổ phụ. Mai Hoa Kiếm Tôn đã mất cách đây 100 năm rồi."

"Vậy sao?"

Những lời nói ấy khiến nước mắt của Đường Tạo Bình khô lại.

"Hóa ra là vậy. Hóa ra không phải. Cũng đúng. Làm sao vị Kiếm Tôn già ấy có thế cao to vạm vỡ như thế này được. Hơn nữa, vẻ bề ngoài của lão nhân gia ngài ấy lại chẳng giống đạo sĩ chút nào, giống phường lừa đáo hơn."

Ơ, cái tên này?

"Nhưng thực ra ngài ấy lại là một đạo sĩ rất tốt bụng. Mạnh mẽ và cao thượng."

"Hê hê hê. Đúng đúng."

"Mặc dù tính cách có hơi tệ à không, phải nói là rất tệ. Rất rất tệ."

Trên trán Thanh Minh hằn gân máu.

[Hahahahahahahaha.]

[Đã xém bị lộ danh tính thì thôi đi, còn bị nói xấu trước mặt thế này haha.]

[Kiếm Tôn đủ thảm, nhưng mà trước tiên cứ cười cái đã.]

[Ta thấy tính tình ngài ấy cũng đâu đến nổi...]

[Lầu trên là chơi á phiện rồi đúng không?]

[A không có...]

[Nhưng mà nhìn lại thì cơ thể của Thảo Tam này thật sự cũng quá giống Kiếm Tôn trong quá khứ rồi. Nếu không thì Đường Tạo Bình cũng không thể nào nhìn nhầm thế được.]

[Đúng là giống nhau đến mức kinh ngạc.]

Mọi người nhìn Thanh Minh khó xử trước tình huống đó mà trong lòng có chút đồng cảm.

'Lão nhân gia cũng quá khó khăn rồi.'

Sống lại thì thôi đi, còn phải giả vờ sống dưới thân phận một đệ tử đời ba để tránh ánh mắt của thiên hạ, hây dà.

"Nhưng mà, Thanh Minh à, nếu đệ sống lại trong cơ thể này, vậy còn đứa trẻ kia thì sao?"

Thanh Vấn nhìn xuống sư đệ của mình đầy thắc mắc.

"Đệ cũng không biết nữa chưởng môn sư huynh. Vừa mở mắt là đệ đã ở trong cơ thể này rồi."

"Dù sao tiểu tử này trước đó cũng là ăn mày, nên chắc là chết đói..."

Đôi mắt màu hoa mai của y lướt qua hàng ngũ của Cái Bang rồi dừng ngay Tông Bát.

"...hoặc là bị đánh chết rồi cũng nên."

Tông Bát giật mình khi nghe câu nói đó. Đúng là hắn có đánh, nhưng hắn không nghĩ mình có thể mạnh tay đến nổi đánh chết người khác.

Nghĩ đến việc nếu hắn thật sự đã đánh chết Thảo Tam thì...a da gà da trâu nổi hết cả lên rồi.

Khẩu Thất ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, hay nói đúng hơn là gương mặt quen thuộc của Thảo Tam rồi cúi thấp đầu.

'Bảo sao...'

Thảo Tam mà hắn biết rất nhút nhát và ít nói. Dù không tiếp xúc nhiều nhưng Khẩu Thất cũng có thể hiểu y là người như thế nào.

Ngay từ lúc Khẩu Thất thấy cách cư xử kì lạ của Thảo Tam, hắn cũng đã nghi ngờ rằng đây không phải y, nhưng chẳng có bằng chứng gì để chứng minh điều đó cả.

Nhưng mà, bây giờ hắn đã biết, Thảo Tam, sớm đã chẳng còn trên đời này nữa.

'Thảo Tam...'

"Hoa Sơn."

"Ngài bảo ta dùng kỹ thuật của Đường môn để rèn Vạn Niên Hàn Thiết kiếm cho môn phái khác ư? Tại sao ngài có thể nói ra những lời như vậy hả? Chỉ người của Đường môn mới có thế sử dụng vũ khí của Đường môn. Trời ơi cái tên tiểu tử thối Đường Minh này! Sao con dám thốt ra những lời xằng bậy như vậy hả!"

Đường Tạo Bình vừa chỉ trỏ vừa quát tháo đến văng cả nước miếng.

"Trừ phi ta chết, ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Ta có thể làm cho ngài bao nhiêu cấm ám khí cũng được. Nhưng Vạn Niên Hàn Thiết kiếm thì tuyệt đối không!"

"Tằng, tằng tổ phụ! Nhưng Hoa Sơn và Đường môn đã trở thành bằng hữu với nhau."

"Đó không phải việc của ta, ngài hãy dừng lại và quay về đi!"

Đường Quân Nhạc giật mình lùi về sau. Khí thế tỏa ra từ lão nhân này không tầm thường chút nào. Hơn nữa, đứng trên lập trường của một tôn nhi như hắn lại càng khiến Đường Quân Nhạc khó xử hơn.

'Nếu vậy thì khó rồi đây'

Trong lúc ông ta vẫn còn trầm tư suy nghĩ, thì Thanh Minh đã nhanh nhẩu bước ra. Hắn vẫy tay ra hiệu. Đường Quân Nhạc hướng về phía Đường Tạo Bình khẽ cúi đầu.

"Tằng tổ phụ, xin người hãy đợi con một lát."

"Nhưng mà ngươi là ai mới được?"

Đường Quân Nhạc ngơ ngác nhìn lão nhân ấy. Sau khi giao Đường Tạo Bình cho Đường Bá chăm sóc, ông ta quay người bước về phía sau.

Thanh Minh cùng các môn đồ Hoa Sơn chạy ùa lại hỏi.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Hừm. Có vẻ như tằng tổ phụ không có ý định chế tạo Vạn Niên Hàn Thiết kiếm."

Trước câu trả lời có vẻ đầy khó xử của Đường Quân Nhạc, Thanh Minh nói bằng một giọng cọc cằn.

"Hình như đâu phải là ông ta không có ý định chế tạo Vạn Niên Hàn Thiết kiếm, ông ta chỉ là không thèm cả suy nghĩ gì luôn cơ mà?"

"Ngài ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm."

"Vậy thì lão hãy nói ngay bây giờ đi!"

Thanh Minh không thể nhịn thêm được nữa. Ánh mắt hắn phát ra tia lửa.

Ai mà ngờ được Đường Quân Nhạc sau khi nghe hắn yêu cầu chế tạo Vạn Niên Hàn Thiết kiếm lại đưa hắn đến gặp một lão già lẩm cẩm nghe không hiểu lời hắn nói chứ.

"Vậy thì lão hãy yêu cầu người khác làm đi. Thiết tượng ở nơi này đâu phải chỉ có một mình lão đầu ấy."

Thế nhưng, Đường Quân Nhạc chỉ lắc đầu như thế ông ta lại nghĩ khác.

"Vạn Niên Hàn Thiết không phải là một nguyên liệu dễ rèn. Hơn nữa, việc xử lý Vạn Niên Hàn Thiết yêu cầu người rèn phải có kỹ thuật thượng thừa."

"Hừm."

"Tất nhiên là giống như lời ngươi nói, những người khác vẫn có thể tạo ra Vạn Niên Hàn Thiết kiếm. Thế nhưng, đằng nào cũng đã dùng đến nguyên liệu quý giá này rồi, vậy thì không phải chúng ta nên tạo ra những thanh kiếm có chất lượng tốt nhất sao?"

"Đúng vậy....nhỉ?"

"Chỉ cần thuyết phục được ngài ấy là xong. Ta phải tìm ra cách thuyết phục tằng tổ phụ."

"Ơ, nhưng mà như vậy cũng không được. Làm sao mà lão có thể thuyết phục được lão nhân lẩm cẩm ấy chứ! Khổng Tử mà gặp ông ta cũng phải ném đá giấu tay mất thôi!"

"Không phải ngài ấy là nho sĩ sao."

"Nếu Lão Tử mà nhìn thấy cảnh này thì kiểu gì cũng bỏ đi luôn cho xem!"

Thanh Minh nghiến răng.

Hắn theo dõi một lúc, nhưng đến cùng, lão nhân ấy chỉ ngơ ngẩn nhìn lên trời, nói nhảm, rồi đột nhiên hét lên những điều vô nghĩa.

Đây cũng chính là loại người Thanh Minh khó đối phó nhất.

Nếu là người nghe hiểu hắn nói, thì dù bọn họ có nằm liệt, hay phiền hà thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ có cách đối phó, nhưng hắn còn có thể làm được gì với một người nửa mê nửa tỉnh, thần trí điên đảo thế này? Thà đọc kinh cho bò nghe còn hơn.

Bạch Thiên yên lặng lắng nghe đoạn đối thoại của họ rồi thở dài.

"Thanh Minh à, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì mà. Con cũng biết thần trí ngài ấy không tỉnh táo khi vừa gọi con là Mai Hoa Kiếm Tôn còn gì. Ngài ấy còn chẳng phân biệt được ai với ai."

Nhuận Tông cũng phụ họa.

"Nếu ngài ấy chỉ không nhận ra ai đã tốt, có vẻ như ngài ấy còn quên mất khái niệm về thời gian luôn rồi. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ và hiện thực đang bị xáo trộn trong đầu ngài ấy, chúng ta không thể nào thuyết phục được người như vậy đâu."

"Có lẽ chúng ta phải từ bỏ."

Thanh Minh định cằn nhằn thì bỗng ngậm chặt miệng lại.

"Hửm?"

Bạch Thiên có một dự cảm không lành khi thấy hắn đột nhiên im lặng như thế.

'Mỗi lần nghĩ ra chuyện gì xấu xa, gương mặt của nó đều như vậy.'

Thậm chí Thanh Minh còn bắt đầu vừa lẩm bẩm vừa trầm ngâm suy nghĩ.

"Không nhận ra ai với ai, quá khứ và hiện tại bị xáo trộn."

Một lát sau, Thanh Minh tủm tỉm cười.

"Phải. Phải như vậy chứ. Thần trí không tỉnh táo á?"

Bạch Thiên lo lắng hỏi trước nụ cười tà ác của hắn.

"Con, lại định làm gì nữa vậy?"

Thanh Minh chỉ nhún vai rồi cười.

"Con lại định đi lừa người nữa đấy à?"

"Lừa đảo?"

Thanh Minh suy nghĩ một chút rồi cười khẩy như thể chuyện đó thú vị lằm.

"Hừm, đúng là trong mắt sư thúc, đó là lừa đảo."

"Con nói vậy nghĩa là sao?"

Tiếc quá, nhưng đây không phải là lừa đảo đâu.

Khục khục khục khục.

Thanh Minh vừa cười vừa liếc sang bên cạnh nhìn. Đường Tạo Bình vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm lên không trung với ánh mắt mơ hồ.

"Nhưng ngươi là ai?"

"Đường Bá ạ."

"Minh nhi đi đâu rồi?"

Đường Bá nén tiếng thở dài nhìn lên trời ха.

'Đúng là địa ngục.'

Nếu như thời gian có thể trôi qua thật nhanh.

'Hửm?'

Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy Đường Quân Nhạc và các môn đồ Hoa Sơn đang tiến lại gần.

"Hể?"

Có gì đó rất lạ. Tất cả bọn họ đều đang bày ra một biểu cảm lúng túng. Giống như họ đang chuẩn bị đi làm việc xấu vậy.

"Môn chủ, rốt cuộc."

"Suỵt"

Đường Quân Nhạc đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
________________________
#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com