Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

[Đột nhiên có cảm giác không lành.]

[Kiếm Tôn định làm gì vậy chứ?]

[Cũng dễ đoán mà, ngài ấy định vào vai Mai Hoa Kiếm Tôn chứ sao nữa.]

[Ý là...tự diễn chính mình á???]

[Thì cũng chỉ còn cách này thôi. Nếu không phải Ám Tôn hay Kiếm Tôn thì Đường Tạo Bình sẽ không nghe lời đâu.]

[Cũng đúng...]

[Cái này quả thật không tính là lừa đảo.]

[Nhưng ở một góc độ nào đó thì cũng là lừa đảo...]

Ngũ Kiếm, Đường Quân Nhạc và Đường Bá khóe môi giật giật. Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ hắn vì muốn làm Vạn Niên Hàn Thiết kiếm nên mới làm tới mức đó để lừa Đường Tạo Bình.

Thế mà hóa ra lại không phải lừa. Hàng thật giá thật, chỉ khác thân phận một chút thôi.

Ừ thì...một chút.

Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch môi lắc đầu cười ẩn ý.

'Kiếm Tôn à, Kiếm Tôn. Không ngờ cũng có ngày Mai Hoa Kiếm Tôn lừng danh lại phải đi đóng giả làm chính mình thế này.'

Quả là một cảnh tượng thú vị.

Nhưng.

"Đúng là đáng thương mà."

Hỗ Gia Danh ngồi bên cạnh nhìn Bá Quân của hắn cứ hết lắc đầu rồi cười khúc khích như kẻ điên thì ngước đầu nhìn lên bầu trời xa xăm mà thở dài.

Lông mày Thanh Vấn thoáng run rẩy, ông liếc xuống sư đệ của mình, người đang bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Thanh Minh, ta biết đệ là do hoàn cảnh bắt buộc, nhưng cũng đâu thể đi lừa người khác như thế. Chúng ta là đạo sĩ đấy."

"Đã bảo là không phải lừa rồi mà. Đệ cũng có phải giả danh ai khác đâu, đệ dùng đúng thân phận của mình còn gì."

"Nhưng đó chỉ đúng nếu huynh sống với cái danh Mai Hoa Kiếm Tôn thôi, sư huynh. Đám người kia vẫn nhìn huynh với thân phận là đệ tử đời ba mà."

"Đệ nói ít thôi, Thanh Tân."

"Ơ đệ nói đúng mà- Bỏ cái tay xuống!!! Chưởng môn sư huynh đang ở đây đó!"

"Thì sao?"

"Thanh Minh."

"....Vâng."

Hoa Sơn: ??? Đây là Thanh Minh sao, nó mà cũng ngoan ngoãn được vậy á.

"Đại huynh! Đệ không trách huynh đâu!"

"Đệ dám trách ta sao?"

"..."

"Trách ta á? Đệ dám sao?"

"Không ạ..."

"Hừm."

Đúng là không thắng nổi mà.

"E hèmmmm!"

Thanh Minh ho lớn một tiếng rồi từ phía sau Công Phòng bước ra. Với những bước chân hào sảng không giống hắn thường ngày.

'Hửm?'

Thanh Minh đường hoàng bước ra giữa sân, vươn hai tay rồi sảng khoái hét lên.

"Nghê Bình! Nghê Bình đâu rồi!"

'Nghê Bình?'

Giọng của hắn như đang gọi trẻ con. Thế nhưng, ở đây làm gì có đứa trẻ nào

"Hộc!"

Đường Bá quay đầu.

Đường Tạo Bình giật mình nhảy cẫng lên như người vừa mới mơ ngủ, nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

"Ngươi, ngươi là?"

Thanh Minh nhìn thẳng vào Đường Tạo Bình gật đầu.

"Hoá ra tiểu tử ngươi ở đây!"

"Ngươi, ngươi là ai?"

Đường Tạo Bình mơ hồ nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh túm lấy bông hoa mai được thêu trên ngực bộ võ phục của mình chỉ cho ông ta xem rồi hét lên.

"Cái thằng nhóc này! Bây giờ ngươi không nhận ra ta nữa à? Là ta, Kiếm Tôn!"

"Mai, Mai Hoa Kiếm Tôn?"

Đường Tạo Bình trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn đi nhìn lại Thanh Minh để xác nhận. Thanh Minh dậm một chân lên phía trước, toàn thân phát ra một khí thế ngạo mạn.

"Ng, người!"

Đường Tạo Bình bật phắt dậy chạy về phía Thanh Minh, ông ta run rẩy nắm lấy tay Thanh Minh, rưng rưng nước mắt.

"Người rốt cuộc người đã ở đâu vậy? Rốt cuộc đã qua bao lâu rồi?"

Ôi trời ơi

Trên gương mặt của các môn đồ Hoa Sơn và Đường Quân Nhạc bày ra một biểu cảm mệt mỏi khi chứng kiến cảnh tượng ấy.

'Woa, có tác dụng rồi kìa.'

'Bây giờ thì nó đi lừa người thật rồi.'

'Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ta thấy có người lừa cả một lão nhân lẩm cẩm đấy.'

Đúng lúc ấy, Nhuận Tông quay ra nhìn Chiêu Kiệt rồi hỏi bằng một giọng đầy nghi ngờ.

"Nhưng mà, tên tiểu tử ấy diễn cũng không tệ đấy chứ?"

"Đệ không thể mở mắt nhìn tiếp rồi."

"Nhưng sao ta lại thấy nó tự nhiên thế nhỉ?"

"Làm sao mà đệ biết được tên tiểu tử đó đang làm gì?"

Cả hai người cùng thở dài.

'Tằng, tằng tổ phụ'

Đường Quân Nhạc nhìn cảnh tượng ấy với một tâm tình phức tạp. Tất nhiên là ông ta đã đồng ý cho phép hắn làm vậy vì thấy không có vấn đề gì, nhưng khi thấy tên ngụy đạo sĩ này lừa tiền bối trong Gia môn, ông ta quả thực có chút không đành lòng.

"Thật không còn gì để nói! Cái tên Đường Bảo đâu rồi?"

"Tổ phụ ở? Bây giờ."

"Ầy! Cái thằng nhóc vô tích sự này!"

Đường Quân Nhạc nổi giận đùng đùng.

'Tên khốn đó?'

Đi quá giới hạn rồi đấy?

Tuy ông ta biết hắn đang diễn kịch nên mới như vậy, nhưng quả thực là đã đi quá giới hạn rồi. Thế này thì ai nhìn vào cũng tưởng Mai Hoa Kiếm Tôn thực sự đã sống lại mất.

[...]

[Ừ thì, ý là...]

[Sống lại thật mà...]

[Hơ hơ hơ, Đường môn chủ chắc cũng chẳng ngờ đến việc này đâu.]

[Diễn tự nhiên là đúng rồi, tự nhập vai chính mình cơ mà.]

[Chính là, thật sự không ai để ý việc Thanh Minh nhắc tên Đường Bảo sao?]

[Mấu chốt quan trọng vậy mà không ai để ý.]

[Lúc đó ai cũng nghĩ ngài ấy diễn thôi nên không để tâm đến cũng phải.]

Đám người Đường Môn nhìn cảnh tượng đã qua trên tấm kính với cả những lời bình luận trên diễn đàn thì giật mình.

Đúng là lúc đó bọn họ không để ý việc tiểu tử- à không, là Kiếm Tôn đã nhắc đến tên Ám Tôn...

Đường Quân Nhạc: Ta đâu có ngờ chuyện này lại xảy ra chứ...

Đường Bảo nghe đại huynh hắn không chút che đậy gọi luôn cả tên hắn như mỗi lần hắn đến Đường Môn tìm y thì lòng vui sướng không thôi liền quay qua bám lấy Thanh Minh.

"Hóa ra huynh vẫn còn nhớ đến ta, đạo sĩ sư huynh!"

"Không nhớ ngươi thì nhớ ai, ta còn quen biết ai ở Đường Môn ngoài ngươi chứ?"

"Phải phải, đúng rồi. Đại huynh không tìm ta thì tìm ai được chứ hahaha."

"Nhích qua một bên đi, chỗ rộng mà ngươi cứ phải chen qua bên ta làm gì hả?"

"Ơ đệ chỉ muốn ngồi gần đại huynh chút thôi mà!"

"Nóng muốn chết, lăn ra một bên đi."

"Ơ nhưng mà-"

"Đã bảo cút sang một bên đi mà!"

"..."

Thanh Minh thấy Đường Bảo không nói gì, tưởng y đã bỏ cuộc, quay qua thì giật mình khi thấy y làm vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

Ánh mắt Thanh Minh khẽ dao động, hắn khẽ đánh mắt sang chỗ khác để tránh tầm nhìn của Đường Bảo nhưng y lại nắm tay vạt áo võ phục của hắn rồi kéo kéo mãi.

"...Ngồi đây thì ngậm miệng vào, ồn ào là ta đá đít đệ về lại chỗ đám Đường Môn đó."

"Vâng!"

Thanh Vấn nhìn sư đệ của mình vui đùa cùng bằng hữu như vậy thì vô cùng hài lòng mà gật đầu.

'Cuối cùng thằng nhãi này cũng có người chịu làm bạn với nó rồi.'

Cả đời này ông có chết cũng chẳng tiếc nữa.

À mà hình như ông chết sẵn rồi?

...

Ờm

"Nghe nói tên tiểu tử ngươi cũng có chút tay nghề, đúng lúc ta lại đang thiếu kiếm để đánh với Ma Giáo. Ta đã mang Vạn Niên Hàn Thiết đến rồi, con có thể rèn Vạn Niên Hàn Thiết kiếm cho ta được không?"

"Aigu, thưa Kiếm Tôn. Con có thể chống lại lời nói của bất kỳ ai! Chứ sao dám chống lại lời của người được. Tằng tổ phụ mà biết được chuyện đó thì con sẽ phải đọc kinh sám hối mất."

"Thế thì càng không có gì để nói nữa, con mau làm cho ta đi!"

"Vâng! Vâng! Con sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Thế nhưng, Đường Tạo Bình đã khựng lại, nghiêng đầu hỏi.

"Nhưng mà hình như người vạm vỡ hơn phải không?"

"Cảnh, cảnh giới càng cao, thì ngoại hình cũng sẽ thay đổi."

"À, hoá ra là vậy, con cũng đã từng nghe về chuyện đó rồi. Hí hí. Người tuấn tú thật đấy. Hơn trước rất nhiều."

Đấy là một lời khen mà sao nó lại lạ thế nhỉ.

"Con sẽ đi đốt lò ngay bây giờ. Xin người hãy chờ con một chút!"

"Được."

Đường Tạo Bình quay đầu, chạm mắt Đường Quân Nhạc.

"Ngươi là ai thế?"

"Con"

Đường Quân Nhạc định mở miệng giải thích, thế nhưng Đường Tạo Bình đã lắc đầu trước khi nghe được câu trả lời.

"Được rồi. Ta đang gấp lắm. Nếu ngươi biết xử lý sắt thì mau vào Công Phòng đi. Ta cần hai mươi người đốt lò và gõ sắt. Gọi cả các trưởng lão tới đây! Ta phải đốt lò ngay lập tức!"

"Vâng! Con sẽ xử lý ngay."

Đường Tạo Bình ưỡn thẳng vai đang khom xuống.

Cơ thế ông ta bắt đầu tỏa ra luồng khí thế của một Nhất đại tông sư.

"Mau dọn bạch lộ! Đun chảy Vạn Niên Hàn Thiết!"

"Rõ!"

Thấy ông ta hiên ngang bước vào Công Phòng, Thanh Minh tươi cười.

"Hình như ổn rồi đấy?"

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh với gương mặt vừa mệt mỏi, vừa giận dữ và bực bội.

"Ngươi có vẻ phấn khích quá nhỉ?

"Hê hê. Dễ như ăn cháo ấy mà."

"Ai nhìn vào cũng tưởng ngươi là Mai Hoa Kiếm Tôn thật đấy."

"Hahaha. Làm gì mà tới mức đó."

"Khừ."

Đường Quân Nhạc lắc lắc đầu.

"Nhưng cũng may vì mọi chuyện đã được giải quyết. Ta sẽ đi giúp tằng tổ phụ, ngươi hãy tiếp tục diễn vai Mai Hoa Kiếm Tôn đi."

"Ta biết rồi."

Diễn ư

Thanh Minh thầm nghĩ rồi cười cay đắng.

Sau khi Đường Quân Nhạc bước về phía Công Phòng, các môn đồ Hoa Sơn vừa tặc lưỡi vừa chỉ trỏ Thanh Minh.

"Coi kìa. Bây giờ cái tên chết bầm ấy còn dám lừa cả một lão nhân đáng danh sư tổ mình nữa cơ đây."

"Cỡ này thì phải gọi là phường lừa đảo mới đúng."

"Rác rưởi."

Thanh Minh chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn trời trước những lời chỉ trích dồn dập ấy.

'Chưởng môn sư huynh.'

Đệ bị chửi vì đang đóng giả làm chính mình kìa.

Làm sao đệ có thể nói ra được đây?

Đệ vừa nói gì cơ? Hả phường lừa đảo kia!

"Ầy, cái đồ thối tha!"

Các ngươi thì biết cái gì chứ, các ngươi ấy!

[Đột nhiên có chút đau lòng...]

[Bọn họ đúng là không biết gì thật.]

[Thanh Minh chắc cũng khó chịu lắm, nhưng mà hắn cũng không thể để lộ thân phận thật được.]

[Ngũ Kiếm không nhận thức được là bản thân vừa khi sư diệt tổ, hơ hơ.]

Ngũ Kiếm nhớ lại bản thân đã nhiều lần nói xấu Thanh Minh thì rùng mình.

Với cái tính thù dai đó, có khi nhân cơ hội này hắn sẽ trả thù bọn họ mất.

Nghĩ đến đây, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt và Đường Tiểu Tiểu theo thói quen nhìn qua Bạch Thiên, người có kinh nghiệm cáng đáng Thanh Minh thường hay nộ khí xung thiên.

Và...

Ờm

Thứ họ thấy là sư huynh sư thúc của bọn họ, đại đệ tử của Hoa Sơn Tr- à Phái đang hai tay ôm mặt, đôi bờ vai run rẩy, khóc thút thít.

Toang rồi...

Huyền Tông và các trưởng lão cùng các Vân Tử Bối cũng nuốt lấy nuốt để cổ họng khô khốc, cố nhớ lại không biết bản thân có làm ra hành động gì khi sư diệt tổ hay không.

À hình như cũng hơi nhiều...

...

Giờ chỉ hi vọng vị tổ tông kia không để bụng chuyện đó mà bỏ qua cho bọn họ thôi chứ không còn cách nào khác.

Ôi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi...

Trái ngược hoàn toàn với bên Hoa Sơn, Đường Quân Nhạc và Lâm Tố Bính đang vô cùng vui vẻ là đằng khác.

'Không ngờ được có ngày Đường Quân Nhạc ta lại có thể kết bằng hữu với một nhân vật tầm cỡ như Mai Hoa Kiếm Tôn.'

Mặc dù tính cách có hơi khác lời đồn xíu...một chút xíu thôi, nhưng mà vậy cũng đủ lấy làm vinh hạnh rồi.

'Hahahaha ta đã bảo là hắn không phải con người rồi mà. Có thể bám chân của Kiếm Tôn thế này, Lục Lâm Vương ta tuyệt đối phải lấy được vị trí quân sư trong Thiên Hữu Minh! Cái ghế đó nhất định phải là của bổn vương!!!'

[...]

"Hơn thế nữa!"

Ngay lúc đó Đường Tạo Bình đã vươn tay ra và lôi kéo Thanh Minh.

"Kiếm Tôn hãy đi lối này ạ."

"Hửm? Tại sao?"

"Nào nào, xin mời đi lối này!"

Thanh Minh bị bàn tay của Đường Tạo Bình lôi kéo, rồi hướng đến bên trong Công Phòng.

Đi ngang qua hỏa lô đang phừng phừng hơi nóng, rồi mở cánh cửa giản dị ở phía trong cùng, đập vào mắt Thanh Minh chiếc hỏa lô than nhỏ và một cái đe. Và có một thanh Vạn Niên Hàn Thiết được đặt trên cái đe đó. So với Vạn Niên Hàn Thiết mà hắn vừa thấy không lâu ngoài kia, tia sáng trông trong trẻo hơn nhiều. Thanh Minh vừa nghiêng đầu vừa hỏi.

"Cái này là gì thế?"

Tuy nhiên Đường Tạo Bình không đáp lại mà ngay lập tức yêu cầu Thanh Minh.

"Hãy đặt tay lên đây ạ."

"Sao tự dưng lại đặt tay lên chứ?"

"Nhanh đi ạ."

Thanh Minh bối rối chìa tay ra.

Ngay sau đó Đường Tạo Bình đột ngột cầm con dao đặt bên cạnh, hướng về tay của Thanh Minh.

"Này"

Thanh Minh suýt chút nữa đá mạnh vào Đường Tạo Bình theo phản xạ, đã nhanh chóng dừng chân lại. Ngạc nhiên hơn nữa là hắn lại dốc toàn lực suýt nữa đá vào lão nhân đã sắp về với cõi Phật cơ đấy.

"A, ta chỉ đánh trả theo phản xạ thôi! Ngươi đang giở trò gì vậy hả!"

Khi Thanh Minh nổi giận đùng đùng thì Đường Tạo Bình nói lý do với gương mặt bối rối.

"Phải làm cho máu chảy ra ạ."

"Máu?"

Đường Tạo Bình gật đầu.

"Sau khi cắt tay để máu nhỏ lên Vạn Niên Hàn Thiết ạ. Máu ở nơi khác cũng được nhưng dù sao thì máu của cánh tay phải người sử dụng kiếm vẫn tốt hơn."

"Rốt cuộc lão đang muốn nói gì hả?"

Thanh Minh vẫn không giải tỏa được những nghi hoặc trong lòng nên hỏi lại Đường Tạo Bình ngay lập tức. Nhưng lão đầu đó chỉ khẽ cười.

"Không thể làm thanh kiếm của Kiếm Tôn giống như những thanh Vạn Niên Hàn Thiết kiếm khác được. Con sẽ đích thân làm ra nó. Một cách đặc biệt nhất."

"Hửm?"

Sao lại làm kiếm cho ta?

"Sao đột nhiên lại làm điều mà ta không bảo chứ?"

Nghe câu hỏi hoang mang đó, Đường Tạo Bình nhìn hắn với ánh mắt buồn bã.

"Ngày hôm qua con đã nhìn thấy cảnh tượng Kiếm Tôn rên rỉ khi cắt nhỏ miếng Vạn Niên Hàn Thiết đó, con nghĩ rằng chắc là đến Kiếm Tôn người cũng đã già đi nhiều. Dù có cải lão hoàn đồng thì cũng không thể nào ngăn cản được sự vô tình và tàn nhẫn của thời gian cả."

"Nếu sức mạnh đã yếu đi thì thanh kiếm người sử dụng phải thật tốt chứ. Con sẽ thật đau lòng nếu nhìn thấy Kiếm Tôn cầm một thanh Mai Hoa Kiếm tầm thường. Vừa đúng lúc có Vạn Niên Hàn Thiết nên con sẽ rèn một thanh kiếm mới thật tốt rồi dâng lên cho Kiếm Tôn. Một thanh tuyệt thế bảo kiếm chỉ tồn tại vì Kiếm Tôn!"

"Kiếm của ta sao?"

"Vâng."

Đường Tạo Bình dứt khoát gật đầu.

"Không phải của ai khác, mà là thanh kiếm của riêng Kiếm Tôn. Sẽ trở thành thanh kiếm của Hoa Sơn Đệ nhất nhân."

"Ta có thể nhận được thứ như vậy sao?"

Không, đó là bởi vì bổn tôn là Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng nếu xét mặt nào đó thì cũng không phải là Mai Hoa Kiếm Tôn. Điều đó có hơi mơ hồ và kỳ lạ nên nếu là thứ cho không thì đến thuốc giặt quần áo cũng uống, nhưng cái tình hình này có hơi khác.

Mặc dù nhìn thấy Thanh Minh đang có tâm trạng phức tạp nhưng Đường Tạo Bình vẫn dứt khoát nói.

"Nếu không phải Kiếm Tôn thì ai có thể sử dụng được thanh kiếm do chính tay Đường Tạo Bình con luyện ra chứ? Người đừng từ chối nữa mà hãy nhỏ máu vào đi ạ. Thần binh phải nhận chủ trước đã."

"Ừm."

Thanh Minh dù bối rối nhưng vẫn rạch một đường trên lòng bàn tay, rồi đưa lên chú khối để máu nhỏ xuống. Sau đó thật kỳ lạ là máu nhỏ lên Vạn Niên Hàn Thiết không chảy loang ra bên cạnh mà nguyên vẹn thấm vào bên trong.

"Tốt lắm!"

Đường Tạo Bình ngồi xuống trước cái đe rồi đặt tay lên hỏa lô.

Phừng phực!

Ngay lập tức than bùng cháy và tỏa ra nhiệt khí dữ dội.

"Vạn Niên Hàn Thiết và thanh kiếm của Kiếm Tôn."

Khóe môi đầy nếp nhăn của Đường Tạo Bình mỉm cười.

"Người ta nói rằng mỗi người đều đảm nhận một vai trò riêng."

"Con đã từng tự hỏi tại sao lão già này vẫn còn sống mà chưa chết, có lẽ thanh kiếm này chính là vận mệnh còn lại của chính bản thân con."

Giọng nói của lão nhân đó vang lên đầy uy nghiêm và nhã nhặn.

"Hãy dõi theo con, Kiếm Tôn đại nhân. Con sẽ đặt cược tất cả những thứ mà con có để rèn nên thanh kiếm này và dâng lên cho người."

Đến cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng ngậm chặt miệng trước khí thế tỏa ra từ thiết tượng đã bảo vệ Đường Môn cả trăm năm qua.

Một lúc sau.

Chiếc búa chứa đựng linh hồn của người thiết tượng già nua bắt đầu giáng mạnh xuống thanh Vạn Niên Hàn Thiết ẩn chứa máu của Thanh Minh.

Toàn bộ khán đài đều im bặt trước cảnh tượng vĩ đại kia. Đặc biệt là những kiếm tu, trong lòng họ không ngừng dâng lên cảm giác rung động vì những tiếng leng keng của búa ấy.

Thiết tượng khác với võ giả, họ sống với trách nhiệm phải tạo ra những món vũ khí sắc bén, đầy uy lực nhưng cũng không kém phần tinh tế.

Còn võ giả là những người có thực lực võ công uyên thâm. Có kẻ dùng thứ sức mạnh ấy hành tẩu giang hồ để giúp đỡ chúng sinh, nhưng cũng có kẻ sống dưới cái danh võ giả chỉ để trục lợi cho bản thân. Chung quy vẫn gọi là võ giả.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, nếu không có thiết tượng, cũng không thể có võ giả.

Dĩ nhiên điều đó chỉ đúng với những kiếm tu, hay những người dùng đến đao, thương, hoặc ám khí.

Bởi không có thiết tượng sẽ không có kiếm, không có kiếm thì cũng chẳng thể gọi là kiếm tu được.

Thế nhưng mọi người thường quên đi sự thật hiển nhiên đó. Quên mất rằng thiết thượng hay võ giả thì vẫn là con người.

Đã là con người thì ai cũng sẽ có lòng tự tôn cả.

Tiếng đập của búa không ngừng vang lên như mê hoặc, chẳng ai dám nói gì mà chỉ nín thở nhìn hình ảnh đang được chiếu trên tấm kính.

[...]

Đường Tạo Bình yên lặng nhìn thanh sắt nằm trong lò, rồi dùng kẹp gắp thanh sắt ra đặt lên đe.

Keengggg!

Cái búa trong tay ông ta lại bắt đầu nhảy múa.

"Ta đã sống cả đời ở Đường Môn."

"Có khi ta tạo ra kiếm, có khi ta tạo ra phi tiêu, cũng có khi, ta tạo ra thứ không nên tạo ra."

Những tiếng ồn cứ liên tục vang lên, nhưng chẳng hiểu sao, bọn họ vẫn bị cuốn vào lời của Đường Tạo Bình.

"Ta cứ làm rồi lại làm. Ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ trở thành một thiết tượng vĩ đại. Ta chỉ tạo ra những thứ phù hợp với từng giai đoạn trong đời của ta. Và chẳng biết ta đã dẫn dắt những thiết tượng khác của Đường Môn từ lúc nào."

Giọng nói của một lão nhân đang suy ngẫm về phần đời đã qua trầm tĩnh vang lên.

"Nhưng đến tầm tuổi này, nhìn lại cuộc đời của mình, ta bỗng nghĩ. Rốt cuộc ta đã tạo ra những thứ gì?"

"Tằng tổ phụ."

Đường Tạo Bình chỉ nhìn chằm chằm vào thanh sắt trên chiếc đe, tiếp tục nói.

"Ngài hãy nhìn cho kỹ đi Môn chủ. Ta không phải là một võ giả nên không có thứ gì để cho ngài xem. Mà cho dù có thứ để cho ngài xem đi chăng nữa, ta cũng không đủ khả năng để diễn tả bằng lời. Vì vậy nên, đây là tất cả những gì ta có thể cho ngài thấy."

Đường Quân Nhạc nín thở.

Người đang đứng trước mặt ông ta bây giờ chẳng còn chút dáng vẻ nào của một lão nhân lẩm cẩm mất trí nữa.

Mà chỉ còn lại dáng vẻ của một thiết tượng đã dành cả đời bên lò rèn và những thanh sắt.

Keeeggg!

Tiếng búa đập vào sắt.

Một kiếm tu không ngừng vung kiếm để theo đuổi đạo ở đầu lưỡi kiếm.

Nếu vậy, chẳng lẽ ở đầu búa của một thiết tượng đã vung búa cả đời lại không có đạo sao?

Kỹ thuật đã tích lũy cả đời.

Niềm tin đã duy trì cả đời.

Tất cả những thứ đó hoà lại, tạo thành tiếng búa gõ không ngừng vang lên. Đường Tạo Bình dùng kẹp nhấc Vạn Niên Hàn Thiết lên nhúng vào thùng nước. Xèooooo!

Luồng khói trắng toả ra như sương.

"Sắt."

Giọng nói điềm đạm của Đường Tạo Bình vang lên giữa không gian mờ ảo.

"Ngài phải đun nóng bằng lửa, làm nguội bằng nước, phải gõ rồi lại gõ."

Âm thanh ấy giống với con đường ông ta đã đi qua.

"Nhìn lại thì cuộc sống của ta cũng chẳng khác gì. Có lúc vui, có lúc mệt, nhưng ta vẫn không ngừng bước, và bước."

Keenggg!

Tia lửa lại bắt đầu toé ra trên chiếc đe.

"Kiếm Tôn, người còn nhớ chứ?"

"Hửm?"

"Con không muốn trở thành thiết tượng.

Con muốn trở thành một võ giả của Đường Môn, dùng độc và ám khí. Giống như tổ phụ của con."

"Chẳng phải người đã nói với con khi thấy con bật khóc vì không muốn cả đời quanh quẩn bên mấy thanh sắt rằng."

Cái tên tiểu tử thối này! Vung kiếm có gì hay mà con không thể làm được một việc vĩ đại như thế này vậy hả. Những kẻ có đôi tay dính máu là những kẻ thối nát nhất thế gian này. Vả lại, nếu không có người rèn kiếm, vậy thì ta cầm gậy tre đánh nhau à? Dù làm gì đi chăng nữa, thì con cũng chỉ cần cố gắng làm hết sức trên con đường của mình là được. Như vậy là đủ rồi.

Khoé miệng Đường Quân Nhạc nở một nụ cười.

"Con không thể ngờ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lại nói ra những lời như vậy. Nhưng cũng nhờ thế mà con mới có thể vững tâm bước trên con đường của chính mình."

Thanh Minh lặng nghe những lời ấy, khẽ nhắm mắt lại.

"Bây giờ chính là lúc con phải báo đáp cho những lời khi ấy người đã nói. Chắc hẳn tổ phụ sẽ khen con nhiều lắm đây."

Khoé miệng của Thanh Minh run rẩy, hắn khó khăn lắm mới mở miệng.

"Ta"

"Không sao hết."

Keenggg!

Tiếng búa trong trẻo vang lên ngắt lời Thanh Minh.

"Mai Hoa Kiếm Tôn là người sẽ sử dụng thanh tuyệt thế bảo kiếm này."

Keengg!

"Kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn sẽ lại dẫn dắt Hoa Sơn."

Keengg!

"Vậy thì có khác gì đâu. Nếu như Kiếm Tôn sử dụng thanh kiếm này thì cuối cùng, nó cũng sẽ được truyền lại cho Hoa Sơn. Kiếm của Kiếm Tôn cũng là kiếm của Hoa Sơn. Vì vậy nên nếu thanh kiếm này được vung lên trong tay các đệ tử Hoa Sơn, thì nó cũng chính là thanh kiếm của Kiếm Tôn."

[Woa, đột nhiên ta có chút muốn khóc...]

[Lầu trên không cần nói đâu, ta sớm đã khóc thành cái dạng gì rồi.]

[Không ngờ Đường Tạo Bình và Kiếm Tôn từng có cuộc gặp gỡ thế này.]

[Đúng thật là không có thiết tượng thì không có kiếm mà dùng.]

[Bởi thế nên thiết tượng mới quan trọng không kém gì võ giả đó.]

Đường Bảo nhìn hình ảnh Đường Tạo Bình khóc với đại huynh của hắn mà trong lòng ánh lên một tia cảm thương.

Đứa nhỏ này cũng từng nói với hắn với việc muốn làm võ giả, y cũng từng muốn giúp nhưng chỉ tiếc là Đường Tạo Bình lại không có đủ năng lực để trở thành một võ giả.

Tuy làm thiết tượng cũng thật không tồi, nhưng đúng là chẳng phải ai cũng thích làm thứ công việc vừa nặng nhọc lại tù túng đó.

Thật may làm sao khi đứa nó ấy đã được đại huynh của hắn dẫn dắt và giờ đây đã trở thành một thiết tượng vĩ đại của Đường Môn.

Đường Bảo cười tủm tỉm một cách vui vẻ, không nói không rằng xích lại ôm lấy cánh tay Thanh Minh, còn tựa đầu lên vai hắn. Chuyện sẽ không có gì nếu cái tư thế của hắn bình thường.

Vì cơ thể Thanh Minh hiện tại không giống như trước đây, nhỏ bé và thấp hơn rất nhiều, nên Đường Bảo gần như phải nghiêng gần như hết người sang một bên mới có thể dựa lên vai của tri kỉ.

Cột sống ngài ổn không Ám Tôn...

Keenggg!

Tiếng búa đập vào sắt lại vang lên. Đun nóng, làm nguội, rồi lại đun nóng.

Mỗi lần chiếc búa nằm trong bàn tay chai sần những dấu vết của thời gian vung lên, kí ức và hiện tại lại hoà tan vào nhau.

Bàn tay nhỏ nhắn và trắng trẻo hồi nào đã trở nên chai sần, nhăn nheo vì những vết thương. Đến cả mái tóc đen nhánh cũng đã sớm bạc phơ.

Rốt cuộc ông ta đã đạt được những gì trong thời gian dài ấy?

Đường Tạo Bình chỉ trầm lặng gõ búa, rồi lắc đầu.

Không. Bây giờ chuyện đó không còn ý nghĩa gì nữa.

Chiếc búa đập thẳng vào thanh sắt.

Một ngày, rồi hai ngày.

Tiếng búa không ngừng vang lên suốt ba ngày ba đêm.

Kiếm thân trắng tinh gần như trong suốt.

Trắng hơn cả bạc, gần như trắng tinh và trong suốt.

Thoạt nhìn qua thì thanh kiếm này mỏng hơn một nửa so với những thanh kiếm bình thường, nhưng càng nhìn, nó càng đem đến một cảm giác nặng nề khó diễn tả bằng lời.

Phía dưới kiếm diện ngay dưới chuôi kiếm được khắc một bông hoa mai, sống động như thật, trên miếng da có chất lượng cực phẩm treo ở cuối chuôi kiếm được thêu bằng những sợi chỉ lục sắc biểu tượng của Đường Môn.

"Người cầm thử đi."

Đường Tạo Bình hơi cúi người. Thanh Minh nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy thanh kiếm.

Rồi hắn khẽ nhắm mắt trước những cảm giác nhất thời không thế thốt thành lời. Thanh kiếm nằm gọn trên tay hắn. Giống như ngay từ đầu nó đã là một phần của cơ thể hắn.

Hắn dùng đầu ngón tay đánh nhẹ vào kiếm diện, thân kiếm mỏng rung lên, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Mặc dù nó mềm mại uyển chuyển như nhuyễn kiếm nhưng lại cứng rắn như bá kiếm. Và nhuệ khí của thanh kiếm này thì lại càng không cần phải bàn đến.

"Đây ạ."

Đường Tạo Bình đẩy vỏ kiếm về phía Thanh Minh.

Trên vỏ kiếm làm từ Mặc Thiết được khắc hình một bông hoa mai huyết sắc.

Dường như hắn đã nhìn thấy một bông hoa mai nở đỏ rực giữa màn đêm u tối.

Thanh Minh tra kiếm vào vỏ.

"Người có hài lòng không ạ?"

Thanh Minh lưỡng lự trước câu hỏi của Đường Tạo Bình.

Hắn phải trả lời thế nào đây?

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc. Thế nhưng, ông ta chỉ mỉm cười gật đầu như thể không sao đâu.

"ừm, chuyện này."

Thanh Minh vừa gãi đầu vừa thận trọng mở miệng.

"Có lẽ ta không có tư cách để đánh giá về thanh kiếm này "

"Người có hài lòng không ạ?"

Thanh Minh gật đầu.

"Không thể hài lòng hơn."

Gương mặt của Đường Tạo Bình tràn ngập sự mãn nguyện.

Tựa như tất cả những khổ cực của ông ta trong suốt thời gian vừa rồi đã được báo đáp, chỉ bằng một câu nói.

"Vậy người hãy đặt tên cho nó đi ạ."

"Tên ư?"

"Thanh kiếm tự tìm đến chủ cần phải được đặt tên. Vậy nên người hãy đặt cho nó một cái tên thật phù hợp."

Tên ư.

Thanh Minh yên lặng nhìn thanh kiếm rồi nắm lấy chuôi kiếm.

Nếu như ở ngoài vỏ kiếm là một bông hoa mai nở trong đêm tối, thì bên trên thân kiếm lại giống như một bông hoa mai nở rộ giữa ban ngày.

Thanh Minh ngắm nhìn thanh kiếm ấy rồi khẽ bật cười.

Có lẽ tên của thanh kiếm này đã được định sẵn ngay từ đầu.

"Ám Hương Mai Hoa Kiếm."

"Ám Hương."

Đường Tạo Bình khẽ lẩm nhẩm rồi nhắm mắt lại.

Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng tràn ngập sự bất mãn như thể ông ta không hài lòng với cái tên đó.

"Ngươi không còn cái tên nào hay hơn à? Tất nhiên là ta biết tại sao Hoa Sơn lại sử dụng từ ám hương nhiều như vậy, nhưng cái tên này chẳng thể hiện được một chút nào vẻ đẹp của thanh kiếm này cả. Nếu nói ngắn gọn lại thì nó sẽ thành Ám Mai Kiếm, cái tên này cũng quá thô thiển rồi."

"Ám ư"

Thế nhưng, sau khi lẩm nhẩm một hồi lâu, Đường Tạo Bình mở mắt mỉm cười. Một nụ cười không thể sáng hơn. Và vui hơn.

Khoé mắt ông ta đẫm lệ.

"Đúng là một cái tên đẹp. Thực sự rất đẹp."

Đường Quân Nhạc nín lặng.

Ông ta không thể hiểu tại sao Đường Tạo Bình lại rơi nước mắt trước cái tên ấy. Thế nhưng, người tạo ra thanh kiếm này đã nói như vậy, thì có lẽ tên của nó cũng đã được ấn định rồi.

Thanh Minh không thể rời mắt khỏi thanh kiếm.

"Đây là thanh kiếm Tứ Xuyên Đường môn làm cho Hoa Sơn, nên ta không thể đặt tên khác ngoài cái tên này cho nó."

"Đúng vậy. Là Ám. Đúng là như vậy." Đường Tạo Bình liên tục gật đầu. Những ký ức mơ hồ hiện lên trước mắt ông ta.

Vào một đêm trăng sáng.

Hình ảnh của Ám Tôn Đường Bảo và Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh ngồi đối ấm với nhau như thường lệ.

Thanh kiếm này vừa là kiếm của Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng cũng vừa là thanh kiếm tượng trưng cho tình bằng hữu giữa Tứ Xuyên Đường môn và Hoa Sơn.

Giống như bọn họ trong quá khứ.

[Ta khóc rồi, chết tiệt.]

[Mỗi lần nhắc đến Ám Tôn là ta lại không tự chủ mà rơi nước mắt.]

[A tri kỉ một đời, giờ chỉ còn lại một người...]

[Ám Tôn trước khi chết còn để lại di ngôn muốn Kiếm Tôn chăm sóc gia môn giúp ngài ấy đâu...]

[Trước khi chết hắn còn cười, muốn người ta đau khổ chết đây mà.]

[Cả đời cũng tìm được cái nào khác tri kỉ đâu.]

[Kiếm Tôn cũng đã nói Ám Tôn là cái đầu tiên và duy nhất tri kỉ còn gì.]

[Ầy, ta khóc đến sưng cả mắt rồi.]

[Ta có thể sẽ khóc suốt 3 ngày 3 đêm vì hai người họ mất.]

Lúc này Đường Quân Nhạc mới ngộ ra ý nghĩa của cái tên Ám Hương ấy.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ Thanh Minh đặt tên mà chẳng biết suy nghĩ gì. Bây giờ hắn mới biết cái tên ấy quan trọng đến mức nào, đối với cả Hoa Sơn và Đường môn.

Đường Bảo nuốt xuống cổ họng khô khan, đôi mắt lục sắc khẽ dao động, khóe mắt đỏ lên ươn ướt.

Sao hắn có thể không biết vì sao Thanh Minh lại đặt cái tên Ám Hương đó chứ. Là vì hắn a, đại huynh là vì y mà dùng đến 'Ám' tự đặt tên cho bảo kiếm.

Nghĩ đến đây hắn lại bật cười, quay qua nhìn đại huynh của hắn đang nhìn hắn với vẻ mặt cau có.

"Nam tử hán đại trượng phu, mới có nhiêu đó đã khóc, còn ra thể thống gì. Khó coi muốn chết."

"Huynh đừng có kiếm chuyện đánh trống lảng. Thừa nhận đi, huynh là vì ta nên mới đặt cái tên đó đúng không?"

"Ai vì ngươi? Ta thích thì ta đặt thế thôi."

"Gì chứ? Đúng là dối lòng mà."

"Ta không có."

"Đại huynhhhh"

"Im mồm, ta đã bảo là không có."

"Đại huynh àaaaa"

"Tên dai như đỉa này có ngậm mồm lại chưa?"

"Đạo sĩ sư huynh!"

"..."

"Ầy, đại h-"

"Được rồi được rồi, vì ngươi, là vì ngươi được chưa? Giờ thì ngậm miệng vào không ta cho ăn đấm giờ."

"Vâng! Hì hì hì."

Thanh Minh tra kiếm vào vỏ, đeo lên eo, rồi bước về phía Đường Tạo Bình. Rồi hắn mỉm cười khẽ gật đầu.

"Cảm ơn."

Đường Tạo Bình mỉm cười thay cho lời muốn nói.

Thanh Minh định nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu, ho khan vài cái.

"Ta ờ, ta còn phải xem những thanh kiếm khác như thế nào nữa. Ờ đúng vậy. Nên ta đi trước đây."

Thanh Minh quay người nhanh chóng bước ra ngoài. Đường Tạo Bình cười nhẹ. Đường Quân Nhạc do dự rồi mở miệng.

"Tằng tổ phụ, thực ra"

"Quân Nhạc."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc dao động. Đã mấy chục năm rồi Đường Tạo Bình mới gọi ông ta là Quân Nhạc?

"Vâng! Tằng tổ phụ."

"Ta muốn làm một thứ. Con hãy chuẩn bị Công Phòng cho ta đi."

"Ngay, ngay bây giờ ạ? Người không nghỉ ngơi một chút sao."

"Thiết tượng không được phép hạ búa cho tới khi chết. Ta đã quên mất điều đó trong một thời gian quá dài."

Đường Quân Nhạc lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của Đường Tạo Bình.

Trên gương mặt đã lâu không còn sức sống của ông tràn ngập vẻ mãn nguyện.

Đường Quân Nhạc bất giác mỉm cười.

"Vâng ạ."

Thấy Đường Quân Nhạc vội vã bước ra ngoài, Đường Tạo Bình nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm.

"Hương hoa mai "

Và rồi ông ta khẽ nhắm mắt.

"Không bao giờ biến mất."

Mùi hương của hoa mai nồng đậm trong đêm tối.

Mùi hương của hoa mai đã chìm sâu vào trong ký ức của ông ấy bây giờ lại tiếp tục tỏa hương.

Về sau. Mãi về sau.

Tấm kính dần tối đi, rồi lần nữa sáng lên cùng dòng chữ.

Đã chiếu xong 'Ám Hương Mai Hoa Kiếm'

Tiếp theo 'Thiên Hữu Minh'

'Thiên Hữu Minh ' sẽ chia làm hai giai đoạn

Giai đoạn 1: Cuộc đối thoại giữa Thanh Minh, Môn chủ Đường môn Đường Quân Nhạc và Cung chủ Dã Thú cung Mạnh Tiểu

Giai đoạn 2: Ngày thành lập chính thức của Thiên Hữu Minh

Trước hết, nghỉ ngơi trong 30 phút

00:30:00

Ngay khi tấm kính hiển thị thời gian đếm ngược, ngay phía dưới giữa khán đài, một bàn tiệc lớn với đủ loại đồ ăn thức uống hiện ra.

"Thanh Minh, Thiên Hữu Minh là...?"

"Lát đệ sẽ giải thích với 3 người sau, chưởng môn sư huynh."

"Hầy, được rồi, nghỉ ngơi thôi. Đại huynh, ta thấy phía dưới có rượu, ta với huynh uống vài ly với nhau đi!"

"Phải uống chứ! Aigu ngồi nãy giờ đau lưng chết được"

Thanh Minh và Đường Bảo không nói không rằng đi thẳng xuống bàn tiệc duới khán đài.

Thanh Vấn và Thanh Tân thấy hai người họ vô tư như thế cũng chỉ biết lắc đầu cười, sau đó cũng đứng dậy theo chân hai người họ.

Những người khác thấy có người đứng lên cũng rời khỏi chỗ ngồi và nhập tiệc.

Dưới khán đài lúc này đang tập trung thành 3 khu vực riêng biệt: Thiên Hữu Minh, Cửu Phái Nhất Bang và Tứ Bá Liên.

Thanh Minh vừa giải thích cho 3 người kia về tình hình liên minh hiện tại của võ lâm thì có kẻ không mời mà đến.

"Hây da, Kiếm Tôn đại nhân, ngài có phiền khi uống với vãn bối một ly không?"

Trường bào đỏ thẫm, đỉnh đầu đội mũ quan, đôi môi đỏ như màu máu tô điểm trên gương mặt trắng bệch.

Trường Nhất Tiếu tiến lại gần Thanh Minh không chút e dè, nâng cánh tay đang cầm hai bình rượu nở nụ cười rạng rỡ. Hỗ Gia Danh kè kè phía sau hắn, ánh mắt dè chừng nhìn đám người Thiên Hữu Minh.

"Ngươi thấy cái cổ của ngươi nặng nề so với cái cơ thể đó quá rồi phải không? Để ta lấy nó xuống cho ngươi nhẹ nhõm hơn nhé?"

"Ầy, lí nào lại vậy. Vãn bối vẫn còn yêu quý cái cổ này của mình lắm."

"Nói tiếng người."

"Haha, được rồi được rồi. Coi như bổn quân đây lấy làm vinh hạnh khi được diện kiến Mai Hoa Kiếm Tôn lừng danh thiên hạ đi. Nào!"

Trường Nhất Tiếu ném một nình rượu qua cho Thanh Minh, y đón lấy rồi thản nhiên mở nắp tu ừng ực. Hắn thấy thế cũng nhếch môi cười rồi uống bình rượu còn lại trong tay.

Hỗ Gia Danh chứng kiến một màn này không khỏi cảm thán. Dù đã biết Thanh Minh là Mai Hoa Kiếm Tôn, một trong Tam Đại Kiếm Tu của 100 năm trước nhưng việc hắn vẫn tỉnh bơ uống rượu mà Bá Quân đưa cũng quá tự tin rồi.

Hay nói trắng ra là, hắn biết Trường Nhất Tiếu sẽ không dám dở trò, nên mới thản nhiên uống hết rượu như vậy.

Độc La Tâm Sát Hỗ Gia Danh, kẻ đã ở bên cạnh Trường Nhất Tiếu với vai trò quân sư trong suốt hơn 10 năm qua, thở dài khổ não khi biết bản thân vẫn là không hiểu bá quân của hắn, hay đúng hơn là hắn không hiểu được thế giới riêng của hai kẻ điên kia.

Uống xong, hai người đồng loạt đưa bình rượu ra khỏi miệng rồi nhìn nhau.

"Hừm. Ban đầu ta còn nghĩ cái danh Hoa Sơn Thần Long không còn hợp với ngươi nữa nên mới cho ngươi cái tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Ai mà có ngờ ngươi đã có cho riêng bản thân tiếng tăm lừng lẫy thế này rồi chứ."

"Ngươi kêu than cái gì? Gạt người cũng vừa vừa phải phải thôi. Ta cũng đâu có mượn ngươi đặt danh hiệu cho ta đâu hả cái tên khốn Tà phái này?"

"Hầy, ai gạt ai chứ? Người bị gạt ở đây chẳng phải là bổn quân mới đúng sao?"

"Dài dòng liên thiên, ngươi muốn gì đây?"

"Kiếm Tôn lại nghĩ xấu cho bổn quân rồi, bổn quân đã nói là chỉ muốn đến đây để mời rượu Kiếm Tôn mà thôi."

"À à ra vậy. Nhưng mà bên đây là khu vực của Thiên Hữu Minh, ngươi chưa xin phép mà tự tiện đặt chân vào thế này, cũng phải trả phí thông hành chứ nhỉ? Nào, để cái đầu của ngươi lại rồi ta sẽ thả ngươi đi nhé."

Trường Nhất Tiếu nghe thế thì ôm bụng cười phá lên thích thú. Tiếng cười mang nội lực của hắn vang vọng khắp khán đài. Bọn người Cửu Phái Nhất và Ngũ Đại Thế Gia nghe thấy điệu cười ngả ngớn đó cũng giật mình quay về phía này.

Bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng đến lạ thường.

Trường Nhất Tiếu cười đến chảy cả nước mắt, đưa tay lên che lấy mặt, tay còn lại đưa ra phía trước vây vẫy.

"Trời ạ, đúng là dù có là Hoa Sơn Kiếm Hiệp hay Mai Hoa Kiếm Tôn thì cái tính cách xấu xa đó của ngươi vẫn chẳng thay đổi. Tim của bổn quân lạnh buốt hết cả lên rồi đây này."

Thấy Thanh Minh nhìn chằm chằm không nói gì. Hắn mới bỏ tay khỏi mặt rồi mắt chạm mắt với y. Chẳng biết hắn nghĩ gì, chỉ thấy khóe môi Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị rồi quay lưng bước đi.

"Vậy nhé. Ở đây bổn quân hết việc rồi. Gặp lại sau nhé Kiếm Tôn đại nhân."

Thanh Minh nhìn bóng lưng Trường Nhất Tiếu rời đi, lẩm bẩm gì đó rồi khẽ tặc lưỡi.

Lúc này, Đường Bảo mới bước lên đứng cạnh hắn hỏi.

"Đại huynh, tên đó..."

"Đừng quan tâm, chỉ là một tên điên thôi."

Đường Bảo gật đầu không nói, y lén đánh mắt sang đám Tứ Bá Liên bên kia rồi cau mày.

Cái ánh mắt tên khốn vừa rồi nhìn đại huynh của hắn chẳng bình thường chút nào.

Linh cảm như mách bảo có gì đó không đúng khiến ruột gan y như muốn đảo lộn cả lên. Thật khó chịu!

Trường Nhất Tiếu chứ gì. Không cần đợi đến đại huynh ra tay. Đích thân Ám Tôn là hắn sẽ ghim phi đao vào cổ của tên chim công lòe loẹt đó!
____________________________
Sắp bí idea react của mấy nhân vật rồi, ai cứu tại hạ với :((((
#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com