Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Đường Quân Nhạc hắng giọng thật lớn để thay đổi bầu không khí, rồi nhìn về phía Mạnh Tiểu và Thanh Minh.

"Thanh Minh đạo trưởng."

"Vâng."

"Mời đạo trưởng nói trước đi."

"Hửm? Lão gọi ta tới rồi tại sao lại đối xử với ta như thế chứ?"

Nghe thấy lời đó của Thanh Minh, Đường Quân Nhạc bật cười.

"Gọi thì đúng là ta gọi nhưng đạo trưởng là người khiến chúng ta phải ở đây, không phải sao?"

"Uhahaha. Đúng vậy."

Cung chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu gật đầu.

Ánh mắt của hắn nhìn Thanh Minh từ đầu đến cuối đều chứa đựng hàm ý sâu sắc.

"Con người hay là mãnh thú đa phần cũng không khác biệt mấy."

"Ngươi đang phỉ báng ta đấy à?"

"Không, không. Ta không có ý vậy đâu."

Hắn mỉm cười rồi nói những lời kỳ lạ.

"Nếu sống với động vật cả đời thì sẽ nhìn thấy được những đặc tính của động vật đó chứ. Nhưng điều thú vị là, nếu làm như vậy, chúng ta sẽ nhìn thấy động vật cũng giống như con người vậy."

Mạnh Tiểu khẽ dời ánh mắt nhìn về phía Đường Quân Nhạc.

"Tỷ dụ như Đường Môn chủ đây giống với hắc báo vậy. Ý ta là ngài có những đặc tính như đôi khi trông rất sắc bén hay sự cao quý đang ẩn sâu bên trong sự thư thái đó."

"Ồ?"

Đường Quân Nhạc khẽ hắng giọng.

"Mạnh Cung chủ đây là đang dát vàng lên mặt ta sao."

Thanh Minh nghe lời đó hai mắt vừa ánh lên vẻ lấp la lấp lánh vừa lớn tiếng hỏi Mạnh Tiểu.

"THẾ CÒN TA THÌ SAO? TA THÌ SAO? HỔ? HAY RỒNG THẾ?"

Mạnh Tiểu quan sát hắn một lúc rồi mở miệng.

"Trăn?"

"Ừm, đúng vậy. Trăn hay độc xà nhỉ? Ừm. Cái đó sẽ gần giống hơn."

"Độc, độc xà á?"

Ngay khi nhìn thấy Thanh Minh sắp phát hỏa đến nổ cả mắt, Đường Quân Nhạc bật cười rồi can ngăn Mạnh Tiểu.

"Hay cứ xem như ở mức độ mãng xà đi."

"Phải nói là Đại Mãng xà mới đúng. Đúng vậy, cũng tương tự như vậy đấy."

Cuối cùng Thanh Minh cũng không thể chịu đựng được nữa mà hét toáng lên.

"KHÔNG! NẾU VẬY THÌ ĐẰNG NÀO CHẢ LÀ RẮN CHỨ, HÃY NÓI LÀ RỒNG ĐI! TA LÀ HOA SƠN THẦN LONG ĐẤY!"

"Nếu nói là rồng thì có hơi."

"Ừm, nội tâm hơi đen tối nhỉ."

"Đúng vậy. Nội tâm đen tối quá."

Không, mấy cái lão này?

Thanh Minh trừng to mắt nhất có thể, chỉ hận ánh mắt của hắn không thể xuyên chết hai lão già đó.

"Ngươi nói lòng dạ ta đen tối á?"

"Đen thui."

"Rất đen luôn."

Hửm?

Hai cái lão này phối hợp ăn ý quá nhỉ?

[Hahahahaha độc xà, đúng thật là độc xà mà.]

[Thanh-nội tâm đen tối-Minh]

[Ta sẽ chết vì cười mất, ôi bụng ta hahahaha]

[Thanh Minh gọi 2 người họ là lão già, nhưng chẳng phải hắn lớn tuổi nhất cái Trung Nguyên này rồi sao?]

[Hắn bát tuần phải không?]

[Chính xác là 82.]

[Không không, cái đó chỉ là tuổi trước đó của Mai Hoa Kiếm Tôn thôi. Nếu tính luôn cả tuổi âm và tuổi ở kiếp này thì hắn phải gần 200 tuổi rồi]

[Già rồi mà tính nết như trẻ con vậy]

[Chỉ có tuổi là già thôi chứ vẻ ngoài của Mai Hoa Kiếm Tôn khi đó vẫn là vẻ đẹp tuổi 30 đó.]

[Khoan đã, thế Ám Tôn bao nhiêu, hình như nhỏ tuổi hơn Kiếm Tôn phải không?]

[Ám Tôn khi chết đã 76 tuổi rồi.]

[Ta có một thắc mắc. Làm sao mà hai người họ vẫn giữ được nét trẻ trung như vậy dù đã lớn tuổi rồi chứ?]

[Đây đây, để ta giải thích. Võ giả khi đạt được đến cảnh giới mà nội lực cực kì thâm hậu sẽ không già đi mà vẫn giữ được nét đẹp tuổi xuân xanh đó.]

[Woa, quả nhiên là Kiếm Tôn và Ám Tôn!]

Cả khán đài vừa theo dõi tấm kính vừa lướt mắt theo diễn đàn. Ban nãy họ còn cười hô hố vì Thanh Minh bị Đường Quân Nhạc và Mạnh Tiểu trêu chọc, thế nhưng giờ họ lại đang sốc đến sắp rớt cả hàm.

Bát tuần? Ai cơ? Kiếm Tôn? Thanh Minh á?

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía hai con người đang dính lấy nhau như sam.

"Nhìn cái gì? Móc mắt hết giờ!"

Cả đám giật mình trước lời đe dọa đó liền đánh mắt sang chỗ khác, tránh việc chạm mắt với Thanh Minh.

Lúc này, Huyền Tông mới khẽ ngước mặt lên nhìn Thanh Vấn.

"Thưa Thanh Vấn sư tổ, chuyện này...Kiếm Tôn thật sự..."

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của Huyền Tông, Thanh Vấn chỉ khẽ cười, gật đầu không nói.

Ngơ ngác.

Một sự im lặng đến đáng sợ.

Ngay lúc đó Mạnh Tiểu khẽ nheo mắt rồi nói.

"Thẳng thắn mà nói, thật may vì ngươi ở Đạo môn. Nếu ngươi mà lọt vào Tà Phái thì chắc sẽ trở thành Đệ Nhất Tà Chủ mất."

"Ta rất đồng cảm với lời đó của Mạnh Cung chủ."

"Không, nhưng mà, mấy cái lão này thật tình!"

Bọn họ đang xem Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh ta là thứ gì chứ!

Bổn tôn là người đã cống hiến cả cuộc đời vì danh nghĩa của Đạo môn đấy!

Chưởng môn sư huynh! Sư huynh nghĩ sao!

Lời đó đúng gấp trăm lần.

Khực!

Ngay khi Thanh Minh co giật, Mạnh Tiếu cười khì khì vỗ về vai hắn.

"Khư ha ha ha ha! Gì chứ, cái đó là sự thật thì ta biết làm sao chứ?"

"A! Ta đã bảo là đau mà!"

Tuy nhiên, ánh mắt đang cười vui vẻ của Mạnh Tiểu khẽ lạnh lùng hơn so với biểu cảm trên gương mặt.

'Mãng xà'

Để xem nào.

Có thể diễn đạt thành lời thứ đó không nhỉ?

'Mới đó mà đã mạnh lên rồi.'

Trong quá khứ, khi đến Vân Nam, Thanh Minh vốn dĩ đã rất mạnh. Tuy nhiên chỉ sau gần một năm gặp lại, nguyên khí đang dao động trong cơ thể tên tiểu tử này dường như đã tinh khiết và thâm hậu hơn nhiều so với lúc đó.

Sự phát triển này đến hắn cũng không thết tin được. Ít nhất trong số những loài mãnh thú mà hắn biết, không có thứ nào thích hợp để thể hiện con quái vật này cả.

Nếu nhân gian này có linh vật nào để sánh với Thanh Minh thì lại càng không biết được.

Thanh Minh nghe thấy những lời từ nội tâm của Mạnh Tiểu thì hai mắt sáng lên.

Hắn nhìn sang dãy ghế của Dã Thú Cung thì thấy Mạnh Tiểu đang ôm mặt, hai tai đỏ tía cả lên.

"Ầy, không ngờ lão đánh giá ta cao vậy đó. Thế mà mở miệng ra cứ phải trêu chọc thôi."

"A không, cái đó...Dĩ nhiên rồi, ngài là Mai Hoa Kiếm Tôn kia mà. Sao ta có thể đánh giá thấp ngài được chứ!"

"Ôi trời, kiếm tôn kiếm hiệp quái gì chứ. Cứ như bình thường là được. Không cần để tâm đến bối phận đâu."

Ngài không quan tâm nhưng ta thì có đó!

"N-nếu ngài- à không, khụ. Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo đâu."

"Haha, phải vậy chứ. À nhớ giữ lời hứa về mấy bình Đào Nguyên Hương đó. Lâu rồi vẫn chưa được nếm lại vị của nó, ta uống Bạch Tửu đến phát ngán rồi."

"Ngươi cứ yên tâm, ta đã ủ rất nhiều để dành riêng cho ngươi rồi."

"Hahaha, vậy thì tốt quá!"

Hai người họ nhìn nhau nói cười vui vẻ, không để ý rằng Đường Bảo ở bên này đang lườm Mạnh Tiểu muốn cháy cả mặt.

[...]

"Hoa Sơn Thần Long."

"Vâng."

"Không phải ta đã nói đó là vị trí dành cho chúng ta sao. Nếu như đạo trưởng vẫn chưa tin chúng ta, hay đã tin tưởng chúng ta, thì bây giờ cứ nói hết những lời trong lòng ra đi."

Thanh Minh mở miệng định nói gì đó nhưng ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của hai con người trước mặt nên nhếch miệng cười rồi cất tiếng.

"Tốt thôi."

Và gật đầu như thể hài lòng với sự nhạy bén đó.

Dĩ nhiên việc Thanh Minh ngay từ lúc bắt đầu cứ như thể lôi kéo rồi dẫn dắt họ cũng không phải ý tồi. Tuy nhiên nếu đằng nào cũng vậy thì hắn hy vọng bọn họ có thế mở lời trước tiên. Nếu xác nhận được bọn họ có tư tưởng tương thông với nhau thì việc nói chuyện sau đó cũng sẽ dễ dàng hơn chứ.

"Vậy thì trước khi ta bắt đầu nói bất cứ điều gì"

"Hửm?"

Thanh Minh đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía họ rồi hỏi.

"Hai vị có tin tưởng Hoa Sơn không?"

"Tin chứ."

"Ta thì lại không tin tưởng Hoa Sơn."

Lần này câu trả lời của hai người họ lại khác nhau. Câu trả lời thốt ra từ miệng Đường Quân Nhạc không phải là câu trả lời mà Thanh Minh mong muốn.

Tuy nhiên không đợi Thanh Minh hỏi lại thì Đường Quân Nhạc đã nhanh chóng mở miệng lần nữa.

"Ta tin tưởng không phải là Hoa Sơn mà chỉ có mình đạo trưởng thôi."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc nghiêm túc đến mức nặng nề.

Đường Bảo nghe giải thích của Đường Quân Nhạc liền lặng lẽ thu hồi phi đao vào ống tay áo.

Nếu không phải lúc nãy đại huynh kéo hắn lại thì từ lúc Đường Quân Nhạc bảo không tin tưởng Hoa Sơn, cây phi đao không có mắt kia đã ghim thẳng vào mồm lão rồi.

"Cứ tưởng ngươi sẽ nói năng nhảm nhí chứ. Hóa ra là ngươi cũng biết điều."

Đường Quân Nhạc:...

Mặt mũi ông ta sớm đã tái mét. Hắn thề là ban nãy hắn như đi giữa trời Bắc Hải vậy. Hàn khí từ Ám Tôn tỏa ra như thể thật sự sẽ khoét mấy lỗ lên người hắn bằng Thập Nhị Phi Đao nếu hắn nói mà không biết suy nghĩ.

Sau hôm nay có lẽ tuổi thọ của ông ta cũng phải giảm đi hơn chục năm rồi.

Thanh Minh chỉ nhún vai rồi nói.

"Không phải cũng giống nhau cả sao. Vì ta là người sống và tồn tại vì lợi ích của Hoa Sơn mà."

"Không phải ngược lại sao?"

"Đại khái cứ nghĩ qua loa như vậy đi."

Thanh Minh đã điều chỉnh nụ cười trên mặt.

"Như hai người cũng biết hiện tại tình hình không được tốt lắm. Những tên khốn Tà Phái đã bắt đầu rục rịch, Thiếu Lâm cũng đánh mất sự ảnh hưởng. Ngay cả Ngũ Đại Thế Gia cũng đang rục rịch hành động."

"Sẽ sớm có một cuộc xung đột nhỉ."

"Vâng."

Thanh Minh gật đầu. Bởi vì đây là điều quá hiển nhiên.

"Những lúc như thế này có thể xảy ra những việc mà chỉ với sức mạnh của một môn phái đơn lẻ không thể cáng đáng được. Vậy nên chúng ta phải lập thành liên minh với những môn phái, thế lực có thể tin tưởng được."

"Là liên minh tam phái sao?"

"Chính xác hơn mà nói thì..."

Thanh Minh dứt khoát nói.

"Đáp án đã nằm trong lời nói vừa nãy của Đường Môn chủ. Tin tưởng ta. Tuy nhiên lại không tin tưởng Hoa Sơn. Đến cả chúng ta cũng như vậy thì làm sao có thể ngạo mạn mà nói rằng các đệ tử Hoa Sơn và đệ tử Đường Môn có thết tin tưởng lẫn nhau chứ."

Đúng vậy.

"Dã Thú Cung cũng giống như vậy. Dã Thú Cung có hảo ý với Hoa Sơn, thế nhưng cái đó chỉ là hảo ý đối với Hoa Sơn của quá khứ, và ngược lại mối quan hệ của Dã Thú Cung và Đường Môn cũng không thuộc dạng tốt đẹp gì."

"Đúng là như vậy."

Rõ ràng, những gì mà Thanh Minh nói ra đều rất chính xác.

"Dù là trở thành bằng hữu của nhau, hay có mối giao hảo tốt đẹp thì dù sao cũng phải nói là bọn họ vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nhau, vẫn chưa hiểu nhau. Phương pháp tốt nhất là tạo ra mối quan hệ hữu hình rõ ràng."

"Để mọi người có thể cảm giác như một gia đình sao?"

"Vâng."

Thanh Minh đã từng trải nghiệm một lần trong quá khứ. Ngay cả những tên Tông Nam mà hắn ghét cay ghét đắng đến khi liên kết để chống lại bọn Ma Giáo đó cũng đều trở thành những sư huynh đệ sống chết cùng nhau. Họ đã tin tưởng giao lưng cho đối phương mà chiến đấu không ngừng nghỉ.

Để khiến mọi người có được thực cảm như một gia đình thì đầu tiên cũng là điều quan trọng nhất là khiến họ thuộc về cùng một nơi.

"Đó chính là Minh trong Liên Minh."

Tông Nam được nhắc đến thì thoáng giật mình. Cảm giác cứ là lạ. Ai cũng biết Hoa Sơn với Tông Nam như trời với đất, 100 năm trôi qua vẫn luôn là vậy.

Vậy mà giờ đây, khi nghe nói khi xưa bọn họ đã từng kề vai sát cánh chiến đấu sinh tử cùng nhau...

Bỗng dưng có chút ấm áp cùng tự hào.

Lý Tống Bạch ngồi im từ đầu đến cuối, giờ đang lấp lánh hết cả hai mắt nhìn tấm kính rồi nhìn về phía Thanh Minh.

'Được chiến đấu...cùng Thanh Minh đạo trưởng sao...'

Có lẽ cả đời này hắn cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Nhưng mà...

'Ta phải nỗ lực hơn nữa.'

Để đến một ngày nào đó, ta có thể đường đường chính chính trở thành một thanh kiếm mà Thanh Minh đạo trưởng có thể dùng đến vì hiệp nghĩa.

Tần Kim Long ngồi bên cạnh nhìn Lý Tống Bạch mắt dán chặt vào Thanh Minh rồi cứ lẩm bẩm gì đó thì chỉ biết hừ lạnh, lại dời sự chú ý về đệ đệ của hắn ngồi bên cạnh Hoa Sơn Kiếm Hiệp, à không, bây giờ thì là Mai Hoa Kiếm Tôn rồi.

Tần Kim Long hắn từng được xem là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, thế nhưng sau khi thua thảm hại trước Thanh Minh ở Hoa Tông chi hội, danh hiệu đó của hắn đã bị người đời lãng quên.

Và khi hắn bị tiểu đệ Tần Đồng Long, kẻ mà hắn vẫn luôn không để vào mắt đánh bại. Giờ đây hắn chỉ còn lại cái danh đại đệ tử của Tông Nam.

Suốt thời gian Tông Nam phong bế sơn môn, hắn vẫn luôn miệt mài rèn luyện để đuổi kịp Thanh Minh, có thể không đủ khả năng đánh bại nhưng ít ra cũng có thể bắt kịp y.

Thế nhưng, có lẽ mọi hi vọng đó đã sụp đổ rồi. Mai Hoa Kiếm Tôn - nỗi ám ảnh của Tông Nam trong hơn 100 năm qua. Kêu hắn theo kịp con quái vật đó sao? Giờ bảo hắn tỉ thí với Đồng Long có khi hắn có tự tin hơn ấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn sẽ hoàn toàn từ bỏ. Hắn vẫn sẽ tiếp tục và tiếp tục, kể cả khi cơ thể này sẽ bị nghiền nát bởi chính bản thân hắn.

Không phải bởi vì trách nhiệm của một đại đệ tử, mà đơn giản bởi vì hắn là Tần Kim Long.

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh với ánh mắt nghi hoặc.

"Thanh Minh đạo trưởng."

"Vâng?"

"Ý đó rất hay. Nhưng ta lại không cảm thấy đó là toàn bộ ý đồ của đạo trưởng."

"Thật sự là chỉ có nhiêu đó thôi á?"

Thay vì đáp lại câu hỏi ngay lập tức, Thanh Minh đã quan sát tấm bản đồ Trung Nguyên được treo ở một bên tường. Khẽ mỉm cười.

"Cửu Phái Nhất Bang, Ngũ Đại Thế gia và"

"Hửm?"

"Ta sẽ đè bẹp tất cả rồi tạo ra trật tự mới. Ta đã chán ngấy cái võ lâm Trung Nguyên có Thiếu Lâm cứ làm bộ làm tịch, và Võ Đang thích ra vẻ ta đây hay là đám Nam Cung kiêu căng, ngạo mạn đó."

"Chúng ta sẽ bắt đầu mở rộng thế lực từ miền tây Trung Nguyên. Và mục tiêu cuối cùng là thâu tóm và thống lĩnh toàn bộ Trung Nguyên này."

"Ha ha."

Đường Quân Nhạc bật cười lớn.

Đè bẹp Thiếu Lâm á? Cả Võ Đang và Nam Cung Thế Gia sao?

Đúng là một ý tưởng không thể nào quái lạ hơn mà.

Trong suốt thời gian qua, rất nhiều môn phái Ở Trung Nguyên đã cố gắng vượt mặt những danh môn thế gia đó. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là cuộc chiến tranh giành địa vị của cái trật tự đã được thiết lập sẵn, không ai có ý định sẽ đè bẹp bọn chúng rồi đứng lên tạo nên trật tự mới cả.

Thế nhưng không phải môn phái nào khác, mà những lời đó lại được nói ra từ miệng của Hoa Sơn đã từng suy tàn sao.

"Đạo trưởng nghĩ rằng điều đó có khả năng không?"

Thanh Minh trả lời dứt khoát.

"Có lý do gì để không được sao?"

"Khư ha ha ha ha ha! Không. Đúng vậy, không có lý do nào cả!"

Mạnh Tiểu gật đầu lia lịa tỏ vẻ hài lòng với những lời nói của Thanh Minh.

"Nam tử hán đại trượng phu thì phải có tầm suy nghĩ như thế chứ."

"Nhưng đó không phải chuyện đơn thuần có thể làm được chỉ với suy nghĩ."

"Vậy nên, Đường môn chủ định bỏ cuộc sao?"

Trước lời khiêu khích đó của Mạnh Tiếu, Đường Quân Nhạc chỉ thở dài.

"Không thể nào có chuyện đó, nhưng mà"

Và ngay sau đó hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh Minh.

Sau một lúc rơi vào trầm ngâm yên tĩnh, cuối cùng hắn cũng gật đầu.

"Ta là đang trả giá đắt cho việc kết sai bằng hữu đây mà."

"Ây ya. Vì kết giao được bằng hữu tốt nên mới như vậy đó chứ."

"Nếu được như vậy thì ta cũng không mong mỏi gì hơn."

Không cần phải dài dòng.

Đường Quân Nhạc hay là Mạnh Tiểu, bắt đầu từ khi họ tụ họp ở đây sớm đã vẽ nên 'bức họa' tương tự rồi. Thanh Minh chỉ là đang xác nhận lại sự thật đó thôi.

Thanh Minh nhấc bình rượu đặt dưới sàn lên. Và rót rượu vào chén trà trống rỗng của Mạnh Tiểu.

Róc rách.

Đường Quân Nhạc cũng một hơi uống hết trà trong chén rồi đẩy về phía Thanh Minh. Sau khi rót đầy rượu vào cái chén đó Thanh Minh đã chuyền bình rượu cho họ rồi đẩy chiếc chén của bản thân ra.

Róc rách.

Cuối cùng cả ba người đồng loạt nâng chén rượu lên.

"Một trật tự thiên hạ mới sắp được mở ra rồi."

"Không."

Thanh Minh nhún vai.

"Không phải là trật tự thiên hạ mới sắp được mở ra mà là tạo ra. Chính chúng ta sẽ tạo ra nó."

Hai người còn lại không hẹn mà cùng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Họ cũng muốn nhìn thấy.

Nhìn thấy trật tự thiên hạ mới mà con mãng xà mang lòng dạ đen tối đó tạo nên.

[Vẫn là con độc xà cùng nội tâm đen tối...]

[Đúng là vẫn không quên trêu chọc nhau mà.]

[Haha tại hạ cũng muốn thấy thiên hạ mà Kiếm Tôn tạo ra!!]

[Tự nhiên thấy kì kì, kì này Thiếu Lâm, Võ Đang với Nam Cung tới số.]

[Hahaha, chuyện ở Trường Giang lần trước, phải giải quyết một thể chứ.]

[Đúng vậy. Mặc dù Thanh Minh đã nói quyết định khi đó của Hư Đạo Chân Nhân không sai. Nhưng cũng không phải chỉ có món nợ khi đó, còn món nợ 100 năm chưa trả nữa kìa.]

[Thanh Minh: có ân báo ân, có oán thì phải trả gấp 10!!!]

[Phải phải, không những gấp 10 mà còn gấp 100 lần mới đúng.]

Thiếu Lâm, Võ Đang cùng Nam Cung Thế Gia được nhắc đến đồng loạt giật mình.

Hư Đạo Chân Nhân cúi thấp đầu, tay nắm chặt thành đấm.

Khi đó ông ta đưa ra quyết định hiệp ước cùng Tứ Bà Liên là vì an nguy của Võ Đang, vì ông ta không muốn nhìn thấy các đệ tử của ông ta phải bỏ mạng tại nơi đất khách như thế.

Có thể nói, ông ta không hối hận với quyết định đó và Thanh Minh cũng hiểu rõ lí do mà Hư Đạo Chân Nhân làm thế.

Nhưng dĩ nhiên, mối thù của Hoa Sơn đối với Cửu Phái Nhất Bang trong 100 năm bị chèn ép vẫn là không thể tránh khỏi.

Nam Cung Hoảng khịt mũi, đúng là ông ta không đồng ý với cách làm của Hư Đạo khi đó, nhưng ông ta cũng biết nếu không làm vậy, có lẽ bọn họ đã chẳng thể an toàn mà rời khỏi Mai Hoa Đảo.

Ông khẽ đánh mắt sang Nam Cung Độ Huy ngồi bên cạnh mình, nhi tử của ông vẫn đang chăm chăm nhìn tấm kính, tâm tình không rõ đang nghĩ gì.

Ông cũng chỉ đành thở dài, lại lén liếc nhìn về hướng của Tứ Bá Liên, chính xác là nơi Hắc Long Vương đang ngồi.

'Trường Giang bất xâm...'

Nam Cung Hoảng siết chặt nắm tay.

'Sẽ nhanh thôi, các ngươi sẽ phải trả giá.'

Khác với sự yên tĩnh của Chưởng Môn Võ Đang và Gia Chủ Nam Cung, Thiếu Lâm lại không bỏ qua trước lời nói của Thanh Minh.

"A di đà phật. Thanh Minh thí chủ, thí chủ đã quá ngạo mạn rồi. Cho dù có là Mai Hoa Kiếm Tôn đi nữa thì thí chủ cũng không thể làm đảo lộn trật tự giang hồ đang yên bình suốt 100 năm qua được."

Pháp Chỉnh niệm phật hiệu, hai mắt nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Minh.

Suốt thời gian qua, lão ta luôn tự hào về việc Thiếu Lâm là Bắc Đẩu của toàn võ lâm Trung Nguyên này.

Thế nhưng, sự xuất hiện của một kẻ đáng lẽ ra đã chết 100 năm trước đã làm cho thiên hạ điên đảo.

Sau sự việc ở Trường Giang, không chỉ Thiếu Lâm mà cả Cửu Phái Nhất Bang đều đã bị chỉ trích và hạ thấp nặng nề. Trong khi đó, tên tuổi của Hoa Sơn Kiếm Hiệp, Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh lại ngày càng được đề cao.

Trật tự đang bị đảo lộn, lão ta không thể để việc này tiếp diễn thêm nữa.

"À à, ngạo mạn ấy hả? Vậy việc Phương Trượng đây luôn cho rằng Thiếu Lâm là thượng nguồn của mọi dòng chảy trong giang hồ không phải là ngạo mạn sao?"

"Đó không phải ngạo mạn, mà là sự thật. Trong suốt 100 năm, Thiếu Lâm vẫn luôn là đại môn phái đứng đầu Trung Nguyên, và điều đó sẽ không bao giờ thay đổi."

"Àaaaa, sẽ không bao giờ thay đổi ấy hả? Phải rồi, là Thiếu Lâm kia mà. Bắc Đẩu của Trung Nguyên, sao có thể bị xem thường được. Là ta đã nông cạn rồi."

Thanh Minh nỡ nụ cười rạng rỡ như thể thật sự biết lỗi. Nhưng trong mắt Pháp Chỉnh đó lại là một lời sưng sỉa nhắc nhở lão ta về vị trí của Thiếu Lâm đã bị hạ thấp thế nào sau Trường Giang bất xâm.

"Vậy ta hỏi Phương Trượng đây một câu nhé. Trong lúc các lương dân ở Trường Giang bị bọn thủy tặc cướp bóc và sống trong sợ hãi. Thiếu Lâm đang làm gì vậy?"

Ánh mắt của Pháp Chỉnh nheo lại càng sâu. Không chỉ lão ta mà Võ Đang lẫn Nam Cung Thế Gia cũng thoáng giật mình.

"Trả lời đi chứ. Ta đang hỏi ngươi mà?"

"Chuyện đó..."

"Khó trả lời quá hả? À thế đổi cái câu hỏi. Sau Quyết Tử Trận ở Thập Vạn Đại Sơn năm đó, khi Hoa Sơn đang đối mặt với nguy cơ bị diệt môn, Thiếu Lâm đã làm gì vậy?"

Pháp Chỉnh ngậm chặt miệng, khẽ cúi thấp đầu.

"Thiếu Lâm đã làm gì? Cửu Phái Nhất Bang các người đã làm gì? Các người vẫn còn nhớ chứ?"

Sát khí ẩn hiện bao trùm cả không gian. Chẳng ai dám mở miệng trước giọng nói đầy uy áp cùng oán hận nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh đó.

"Ngươi điếc đấy à? Bổn tôn đang hỏi, lũ nhãi ranh các người đã làm cái gì!?"
____________________________
#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com