Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

Đã chiếu xong 'Thiên Hữu Minh(1)'

Thay đổi thể lệ xem ảnh

Mọi người: ???

Bạch Thiên:"Xin hỏi...Ờm"

Phù Thứ

Bạch Thiên:"À vâng, xin hỏi Phù Thứ các hạ, thay đổi thể lệ xem ảnh là như thế nào? Và tại sao lại đột nhiên thay đổi như thế?"

Vì ta thích

Bạch Thiên:...

Sao cái tính cách này quen thế nhỉ...

Đề mục có sự thay đổi

Các đề mục nhỏ sẽ được thêm vào

Nhuận Tông:"Đề mục nhỏ?"

Đề mục lớn là cái mọi người đã xem qua, đề mục nhỏ là những khoảnh khắc nhỏ khác không được chiếu trong đề mục lớn

Xin hãy lựa chọn một trong những đề mục sau

1. Đại hội tỉ võ toàn thiên hạ

2. Vạn Nhân Phòng

3. Kiếm Trủng

4. Đường Môn

5. Dã Thú Cung

6. Bắc Hải

7. Thiên Hữu Minh (2)

8. Thủy Lộ Trại

9. Huấn luyện

10. Hàng Châu Ma Họa

11. Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại

12. Hồn của Hoa Sơn

13. Tổng Sư

14. Bằng hữu

15. Ta muốn sống

16. Ta là Kiếm Tôn

17. Giả Danh

18. Một mảnh quá khứ

19. Thanh Minh hình như bị nghiện rồi

20. Tam Kiếp

Bạch Thiên nhìn các đề mục lần lượt hiện lên.

'Nhiều hơn rồi...'

Nhưng mà

Chiêu Kiệt:"Ơ thế những đề mục nhỏ-"

13-20 đều là các đề mục nhỏ

Bạch Thiên khẽ nheo mắt nhìn dòng chữ chạy trên tấm kính.

'Số đề mục lớn nhiều hơn các đề mục nhỏ...Vậy có nghĩa phải sắp xếp sao cho hợp lí để không mất quá nhiều thời gian cho những thông tin không quan trọng.'

"Thanh Minh à-"

Bạch Thiên còn chưa kịp nói lời nào, tấm kính đã đưa ra chỉ thị tiếp theo.

Người chọn: Vân Nham

Vân Nham: ????

Ơ sao lại.

Vân Nham gượng gạo gãi đầu, hắn lướt một lượt danh sách rồi lén liếc nhìn Huyền Tông.

Huyền Tông nhận được ánh mắt của Vân Nham chỉ mỉm cười gật đầu.

"Con cứ chọn đi."

"À vâng..."

"Vậy...ta chọn số 17"

Giả Danh

Vúttttt

Con chim nhỏ ánh vàng bay vút trên bầu trời xanh vô tận.

"Ơ! Sao con chim đó bay nhanh quá vậy!"

"Chim vốn dĩ bay nhanh mà, tiểu tử thối!"

"Tiểu sư phụ! Hãy làm gì đó đi!"

"A, A Di Đà Phật? Sao tự dưng lại bảo tiểu tăng?"

"Ờ thì! Tiểu sư phụ cũng cùng màu vàng với nó còn gì?"

"Chiêu Kiệt đạo trưởng. Thí chủ điên rồi à?"

Mặc dù không nói nhăng nói cuội như Chiêu Kiệt, nhưng khuôn mặt của những người khác cũng méo xệch hết cả. Ngay từ đầu, việc con người chạy theo chim đã là chuyện quá vô lý rồi. Mà thứ họ đuổi theo còn không phải chim bình thường, mà là linh vật.

"Sư huynh! Sư huynh! Hay là đệ phóng châm vào cánh con chim đó, lấy mỗi triện thư được không? Sư huynh nói đi! Muội sẽ làm phi châm cho!"

"Bây giờ triện thư không phải là thứ quan trọng, mà quan trọng là con chim đó đi đâu? Phi châm vào cánh thì nó không bay được nữa còn gì! Cứ đi theo đi!"

"Vì chúng ta đang không theo kịp nên muội mới định làm như vậy mà."

"Đúng vậy."

"Rốt cuộc là làm thế nào để đuổi theo thứ đó vậy?"

"Ừm.......Làm sao mới được đây?"

"Lưu sư thúc! Con người này điên rồi!"

"Ta biết."

Thanh Minh nhìn Ngũ Kiếm đang thốt ra mấy lời chửi rủa, liền cau mày.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đến cả Tuệ Nhiên cũng túa đầy mồ hôi, đầu lóng lánh thì hắn nhận ra có vẻ mọi người đang không giả vờ giả vịt.

Nghĩ lại thì chính hắn cũng đang dần dần hụt hơi. Phải nghĩ ra cách gì đó...

[Ơ chuyện gì vậy?]

[Sao lại phải đuổi theo con chim đó?]

[Từ từ đã, nhìn Ngũ Kiếm cùng Tuệ Nhiên khác quá.]

[Hình như là...lớn hơn trước rồi?]

[Vậy đây là tương lai đúng không?]

[Vậy chắc là đang xem tương lai rồi.]

[Nhìn bọn họ như vậy, ta đoán là sắp có chuyện gì nữa rồi.]

Cả khán đài đều kinh ngạc trước sự thay đổi của Ngũ Kiếm trên tấm kính. Trông bọn họ có vẻ...chững chạc hơn?

Chắc vậy. Nhìn bọn họ vẫn có cái gì đó rất khác, đặc biệt là khí chất.

Chiêu Kiệt:"Ơ khoan đã, tương lai? Đây thật sự là tương lai sao? Có phải quá vô lý rồi không?"

Đây chính xác là tương lai

Nhận được câu trả lời đó, ánh mắt của tất cả bỗng trầm xuống.

Có thể xem được tương lai, nghĩa là bọn họ có thể thay đổi được vận mệnh đúng không?

Thanh Minh, Lâm Tố Bính và Trường Nhất Tiếu khẽ nhếch mép cười như thể vừa tìm được một món đồ chơi vô cùng thú vị.

Trong lúc đó, Phong Ảnh Thần Xảo của Cái Bang thì đang đổ mồ hồi hột liên tục.

'Đ-Đó...Đó là Vạn Lý Kim Cưu mà? Sao bọn họ lại đuổi theo nó chứ?'

Dù lí do là gì thì hắn cũng cảm thấy chuyện này không tốt chút nào vì hướng mà Ngũ Kiếm đang tiến đến là Khai Phong.

Chỉ hi vọng là sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra.

"Ặc! Tránh xa ta ra, tên nhãi này! Không có ngươi ta cũng đang mệt chết rồi đây!"

"Kii kii kiiii."

"Buông ra! A, điên mất thôi! Làm sao mà ngươi lại hành động giống y chang chủ nhân ngươi vậy chứ? Ít nhất thì cũng phải bám vào vai chứ!"

"Ồ?"

Thanh Minh nhìn Bạch Nhi đang ra sức bám vào đầu Chiêu Kiệt, hai mắt hắn sáng bừng lên lấp lánh.

"Sư huynh! Đưa nó đây cho ta!"

"Hả?"

Trong tích tắc, Thanh Minh đã chạy lại bên cạnh của Chiêu Kiệt và chộp lấy Bạch Nhi đang bám vào đầu hắn.

"Ặc! Tóc ta! Bỏ ra! Bỏ ra! Tên tiểu tử này! Bỏ ra! Ta thành tiểu sư phụ Tuệ Nhiên mất! Tóc ta rụng hết rồi này!"

"....Thí chủ nhất định sẽ phải xuống địa ngục. Chiêu Kiệt đạo trưởng."

Từ miệng của Tuệ Nhiên phun ra lời nói lạnh lùng chứa đựng sự nguyền rủa độc ác không giống với Phật tử.

"Kiii kiiii?"

Trong lúc đó, Bạch Nhi bị Thanh Minh túm gáy, liền kêu toáng lên và nhìn Thanh Minh. Trong đôi mắt nó ngập tràn sợ hãi 'Định làm gì ta'.

Thanh Minh nhìn vào đôi mắt long lanh đó và mỉm cười.

"Ngươi chịu khó đi một chuyến nhé!"

"Kikiiii?"

"Hây aaaaaaaaaaa!"

Thanh Minh đạp mạnh chân xuống đất và lấy hết sức bình sinh ném Bạch Nhi trong tay lên trời.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết không thể nghe rõ, cơ thể trắng trẻo của Bạch Nhi bắn vọt lên tận trời xanh.

"Oa, trời mưa hả? Cái gì rơi xuống vậy?"

"Là nước mắt, nước mắt này......."

Mọi người im lặng dõi theo, cơ thể của Bạch Nhi tạo thành một vệt màu trắng trùng với vệt màu vàng đang xẻ ngang bầu trời. Bạch Nhi bay lên đúng lúc chặn phía trước Vạn Lý Kim Cưu đang bay tới, nó cực lực huơ chân trước vào không trung để cố bắt Vạn Lý Kim Cưu đó.

Tuy nhiên, Vạn Lý Kim Cưu nhận ra sự xuất hiện của Bạch Nhi, khẽ liệng sang bên đã tránh được chân trước của nó. Sau đó, nó ngoái đầu lại nhìn Bạch Nhi bị tốn công vô ích, và vô tâm kêu một tiếng 'chíp' rồi cứ thế tăng tốc bay thẳng về phía trước.

"Kikikiiiii!"

Bạch Nhi bật ra tiếng kêu khóc dữ dội. Nó bị một con chim nhỏ bé cỡ bằng đầu nó bỡn cợt, thật là mất mặt. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, lực mà Thanh Minh ném nó lên không thể duy trì được lâu.

".... Ki?"

Cơ thể Bạch Nhi lao vút lên cao rồi từ từ dừng lại. Cùng lúc đó, đôi mắt của Bạch Nhi mở căng ra hết cỡ.

Và ngay sau đó....

"Kiiiii kiiiiiiiiiii."

Dù có là linh vật đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại nguyên lý của tự nhiên. Bạch Nhi bắt đầu rơi xuống, nước mắt nó tuôn ròng ròng, và tay chân ngắn ngủn của nó giãy giụa dữ dội.

"Ôi trời, Bạch Nhiiiiiiiiiiiiii!"

"Đỡ lấy! Đỡ lấy nó! Nếu cứ thế mà rớt xuống là chết thật đấy!"

Dù có là linh vật thì cũng không thể bình an vô sự khi rơi từ độ cao đó xuống. Ngũ Kiếm dốc hết sức bình sinh phóng cơ thể về nơi mà Bạch Nhi đang rơi xuống.

"Xa quá!"

"Này đồ điên! Sao lại ném nó lên để bắt chim chứ?"

"Bằng mọi giá phải đỡ được nó!"

Nhưng làm sao mà con người có thể chạy theo để đỡ lấy thứ mà chính tay mình vừa ném lên trời chứ? Đó chính là khoảnh khắc khuôn mặt của tất cả mọi người cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy Bạch Nhi đang rơi xuống ở phía xa ха.

[Trời ạ Bạch Nhi!!!]

[Ta biết hắn là con quỷ nhưng sao có thể ác độc đến mức ném cả một con linh vật nhỏ bé như vậy lên độ cao đó chứ...]

[Ác ma]

[Thua Atula mỗi cái địa ngục thôi]

[Tầm này thì 18 tầng địa ngục cũng phải xây thêm tầng mới đủ với hắn...]

Không chỉ mỗi Ngũ Kiếm trên tấm kính mà các đệ tử Hoa Sơn ở đây cũng đứng dậy chỉ tay về phía Thanh Minh và bắt đầu chửi rủa.

"Tên Ma Cừu Ni chết tiệt này!"

"Sao con có thể làm thế với Bạch Nhi chứ hả!!!"

"Ơ không ta-"

"Im mồm! Sư huynh lại đây! Ta phải cho huynh vài châm vào đầu mới tỉnh táo mà làm người được! Huynh mau lại đây!!!"

"Kikiiiii!!"

Đến cả Bạch Nhi cũng chui ra khỏi áo Thanh Minh rồi huơ huơ hai chân trước đập đập vào ngực Thanh Minh.

"Tên tà phái đội lốt đạo sĩ!"

"Tên mang chủng chết tiệt!"

"Ơ này khoan-"

"Tên Thiên Ma-"

Rầm

Cả đám lập tức ngậm chặt mồm nhìn vật thể lạ vừa bay từ giữa đến cuối dãy ghế của Hoa Sơn rồi lại chầm chậm quay đầu nhìn người vừa đá văng vật thể lạ.

Thanh Minh, kẻ đang bẻ cổ rộp rộp sau khi đá bay Chiêu Kiệt, ngước mặt lên nhìn bọn họ với hai con mắt sáng như đèn pha, sáng như tương lai của họ vậy.

Chắc vậy.

Haha...hahaha...

"Đám tiểu tử các ngươi thấy ta hiền quá nên mới không xem ta ra gì nữa rồi có phải không?"

"Thanh...Thanh Minh à. Con bình tĩnh đã."

"Sư thúc, con đang bình tĩnh lắm."

"Thật sao...?"

"Dĩ nhiên rồi."

Nhìn điệu bộ Thanh Minh mỉm cười tươi roi rói thì bọn họ không ngừng rung lên, mặt hết xanh rồi trắng như gặp ma.

"À mà..."

"Hả?"

"Ta thấy mọi người có vẻ rất sung sức nhỉ?"

"Ơ không, không phải-"

"Lát nữa khi xem xong, hãy chạy quanh khán đài hết 100 vòng nhé."

"..."

"Nhé?"

"Vâng..."

"Tốt, phải vậy chứ"

Cả bọn nhìn nhau rồi nhìn Thanh Minh, xong nhìn xuống khán đài.

Đùa à, cái khán đài này, chạy một vòng cũng như chạy từ Hoa Sơn lên Liên Hoa Phong vậy.

Thế mà bọn họ phải chạy 100 vòng, tức là vừa đi vừa về 50 lần đến Liên Hoa Phong.

Hỡi Nguyên Thủy-

À không, hỡi Quỷ Thần, làm ơn hãy đến và bắt tên tiểu tử này đi đi...

"A Di Đà Phật."

"Ế?"

Chiêu Kiệt giật mình quay lại nhìn phía sau hắn. Hắn nhìn thấy hình ảnh của Tuệ Nhiên đang cười rạng rỡ với vẻ mặt vô cùng hiền từ không hề phù hợp với tình huống này.

"Tiểu sư phụ"

"Lẽ, lẽ nào?"

"Đi đi! Đạo trưởng! Húuuuuuu!"

"Này, tên điên rồ kiaaaa!"

Buppppp!

Tuệ Nhiên dốc hết sức ném Chiêu Kiệt về phía trước. Với cú ném chứa chút cảm xúc, à không, dạt dào cảm xúc, cơ thể của Chiêu Kiệt bắn về phía trước hệt như một tia hắc quang.

Chiêu Kiệt bay như đạn pháo, cơ thể lăn tròn một vòng rồi dừng lại, đúng lúc Bạch Nhi rơi trúng lên bụng hắn.

"Ồ!"

"Tiểu sư phụ!! Đỉnh quá!'

Bộp! Bộp! Bộp!

Cơ thể của Chiêu Kiệt không kiểm soát được tốc độ, cứ nảy lên hệt như những cơn sóng vỗ vào mặt biển, nhưng điều đó không quan trọng đối với Ngũ Kiếm. Vì dù sao thì con chồn nhỏ trắng tinh của họ đã bình an vô sự.

"A Di Đà Phật. Tiểu tăng sẽ không quên sự hy sinh của thí chủ. Mong thí chủ yên nghỉ."

"Ta chưa chết! Thật là xui xẻo!"

"Đi thôi!"

Mọi người vội vã chạy tới thì nhìn thấy hình ảnh Chiêu Kiệt sùi bọt mép và đang nằm vật xuống. Khuôn mặt của tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng đó đột nhiên trở nên cứng đờ.

"Ôi trời! Bạch Nhi à!"

"Không bị thương ở đâu chứ?"

"Cái bụng của tên kia phải mềm hơn chút nữa chứ"

"Xem nào. Không sao chứ?"

Tất cả mọi người ầm ĩ và lao tới chỗ Bạch Nhi đang nửa tỉnh nửa mê trên bụng của Chiêu Kiệt. Sau đó, họ nâng Bạch Nhi lên và vỗ về.

Trong khi đó, những đám mây bụi mà những bước chân của họ tạo thành thì đang bao phủ lên gương mặt của Chiêu Kiệt.

Bạch Nhi tỉnh táo lại và ngẩng đầu lên. Sau đó, nó bám lủng lẳng trên cánh tay của Đường Tiểu Tiểu và giơ chân trước huơ huơ về phía người nào đó một cách hơi phẫn nộ.

"Đưa ta."

Thanh Minh tóm lấy gáy của Bạch Nhi và kéo nó về phía hắn. Bạch Nhi giơ hai tay lên cố gắng cào vào mặt Thanh Minh.

"Ngươi nhớ không?"

"Kii kii!"

"Ta hỏi ngươi có nhớ không?"

".......Kiiii?"

"Ý ta là mùi hương đó. Mùi hương! Ngươi chỉ cần ngửi mùi hương một lần là có thể đi theo cả vạn dặm mà."

Con chồn trắng miệt mài suy nghĩ về điều gì đó sau lời nói của Thanh Minh, sau đó nó thò đầu ra và giật mình.

Khìn khịt. Khìn Khịt.

Mũi của Bạch Nhi phập phồng một hồi, rồi hai mắt nó mở to tròn.

"Kii!"

Không biết có phải nó đã ngay lập tức ngửi thấy mùi hương của Vạn Lý Kim Cưu hay không, Bạch Nhi đã gật đầu. Thanh Minh mỉm cười và đặt Bạch Nhi xuống đất.

"Được đấy. Đi trước đi!"

"Kii!"

Bạch Nhi quay người sang một phía rồi chạy về phía trước như thiểm điện.

"Đi theo nó!"

"Ta biết rồi!"

"Ô! Đúng rồi ha. Không nhất thiết phải bám theo đuôi chim."

"Tên nhãi này chỉ cần nhìn một lần là nó bám theo được mà?"

"Đi nào, Bạch Nhi! Chạy từ từ thôi."

Tất cả dồn thành một khối và chạy về phía trước.

Tuệ Nhiên đứng lại phía sau, nhìn theo bóng dáng họ, biểu cảm có chút kỳ lạ.

"Đến tận lúc nãy con chồn kia vẫn còn ghét chạy lắm cơ mà?"

Dù là linh vật hay là gì đi nữa thì cuối cùng động vật cũng là động vật. Mới đó mà nó đã quên mất điều đó rồi.

"Hơ hơ"

Nhưng mà..........

Tại sao hắn lại có cảm giác là mình cũng quên thứ gì đó nhỉ?

Những đám mây bụi trắng xóa xuất hiện ở nơi xa xa mà ban nãy Ngũ Kiếm đạp chân xuống đất, giờ đang từ từ lắng xuống.

"Lũ....... chó......"

Trong đám mây bụi đó, từ từ xuất hiện hình ảnh của Chiêu Kiệt vẫn nằm, miệng sùi bọt mép.

".......má".

[Ô? Hóa ra Thanh Minh ném Bạch Nhi đi không phải vì muốn nó bắt con chim vàng anh kia mà là muốn ghi nhớ mùi hương để dễ theo đuôi nó.]

[Quả nhiên, Thanh Minh sao có thể làm gì mà không suy nghĩ được chứ.]

[Là ta nghĩ xấu cho hắn rồi, Thanh Minh đạo trưởng xin hãy nhận của tại hạ 3 lạy!]

[Không ai có ý kiến về việc tiểu sư phụ Tuệ Nhiên hành động như mấy đệ tử Hoa Sơn sao...]

[Nhập gia thì tùy tục thôi. Hắn ở lại Hoa Sơn bao lâu rồi chứ?]

[Cũng phải 3-4 năm luôn rồi đó.]

[Kiểu nào cũng Thanh Minh hóa thôi, cũng chẳng bất ngờ mấy.]

[Ý là...Không ai thấy tội nghiệp cho Chiêu Kiệt đạo trưởng sao?]

[Cay đến nỗi phải chửi thề luôn rồi hơ hơ.]

[Cả đám chỉ quan tâm mỗi Bạch Nhi, còn Chiêu Kiệt thì bị bỏ quên luôn mới hay.]

[Ta xin phép 3 giây để buồn cho hắn, còn lại ta sẽ để dành ta cười hahahaha.]

Chiêu Kiệt vừa bò dậy sau khi bị Thanh Minh đá liền thấy cảnh tượng mình bị các sư huynh đệ đã trải qua thập tử nhất sinh cùng nhau hắt hủi không thương tiếc chỉ vì một con thú.

Hắn quay đầu nhìn Ngũ Kiếm và Tuệ Nhiên nhưng họ đã ngay lập tức quay đi tránh ánh mắt bi thương của hắn.

'Cái lũ khốn không khác gì tà phái này...'

Biết thế ngay từ đầu hắn đã trở về gia môn làm tiểu thiếu gia cho an yên rồi.

Thiên Tôn, làm ơn dùng sấm sét đánh chết cái lũ ác nhân này đi. Làm ơn.

"Nhưng rốt cuộc là chúng ta đi đến đâu rồi nhỉ?"

"Để xem nào."

"Ta không biết rõ địa hình ở đây. Có ai biết rõ Hà Nam không?"

Lời nói vừa dứt, tất thảy đều quay sang nhìn Tuệ Nhiên. Hắn gật đầu đáp lại sự mong đợi đó.

"Không phải từ nãy đến giờ chỉ chạy về hướng Đông sao?"

"Vâng, đúng vậy."

"Nếu cứ tiếp tục đi như thế này....... chắc là sẽ tới nơi đó."

"Nơi đó?"

"Khai Phong."

Gương mặt mọi người khẽ đông cứng lại như nghe thấy lời nói đó.

"Nếu là Khai Phong thì......."

"Vâng."

Tuệ Nhiên gật đầu.

"Ở Khai Phong có Tổng Đà của Cái Bang."

"Ừm"

Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Bạch Thiên.

Hắn đã chỉ mải miết chạy theo nên không thể nhận ra, nhưng nếu nghĩ lại thì đó là điều đương nhiên.

Những người nhìn thấy họ và gửi triện thư hiển nhiên là người của Cái Bang, nếu vậy thì nơi mà triện thư hướng đến đương nhiên là Tổng Đà của Cái Bang.

Vậy thì.......

"Thanh Minh à!"

"Hửm?"

"Chẳng lẽ nơi con định đến là Tổng Đà Cái Bang?"

Thanh Minh cười khẩy khi nghe thấy điều đó.

"Ta có phải bị thần kinh đâu, có phải ta không biết Tổng Đà Cái Bang ở Khai Phong nên mới chạy tới đây đâu."

"Đúng nhỉ?"

Vì thế hắn càng không thể hiểu được.

Nếu đích đến là Khai Phong thì hành trình đâu cần rắc rối đến vậy.

Vậy bây giờ họ đang đi đâu?

"Vậy tại sao chúng ta lại đến đây?"

"Ta nói rồi mà. Không phải vì định đến đây nên mới đến. Mà là đến đây rồi mới nhận ra chỗ này."

"Hở?"

Khuôn mặt của Bạch Thiên trong giây lát đã trở nên đờ đẫn.

Hắn lại đang nói gì nữa vậy.

"À, thì đó!"

Thanh Minh gãi đầu.

"Ta không định lục lọi dưới chân đèn tối, nhưng khi mò mẫm trong bóng tối thì nhận ra là đang ở dưới chân đèn, chính là ý này nè."

"À."

Bạch Thiên hiểu ngay ý nghĩa của lời nói đó.

"Nơi con định tìm kiếm vốn không phải là Tổng Đà Cái Bang, nhưng trùng hợp là nó lại ở ngay tại Khai Phong?"

"Ừ, đúng rồi!"

"À, Ta hiểu ý con rồi"

Bạch Thiên gật mạnh đầu. Hắn có thể hiểu được tình huống này. Nó đơn giản hơn hẳn nghĩ.

Nơi Thanh Minh định tìm kiếm không phải là Tổng Đà Cái Bang. Nhưng Tổng Đà Cái Bang lại ở ngay Khai Phong. Chỉ là hai nơi đó ngẫu nhiên trùng nhau mà thôi.

[?]

[Hả? Họ vừa nói gì vậy?]

[Vừa rồi là tiếng người sao....]

[Sao sư thúc có thể hiểu lời nói của Thanh Minh được vậy?]

[Thanh Minh nói chuyện thì nghe cao siêu thế, mà sư thúc dịch ra đơn giản vậy ư?]

[Là ta ngu xuẩn.]

[Không, không. Đâu trách chúng ta được, sư thúc là học sinh giỏi bộ môn Thanh Minh nhất cái Hoa Sơn mà. Dĩ nhiên Thanh Minh nói gì thì sư thúc cũng có thể hiểu rồi.]

[Đúng là Bạch Thiên sư thúc có khác.]

[Học sinh giỏi có khác.]

[Đệ nhất nhân trong bộ môn Thanh Minh đây rồi.]

Cả đám đều đồng loạt quay sang nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt ngơ ngác.

"Sư thúc, sao người hiểu được hay vậy?"

"Hả? Thì ý trên mặt chữ rồi mà. Có gì khó hiểu đâu."

"Không ơ..."

Đám đệ tử Thiên Hữu Minh đờ đẫn nhìn Hoa Sơn Chính Kiếm Bạch Thiên hiểu cặn kẽ từng lời từng chữ của Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh mà khóe môi không ngừng giật giật.

'Đám quái vật này, làm ơn nói tiếng người dùm đi.'

"Có gì mà không hiểu chứ. Đúng là một đám não cơ bắp, chẳng được tích sự gì."

Lục Lâm Vương phe phẩy quạt nhẹ nhàng trong tay, che nửa mặt cười khinh khỉnh.

Đường Quân Nhạc ngồi bên cạnh nghe thấy lời đó:...

Được rồi, là ta ngu ngốc, đám não quái thai chết tiệt.

"Vậy thì cứ mặc kệ Tổng Đà Cái Bang và tiếp tục đuổi theo là được nhỉ?" "Ờ, đúng rồi. Đơn giản mà"

"Ừm. Đơn giản......."

Gương mặt của Bạch Thiên trong giây lát lại méo xệch.

"Khoan đã."

"Hả?"

" Nếu xét tới việc con đuổi theo con chim đưa thư kia, vậy nơi mà nó bay đến là nơi mà cả Cái Bang cũng đang định che dấu ư?"

"Đúng thế!"

"Và bình thường họ sẽ ngăn cản để không ai tới gần đó?"

"Hây! Đồng Long của chúng ta lại thông minh hơn rồi nhỉ. Người đổ mồ hôi nên máu lên não nhanh hơn chăng?"

Thanh Minh trêu chọc nhưng bây giờ Bạch Thiên không còn dư sức để phản ứng lại điều đó.

"Ừ, ừ, đúng rồi. Đúng thế. Vậy nên là...."

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của một thành đô lớn ở tít xa xôi bắt đầu hiện lên trong đôi mắt của Bạch Thiên đang mải miết chạy trên núi.

"Ờ....... chúng ta phải tránh tai mắt của Cái Bang và tiến vào nơi mà Cái Bang đang muốn che dấu kia phải không?"

"Ờ! Đúng vậy."

"Ngay tại Khai Phong – nơi có Tổng Đà Cái Bang?"

".... Ở nơi mà ăn mày nhiều hơn lương dân như Khai Phong, chúng ta phải tránh tai mắt của đám ăn mày Cái Bang và thâm nhập vào thâm xứ mà Cái Bang đang che dấu?"

Mọi người từ từ dừng chân lại. Thậm chí ngay cả Bạch Nhi chạy tới sau cùng cũng dựng thẳng lưng lên và nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh nhận thấy ánh mắt của mọi người, cũng dừng chân lại và chìm vào suy nghĩ.

Biểu cảm của hắn thay đổi liên tục, cuối cùng hắn cũng lên tiếng với một giọng nói gượng gạo.

"Con có muốn nói gì không?"

"Thật ra chuyện này, ờ...."

Thanh Minh cười rạng rỡ.

"Vốn dĩ kế hoạch là như vậy đó."

Bạch Thiên nghe xong câu nói này, cũng nhìn Thanh Minh mà cười khổ.

"Chết luôn đi, đồ điên khùng."

Hắn đã biết như vậy mà.

Biết ngay mà.

[...]

Bạch Thiên gãi gãi đầu và nói.

"Con nghĩ việc cải trang thì thế nào? Chỉ cần những người đó không nhận ra chúng ta thì đi lại sẽ không gặp vấn đề gì."

"Không phải như vậy."

"Liệu cách đó có được không?"

"Ôi trời, thật là, sư thúc."

"Bác bỏ."

Cả người Bạch Thiên run lên bần bật. Lũ khốn khiếp này, khi chúng nói chuyện với nhau, toàn nói mấy lời nhảm nhí hắn cũng lắng nghe.......tại sao chỉ mình ta....

"Sư thúc."

"Ta biết chứ. Dù có cải trang thành dân thường thì cũng khó có thể che giấu việc chúng ta là võ giả. Giữa đám ăn mày kia đầy các cao thủ trà trộn vào, làm sao chúng ta có thể cải trang mà đi lại ở Khai Phong được chứ? Ngay khi vừa nhấc được vài bước, đã hàng chục kẻ ăn mày bám theo rồi."

"Vậy thì chúng ta cải trang thành võ giả được không?"

"Không được đâu."

Lần này là Đường Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Chúng ta có thể che giấu được khí tức của Đạo Gia bằng cách nào đó, nhưng những người thuộc môn phái tầm cỡ như Hoa Sơn thường tỏa ra một khí thế uy nghi. Đây là khí thế mà những võ giả bình thường không phát ra được. Chúng ta cải trang thành võ giả, trái lại còn dễ lộ ra hơn."

"Vậy, vậy à?"

"Vâng, các sư huynh ngay từ đầu đã là đệ tử Hoa Sơn nên chắc không biết, ngày xưa khi muội còn ở Đường Môn đã thấy những người trong Cửu Phái Nhất Bang như ma quỷ vậy. Đám ăn mày kia còn hơn nữa."

"Vậy là không có cách nào khả dụng cả......."

Nhuận Tông gãi gãi đầu.

Ngay từ đầu chuyện này đã là điều không thể. Lũ Cái Bang là những kẻ cả đời chỉ đi theo dõi người khác. Muốn xâm nhập vào bổn địa của họ mà không bị họ phát hiện ư? Thật là chuyện khó như lên trời.

Thà là xông vào đại bản doanh Ma Giáo, uống với Thiên Ma một tách trà rồi quay về còn dễ dàng hơn.

"Thanh Minh à. Nghĩ sao thì cũng không được. Chúng ta thử tìm đường khác đi."

"Không còn con đường nào khác. Nhất định phải đi."

"Nhưng không có cách nào cả mà? Thực tế chuyện này không thể thực hiện được."

"Sao lại không có cách? Có chứ? Đó-"

"Ta nói trước nhá, đệ đừng có bảo là cứ im lặng xông vào choảng đám ăn mày một trận rồi thích đi đâu thì đi nhá, chuyện đó tuyệt đối không được."

"........Ơ....... Không được sao?"

"Lại còn hỏi nữa! Nếu chúng ta làm vậy, Chưởng Môn Nhân và Thái Thượng Chưởng Môn Nhân sẽ lột da chúng ta đấy. Đệ đừng mơ nữa!"

"Êy, chuyện đó dễ nhất mà."

Thanh Minh chậc lưỡi ra vẻ tiếc nuối. Nhuận Tông trong giây lát huyết áp tăng vọt và đưa tay lên ôm lấy gáy. Ơ, đầu óc của tên tiểu tử này rốt cuộc sao toàn đánh đấm............

[Ơ ơ khoan. Chưởng Môn nhân với Thái Thượng Chưởng Môn nhân?]

[A ta hiểu rồi.]

[Lầu trên hiểu cái gì vậy? Làm ơn giải thích.]

[Khoảng thời gian mà chúng ta đang xem là sau sự kiện trên Đảo Hải Nam.]

[Đảo Hải Nam? Ô vậy tức là...]

[Đúng vậy. Vào thời gian đó, Chưởng Môn Nhân Huyền Tông của Hoa Sơn đã lui về sau và đưa Vân Nham lên vị trí Chưởng Môn Nhân rồi.]

[Vậy Thái Thượng Chưởng Môn Nhân ở đây là Huyền Tông Chân Nhân đúng không?]

[Phải phải. Và cả sư thúc Bạch Thiên cũng đã được giao cho vị trí Quyền Chưởng Môn Nhân rồi.]

[Woa...Mới không bao lâu mà đã thay đổi nhiều vậy rồi.]

[Chức vụ và thành viên trong Thiên Hữu Minh cũng có thay đổi rồi đấy chứ. Nhưng mà hiện tại ta sẽ không nhắc đến đâu.]

Mọi người trong khán đài đều há hốc mồm trước thông tin từ diễn đàn.

Huyền Tông thoái lui? Vân Nham và Bạch Thiên nhậm chức Chưởng Môn Nhân và Quyền Chưởng Môn Nhân?

Các đệ tử Hoa Sơn, dù đã biết trước ngày này sẽ đến, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ trước thông tin đó.

"Sư huynh, huynh sắp lên chức Chưởng Môn rồi kìa."

"Ta..."

Vân Kiếm ngồi bên cạnh thấy vui mừng cho sư huynh của hắn nhưng vẫn không quên mở miệng trêu chọc khi thấy Vân Nham mặt đỏ tía lên vì tin tức đột ngột này.

Bên phía các Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối còn nháo nhào hơn cả bên kia. Đám đệ tử đứng dậy hết khỏi ghế rồi bao vây lấy Bạch Thiên hết lời chúc mừng cùng khen ngợi.

"Sư huynh, sư huynh, là Quyền Chưởng Môn Nhân đó! Tuyệt vời thật đó, sư huynh!"

"Sư thúc sẽ trở thành Quyền Chưởng Môn Nhân kìa! Ghen tỵ thật nha."

"Chúc mừng, sư huynh."

"Ta...Mặc dù đây là tương lai, nhưng mà...ta cảm ơn mọi người."

"Ôi trời, mặt của sư thúc đỏ hết cả lên rồi kìa!"

"Rõ ràng là đang rất vui mà còn bày đặt giả vờ giả vịt."

Bạch Thiên bị sự nhiệt tình của đám sư đệ sư điệt làm cho choáng ngợp, mặt đỏ bừng bừng khẽ ho vào nắm tay.

"Khụ, ngồi xuống hết đi. Người khác đang nhìn kìa..."

"Gì? Tên nào dám nhìn? Ra đây ta móc mắt hắn!"

"Chúng ta là đạo sĩ đấy tên tiểu tử này!"

Huyền Tông ngồi yên lặng nhìn đám đệ tử nhộn nhịp và phấn khích như vậy thì mỉm cười nhẹ nhàng.

Đúng là ông sớm cũng đã có quyết định của mình rồi. Chỉ là khi nghe chuyện của tương lai thì ông cũng không thể không ngạc nhiên.

'Vân Nham và Bạch Thiên...'

Chúng đều là những đứa trẻ tốt, chúng sẽ là người dẫn dắt Hoa Sơn thay ông sau này. Có khi Hoa Sơn sẽ càng lớn mạnh hơn dưới ảnh hưởng của họ...

Nghĩ đến đây, nét mặt của Huyền Tông càng thoải mái và thư giãn hơn, cảm giác như vừa trút bỏ được một áp lực nặng nề đối với một lão nhân như ông ta.

Thanh Vấn và Thanh Tân nhìn một màn này không biết phản ứng thế nào. Họ quan sát lần lượt Vân Nham rồi Bạch Thiên, lúc này, Thanh Vấn mới quay sang Thanh Tân hỏi.

"Đệ thấy thế nào?"

"Hừm...Đệ không chắc, nhưng mà..."

"Chúng đều là cái mầm non tốt."

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Với cả, vẫn còn Thanh Minh sư huynh mà, mặc dù có huynh ấy thì càng thêm nhiều vấn đề nhưng ờm..."

"Thanh Minh...sẽ ổn thôi."

"Vâng?"

"Đệ ấy không còn cô đơn nữa...đúng không?"

Thanh Tân nhìn theo hướng mắt của Thanh Vấn, thấy Thanh Minh đang cùng đám đệ tử Hoa Sơn trêu chọc Bạch Thiên mà y vô thức thấy nhộn nhạo trong lòng.

Đã bao giờ sư huynh của hắn cười vui vẻ thoải mái như bây giờ chưa nhỉ? Chắc chắn là chưa.

Thanh Minh mà Thanh Tân biết luôn bài xích bản thân với mọi người, tự giam chính mình trong chiếc lồng kính vô hình ngăn cách với mọi thứ xung quanh.

Cũng vì thế...Huynh ấy luôn cô đơn.

Thật may mắn vì ở kiếp trước Thanh Minh vẫn còn có Đường Bảo làm tri kỷ.

Và thật may ở kiếp này, vẫn có người quan tâm và lo lắng cho sư huynh của hắn. Bởi y biết sư huynh của hắn luôn thích gây chuyện và để người khác xử lí cơ mà.

Nhưng ít ra đám trẻ đó sẽ không từ bỏ hắn, sẽ không phải để hắn lạc lõng trong thế giới này nữa.

'Huynh đã tìm được hạnh phúc của mình chưa, sư huynh?'

Có lẽ chưa phải là hạnh phúc thật sự.

Nhưng đến một lúc nào đó...

Phải, một lúc nào đó, sư huynh à...
____________________________
Tự mình làm khó mình, chứ thật ra tại hạ bí ý tưởng ☺️
#sfuji

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com