Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7 năm chương 136 137


Thảo nguyên không giống với đô thị.

Vào lúc Cố Sơ cùng đoàn người rời khỏi Quỳnh Châu, bay về phía Thượng Hải thì giờ phút này đây, Hứa Đồng cũng đang nhìn lên bầu trời. Trên đỉnh đầu là một màu xanh thẳm, một màu trắng trong, xa hơn nữa là thảo nguyên triền miên, khoáng đạt, trên thảo nguyên lại rải rác mấy chú dê đang thong thả gặm cỏ.

Cuộc sống như vậy, nhàn nhã tới mức khiến cô bực bội.

Đây không phải lần đầu cô tới thảo nguyên, cũng có tới mấy lần rồi, đều đi theo Niên Bách Ngạn. Vậy mà chưa một lần cô có thể tận hưởng trọn vẹn thảo nguyên, thực tế là cô không có thời gian để hưởng thụ. Lần nào Niên Bách Ngạn cũng tới đây để làm việc, anh ấy đã bận thì người làm tiền trạm như Hứa Đồng lại càng túi bụi hơn.

Thế nên lần này, sau mấy ngày theo Thịnh Thiên Vỹ ở lại thảo nguyên, cô hoàn toàn sụp đổ. Ngoài việc ăn uống chơi bời, Thịnh Thiên Vỹ hình như chẳng có việc gì nghiêm túc để làm. Phong cảnh ở đây cũng đẹp đấy, điều kiện ở cũng tốt nhưng một người đã sớm coi công việc hàng đầu như Hứa Đồng vốn dĩ không thích hợp với tiết tấu quá thong thả này.

Thậm chí có thể nói cô không thích.

Cô không thích ngày nào cũng nằm dài bên dê, bên bò, không thích cứ đêm xuống là ăn uống nhảy múa hát ca, càng không thích cứ khi nào hỏi về công việc, Thịnh Thiên Vỹ lại tỏ ra không chút quan tâm. Một tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn giao dịch sao có thể như vậy chứ? Hứa Đồng bắt đầu thấy lo cho Thịnh Thiên Vỹ, thậm chí cô còn nghĩ, có khi nào vì Niên Bách Ngạn ngồi tù rồi mà Thịnh Thiên Vỹ không còn tâm trạng làm việc nữa không?

Tự sa ngã?

Nhìn dáng vẻ của Thịnh Thiên Vỹ ngày nào cũng ăn uống đã đời, mê mệt, không giống lắm.

Cuối cùng, vào sáng nay, có lẽ sau khi mở mắt ra cảm thấy mơ màng, Hứa Đồng đã thu dọn hành lý, kiên quyết bỏ đi. Ra khỏi thảo nguyên không phải chuyện đơn giản, cũng may ở đây cũng có những sư phụ lái xe trước đây cô quen biết. Cô bèn dùng mối quan hệ khi xưa, gọi một cuộc điện thoại cho sư phụ tới đón.

Nhưng đúng lúc cô đang đợi xe thì một con tuấn mã từ xa phóng tới, trên lưng là một người đàn ông khôi ngô. Anh hét một tiếng một về phía: "Em đứng lại cho tôi!"

Hứa Đồng nhìn kỹ lại, hóa ra đó là Thịnh Thiên Vỹ. Cảm giác bực bội trong lòng lại dâng trào. Còn chưa đợi được xe, cô đã kéo hành lý, quay người rời đi. Nhưng dẫu sao cũng là trên thảo nguyên, những bánh xe của chiếc vali gặp trở ngại nặng nề, kéo mất rất nhiều sức.

Chớp mắt, Thịnh Thiên Vỹ đã cưỡi ngựa đuổi kịp, lập tức chặn đường đi của cô.

Hứa Đồng không biết cưỡi ngựa, lại mang một nỗi sợ với loài động vật trông cao lớn hơn mình này. Cô quay đầu chạy về một phía khác. Thịnh Thiên Vỹ trên lưng ngựa nhìn rất rõ, khóe môi cong lên, quất roi một cái, lập tức đuổi theo, một lần nữa lại chặn được đường của cô.

Thịnh Thiên Vỹ cố tình trêu chọc, Hứa Đồng thẹn quá hóa giận, nghĩ bụng hay là vứt luôn cả hành lý. Suy nghĩ ấy vừa hiện lên, cô đã làm ngay, chạy chậm chạp về phía bên cạnh. Nhưng rất nhanh, bên tai vang lên tiếng vó ngựa cất cao, ngay lập tức eo cô bị ôm chặt. Thịnh Thiên Vỹ nghiêng người, vươn một tay bế ngang eo cô lên. Cô hoảng sợ kêu lên, một giây sau đã bị đặt vững trên lưng ngựa...
Có người say xe, có người say sóng, có người say máy bay. Còn Hứa Đồng... say ngựa.

Mỗi lần tới thảo nguyên, khi các cô gái, chàng trai trong công ty đều hưng phấn cưỡi ngựa vút bay trên thảo nguyên, cô luôn đứng từ xa ngưỡng mộ. Hồi cô còn rất nhỏ, gia đình cô và gia đình Cố Sơ cùng tới một nông trường ở nước ngoài chơi. Cố Sơ nhìn thấy ngựa rất phấn khích nhưng thấp bé nên không với tới được ngựa, thế là thẳng thừng kéo đuôi. Lúc vó ngựa giương cao, cô vô thức bảo vệ Cố Sơ. Ngựa ở nông trại dẫu sao cũng đã trải qua huấn luyện, tính tình cũng tương đối ôn hòa. Cái vó ngựa ấy cuối cùng cũng hạ xuống đất nhưng bóng đen tâm lý cũng đã lưu lại từ đó.

Khoảnh khắc bị Thịnh Thiên Vỹ thẳng thừng bế lên lưng ngựa, cô bỗng cảm thấy rời xa mặt đất quá cao, đầu óc bỗng chốc quay cuồng, choáng váng, hai con mắt chỉ tức không cùng nằm trên một đường thẳng. Ngựa phi với tốc độ cực nhanh, cánh tay Thịnh Thiên Vỹ ôm chặt lấy cô. Vì sợ hãi, sống lưng của cô chỉ có thể dựa sát vào Thịnh Thiên Vỹ. Hơi thở của người đàn ông pha trộn cùng hơi thở của cô, nguồn sức mạnh nơi lồng ngực rất nguyên thủy, rắn chắc.

Chiếc vali hành lý kia bị vứt trơ trọi trên thảo nguyên. Nó mang màu đen tuyền, cực kỳ không hợp với diện mạo đa màu đa sắc trên thảo nguyên. Trong lúc Hứa Đồng vẫn còn đang nhung nhớ chiếc vali kia, Thịnh Thiên Vỹ bèn để lại một câu bên tai cô: "Tôi sẽ bảo cho người đi lấy!"

Cô không biết Thịnh Thiên Vỹ muốn đưa cô đi đâu. Cả một thảo nguyên mênh mông rộng lớn, phương hướng duy nhất để tham khảo chỉ có thể là nhìn mặt trời, thế nhưng cô vẫn lạc lối, không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc. Từng đoàn cừu như từng chuỗi hạt trân châu từ chân trời rơi xuống, con nào con nấy trông cũng giống nhau như đúc, khiến mắt mũi cô hoa cả lên.

Sau cùng, cô chỉ còn cách nhìn xuống một bàn tay đang nắm lấy dây cương của người đàn ông. Lần đầu tiên cô cảm thấy, những khớp xương trên tay anh thật rõ ràng, bàn tay rộng lớn mà rắn rỏi.

Lưng ngựa như một con tàu tròng trành ngả nghiêng mà sàn tàu duy nhất chính là vòm ngực của Thịnh Thiên Vỹ.

Cứ như vậy, anh đưa cô tới bên kia thảo nguyên. Hứa Đồng cho rằng cũng giống nhau cả thôi, ai ngờ anh giơ tay lên chỉ về phía xa xa, bảo cô nhìn qua. Hứa Đồng làm theo, chỉ một cái liếc mắt này đã đủ khiến cô chấn động. Đây là một thảo nguyên có độ dốc rất lớn. Họ đứng trên đỉnh sườn dốc ấy, có thể ôm trọn vào trong tầm mắt toàn bộ cảnh đẹp của thảo nguyên xa xa.

Trời vừa sáng, mặt trời vừa mọc vẫn mang một sắc đỏ rực hiền dịu, không nhức mắt, vừa đủ để có thể nhìn thẳng. Nó đã chọc thủng tầng mây, pha lẫn cùng vệt đen cuối cùng nơi đường chân trời, trở thành một màu tím bắt mắt, sau đó từ từ lan rộng ra. Màu tím ấy trở thành những sợi màu nhạt nhòa, cả bầu trời đều đang dần dần được rọi sáng.

Ở đây còn có thể nhìn thấy những dân du mục nguyên sinh hiếm gặp. Họ dậy rất sớm, đuổi đàn cừu gặm cỏ. Ánh sáng tím mỏng tang trải đều trên bộ lông cừu trắng toát. Vì khoảng cách khá xa, những con cừu ấy di chuyển rất chậm chạp, thoạt nhìn giống như được khảm vào trong bức tranh, như mơ như thật. Có cơn gió thổi qua, những ngọn cỏ khẽ oằn mình. Có những lều chiên lác đác, chẳng biết cờ nhà ai đang bay, đủ các sắc màu sặc sỡ trông rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên Hứa Đồng ngắm nhìn thảo nguyên từ trên cao, tất cả đều rất tự nhiên, tất cả đều nguyên sơ, đáng yêu.

Mặt trời chẳng mấy chốc đã chói chang.

Thảo nguyên cuối cùng cũng bừng tỉnh giấc, không còn yên tĩnh và lười biếng như ban nãy nữa.

Đàn cừu đông thêm, ngựa cũng đông thêm, tầm mắt gần đó bỗng trở nên náo nhiệt. Vì có ánh sáng, những bông hoa ẩn mình giữa vạt cỏ đều được nhìn thấy rõ ràng. Đó là cả một miền hoa Cách Tang, màu hồng màu trắng, nở đầy cả thảo nguyên xanh. Hứa Đồng chỉ mới được nhìn thấy loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc này trên cao nguyên, không ngờ ở đây cũng có thể bắt gặp.

Thịnh Thiên Vỹ giơ dây cương, con ngựa bên dưới lại vọt ra ngoài. Cô hơi dựa lưng về sau làm cho Thịnh Thiên Vỹ bật cười sảng khoái.

Anh thúc ngựa chạy tới gần hoa Cách Tang rồi lại ghìm dây cương để ngựa dừng bước. Anh nhảy xuống, rồi đưa tay về phía cô. Hứa Đồng cúi xuống nhìn khoảng cách còn xa mặt đất, chân hơi mềm ra. Anh chỉ mỉm cười động viên, bàn tay lớn từ đầu tới cuối vẫn hướng về phía cô. Cô hít sâu một hơi, đưa tay cho anh.

Khẽ dùng sức, chân cô khi giẫm xuống cỏ hơi hẫng một chút, Thịnh Thiên Vỹ liền theo đà ôm chặt lấy cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm sáng sủa sạch sẽ của anh, chẳng hiểu sao trái tim bỗng đập 'thịch' một tiếng.

Thịnh Thiên Vỹ của hôm nay có phần đứng đắn. Anh thả cô ra, quay người ngắt cho cô một bông hoa Cách Tang. Hứa Đồng đón lấy, nhìn anh vẻ nghi hoặc.

"Trên đời này không phải chỉ có mình Niên Bách Ngạn." Anh khẽ nói: "Cũng giống như bông hoa Cách Tang trong tay em vậy, thật ra bông hoa nào cũng có thể mang tới cho em hạnh phúc."

Hứa Đồng ngẩn người nhìn anh, còn anh đứng ngược chiều ánh sáng, mỉm cười đối mặt với cô, đôi mắt anh dường như cũng nhuộm cả sắc màu hoa Cách Tang.

Khoảnh khắc này cô mới biết thì ra tâm tư của mình lộ liễu đến vậy, tới mức ngay cả một người đàn ông trông có vẻ tùy tiện cũng có thể nhận ra. Cô không phản bác điều gì, chỉ lặng lẽ vân vê bông hoa trong tay, rồi nhìn nó theo gió bay xa. Ngày hôm nay, cô không vội vã rời đi mà chầm chậm đi vào miền hoa Cách Tang ấy, càng đi càng xa.

Thịnh Thiên Vỹ không đi theo. Anh đứng nguyên tại chỗ, ở bên cạnh ngựa, ánh mắt vẫn dõi theo Hứa Đồng. Khi cô quay đầu nhìn về phía anh, khóe môi anh nở một nụ cười dịu dàng.

Một buổi sáng yên bình, xa hơn nữa là tiếng ngựa hí vang.

Có khói bếp, có mùi sữa, đây chính là hương vị của thảo nguyên buổi sớm mai.

Thịnh Thiên Vỹ cảm thấy lòng mình đầy ắp. Sự thanh thản vào giờ phút này còn tuyệt vời hơn cả khi thành công trong sự nghiệp.

Nhưng, một khúc nhạc đệm xen ngang.

Khoảnh khắc bóng Hứa Đồng khuất sau những bông hoa Cách Tang, di động rung lên.

Thịnh Thiên Vỹ liếc nhìn số gọi tới, nụ cười nơi khóe môi tắt ngấm. Anh nhận máy: "Nói đi!"

"Tổng giám đốc Thịnh, nhận được tin báo rồi, FBI liên kết với đội điều tra của công an trong nước đã để mắt tới chúng ta rồi."

"Đã tìm thấy thi thể chưa?"

"Trước mắt chỉ tìm thấy một cái xác, cái còn lại nghe nói vẫn đang tìm."

"Ai tiếp nhận điều tra khám nghiệm xác?"

"Lục Bắc Thần."

Thịnh Thiên Vỹ trầm mặc.

"Tổng giám đốc Thịnh, lần này Lục Bắc Thần tới Trung Quốc, trợ giúp cho vụ án của Tiêu Tuyết chỉ là cái cớ. Thực tế, chúng ta mới là con cá lớn hắn ta muốn câu."

Thịnh Thiên Vỹ nhìn về phía người con gái dưới bóng hoa Cách Tang, rất bình tĩnh nói: "Tôi chào đón cậu ta tới điều tra rõ ràng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com