Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 13 -

Vậy là, cái gì tới rồi cũng sẽ tới. Cuộc vui nào thì cũng phải tàn, có phải ai cũng đi cùng bạn tới suốt đời đâu?

Bốn năm cấp hai của cả Minh Nguyên và Bạch Nhiên sắp khép lại, có nuối tiếc, cũng có không nỡ.

Kì thi cuối kì đã kết thúc từ mấy ngày trước, dựa theo kết quả đó và nguyện vọng đăng kí trên giấy xét tuyển mà chia lớp. Minh Nguyên vào lớp A, Bạch Nhiên không nghĩ cũng đã biết rồi. Cái mà em không ngờ rằng bao nhiêu nổ lực, thì em cũng vào lớp B mà thôi.

Người ta thường bảo với em rằng, học lớp nào thì có làm sao? Quan trọng tới lúc thi, kết quả của em như thế nào kia kìa.

Nhưng... Những ngày thức đêm giải bài không ngừng, những lần Minh Nguyên nghiêm khắc cầm lấy cây thước khẽ vào tay khi em làm sai vẫn còn nằm đó. Em... Dù cố gắng thế nào cũng không vào được lớp A. Có lẽ, em dù thế nào cũng không với kịp tới anh.

Mấy đứa bạn hay trêu em, một nhà chỉ cần một người giỏi thôi, hơn nữa em cũng giỏi hơn khối người rồi mà... Nhưng em thấy như thế là không đủ.

Từ ngày có danh sách chia lớp, thì em liền phải học theo danh sách đấy. Em chạy trốn Minh Nguyên. Trừ những lúc buổi chiều anh đưa em về nhà, thì hầu như không lúc nào em chủ động tìm tới anh cả.

Minh Nguyên biết, em đang tự hoài nghi khả năng của mình.

Anh cũng an ủi, cũng dỗ dành em nhưng nó không mang lại kết quả quá tốt, em vẫn tức giận với chính mình.

- Tiểu Nhiên.

- Vâng ạ?

- Bỏ bút xuống, nhìn anh. Chúng ta nói chuyện một chút.

- Em không muốn, em đang làm bài anh không thấy sao.

Minh Nguyên cũng không nghĩ tới là Bạch Nhiên đột nhiên cáu với anh. Một chút khó chịu trong anh bắt đầu chuyển thành tức giận, anh biết em không vui, nhưng em như vậy là không ngoan.

- Anh nói bỏ bút xuống!

- Không mà, anh để em yên một chút đi.

Bạch Nhiên vẫn không nhận ra giọng điệu của Minh Nguyên đã có phần thay đổi, em vẫn muốn làm bài tập. Nhưng cách đáp lời của em đương nhiên không thể vừa ý Minh Nguyên rồi. Vẫn là chịu không nổi, Minh Nguyên thật sự tức giận rồi.

Bạch Nhiên đang ngồi cạnh anh, chăm chú làm bài tập thì cổ tay bị anh nắm chặt. Đau tới mức em phải kêu lên, cũng buông luôn cây bút trên tay ra. Bút xanh đáng thương, lăn vòng vòng trên bàn.

- Đau... anh buông em ra...

Minh Nguyên không những không buông mà kéo em quay sang đối mặt với bản thân, tay còn lại cũng với lấy cây thước gần đó mà đánh xuống bàn tay em vài cái cảnh cáo. Bị đau, Bạch Nhiên đương nhiên là khó chịu, nước mắt vì ủy khuất mà cũng dâng lên rồi.

Đánh xong, Minh Nguyên liền buông cổ tay nhỏ ra, lúc này mới thấy mắt em toàn là nước. Chớp một cái chắc chắn liền rơi rồi.

- Đau không?

Bạch Nhiên không trả lời.

- Bây giờ anh hỏi còn không cần trả lời?

- Đau...

Minh Nguyên đặt thước trở về trên mặt bàn, dù sao cũng là thư viện, không muốn bức em tới khóc chút nào.

- Lấy khăn giấy lau nước mắt đi, anh muốn nói chuyện với em.

Đứa nhỏ rất nhanh liền lấy ra một tờ khăn giấy, ngoan ngoãn thu lại nước mắt còn lưu lại hai bên mắt nhỏ. 

- Vì sao anh nói nhỏ nhẹ thì không biết nghe?

- Em xin lỗi, em muốn giải bài tập...

- Nhìn anh, vì sao trốn tránh anh?

Bị ép buộc nhìn thẳng vào mắt anh, Bạch Nhiên lại tủi thân muốn khóc.

- Vì sao... em lại không thể giỏi như anh chứ?

- Không khóc.

Đứa nhỏ đang tự trách chính mình!

Minh Nguyên kéo người em lại gần mình rồi ôm chặt lấy em. Bạch Nhiên cũng không có phản kháng lại, thuận theo mà rúc vào lồng ngực của người yêu. 

- Em đã rất giỏi rồi, đừng tự trách chính mình.

- Em không giỏi như anh...

- Nhưng em hát hay hơn anh, dễ thương hơn anh, không phải sao?

- Không thích...

Dỗ dành một lúc, Bạch Nhiên cũng dễ chịu hơn trước nhưng khúc mắt trong lòng đâu nói bỏ là bỏ liền được đâu...

- Mỗi người đều có thế mạnh riêng mà, không phải là thế mạnh của em mà em làm được thế này đã rất tốt rồi. Tiểu Nhiên không được tham lam muốn tất cả chứ?

Minh Nguyên biết, Bạch Nhiên tất cả đều hiểu, chỉ là em không chịu chấp nhận mà thôi.

- Lúc nãy đứa nào cọc cằn với anh nhỉ?

- Nhiên Nhiên ạ...

- Có muốn ăn đòn không hả? Anh cưng chiều em nên em làm tới phải không?

Gõ nhẹ đầu em một cái cảnh cáo, Bạch Nhiên chỉ biết cười hì hì năn nỉ anh mà thôi.

- Nên nói cái gì?

- Em xin lỗi anh ạ.

- Ngoan. Anh thương em.

- Em thương anh nhiều hơn!

Minh Nguyên không tranh với em làm gì, hôn nhẹ xuống đầu em một cái rồi cả hai lại cùng nhau giải bài tập.

Không có anh em vẫn sống, nhưng có anh thì tốt hơn.

Một tuần sau đó, em học xong đã thấy anh đứng ở cửa chờ. Cả hai cùng nhau ôn tập ở thư viện, về nhà cũng video call tới tối. Cảm giác có anh bên cạnh, rất tốt.

Nếu ai đó hỏi, sự khác biệt giữa lớp A và các lớp khác thì chính là hai tuần sau cùng.

Lớp A học nhiều tiết hơn, bài tập nhiều hơn, lượng kiến thức nặng hơn nhiều.

Hai tuần này Minh Nguyên sợ em đợi mình ở thư viện sẽ cô đơn liền nói em cứ về trước, có hôm thì em đi bộ về cũng có hôm là anh nhờ tài xế tới rước em. Nhưng em cảm thấy có gì đó bắt đầu thay đổi trong mối quan hệ của cả hai.

Bạch Nhiên cảm thấy, em nên chủ động nhiều hơn. Chính vì thế mà cuối tuần đầu tiên, em quyết định ở lại chờ anh, em không nói.

Bạch Nhiên tan lớp là bốn giờ chiều, lớp anh tận năm giờ mới tan, ở một mình thật sự không vui vẻ chút nào.

Hơn bốn giờ bốn mươi, em quyết định đi mua báng tráng cho cả hai. Minh Nguyên mặc dù rất không thích việc em ăn đồ ăn vặt, nhưng em biết anh cũng thích ăn bánh tráng.

Vốn dĩ là vui vẻ đợi anh tan lớp, cả hai sẽ cùng nhau vui vẻ đi về vậy mà anh ra khỏi lớp cùng nhiều bạn khác. Có vẻ là anh nói chuyện với họ rất vui, cũng phải mà họ học cùng nhau. Nhìn anh rồi nhìn lại hai phần bánh tráng, em quyết định đi bộ về.

Minh Nguyên có nhiều mối quan hệ xung quanh, vì anh nổi bật mà. Nhưng... Anh gần như không quan tâm tới em nữa.

------

#1239 từ

Xin lỗi mọi người vì ra muộn nhaaaa ~ mọi người còn nhớ Bạch Nhiên, Minh Nguyên không nè? Cmt ủng hộ mình nhé.

[10/05/2020]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com