- 14 -
Hơn bảy giờ tối, Minh Nguyên nhận được cuộc gọi từ mẹ của Bạch Nhiên. Đứa nhỏ vẫn chưa có trở về nhà!
Nói vài câu, bảo gia đình em không cần lo lắng rồi lại cúp máy. Anh có chút lo lắng, nhiều hơn có lẽ là tức giận. Bạch Nhiên trước giờ chưa từng như thế này.
Gọi hỏi tài xế, thì lại bảo em nói hôm nay ở lại trường. Nhưng nếu đã ở lại trường tại sao không nói với anh? Tại sao không đến tìm anh? Đứa nhỏ này muốn làm gì?
Chuông điện thoại của em liên tục vang lên, em thấy nhưng lại chẳng muốn nghe. Bạch Nhiên hiện tại vẫn mặc trên người bộ đồng phục từ sáng, chiếc balo nhỏ cũng bị em vứt một bên trên chiếc ghế đá. Cô đơn ngồi một mình ở mép sông.
Em không tắt máy, vì biết tắt máy mọi người sẽ lo lắng em xảy ra chuyện. Chuông điện thoại vẫn reo tức là em vẫn ổn. Nhưng Bạch Nhiên lại chẳng nghĩ tới, cho dù có gọi nhưng không tìm được, mọi người cũng đều gấp đến sợ hãi...
Trời dần khuya, Bạch Nhiên lại rất nhạy cảm với cái lạnh. Anh thật sự sợ đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện.
Cuối cùng thì, Bạch Nhiên cũng nghe máy.
" Em đang ở đâu?"
" Em đi dạo, anh không cần lo cho em"
" Vì sao không nói với anh? Biết ba mẹ đều rất lo cho em không? "
Biết. Đương nhiên là biết rồi.
Thấy em yên lặng, Minh Nguyên lại thở hắt ra một hơi. Thật sự rất lo lắng, có lẽ vì vậy anh đã dọa em sợ rồi.
" đang ở đâu? "
" công viên, ven sông gần nhà. "
" về nhà đi "
" dạ "
" nhớ mặc áo khoác vào "
Minh Nguyên không tới tìm em!
Đứa nhỏ tâm lại khó chịu, liền khóc lên. Cũng không để ý, điện thoại vốn dĩ còn chưa ngắt máy, chỉ như vậy mà khóc lên. Sau đó... Lại lặng lẽ lau đi nước mắt. Minh Nguyên đợi em nín rồi mới thật sự ngắt máy.
Vài ngày sau đó, cả hai không gặp nhau. Bạch Nhiên né tránh, mà Minh Nguyên cũng không còn chủ động tìm tới. Trong mơ hồ, em cảm thấy... Tình cảm này thật sự tan vỡ rồi.
Minh Nguyên chẳng còn yêu thương em, chẳng còn lo lắng cho em nữa.
Hoặc... Anh cảm thấy phiền vì phải chăm sóc cho một đứa trẻ rồi.
Sẽ vô tình, Bạch Nhiên bắt gặp anh đã vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè ở giữa sân trường. Nhưng lại chẳng để ý tới em.
Sẽ vô tình, Minh Nguyên bắt gặp em một mình cô đơn ngồi ở góc thư viện. Nơi cả hai từng cùng nhau học tập.
Sẽ vô tình, cả hai bắt gặp ánh mắt nhau giữa sân trường rộng lớn. Rồi lại lơ đi.
Minh Nguyên tức giận, vì em trẻ con.
Bạch Nhiên tâm bị tổn thương, vì anh quên mất sự hiện diện của em.
Một mối quan hệ, vì sự im lặng của cả hai mà như bị bóp nghẹn.
" - Minh Nguyên, anh có...
- Anh phải lên lớp. "
Hoặc là...
" - Tiểu Nhiên, có muốn ôn tập cùng không?
- Không cần, em muốn ở một mình "
Người ta thường nói, yêu một thời gian thì sẽ bước tới giai đoạn cả hai cùng im lặng.
Có bước qua được giai đoạn đó hay không, sẽ quyết định họ có đi tiếp được hay không.
Không có em, Minh Nguyên cảm thấy thiếu vắng.
Không có anh, Bạch Nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Không có nhau, họ cảm thấy cô đơn.
Đó là yêu sao?
Một lần nữa Minh Nguyên nghe về tin tức của em, có lẽ là sau kì thi thử cuối cùng. Kết quả của em rất tệ...
Thậm chí, giáo viên đã gọi cho mẹ em đến trường.
Cũng phải, em đặt nguyện vọng rất cao, với điểm thi thử lần này, em không thể đậu bất kì trường nào. Em bị mẹ mắng ngay sau khi trở ra từ phòng giáo viên, anh vô tình bắt gặp ánh mắt em, đó có lẽ là sự tuyệt vọng.
Hai ngày sau đó, là họp lớp. Em né tránh anh. Minh Nguyên thật sự biết, Bạch Nhiên sẽ suy sụp nếu chuyện này cứ tiếp diễn như vậy.
- Hôm nay ở nhà anh đi. Anh đã gọi cho mẹ em rồi.
- Không cần thương hại em.
- Anh không thương hại em. Ngoan, nghe lời.
Không nghe, thì làm gì bây giờ?
Bạch Nhiên muốn biết, anh là muốn như thế nào.
Cả một đoạn đường, Bạch Nhiên không còn vui vẻ bắt chuyện cùng anh như trước. Chỉ yên lặng ngồi một chỗ mà thôi.
- Tiểu Nhiên...
- ...
- Làm sao vậy? Giận anh sao?
- Không có.
Tới nhà anh, Bạch Nhiên cũng không còn làm nũng bắt anh cầm giúp balo, mà tự bản thân em mang vào. Bạch Nhiên là giận dỗi rồi sao?
Nhưng, Minh Nguyên lại chẳng biết, đó không là giận dỗi.
Là sợ hãi.
Sợ hãi dựa vào anh, rồi một ngày anh bỏ em đi mất.
Sợ hãi anh hứa ở bên cạnh em, rồi một ngày sẽ buông tay em ra.
Sợ hãi anh nói sẽ chấp nhận sự trẻ con của em, rồi vì phiền hà mà quên mất.
Em sợ hãi...
- Bạch Nhiên, anh muốn nói chuyện với em.
- Anh nói đi em nghe.
- Gần đây em thế nào vậy?
- Em bình thường.
Thật ra là không bình thường chút nào cả.
- Bình thường? Bình thường là bỏ ra ngoài không nói cho ai sao? Bình thường là bỏ bê việc học tới như thế? Cả mẹ em cũng bị giáo viên gọi lên rồi.
- Anh không phải muốn mặc kệ em sao? Lúc này còn hỏi những câu này làm cái gì hả?
Minh Nguyên không hiểu Bạch Nhiên nói là có ý gì, anh đã mặc kệ em sao?
Lại nhìn về thời gian đã qua, anh bận rộn với việc học tập của mình, lại thêm việc em bỏ đi vào đêm trước làm anh có phần muốn giận Bạch Nhiên. Có lẽ, sự lạnh nhạt của anh làm em cảm thấy, đó là muốn mặc kệ em. Cũng đúng, đứa nhỏ nhạy cảm như vậy, hay nghĩ lung tung như vậy làm sao có thể bình thường được cơ chứ?
- Tiểu Nhiên có muốn anh ôm không?
- Hức...
Đứa nhỏ đột nhiên bật khóc, nó nằm ngoài dự đoán của Minh Nguyên. Nhìn em ào vào lòng ngực mình, đầu nhỏ tựa lên một bên vai anh, khóc nức nở.
- Ngoan, đừng khóc.
---------
#1164 từ
không biết bản thân đang viết gì =))))
17/05/1990 - 17/05/2020
[ 17/05/2020 ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com