Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 19 -

Bạch Nhiên không thể biết từ anh, đương nhiên là có thể đi tìm hiểu rồi. Nhìn cậu ta không giống như là khách du lịch lắm, tức là người ở đây, vậy em sẽ tự đi tìm!

- Nhiên, hôm nay muốn ăn gì?

- Mình dùng bữa sáng ở phòng ăn của resort đi.

- Sao lại muốn ăn ở phòng ăn rồi?

Anh hơi ngạc nhiên, ngày đầu tiên tới cả hai đã ăn ở phòng ăn rồi, chỉ là Bạch Nhiên nói thức ăn không ngon, em muốn ăn thử ở ngoài cơ như vậy mới có ý nghĩa của du lịch. Cũng vì vậy mà mấy ngày sau cả hai đều ăn ở bên ngoài. Lần này là em chủ động muốn ăn ở resort, bảo bối có suy nghĩ gì mờ ám không?

- Đi thôi anh.

- Từ từ thôi, có ai giành ăn với em đâu.

- Không đi lẹ sẽ trễ xe mất, là phải đợi chuyến sau đó.

Vì khuôn viên ở đây khá rộng nên du khách thường phải di chuyển bằng những chiếc xe, người lái thường không cố định lắm, chạy vòng khắp resort đón khách du lịch. Bình thường cả anh và em đều đi bộ ra ngoài, nhưng lần này là tới sảnh, nên thôi, đi xe cho nó lẹ ấy mà.

Đúng là không phụ lòng Bạch Nhiên, " người quen cũ " của anh cũng đang ở đây, cậu ta là phục vụ sao?

- Anh, bạn anh kìa.

- Hửm?

- Cái người hôm qua đó.

Minh Nguyên cũng không tỏ vẻ ra quá ngạc nhiên, chỉ nhìn qua cậu ta một lúc sau đó gật đầu với Bạch Nhiên một cái để xác định là em nhìn đúng rồi. Chỉ như thế thôi, không còn gì nữa hết.

- Anh không định chào hỏi sao? Không định giới thiệu với em luôn hả?

- Cậu ấy đang làm, không cần chào. Hôm qua đã giới thiệu với em còn gì.

Nói xong, anh ghim một miếng khoai tây chiên nhỏ nhỏ nhét ngay vào miệng em, không muốn cho em nói nữa. Ăn không lo ăn, lo toàn cái gì đâu không á.

- Anh không chào thì em đi chào.

Bạch Nhiên nhai nốt miếng khoai tây trong miệng liền đứng dậy, không nhìn tới anh đã muốn nhấc chân đi. Nhưng mà đời không như là mơ, chưa kịp đi nữa là đã bị anh lạnh lùng ra lệnh mất rồi.

- Ngồi xuống.

- Anh, em chỉ đi chào có một cái.

- Ăn cho hết rồi chào cái gì thì chào.

- Em muốn đi bây giờ mà? Sẵn lấy thêm nước cũng được á.

Nói xong, em khom người cầm lên cốc nước còn đầy hơn phân nửa. Minh Nguyên cảm thấy đứa nhỏ này rất ngốc, ai lại cầm cốc nước hơn phân nửa đi lấy nước? Hơn hết còn lấy cái đó làm lý do để đi chào hỏi người ta nữa.

- Cầm ly nước không thấy nặng sao? Còn lấy cái gì?

- Anh khó quá đi mất, lỡ lát nữa cậu ta đi mất thì làm sao?

Bạch Nhiên không cãi được nữa, bất đắc dĩ ngồi xuống ghế tiếp tục ngắm nhìn phần ăn của mình. Chỉ là nói hết câu, em đã cảm nhận được hơi thở của anh sát một bên rồi.

- Anh đưa mặt tới đây làm gì? Ở đây rất đông người đó.

- Bảo bối, em đi với người yêu mà lại muốn chào người khác tới mức đấy à?

- Không... không có... anh nhích xích ra đi...

- Hôn anh đi?

- Sao anh lại lưu manh như vậy chứ!

Em ngó tới ngó lui, em sợ người ta sẽ nhìn về phía này đó. Cuối cùng cũng phải hôn lên môi anh một cái, sau đó xấu hổ ăn tiếp phần ăn của mình, mặt đỏ cả lên cũng không dám nhìn anh. 

- Sau này còn nhắc tới người khác khi ngồi với anh, thì anh sẽ đè em ra trước mặt mọi người mà hôn em đó.

- Anh lưu manh.

- Ừm anh lưu manh. Ăn không hết thì anh vừa lưu manh vừa ác độc nữa. Ăn đi.

Cái này là dọa đánh chứ là gì nữa?

Ăn xong, Minh Nguyên đi vệ sinh rửa tay rồi. 

Bạch Nhiên xoay người tìm cậu ta, lại vừa hay, cậu ta không còn phải làm việc nữa, đang ngồi bên ngoài nhìn trời nhìn đất nhìn mây kìa. 

Ra bên ngoài nói chuyện một chút, chắc không sao đâu nhỉ?

Cầm theo điện thoại trên người, em đẩy cửa đi ra ngoài. 

- Anh tìm tôi, đúng không?

- A?

- Tôi thấy anh cứ nhìn về phía tôi mãi.

Cậu ta nãy giờ cũng không thèm nhìn em, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm nơi nào đó. Hình như cậu ta cũng có rất nhiều tâm sự?

- Ừm... tôi muốn biết cậu là ai.

- Không phải anh Nguyên đã nói rồi sao? Người quen cũ.

- Thật sự chỉ có vậy thôi?

- Chứ anh muốn là gì? Người yêu cũ? Người tình bí mật? 

Minh Nguyên trở ra từ nhà vệ sinh đã thấy bàn ăn không còn ai, cả hai đi ăn sáng ở tại resort nên cũng không mang gì trừ cái điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết em đi đâu!

Minh Nguyên cũng không vội, dù sao ở cái resort này mà em đi chung với nhóc con hôm qua thì chắc chắn không lạc được, cũng sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì nếu em không tách ra. Anh cũng ra xung quanh tìm rồi, chỉ là chẳng thấy hai đứa đâu cả. Chắc lại dắt tay nhau đi đâu chơi rồi, hai đứa nhỏ đều thích chơi! Hai đứa này đều muốn ăn đòn!

Mặc dù đây là khu của nhà Minh Nguyên, nhưng những năm gần đây thay đổi khá nhiều, bây giờ có những chỗ anh thật sự không nhớ đường đi nữa. Nhưng mà chỉ có đồi cỏ gần khu nhân viên, anh chắc chắn không quên được. Anh cũng chắc chắn thằng nhóc kia đưa bảo bối anh tới đó rồi. Vì khu đó đẹp như vậy mà.

- Bạch Nhiên. 

- A? Anh...

Nghe tiếng gọi em mới nhớ tới, hình như bản thân chưa nói với anh là mình đi cùng Nhật An, à... cậu nhóc này tên Nhật An. 

- Anh Nguyên.

- Em đi đâu cũng không cần báo anh hả? Bạch Nhiên?

Anh chỉ gật đầu chào Nhật An một cái, sau đó liền nhìn nhóc con nhà mình. Nghiêm khắc mắng xuống một câu. Đúng là càng nuông chiều thì càng làm tới mà.

- Là em rủ anh ấy đi... anh đừng mắng anh ấy...

- Bạch Nhiên em nói, anh mắng có đúng không?

- Có ạ...

Bạch Nhiên từ lúc thấy sự xuất hiện của anh đã biết mình sai rồi. Đây là lần đầu tiên em tới đây, ngày nào Minh Nguyên cũng sợ em đi lạc mà dặn dò rất nhiều. Lần này lại nhân lúc anh đi vệ sinh mà chuồn mất còn không báo cho anh nghe, làm sao anh không tức giận cho được chứ? Mà hơn nữa là em cũng thấy mình có lỗi nữa.

- Còn em? Anh Khải Bạch đâu mà để em ở đây?

- Ảnh đang bàn chuyện với quản lý ạ...

- Chuẩn bị ăn đòn đi, trở về. 

-----------------------

#1263 


[31/07/2020]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com