Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 23 -

Khoảng hơn sáu giờ chiều, mẹ em gọi cho anh hỏi rằng em có ở cùng với anh không, lúc đấy anh đã cảm thấy có chuyện rồi. Mà quả thật là có chuyện rồi, mẹ em nói em đi mua đồ từ trưa, đi đâu đó đến giờ vẫn không thấy về, gọi điện cũng không được. Lại chơi trò mất tích rồi?

Trời bắt đầu tối, những bước chân anh chạy càng vội hơn. Lúc nãy anh nhờ tài xế chở tới nhà em, hỏi thăm mẹ em vài câu rồi lại trấn an, sau đó chính bản thân anh đã tự chạy đi tìm.

Lúc trưa trời nóng, có lẽ em không mặc dày, cũng không mang theo áo khoác. Nhưng hiện tại thì không nóng nữa, trời đang chuyển mưa rồi!

Từ hôm có điểm chuẩn đến hiện tại, anh không nói được với em bao nhiêu câu cả. Thậm chí anh nhắn tin em còn chẳng muốn trả lời, bảo bối của anh làm sao thế này?

Điện thoại anh lúc nào cũng sáng, nhưng không lần nào liên kết được với em. Em của anh đâu rồi? Sao lại chơi trò mất tích?

Công viên gần nhà anh đã đi hết, các cửa hàng đồ ăn nhanh cũng đi qua, cửa hàng tiện lợi cũng không chừa một chỗ nào, vậy em ở đâu?

"Rầm" một tiếng, trời muốn mưa rồi, có sấm...

"Em nếu không gọi lại cho anh thì không cần gặp anh nữa."

Anh nhắn đi một tin nhắn, sau đó xoay người chạy vội tới những công viên xa hơn. Cuối cùng là em ở đâu?

------

Bạch Nhiên thật ra cũng không muốn chơi trò mất tích với mọi người làm gì, lúc trưa em cảm thấy mình ở nhà lâu quá rồi, muốn ra ngoài mua chút gì đó ăn. Sau lại thấy muốn đi dạo một chút, dạo được một chút rồi lại muốn ở một mình.

Ban đầu là những cuộc gọi lác đác từ mẹ, sau đó là dồn dập từ anh. Người yêu em cũng biết em đi rồi, anh có giận không? Nhưng em không muốn bắt máy. Em sẽ không nghĩ quẩn, chỉ là em muốn khuây khỏa, muốn ở một mình để thoát khỏi cảm giác thất vọng về chính mình mà thôi.

Điện thoại không còn vang lên tiếng chuông âm ỉ nữa, chỉ còn một ánh sáng mỏng manh chợt xuất hiện rồi biến mất. Là tin nhắn...

"Em nếu không gọi lại cho anh thì không cần gặp anh nữa."

Em cũng không phải là muốn tự tử mà...

"Em muốn ở một mình."

"Bắt máy."

Chỉ kịp đọc qua thì cuộc gọi đã tới, Bạch Nhiên đương nhiên tin rằng, anh sẽ làm thật. Cho nên cậu bắt máy.

"Em ở đâu?"

"Trên cầu đi bộ..."

"Ở đâu?"

Anh cơ hồ là muốn quát lên, Bạch Nhiên giật mình run rẩy một chút sau đó lại lí nhí nói ra chỗ của mình. Minh Nguyên chỉ vội nói "ở đó chờ anh" sau đó cúp máy.

Anh bắt xe, vừa đi một đoạn mưa đã ồ ạt đổ xuống. Nếu em thật sự ở cầu đi bộ đấy, em sẽ không ướt mưa. Nhưng sẽ rất lạnh, bảo bối của anh...

Gần chín giờ tối, anh bắt gặp Bạch Nhiên đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở góc cầu đi bộ, ngu ngu ngốc ngốc mà đung đưa chân.

Tìm thấy em rồi anh mới thở hắt ra, sau đó đầu tiên là gọi về báo cho cô chú tin tìm thấy Bạch Nhiên. Cũng không vội lại gần gọi em, chỉ là im lặng xem em muốn làm gì.

Em đã làm gì suốt từ trưa đến giờ? Ở trên cây cầu này sao?

Ngồi một chỗ và đung đưa chân thế này? Và để ba mẹ hốt hoảng đi tìm em như một đứa trẻ đi lạc? Cuối cùng là em nghĩ gì vậy hả Bạch Nhiên?

- Anh...

Đợi quá lâu, mưa bên ngoài ngày càng lớn, em vội nhìn điện thoại một chút. Em lo lắng anh sẽ ướt mưa, nhưng rồi khi ngẩng đầu lại thấy anh đứng ở cách em khoảng một mét. Anh tới lúc nào? Vì sao không lại gần em?

- Chơi trốn tìm đủ rồi? Chịu bắt máy rồi?

- Em... Em không phải cố ý...

- Không phải cố ý làm mọi người lo lắng? Vậy điện thoại để làm gì? Trưng à mà không bắt máy?

- Em...

Dưới cơn mưa tầm tã thế này, em lại cảm thấy anh còn lạnh hơn không khí ngày mưa. Đã bao lâu rồi anh không quát em thế này, chắc có lẽ anh đã tức giận lắm.

- Anh ơi...

- Đừng lại gần anh, anh sẽ đánh chết em. Đi về, anh gọi xe.

Nhìn thấy anh quát mình, Bạch Nhiên hơi rụt người lại, cũng không dám bước tới gần anh nữa. Minh Nguyên rất muốn cứng rắn với em một lần, nhưng cứ nhìn em thế này anh sẽ không cứng nổi mất. Dứt khoát xoay người xuống cầu, anh không muốn nhìn em, nhìn một lát nữa thật sự mềm lòng mất.

Mưa rất to, cả hai đang đứng dưới mái hiên nhỏ của chân cầu đi bộ nên không tránh khỏi việc nước bắn vào người. Cho dù có đứng sát vào thì người đứng bên ngoài chắc chắn sẽ ướt nhẹp nhèm nhem cho xem. 

- Anh ơi... hay anh đứng vào đây đi, em đứng ở ngoài cho...

- Không cần em lo.

 - Nhưng mà anh đứng đấy sẽ ướt mưa... mà anh không chịu đứng gần với em. Anh ướt sẽ bệnh đó...

- Anh đã bảo không cần em lo rồi? Biết anh ướt sẽ bệnh, vậy sao không biết chạy ngoài đường từ trưa đến tối sẽ bệnh? Hả?

Minh Nguyên như bị chọc tới, tức giận xoay người quát em. Bạch Nhiên vốn dĩ là đang muốn khuyên anh đứng vào để không bị bệnh mà cuối cùng lại bị mắng, ủy khuất cúi đầu. Anh có cần tức giận vậy không... dù sao em cũng đang rất là buồn.

Mưa càng ngày càng lớn, em nghe rõ được tiếng lộp bộp rơi trên mái hiên, cũng nhìn thấy những hạt mưa nặng trĩu đang tạt vào chỗ anh đứng. Em không biết phải làm sao cả... Anh thật sự sẽ giận em luôn sao?

- Anh gọi xe rồi, tự về được không?

- Anh ơi...

- Làm sao?

- Hay anh về với em đi...

Em sợ, em sợ em về rồi Minh Nguyên ngốc nghếch sẽ bị ướt mưa. Em cũng sợ em về rồi từ anh anh sẽ bỏ mặt em luôn.

- Sợ?

- Một chút...

Cái này cũng không tính là nói dối đi?

Em khẽ gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn không dám nhìn anh. Cứ tưởng anh sẽ lại một bộ dáng dọa người, nhưng không, em cảm nhận được bàn tay của người đối diện đang xoa đầu em.

- Ừ, anh về với em.

- Anh ơi...

- Làm sao nữa?

- Em xin lỗi... Làm anh lo lắng...

- Một lát về nhớ xin lỗi mẹ, cô còn lo lắng hơn anh rất nhiều.

-  Dạ...

- Lạnh không?

- Không ạ..

- Ừm.

Có vẻ là do mưa to, xe anh gọi rất lâu rất lâu mới tới. Chú lái xe còn tưởng là hai người đưa nhau đi trốn, giữa đêm khuya biết sợ trở về nhà mà trêu hai người mấy câu. Em len lén nhìn Minh Nguyên, nhìn thấy anh cười một cái, tâm em liền sáng rực.

-------

#1273 từ

nếu mọi ngừi vote và cmt tích cực tuôi hứa sẽ ra chap đều hơn :(((((( trời đứt ưi, sắp end sắp end rùi, mà chắc sẽ khum có phiên ngoại :(((

[ 07/09/2020 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com