- 9 -
Minh Nguyên cũng không thèm lên kiểm tra xem đứa nhỏ có đứng nghiêm túc không, vì anh tin tưởng Bạch Nhiên. Anh tin đứa nhỏ biết bản thân sai nên mới bị phạt, nên em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Mà đúng thật là như vậy, Bạch Nhiên trên phòng dù không có ai giám sát vẫn nghiêm túc đứng góc phòng. Minh Nguyên chưa từng bắt em phải khoanh tay khi đứng phạt, nên trừ những lúc anh trực tiếp yêu cầu thì lúc đứng phạt em đều ở tư thế nghiêm, hai tay duỗi thẳng.
Từ lúc em đứng tới lúc được Minh Nguyên gọi xuống ăn thì cũng không có lâu lắm, chỉ tầm hơn mười lăm phút thôi.
- Anh... Em lấy một chút tương ớt nhé?
- Một chút.
Đứa nhỏ nghe anh đồng ý liền nhanh chóng chạy đi đi tìm tương ớt. Tìm được loại em thích liền quay trở lại bơm vào trong đĩa. Mì xào hải sản không có cay là không ngon đâu. Mặc dù em rất muốn bơm nhiều một hơn một chút, nhưng mà cái nhìn không mấy vui vẻ của anh làm em phải ngừng a...
- Không biết bao tử mình không tốt sao? Còn ăn cay như vậy?
- Em ăn có một chút à...
Minh Nguyên không nói nữa, kêu em ăn nhanh đi. Đứa nhỏ mê món này lắm, chị giúp việc nhà anh nấu món này ngon cực kì luôn.
- Ba mẹ em có nói khi nào về không?
- Không có ạ, nhưng ba mẹ nói ở tới sau khi thi xong cũng được.
Nói xong một câu này em còn phải thở dài, ba mẹ không thương con nữa, bán con đi rồi!
- Ừ, ăn xong lên phòng đợi anh.
- Để em rửa bát cho...
- Không cần, anh nói thì nghe đi.
Tới chiều sau khi làm xong thức ăn thì người làm cũng đi mất, cho nên Minh Nguyên vẫn phải rửa bát đĩa.
Dọn dẹp xong thì cũng gần tám giờ tối rồi.
Đẩy cửa phòng tiến vào, quả nhiên Bạch Nhiên vẫn rất hiểu ý anh. Ngoan ngoãn đứng ở một góc phòng, nghiêm túc đứng thẳng. Minh Nguyên chưa nói gì thì Bạch Nhiên cũng không dám lơ là việc cũng mình, lặng lẽ đứng một góc.
Đúng là bình thường Bạch Nhiên rất thích làm nũng với anh, cũng ít khi nghiêm túc được như vậy. Nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn ra được bản thân làm sai, em đều sẽ nghiêm túc chịu phạt. Nghiêm túc hối lỗi rồi sửa chữa sai lầm, đó là điều làm Minh Nguyên không bao giờ nỡ phạt nặng em cả.
- Bạch Nhiên. Lại đây anh nói chuyện.
Đứa nhỏ nghe anh gọi, nhanh chóng xoay người bước lại trước mặt anh. Ngoan ngoãn đứng nghiêm túc.
- Anh gọi không biết trả lời sao?
- Em... Em xin lỗi...
Nhìn đứa nhỏ cúi đầu nghịch nghịch bàn tay nhỏ, anh biết là em cũng đang biết lỗi rồi.
- Nhiên, có biết vì sao anh phạt em không?
- Vì em không nghe lời ạ...
- Nhìn anh, không nghe lời thế nào?
Đứa nhỏ ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn anh một chút. Muốn mở miệng nói gì đó, mà đôi môi nhỏ mở ra đóng lại mấy lần vẫn chưa có nói gì.
- Hửm?
- Em...
- Anh muốn nghe em nói.
- Em không nên bắt chước theo anh, dùng máy tính như vậy. Em không nên ẩu mà không dò lại bài... Em bị điểm kém.
Vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bị em vặn vẹo tới ửng đỏ, khẽ xoa vài cái.
- Không dò bài lại, là em sai. Điểm kém cũng là do em không chú ý. Nhưng đó không gọi là bắt chước, là học hỏi.
- Em xin lỗi...
- Em muốn dùng cách đó thành thạo, thì cần phải có thời gian. Hơn nữa, cho dù em làm cái gì thì cuối giờ vẫn phải nghiêm túc dò lại một lần.
- Em nhớ rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.
Buông bàn tay nhỏ nhỏ của em ra, anh xoay người đứng dậy tìm gì đó ở góc tủ. Tới khi anh cầm ra rồi liền dọa em tới xanh cả mặt luôn.
Trên tay Minh Nguyên là một cây roi mây mảnh, gần đây có mang ra dọa em vài lần nhưng vẫn là chưa động tới. Bây giờ thì tốt rồi, có dịp dùng rồi.
- Anh... Anh ơi...
- Lại đây, chống tay lên bàn đi.
Không cho em nằm trên giường nữa, Bạch Nhiên cảm thấy anh thật sự muốn chỉnh bản thân mình rồi.
Lê từng bước nhỏ tới trước bàn học của anh, mặc dù ánh mắt thỏ con kia có chút đáng thương, nhưng anh sẽ không có mềm lòng đâu.
- Cúi người xuống.
Cái roi mây mảnh mảnh kia đang gõ xuống mặt bàn, cái tiếng đó cũng kinh dị lắm. Hay tại em bị ám ảnh nhỉ?
Chống hai tay lên mặt bàn, đứa nhỏ không nhịn được mà run lên một chút. Rất nhanh sau đó đã ổn định thân mình rồi.
- Hạ thấp eo xuống một chút. Hai chân cách nhau ra.
Bạch Nhiên ngoan ngoãn nghe theo lời anh, từng chút từng chút sửa lại tư thế của chính mình. Phải nói là đã khá lâu rồi anh không còn dùng cái tư thế này với cậu nữa, có chút.. Lo lắng.
- Hôm nay anh muốn em tuân thủ theo nguyên tắc của chúng ta trước đó. Nghe được không?
Bạch Nhiên giật mình liền xoay đầu lại nhìn anh, hai mắt nhỏ mở to không biết đáp lời thế nào. Vì em có chút ngạc nhiên.
Minh Nguyên không chờ được câu trả lời của em liền vung roi đánh xuống. Cách hai lớp vải quần, nhưng em vẫn cảm nhận được sự đau nhói mà roi mây mang đến.
Nó không giống như thước gỗ, cũng chẳng giống như thắt lưng. Ngọn roi mảnh mai đó có tiết diện tác động lên em rất ít nhưng chính vì điều đó, lực tác động lại càng đau. Hơn nữa, cái đau này không hề bình thường chút nào. Cảm giác như có một vật gì đó vừa cắt ngang mông em vậy, đau đớn!
- Anh không nghe được câu trả lời, Bạch Nhiên!
Giọng nói của anh nghiêm khắc hơn nhiều...
- Em nghe rồi... Em nghe rồi mà...
- Mắt nhìn về phía trước, eo hạ thấp xuống.
Một lần nữa sửa xong tư thế, Minh Nguyên mới lại gần mà kéo xuống hai lớp vải quần của em. Để nó vắt ngang hai đầu gối, cũng không hề cởi hẳn ra.
Roi mây cuối cùng cũng đặt lên mông em, đôi mông trắng hồng này, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị anh đánh cho đỏ hoe.
- Anh đánh bao nhiêu đây, Bạch Nhiên?
- Em... Em không biết...
- Làm bài ẩu, mười roi. Điểm kém mười roi. Anh đã nhắc nhiều lần, lại còn vi phạm nên gấp đôi. Được không?
- Anh... Đánh nhẹ một chút.
----
#1187 t
Mọi người chơi hăng lắm =)))) tôi ghim nhé. Mọi người cho mình xin cái cmt góp ý đi chứ :((( 9 phần rồi mà chẳng ai góp ý cái gì cả :((
Chơi chơi chơi chơi! Tại chơi với mấy người mà tôi thức tới giờ để viết chap nè!!! Tức quá tức á, tôi đã nghĩ là chap trước 4 ngày thì chap này cũng 4 ngày, nhưng không :) 10 tiếng đồng hồ! Mọi người sao vậy hả???
Chơi tiếp! Tôi không tin lại đủ nhanh như vậy! 79 vote nhé 🙃
[12/04/2020]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com