Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lam |PN.02|

Thiên Ân dành cả buổi sáng để hoàn thành bài tập còn dang dở của mình, dù sao sau khi nói chuyện với ba Phương, cậu sẽ không thể bình thường mà hoàn thành bài tập được.

Ân luôn có tính tự giác rất cao, thậm chí em nhiều lúc còn bị Phương trêu rằng hồi bé chẳng có tí tự giác nào, thua xa thằng bé. Nhưng có thế thì làm sao? Ân là con trai của em, cho dù thế nào thì em cũng có thể tự hào khoe về cậu nhóc chứ có ai quan tâm trước kia em thiếu tự giác đâu?

Sau cơm tối, Lam tự nhận phần dọn dẹp cho mình. Bởi vì Phương cần đi nói chuyện với con trai, em muốn nó kết thúc càng sớm càng tốt. Quá muộn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của con trai nhỏ.

"Nghe lời ba con một chút, lát nữa đừng có cãi nhau với ba." mấy lời này Lam cũng chỉ dặn dò phòng ngừa bất trắc mà thôi. Từ trước đến giờ Ân vẫn chưa cãi nhau với hai người bao giờ. Nhưng lần này chuyện có vẻ sẽ liên quan đến mong muốn về tương lai của con trai, là vấn đề nhạy cảm. "Có gì cũng từ từ nói, ba là quan tâm con mới mắng con. Biết chưa?"

"Dạ ba."

"Ngoan.", kèm theo một cái xoa đầu động viên.

Phương không có quá nhiều công việc cho mấy ngày cuối tuần, anh vẫn luôn duy trì việc rảnh rỗi vào cuối tuần. Phương muốn một ngày trọn vẹn với gia đình hơn là chìm đắm trong công việc.

Và đương nhiên là anh chỉ ở phòng sách để chờ con trai.

"Ba ơi, con vào..."

Thằng nhóc gây chuyện bây giờ còn ra vẻ đáng thương, cái đầu nhỏ còn bày đặt thò ra sau khoảng cách nhỏ xíu giữa cửa và bản lề. Phương có chút bất đắc dĩ.

"Vào đi."

Ân đẩy cửa tiến vào, cười hì hì với ba. Cậu muốn làm nũng!

"Kéo ghế mà ngồi, ba không có kêu con đứng."

Trong phòng sách lúc nào cũng sẽ có nhiều hơn cái ghế, vì để Lam bám dính lấy anh khi làm việc cũng là vì để giám sát việc học của Ân khi còn bé.

"Hôm qua giáo viên chủ nhiệm của con gọi cho ba Lam"

"Để làm gì ạ?"

"Nói, gần đây con tham gia đội tuyển thể thao điện tử gì đó. Thường xuyên vắng mặt ở lớp, hỏi ba có biết không."

Phương ngã người dựa về phía sau, im lặng nhìn con trai. Có lẽ thằng bé cũng không ngờ rằng nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Ân ấp úng đáp một câu, "Con... Con vẫn có thể duy trì học tập." nhưng cả người cậu vẫn ủ rủ cúi thấp.

"Đây là vấn đề à?" tay phải cầm chiếc bút quen thuộc đột nhiên gõ xuống bàn, Phương trầm giọng hỏi một câu làm con trai nhỏ giật bắn người. "Con nghỉ học bao nhiêu buổi? Có nói cho ai trong nhà biết hay không?"

Ân là một cậu bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn tự hào về mình vì chưa từng làm hai ba lo lắng. Nhưng mà hôm nay, khi cậu đã mười bảy thì lại mắc sai lầm. Cậu sợ họ sẽ thất vọng về mình, Ân sợ mình sẽ trở nên hư hỏng trong mắt hai người họ.

"Con xin lỗi, con không cố ý. Con... Chỉ là con không biết mở lời thế nào."

"Vậy tự con nói đi, nghỉ học làm cái gì?"

Ân kể cho Phương nghe về những suy nghĩ của mình, về những gì cậu hy vọng về tương lai với thể thao điện tử. Ân chưa từng nghĩ đến khi ba nghe về mong muốn của mình lại chẳng có phản ứng gì quá lớn. Không phải là phụ huynh nên có tư tưởng phản đối con trẻ khi có quyết định theo nghề này sao?

"Nói hết rồi? Cho nên con trốn học là để đi thi đấu?"

"Dạ..."

Phương đương nhiên hiểu rằng thể thao điện tử tại Việt Nam không đề được coi trọng quá nhiều, nhất là đối với môi trường học đường và các bậc phụ huynh. Nói ra nghỉ học để thi đấu cái này có ai đồng ý đâu cớ chứ? Thì có... Anh với Lam được chưa?

"Con chưa từng hỏi ý hai ba, vì sao nghĩ ba sẽ không đồng ý? Từ bé ba đã nói chúng ta sẽ không giấu diếm lẫn nhau bất kỳ cái gì, đúng không?"

"Đúng ạ, con xin lỗi."

"Rất lâu rồi không ăn đòn, quả nhiên liền hư hỏng. Đứng lên! Đi lấy roi mây lại đây đi."

Thiên Ân có một đôi mắt rất to, tròn xoe. Từ nhỏ đến lớn, vì đôi mắt xinh đẹp này của cậu mà cả hai rất nhiều lần không động roi với cậu. Con trai nhỏ rất biết trốn chạy, mỗi lần chuẩn bị ăn roi là chớp chớp đôi mắt trong xoe, tỏ ra đáng thương lấy lòng.

"Không có tác dụng đâu, đứng lên."

Ân biết bản thân không trốn thoát, chỉ hy vọng bị đánh ít một chút.

"Cởi quần, chống tay trên bàn." roi mây rõ vào mép bàn vang lên tiếng cạch cạch dọa người. "Ba không phải vì con chọn thể thao điện tử mà là vì con giấu diếm gia đình mới đánh con. Nhớ rõ điều này."

Phương đánh người chưa bao giờ nhẹ tay, đánh là để người chịu phạt phải nhớ rõ được hành vi của mình. Nếu như đánh nhẹ vậy thì vì sao phải hành hạ cả đôi bên mất thời gian như vậy?

Ân đã rất lâu không bị đánh, lần này chỉ mới năm roi đã khiến cậu chịu không nổi. Cả người đáng thương tựa vào mặt bàn, từ chối động đậy.

"Chống tay."

Đầu roi mây nhỏ nhỏ gõ trên bắp tay của Ân. Phương không tức giận, chỉ là nhắc nhở.

"Ba... Con đau. Tha con một lần nữa..." đôi mắt tròn xoe đó thật sự có thể đánh gục Phương.

"Năm roi nữa, chống tay lên."

Ân nổ lực đẩy thân người mình lên, cậu không khóc. Nó đau, nhưng chưa đến mức khiến Ân rơi lệ.

Tiếng vút của roi mây cắt vào gió cũng đủ dọa người chứ chẳng nói gì đến việc đợi roi mây đánh vào người. Mỗi lần nghe tiếng động từ phía sau cơ thể cậu đều theo phản xạ mà căng cứng người. Cái này là phản xạ tự nhiên, không thay đổi được có hiểu không?

"Ba... Con đau..."

Bỏ mặc hành động làm nũng của Ân, Phương đánh xuống roi cuối cùng. Lằn roi đỏ chót vắt ngang hai bên mông trắng trẻo của Ân có chút nổi bật dọa người. Nó không bầm, chỉ hơi sưng lên một chút, vài ba hôm chắc chắn sẽ khỏi.

"Biết sai chưa?"

"Con biết... Sau này sẽ không giấu gia đình nữa, ba tha..."

Mười bảy tuổi, Ân lại chẳng giống như Lam ngày đó. Con trai nhỏ tìm được mục tiêu của mình. Cho dù con đường có vẻ sẽ gian nan, nhưng anh sẽ không phản đối. Bất kỳ sự lựa chọn nào của con trai chỉ cần không sai thì anh đều sẽ ủng hộ. Phương cũng biết, Lam càng hiểu hơn về việc không có ước mơ. Lam sẽ ủng hộ con trai nhỏ mà thôi.

"Qua phòng xin lỗi ba Lam." Phương đặt roi mây trở về vị trí vốn dĩ nó nên ở, nhẹ nhàng nói với con trai.

"Ba không định đỡ con..."

"Lớn rồi còn làm nũng? Đánh thêm một lần nhé?"

"Không..."

Chuyện ngày đó rất nhanh trôi qua, Ân sau này cũng không thật sự đi theo con đường ấy mà thi vào một trường Đại học Kinh tế. Đối với cậu, thể thao điện tử là một ước mơ, nhưng quản trị sẽ là con đường giúp cậu mau chóng cho ba Phương nghỉ ngơi trong thời gian ngắn nhất.

Giữa ước mơ và gia đình, Ân, cậu nhóc mười bảy tuổi ấy vẫn sẽ chọn gia đình.

--------

#1398 từ

Thế là hết rồi đó là lá la. Mình chia tay gia đình Lam ở đây đi nhen (°◡°♡) mình sẽ mau chóng hoàn thành cách phần của các đoản khác sau đó đóng lại fic này. Hic chúng ta cũng nên tạo một ngôi nhà mới cho các nhân vật khác thôi (°◡°♡) cảm ưn mọi người đã ủng hộ các bé con của dâu tới thời điểm này.

|21052021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com