23.
An Quân Vũ lúc đầu chỉ là mơ thấy ác mộng rồi bị tỉnh giấc. Nhưng số lần tỉnh giấc càng ngày càng nhiều. Giấc ngủ dần dần không còn ổn định nữa. Sau đó liền thức trắng. Hắn bắt buộc phải sử dụng đến thuốc an thần. Hắn chỉ nói với bác sĩ Lưu là hắn bị mất ngủ, nhưng không nói ra những ám ảnh trong lòng. Hắn tự biết đó là tâm bệnh, là ám ảnh của hắn. Ngày nào hắn chưa buông bỏ được quá khứ thì có uống thuốc gì cũng không thể tốt lên được. Nhưng hắn lại càng biết, hắn buông bỏ không nổi.
An Quân Vũ nhìn em trai nằm bên cạnh đã ngủ say mới nhẹ nhàng dời giường lấy thuốc uống.
Hắn không biết hắn vừa động Hạo Hiên đã mở mắt. Chỉ là nó không lên tiếng, im lặng nhìn hắn lấy từng viên từng viên thuốc mà uống, bàn tay trong chăn khẽ siết chặt.
Anh trai hắn năm nay 22 tuổi. Trong khi rất nhiều người nó quen biết 22 tuổi vừa ra trường còn chưa biết làm ở đâu, ngày ngày ca thán chán đời sau đó lại rủ bạn bè đi ăn đi chơi khắp nơi giải sầu. Nhiều người vì tỏ tình với người mình thích thất bại mà kêu gào khóc lóc, than trời oán đất. Có người lại như Thiệu Bắc ca ca, được các anh trai bảo vệ, che chở nên không cần trưởng thành, so với nó còn trẻ con hơn. Nhưng anh nó lại không. Nó luôn cảm thấy anh mỗi ngày đều sống rất mệt mỏi. Anh luôn ý thức trong lòng mình là thiếu gia nhà họ An. Luôn phải suy nghĩ cái gì được làm cái gì không được làm. Mẹ nói với nó, vì anh không có cảm giác an toàn. Vì anh không có mẹ, vì anh sợ nếu ba cũng không coi anh là con nữa thì anh sẽ không còn gì cả. Vậy nên anh mới cẩn thận như vậy. Vì vậy mẹ nói với nó, hãy để tất cả mọi thứ thuộc về anh. Vì nó vốn dĩ vẫn luôn là của anh. Vì nếu không có mẹ con nó anh sẽ không cần sống mệt mỏi và cẩn thận như thế. Nên nhà họ An, tất cả mọi thứ nó vẫn luôn nói với ba là nó sẽ không nhận bất cứ thứ gì.
Nhưng nó lại phát hiện từ khi anh quan tâm nó, yêu thương nó phiền muộn và mệt mỏi của anh lại càng nhiều hơn. Trong khi mấy người tuổi anh, tuổi nó chỉ ngại ngày 24 tiếng ngủ không đủ, anh nó lại phải uống thật nhiều, thật nhiều thuốc mới có thể ngủ. Như vậy là mệt mỏi đến thế nào chứ?
An Quân Vũ uống thuốc có thể giúp hắn tiến vào giấc ngủ, nhưng lại không thể ngăn cản những cơn ác mộng của hắn. Bình thường cũng không quá nghiêm trọng, hắn chỉ có chút mệt mỏi sau khi bị giật mình tỉnh giấc. Nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy nhóc con kia ngồi trên xe đua, chiếc xe chạy như muốn liều mạng, nhìn chiếc xe suýt chút nữa lao vào hàng chắn bảo vệ mà lao xuống vách. Gợi nhớ lại trong hắn tất cả mọi thứ về cái chết năm đó của Hạo Hiên. Nên hắn vừa chìm vào giấc ngủ liền bắt đầu gặp ác mộng.
An Hạo Hiên vốn dĩ không ngủ, vừa thấy anh trai có động tĩnh liền mở mắt.
Nó không biết anh trai mơ thấy cái gì. Nhưng nó có thể biết giấc mơ đó làm anh vô cùng sợ hãi. Cả người An Quân Vũ đều sợ hãi muốn kháng cự, mồ hôi ướt đẫm chán. Thương tích phía sau rõ ràng rất đau nhưng hiện tại vì sợ hãi mà anh giống như không còn cảm nhận được nỗi đau đó nữa. Cả người đều run rẩy mà co lại.
- Đừng...đừng...
- Anh. Anh ơi!
- Hiên Hiên...Hiên Hiên.
- Em ở đây. Anh đừng làm em sợ.
Quân Vũ không thấy tiếng của nó. Vẫn vô cùng hoảng loạn, vô cùng sợ hãi. Còn vừa khóc vừa gọi tên nó. Nó không biết anh mơ thấy cái gì. Nhưng giấc mơ đó có nó. Nó không biết bản thân mình trong mơ đã làm gì lại để anh sợ hãi đau khổ như vậy. Hoặc có thể chính là...sự việc sáng này.
- Anh ơi! Em xin lỗi. Anh đừng như vậy. Em sợ lắm.
Lúc An Quân Vũ giật mình mở mắt. Nỗi sợ hãi vẫn còn hiển thị rõ ràng trên mặt. Ánh mắt hoảng loạn không có tiêu cự. Nhưng không còn nói gì nữa.
An Hạo Hiên ôm lấy anh mà bật khóc.
- Anh...
An Quân Vũ nghe tiếng gọi của nó mới từ từ bình tĩnh lại. Ôm lấy nó mà nhè nhẹ vuốt lưng nó.
- Doạ em rồi?
An Hạo Hiên ôm chặt lấy anh.
- Em xin lỗi. Em xin lỗi.
- Không phải lỗi của em. Lớn rồi đó, đừng có khóc như con nít như vậy, còn không thấy xấu hổ sao?
- Không phải, là lỗi của em, là em không tốt. Anh...anh đừng...đừng nhớ đến chuyện sáng nay nữa được không. Em không dám nữa. Không bao giờ dám nữa. Anh đừng như vậy.
- Không sao. Chỉ là 1 giấc mơ thôi. Tỉnh dậy liền hết rồi. Tỉnh dậy sẽ không sao nữa.
1 cơn ác mộng, người ngoài nhìn vào đúng là tỉnh dậy sẽ không sao nữa. Chỉ có người mơ thấy nó, mới biết được sự sợ hãi trong đó như thế nào.
- Ngoan, về phòng em ngủ đi.
- Em không về, em ở đây với anh.
- Ở đây em không ngủ được đâu.
- Không sao. Không ngủ được em thức cùng anh.
Hạo Hiên nhất quyết muốn ở lại Quân Vũ cũng không nhất quyết đuổi nó về phòng. Để nó im lặng nằm ôm lấy mình. Cái ôm làm hắn an tâm hơn rất nhiều.
- Anh.
- Sao?
- Mai em đưa anh đi khám nhé.
- Mai cuối tuần, em còn không định để bác sĩ người ta nghỉ ngơi sao?
- Trả tiền xứng đáng cho họ là được rồi.
- Em trả?
- Ba trả.
Quân Vũ có chút bật cười. Nhóc con này...
- Được không anh?
- Ừm.
Quân Vũ biết, anh càng từ chối nó chỉ làm nó càng thêm lo lắng. Dù sao thì cũng là khám tâm lí, anh không nói rõ bác sĩ cũng không thể biết được vấn đề. Cho nhóc con đi theo cũng không sao.
Nhưng nhóc con này lại rất hăng hái. Bình thường không phải đi học thì mặt trời chưa chiếu đến mông sẽ chưa chịu dậy. Hôm nay mặt trời chưa mọc đã dậy gọi điện cho bác sĩ Lưu. 7 giờ sáng đã lôi hắn ra khỏi cửa đi khám.
- Em bắt người ta làm việc cuối tuần thì thôi đi, còn bắt người ta dậy sớm nữa.
- Ba trả lương họ 1 năm nhưng 1 năm họ làm mấy ngày? Còn muốn đòi cuối tuần sao? Ba thuê họ không phải để chữa bệnh cho nhà chúng ta sao? Anh bị bệnh còn phải chờ họ nghỉ cuối tuần?
- Anh không sao.
- Không sao bác sĩ nói mới tính.
Đến lúc vào đến phòng khám Hạo Hiên vẫn bám theo hắn 1 bước không dời.
Trước lúc khám tâm lý bác sĩ có hỏi ý kiến của hắn.
- Cậu có muốn cậu ấy ra ngoài không?
Quân Vũ lần này đồng ý đi khám chỉ là vì để nhóc con yên tâm. Để nó ra ngoài nó lại suy nghĩ linh tinh.
- Không cần.
- Cậu thực sự thoải mái chứ?
- Ừm.
- Được. Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Các cậu tùy ý ngồi đi, thoải mái là được.
Bác sĩ khám cho Quân Vũ là 1 bác sĩ khá trẻ tuổi tên là Tần Yến. Là 1 bác sĩ nổi tiếng mà không phải ai cũng mời được. Nghe nói đâu là khá kiêu căng và khó tính. Nhưng 1 khi là bệnh nhân của anh ta thì anh ta lại vô cùng kiên nhẫn và ân cần. Là 1 người quen của Ân Thiệu Bắc.
Hai người ngồi xuống ghế.
Tần Yến nhìn 2 người 1 lát liền nói.
- Quan hệ của 2 anh em tốt chứ?
- Tốt.
Quân Vũ không muốn nói nhiều lắm, nhưng Hạo Hiên lại lo ảnh hưởng đến trị liệu nên vô cùng thật thà.
- Trước kia không tốt. Gần đây mới tốt.
- Thực sự biến tốt sao?
Đến đây Hạo Hiên lại không nói được. Vì chính bản thân nó luôn không chắc chắn.
Tần Yến lại quay sang Quân Vũ.
- An đại thiếu gia, cậu bắt đầu bị mất ngủ từ khi nào?
- Hơn 1 tháng trước.
- Không ngủ được hay là ngủ rồi nhưng mơ thấy ác mộng nên tỉnh lại?
- Thời gian đầu là mơ thấy ác mộng nên tỉnh. Hiện tại thì ngay từ đầu đã không ngủ được.
- Anh có muốn chia sẻ giấc mơ đó không?
Tần Yến không bắt anh kể, mà luôn hỏi ý kiến của anh trước mọi chuyện.
- Tôi không nhớ rõ lắm.
Tần Yến khẽ cười rồi nói tiếp.
- Những cơn ác mộng đó giống hay khác nhau.
- Có khác có giống.
- Là cảnh kinh dị hay là liên quan đến người xung quanh cậu?
- Người xung quanh.
- Cậu có từng nhìn thấy cảnh trong mơ ở ngoài đời?
- Có. Cũng có cái chưa từng thấy.
Hạo Hiên ngồi bên cạnh còn thấy anh trai cậu trả lời có chút ba phải. Rất giống đang muốn làm khó vị bác sĩ này. Nhưng bác sĩ Tần lại không nổi giận. Rất điềm tĩnh cùng anh cậu nói chuyện. Cái gì anh cậu không muốn nói sẽ coi như bản thân chưa hỏi.
Nói chuyện 1 hồi bác sĩ Tần nói.
- Áp lực của cậu đang lớn quá. Bản thân cậu gánh vác không nổi. Cậu có 2 sự lựa chọn, 1 là buông bỏ, 2 là trở lên mạnh hơn.
- Tôi sẽ không buông bỏ bất cứ thứ gì.
- Được. Vậy giờ cậu tạm thời dùng thuốc đi, tôi hướng dẫn cậu vài phương pháp an thần, dễ ngủ. Cậu không muốn buông bỏ thứ gì thì cái đầu tiên không được bỏ chính là mạng cậu. Mạng mất rồi thì cái gì cũng mất. Nên giữ mạng trước đi. Uống nhiều thuốc an thần sẽ chết sớm đó.
P/s: có ai còn nhớ Tần Yến không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com