Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: đệ đệ bị phạt

Tác giả: Mê Dạng Đích Đản Tiên Sinh

Editor: Lân ú nu - lanbeomapdit

Lưu ý: truyện có cảnh bạo lực và ngôn từ thô tục xin hãy cân nhắc trước khi đọc!

...

Trên người Phương Đồng trải đầy dấu hôn nên không có mặt mũi vào bàn ăn cơm, Trì Hàm đem đồ ăn vào phòng ngủ, cùng nhi tử ở trong phòng ăn cơm.

Hàn Lôi đánh cậu xong thế mà vẫn không để ý đến cậu, cùng với cha Hàn Hổ ăn cơm ở nhà chính rồi lại dọn dẹp ở vườn sau một lúc lâu, tắm rửa về phòng, đen mặt nằm trên giường, tắt đèn, hoàn toàn không giống ngày thường sẽ vội vã ôm lấy cậu.

Hơi thở trầm ấm của trượng phu ở ngay bên cạnh, Phương Đồng yên lặng nằm bò, chờ ca của cậu lại gần an ủi, không nghĩ tới người vẫn không chút nhúc nhích, so với lúc bị đánh còn ủy khuất hơn, lời nói đến ngang cổ họng lại bị nghẹn không nói thành lời, qua không lâu đành nhẹ nhàng kêu một tiếng "Lôi Tử ca..."

Trong bóng tối không có đáp lại, Phương Đồng nương theo ánh trăng trộm đánh giá Hàn Lôi, chỉ thấy trượng phu nằm ngay ngắn, đôi mắt có vẻ đã đóng lại, hẳn là đã ngủ rồi.

Phương Đồng xót xót mũi, nước mắt không kìm chế được rơi ra, một bên cố nén tiếng khóc không thành tiếng, một bên lại muốn Lôi Tử ca nghe được, ca nghe cậu khóc sẽ thương tâm rồi sẽ an ủi thương thương cậu.

Trải qua nhiều lần bị đánh, Lôi Tử ca chưa bao giờ phản ứng giống như hôm nay.

Bên người giống như có một con chuột nhỏ phát ra động tĩnh nhỏ vụn, tiếng khóc nức nở nín nhịn trong đêm tối yên tĩnh khó có thể xem nhẹ, Hàn Lôi nào có ngủ đâu, trong đầu hắn đều là hình ảnh mông nhỏ của tức phụ nhi bị đánh đến tím hồng cùng với bộ dáng Đồng Đồng đáng thương mặt đầy nước mắt khóc chít chít cầu xin hắn, muốn quay qua an ủi lại không kéo mặt xuống được, thô giọng nói một câu:

"Hơn nửa đêm còn khóc cái gì."

Trượng phu cuối cùng cũng nói chuyện với mình, nghe được giọng nam trầm thập kia, ủy khuất trong Phương Đồng càng tăng lên, tay nhỏ sờ soạng xem xét, lúc này mới đánh bạo với qua bàn tay to của nam nhân, thật cẩn thận đem nắm tay nhỏ bỏ vào bàn tay đã đánh mình đau đến xuyên tim, nhẹ giọng nhắc mãi:

"Lôi Tử ca...anh đừng giận em mà...hức..."

Chỉ cần có thể thân cận với trượng phu một chút cậu cũng cảm thấy an tâm, Phương Đồng thấy Hàn Lôi không cản cậu, đánh bạo xê dịch lại gần người hắn, chỉ động nhẹ cũng làm cho vết thương ở mông đau nhức thở mạnh mấy tiếng.

"Ca... Đồng Đồng từ nay về sau không dám nữa...."

Phương Đồng lại đáng thương làm nũng kêu một tiếng, nghẹn ngào mang theo dày đặc giọng mũi, Hàn Lôi không chịu được dáng vẻ đáng thương này của tức phụ nhi, thở dài, nghiêng người ôm người vào lồng ngực, cũng không màng nam hài vì đau mà rên rỉ mấy tiếng, gắt gao ôm người vào lòng, hồi lâu mới thả nhẹ lực đạo.

"Em có lúc nào để cho ta yên tâm một chút được không?" Thanh âm nam nhân mang theo chút khàn khàn, trầm thấp mà đầy nam tính, Phương Đồng nghe xong xương cốt đều mềm nhũn, nam nhân vưa nói bàn tay to vừa vỗ nhẹ sau lưng cậu, giống như đang dạy dỗ trẻ con "Suốt ngày chạy lung tung, có ngày sói tha em đi mới biết sợ."

"Làm gì có sói nha..."Phương Đồng nấc nhẹ một tiếng, tay nhỏ nhéo nhéo ngực trượng phu, giương mắt lên lén nhìn khuôn mặt góc cạnh cùng cái mũi cao của Hàn Lôi, thấp giọng lẩm bẩm "Lôi Tử ca mới là...sói bự nha..."

Hàn Lôi còn muốn dạy dỗ cậu thêm vài câu lại nghe tiểu tức phụ nhi nụng nịu như giận dỗi, tâm giống như được bàn tay mềm mại xoa nắn vuốt ve, nhéo lấy cằm nhỏ của nam hài, mới hôn trong chốc lát đại gia hỏa dưới thân đã trướng lên, hắn cũng không nghĩ tiếp tục lăn lộn bé con nữa, trầm giọng uy hiếp:

"Lần sau còn dám như vậy nữa thì ta đánh nát cái mông, bẻ chân em ra đánh cái lồn dâm này cho sưng luôn! Biết chưa."

Phương Đồng nghe xong mặt đều đỏ cả lên, may là ở trong bóng tối nhìn không rõ, dầu cọ cọ vào lòng ngực trượng phu, đầu tiên là giả bộ ngủ, một lát sau thật sự đã mệt rồi liền nặng nề tiến vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau vừa mỏi mệt trở mình, Phương Đồng bị vết thương phía sau làm toàn thân tê cứng, mê mê mang mang tỉnh lại, hoảng hốt nghe được tiếng bang bang cùng với tiếng la mắng truyền từ sân trước, càng nghe càng thanh tỉnh, bỗng nhiên hoàng hồn phản ứng lại, đây không phải là thanh âm mà cậu quen thuộc nhất sao!

Phương Đồng vội vàng bò dậy, cậu lo là nương của mình bị đánh, vừa động đậy thì vết thương ở mông làm cho đau đến nhe răng nhếch miệng, thân mình có sạch sẽ hay không cũng không rảnh lo, mở cửa sổ ra nhìn phía bên ngoài.

Trên ghế dài ở sân trước có một người đang nằm sấp, Hàn Lôi nắm lấy cây trúc thô bạo đánh xuống, hung hăng hạ từng cái từng cái lên mông, tiếng bang bang đánh vào thịt khiến người khác phải hãi hùng khiếp vía.

Phương Đồng tập trung nhìn vào, người nằm trên ghế dài chính là đệ đệ của Hàn Lôi, nhưng mà không phải Hàn Xuyên đang đi học ở trên tỉnh sao?

Hàn Xuyên ăn mặc một bộ áo sơ mi trắng ngắn tay cùng với quần tây màu xanh đen mà chỉ có học sinh trên tỉnh mới có thể mặc, ngày thường trông rất tinh anh soái khí, Phương Đồng rất hâm mộ, nhưng giờ phút này lại đang trần trụi mông nằm trên ghế dài, mông thịt tròn trịa không ngừng bị đánh đến sưng tấy cả lên.

Phương Đồng nhìn đến cặp mông sưng đỏ bừng, Hàn lão gia từ đứng một bên đấm ngực dậm chân hút tẩu thuốc, trên trán đầy mồ hôi hẳn là vừa mới đánh một hồi, hiện tại đổi lại là đại nhi tử vung tay giáo huấn.

"Cha cực cực khổ khổ làm lụng cho mày đi học!" "Bang!"

"Mày con mẹ nó còn gây họa!" "Bang!"

"Tao đánh chết mày thằng mất dạy!" "Bang!"

........

Hàn Lôi lao động quanh năm nên lực tay cực kỳ lợi hại, vừa đánh vừa mắng, đánh xuống thân thể chắc nịch của đệ đệ đương nhiên tàn nhẫn hơn đánh tức phụ nhi gấp mấy lần. Mỗi đòn đánh xuống mông lại sưng lên một tầng, mỗi một nơi bị đánh xuống đầu tiên sẽ hiện ra một mảng trắng bệch, tiếp đó sẽ dần hiện lên màu xanh tím dữ tợn.

Hàn Xuyên thật sự kiên cường, hắn so với những đứa trẻ khác còn nhỏ hơn một tuổi nhưng vóc dáng cao lớn, đã có hương vị của nam nhân đại trượng phu, bị đánh nãy giờ vẫn không nhúc nhích, nếu không phải mỗi lần đánh xuống bả vai sẽ run lên thì còn tưởng hắn đã bị đánh ngất rồi.

Nam hài tuổi trẻ bị đánh ra một thân mồ hôi lạnh, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm, nhưng trận đòn roi vẫn chưa thấy được kết thúc liên tục đánh xuống, mông giống như cục thịt nát bị đánh lặp đi lặp lại nhiều lần, Hàn Xuyên đau đến xâm nhập cốt tủy, đau đến da đầu cũng tê dại, lông tơ trên tay dựng đứng, môi bị cắn chảy đầy máu.

"Anh ơi, anh nói một câu đi, nói Lôi Tử đừng đánh nữa! Đánh nữa thì con nó hỏng mất!"

Trì Hàm gấp đến độ tay chân run rẩy, nàng tuy là mẹ kế nhưng đối với hai người con trai riêng vẫn luôn thật tâm chăm sóc, nhìn mông của tiểu nhi tử đã không còn chỗ nào lành lặn, cầu xin trượng phu lại quay qua khuyên Hàn Xuyên:

"Xuyên Tử, con nhận sai đi! Nói với cha cùng với ca của con là con chịu thua đi được không?"

"Con...không sao...sai chính là trường học! Sai là...là thế giới này..." Hàn Xuyên nắm chặt ghế ngón tay trắng bệch, nâng khuôn mặt lên nhìn thẳng, từ đôi môi đầy máu gian nan nói ra từng từ.

Hàn Lôi vừa nghe, cơn tức giận càng bốc lên, vốn dĩ lực đánh đã có chút thả lỏng lúc này lại mạnh tay giáng xuống thêm mấy cái, đánh đến mức Hàn Xuyên không thể nín nhịn được nữa phải kêu lên một tiếng.

"Tức chết tao! Cho mày ăn học! Học thành cái loại này!"

Phương Đồng ở trong phòng xem mà run lẩy bẩy, mông cậu cũng đau, đòn tre trong tay trượng phu mỗi một lần đánh xuống cậu đều cảm tưởng như đánh xuống mông mình.

Cậu thích Xuyên Tử lắm, Xuyên Tử mỗi lần trở về đều kể cho cậu mấy chuyện về trường học cùng với mấy chuyện li kì trên tỉnh, còn kể về việc mấy học sinh hư trong trường khinh thường hắn là người nhà quê, Phương Đồng nghe xong luôn tức giận vì hắn mà bất bình không thôi.

Hai cánh mông Hàn Xuyên lúc này sưng to, trên mông đầy rẫy dấu bầm tím, có vài nơi còn chưa kịp đỏ thì lại bị đòn tre đánh xuống, Phương Đồng lo lắng nhìn trong sân, sợ tới mức không còn quan tâm cơn đau trên mông nữa, tay chân luống cuống mặc áo quần, vọt nhanh ra sân trước liền quỳ bên cạnh ghế dài, ôm lấy đệ đệ cũng là chú em Hàn Xuyên, khóc so với người bị đánh còn lớn hơn.

"Ca! Lôi Tử ca! Không thể tiếp tục đánh tiểu Xuyên! Đánh nữa sẽ hỏng mất! Hức..."

"Cút ra! Còn ngăn nữa thì ta cũng đánh em!"

Hàn Lôi thấy tức phụ nhà mình, cơn tức giận vẫn không có chút dấu hiệu nguôi ngoai, nắm vạt áo sau đem người xách lên, đòn tre thuận thế đánh xuống mông nam hài một cái, đánh cho Phương Đồng lảo đảo, may mắn được Trì Hàm đỡ mới không ngã xuống, nam hài che lại mông nhỏ vết thương mới chồng vết thương cũ, nằm trong lòng ngực nhỏ gầy của nương khóc đầy thương tâm.

Phương Đồng vừa ra, toàn bộ sân trước đều là tiếng rên rỉ khóc than, thấy nhi tử khóc Trì Hàm cũng sụt sùi, Hàn lão hán thở ngắn than dài, bên cạnh là hai anh em không ai chịu thua ai.

Mông Hàn Xuyên bị đánh đầy vết bầm tím lúc này cũng dần chảy máu, phần da trên hai cánh mông đều lở loét, máu không ngừng lăn dài. Hàn Lôi vừa tức vừa đau lòng, đòn đánh hướng lên đùi Hàn Xuyên vẫn tàn nhẫn như cũ, đánh vài cái cũng làm phần đùi chảy đầy máu, ném đòn tre đi, thô giọng nói:

"Cút, tao không dám nhận mày là đệ đệ!"

Hàn Xuyên cố hết sức ngồi dậy, máu cũng không thèm láu liền mặc lại quần chỉnh tề, hai chân run lên đứng trong sân, trên mặt cũng chảy đầy nước mắt, nức nở nói:

"Cha, ca, hai người về sau sẽ hiểu...."

Đôi lời của tác giả:

Trứng màu là lý do vì sao Hàn Xuyên bị khai trừ ~ hí hí đệ đệ thật ra là một hài tử có khát vọng ~ tương lại Hàn Xuyên sẽ xảy ra nhiều chuyện li kì thú vị nha!

Trứng màu:

Hàn Lôi nhìn đến lỗ tai cao cao giống mình, gương mặt có bốn năm phần giống nương, lớn lên càng thêm đẹp trai ngời ngợi, chỉ có bộ dáng là khác trông ra dáng người có đọc sách, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Hàn Xuyên không chỉ lớn lên tuấn lãng, mà càng là một người có tiền đồ đã thi đậu trường cao trung trên thành phố, Hàn Lôi vẫn luôn lấy đệ đệ làm kiêu ngạo, Hàn gia cuoiosi cùng cũng ra được một người có học thức, trừ bỏ nuôi sống tiểu tức phụ nhi, ngày thường động lực để hắn làm việc chính là muốn đệ đệ có thể học thành tài làm quan.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay, Hàn Xuyên vốn nên ở trường học lại đột nhiên mở cửa lớn về nhà, cõng theo tay nải nói thẳng rằng hắn đã bị trường học khai trừ rồi, lại nói rất nhiều về "Du kích", "Cách mạng", "Văn hóa mới", "Dân chủ" linh tinh khiến người nghe khó hiểu, hắn cùng cha tức giận liền lấy đòn tre đánh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com