Chương 9: Dẫn tức phụ nhi đi mua kẹo
Tác giả: Mê Dạng Đích Đản Tiên Sinh
Editor: Lân ú nu - lanbeomapdit
Lưu ý: truyện có cảnh bạo lực và ngôn từ thô tục xin hãy cân nhắc trước khi đọc!
...
"Ca nếu không muốn thu lưu đệ, đệ đi...cũng đúng thôi..." Hàn Xuyên nhặt tay nải bị vứt bừa trên đất, nghiêng ngả lảo đảo muốn đi.
"Xuyên Tử nói bừa cái gì, nơi này là nhà của con, con muốn đi đâu nữa?"
Trì Hàm chạy nhanh đến ngăn cản rồi kéo người vào trong phòng, Phương Đồng xách cặp sách bị ném bừa bãi trên mặt đất cũng đi theo sau, trước tiên giúp Hàn Xuyên thu xếp chỗ nghỉ ngơi trong phòng nhỏ của hắn.
Nương ở trong phòng bôi thuốc giúp Xuyên Tử, Phương Đồng không đành lòng nhìn thêm được nữa, đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn rời khỏi phòng, mới ra đến cửa lớn đã bị Hàn Lôi ngăn lại khiêng lên trên vai đánh hai cái, giáo huấn "Em cũng giỏi lắm!"
Sức của nam nhân lớn, bàn tay đánh lên mông sưng tụ đầy máu bầm rất đau, Phương Đồng không biết là vì buồn hay vì đau, đôi mắt ướt đẫm nước, tay nhỏ thật cẩn thận xoa xoa mông.
Hàn Lôi khiêng tiểu tức phụ nhi hướng đến cổng nhà mà đi, ra đến cổng mới buông cậu xuống, ngồi xổm trên mặt đất, vỗ vỗ bả vai "Lên đây."
Phương Đồng mở to hai mắt nhìn, không biết đang xảy ra chuyện gì, Hàn Lôi có chút mất kiên nhẫn, lớn giọng ra lệnh "Cưỡi lên cổ cha."
Phương Đồng lúc này mới nhìn đến tấm lưng rộng lớn, vẫn không dám ngồi lên cổ trượng phu, nhẹ giọng hỏi "Sao có thể làm như vậy nha..."
Hàn Lôi nắm lấy tay nhỏ muốn kéo người lên vai hắn, không ngờ nam hài rụt rụt tay, hít mạnh một hơi.
"Sao?" Hàn Lôi vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ đến trước mặt nhìn, mới phát hiện lòng bàn tay mềm mại trắng nõn có vài vệt đánh dài, chắc là do hôm qua hắn đánh lên tay.
Hàn Lôi thở dài, hiểu ra liền đem người khiêng lên ngồi trên vai, nắm lấy hai cánh tay nhỏ, răn dạy: "Lần sau ta đánh còn dám che che đậy đậy nữa không?"
Phương Đồng được khiêng trên vai nam nhân giống như hài tử cưỡi ngựa, thật sự rất cao, nỗi sợ vì mất cân bằng khiến Phương Đồng phải nhanh chóng ôm lấy đầu nam nhân, nhẹ giọng hỏi:
"Ca, muốn đi đâu nha?"
Đùi non vừa mềm vừa ấm đặt trên vai, giữa hai chân nam hài nềm như bông đè vào gáy, nóng hừng hực, Hàn Lôi tâm viên ý mãn, nhớ đến chuyện ngày hôm qua còn đánh mông tức phụ nhi nở đầy hoa, lúc này hắn cũng không dậy nổi chút tức giận nào, vừa đi vừa nói chuyện: "Hôm qua ở cửa thôn ta thấy có bán kẹo mạch nha, đi xem hôm nay còn bán không."
Phương Đồng vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, thèm nuốt nước miếng một cái, vết thương trên mông cảm giác cũng không còn quá đau, không nhìn được cười, ngoan ngoãn "Cảm ơn ca.", nghĩ nghĩ cảm thấy chưa đủ chân thành, lại tiến đến bên lỗ tai nam nhân, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cha..."
Vốn dĩ hắn đã cảm thấy đủ tâm viên ý mãn, Hàn Lôi lúc này giật mình, bàn tay to duỗi về phía sau véo lên mông cậu, ăn đau nam hài lắc mông muốn tránh đi, thiếu chút nữa đã từ trên vai ngã xuống Hàn Lôi mới buông tha cậu.
Phương Đồng rất sợ mỗi lần trượng phu nghiêm mặt, dù cho hắn không phải là tức giận với mình cũng có thể làm cho cậu run sợ, bây giờ thấy tâm tình nam nhân có vẻ đang khá tốt, đánh bạo nói: "Lôi Tử ca...anh đừng tức giận nữa mà..."
"Đít không đau?" Hàn Lôi lớn giọng hỏi.
Mặt Phương Đồng đều đỏ lên, duỗi tay muốn che miệng trượng phu lại liền nghe nam nhân răn dạy: "Không đau mới rảnh rỗi lắm chuyện, một đám nhóc, không ai làm ta bớt lo được chút nào."
Phương Đồng không dám nói tiếp nữa.
Đã đến cổng thôn, người dần dần nhiều lên, đám nhóc chơi đùa chạy loạn khắp nơi, nhìn chỗ nào cũng thấy thú vị mới mẻ.
Phương Đồng được khiêng trên vai, đám nhỏ trong thôn cũng chưa từng có được loại đãi ngộ này đâu, Phương Đồng ngồi cao nhìn xa, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn nhìn thấy liền vẫy tay gọi: "A Lôi Tử, đưa tức phụ nhi đi đâu đây?"
Đây là Lý Thuận chuyên bán đồ ăn sáng, bình thường miễng lưỡi trơn tru, Phương Đồng nếu tự đi mua bánh quẩy còn có thể thuận miệng vui đùa vùng hắn hai ba câu, nhưng Lôi Tử đang ở đây cậu một chữ cũng không dám hé miệng, cằm gác lên đỉnh đầu trượng phi, rũ mắt không nhìn nữa.
"Bánh quẩy bán hết rồi?" Hàn Lôi hỏi, lại xoa bóp cánh tay nộn như ngó sen của tức phụ nhi "Sao không biết chào hỏi?"
Phương Đồng lúc này mới nhỏ giọng chào "Thuận Tử ca sớm..."
Hàn Lôi không biết làm thế nào lại nhặt được một tiểu phụ nhi xinh đẹp nghe lời lại hay xấu hổ đáng yêu đến như thế, bọn đàn ông trong thôn đều hâm mộ muốn chết, bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì liền chế nhạo một chút, Hàn Lôi có chút đắc ý nhưng cũng chỉ đáp lại vài câu.
Hàng bán kẹo mạch nha đầu thôn bị bọn nhỏ quay quanh một vòng, Hàn Lôi ỷ vào thân hình cao to, một chút ý định nhường trẻ nhỏ cũng không có, mua ba cây kẹo rồi nhét hết vào tay Phương Đồng.
Nam hài đem xiên kẹo mạch nha màu như hổ phách bỏ vào miệng, đôi mắt cười cong cong.
Hàn Lôi lại đến cửa hàng Lý Thuận mua sữa đậu này, mua hết mấy cây bánh quẩy còn sót lại, mua xong liền trở về nhà.
"Ngọt không?" Tiểu tức phụ nhi trên vai ăn đến độ không nói lời nào, Hàn Lôi hỏi.
"Ngọt ~" Phương Đồng cong cổ xuống, đem kẹo mạch nha trong miệng mình nhét vào miệng nam nhân, ghé vào bên tai hắn hỏi: "Ngon không?"
Hơi nóng do nam hài thở ra đều trở nên ngọt ngào, Hàn Lôi há miệng ngậm lấy, nhân tiện còn đem cả đầu ngón tay thon dài đều mụt một ngụm, nói: "Ngọt."
Đầu ngón tay bị mút làm toàn thân trở nên tê rần, Phương Đồng nhanh chóng đem kẹo nhét lại vào miệng, mơ hồ lầu bầu một câu: "Lôi Tử ca là đồ lưu manh..."
Cổng nhà thấp, Hàn Lôi đến trước cổng lớn liền thả người xuống, Phương Đồng nhanh như chớp chạy vào nhà, đem kẹo mạch nha cho nương một cây, lại chui vào phòng Hàn Xuyên.
Hàn Xuyên đã thay áo cộc tay mặc ở nhà, trên đùi đắp chăn mỏng, mông trần trụi nằm trên giường, ánh mắt chột dạ nhìn cửa sổ.
Trì Hàm đã làm sạch miệng vết thương và đắp thuốc lên, Phương Đồng lo lắng nhìn lướt qua liền dời mắt đi, trong miệng ngậm kẹo mạch nha, một tay quơ quơ xiên tre trước mặt hắn, cười nói: "Xuyên Tử, xem tớ mang tới cái gì cho cậu nè?"
"Cảm ơn tẩu tử." Hàn Xuyên cũng không khách khí, nhận lấy kẹo mạch nha rồi ngậm vào miệng, hốc mắt có chút đỏ lên.
Hàn Xuyên lớn lên rất đẹp trai, mũi cao mày rậm môi mỏng, giống Hàn Lôi năm sáu phần, nhưng tuổi còn nhỏ lại không thường làm nông nên làn da trắng hơn nhiều, bộ dáng so với ca của hắn nhu hòa không ít, là bộ dáng mà các cô gái thích nhất.
Phương Đồng cẩn thận ngồi bên mép giường, mông vẫn còn đau không ngồi được, nhẹ nhàng xê dịch Hàn Xuyên qua một bên, rồi cũng bò lên nằm cùng, thần bí cười hì hì hỏi: "Xuyên Tử, vì sao trường học lại đuổi học cậu vậy? Thành tích của cậu không phải rất tốt sao?"
"Quân phiệt nổ súng đánh chết học sinh, tôi cùng bạn học lên phố biểu tình, ai ngờ hiệu trường lại không giúp học sinh ngược lại còn hỗ trợ bọn quân phiệt kia, rồi khai trừ hết học sinh dẫn đầu, nếu không nhờ các giáo viên đe dọa muốn từ chức thì có lẽ đã bị bắt vào tù."
Vừa nghe đến mấy câu "Đánh chết học sinh" "bắt vào tù", Phương Đồng bị dọa cho nhảy dựng cả lên, cau mày suy nghĩ hồi lâu, nói: "Vậy thì cậu đừng biểu tình gì đó nữa!"
"Cậu không hiểu!" Hàn Xuyên lúc này như một học sinh hận đời không cam lòng, ngẫm lại cũng không muốn bất hòa cãi cọ với tiểu tẩu tử mềm như bông này, tìm chuyện hỏi: "Sao cậu lại bị đánh?"
"Mới ngày hôm qua..."Khuôn mặt Phương Đồng ửng đỏ, do dự trong chốc lát mới tiến đến nói nhỏ bên tai Hàn Xuyên.
"Ở đây có thầy giáo trẻ tuổi mới lớp học?" Nghe Phương Đồng nói xong Hàn Xuyên liền kinh ngạc.
Phương Đồng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Không chỉ có trẻ tuổi thôi đâu, lớn lên vừa cao vừa đẹp trai."
"Vậy hôm nào...tôi cũng đi xem thử..." Hàn Xuyên như suy tư gì đó ánh mắt ngưng đọng lại một chỗ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền nói: "Mấy lời gì mà vừa cao vừa đẹp trai này, cậu đừng nói không thôi đại ca mà nghe thấy thì mông cậu sẽ bị đánh nát nhừ luôn đó."
"Tớ không nói đâu...!" Phương Đồng nghẹn đỏ mặt, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Lôi đen mặt đi vào, bưng bánh quẩy cùng sữa đậu nành đặt cạnh giường, tức giận hỏi:
"Ai vừa cao vừa đẹp trai?"
Phương Đồng sợ tới mức nhảy xuống giường, vài bước tiến tới nhào vào lòng ngực nam nhân, vừa sợ vừa lấy lòng cười hì hì nói: "Nói Lôi Tử ca vừa cao vừa đẹp trai đó."
Hàn Lôi đương nhiên biết hai đứa nhỏ này không nói chuyện gì nên hồn, nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu của tức phụ nhi cũng không tức giận nổi, đem người khiêng ra khỏi phòng, để Hàn Xuyên một mình ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành.
...
Xin lỗi mọi người vì dạo này ra chương hơi lâu, mấy nay tui hơi bận mong mọi người thông cảm cho tui nhen! Tui sẽ cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com