Chương 3: Giật mình
Ngủ chưa được đã mắt, chuông đồng hồ báo thức kêu khiến Hồng Nhâm phải thức giấc. Hôm qua đúng là một ngày kinh khủng với anh, khi quá nhiều loại cảm xúc cùng lúc xuất hiện. Tỉnh táo trở lại, anh vẫn có một tia hy vọng vào lời cậu nói, mặc dù anh đã từng nghe lời cảnh cáo có những vong linh rất lươn lẹo, vậy nên cần thầy pháp cao tay để khảo vong, bắt phải nói thật.
Niềm tin mà anh dành cho Vân Ngọ khó nói nên lời, vì anh thấy cậu phù hộ anh làm ăn khấm khá, thêm nữa cậu cũng có vẻ dễ dạy bảo, cuộc sống vốn đã mệt mỏi rồi, ngoài xã hội kia lòng người khó đoán, anh không muốn về mái nhà của mình còn phải đề phòng.
-Lát về anh mua cho em bộ quần áo khác, nhìn thảm quá!
Thấy Vân Ngọ vẫn trong bộ dạng rách rưới hôm qua, anh hứa với cậu. Cậu cười gật đầu với anh, nụ cười của cậu thực sự rất sáng, cảm giác như khi còn sống cậu là người khá lạc quan.
Hồng Nhâm đánh xe ra, anh đi đến chỗ làm, lát nữa tới nhờ nhân viên đi mua hộ cái bánh ăn cũng được.
Xe đang đi trên đường, anh nhìn qua gương chiếu, giật thót tim dừng xe lại, may anh cài dây an toàn nên không bị đập đầu vào phía trước.
Qua gương chiếu anh thấy cậu ngồi ở ghế sau, nhìn anh... cười.
-Vân Ngọ! Em có biết em làm thế này anh dễ gặp tai nạn không? Hay giờ em muốn "lôi" anh đi theo em rồi?!!!!
Anh tức giận mắng cậu.
-Ơ thế em lên ghế trước ngồi!
Vân Ngọ đổi chỗ trong nháy mắt.
-Em... đi về! Đi về nhà ngay và luôn!
Anh chỉ tay, người ngoài nhìn vào chắc tưởng đầu óc anh có vấn đề khi chỉ tay rồi quát loạn xạ trong xe.
-Anh dẫn em đi mua quần áo đã...
Cậu đòi hỏi.
-Đi về ngay! Đốt cho cái gì thì mặc cái đấy!
Tim anh vẫn đập mạnh, pha vừa nãy khiến anh hoảng loạn một phen. Giả dụ có xe phía sau anh sẽ rất nguy hiểm, không chỉ cho anh mà còn cho cả người đi đường.
Vân Ngọ bĩu môi một cái, bị anh đuổi như vậy cậu chỉ còn cách đi về.
Phải một lúc sau khi tâm lý ổn định rồi anh mới dám lái xe. Thử tưởng tượng vừa nhìn gương chiếu hậu thấy có người ngồi sau, mặt mũi lấm lem, còn có vết thương, đầu tóc bụi bẩn, ăn mặc xộc xệch rách nát xem, đã vậy còn biết thừa là vong nữa, chẳng có ai mà không yếu tim vào giây phút đấy cả.
Anh đến chỗ làm, bỏ qua luôn bước ăn sáng, gọi điện nhờ thầy pháp vẽ cho lá bùa treo ở xe. Anh phải đảm bảo an toàn cho bản thân và cả người đi đường nữa, không thể vì sự tuỳ hứng của cậu mà hại mình hại người được.
Hồng Nhâm làm việc đến trưa. Anh tranh thủ chợp mắt một chút, vừa mới vào giấc anh choàng tỉnh dậy bởi nằm mơ thấy cậu. Thật ra không phải do cậu trêu ngươi gì anh, mà do việc cậu làm anh giật mình khiến anh nghĩ nhiều, nên ngủ liền mơ thấy cậu.
Anh uống một cốc nước lạnh cho thật tỉnh táo, giải quyết công việc xong anh rẽ qua chỗ Trúc Linh, mua luôn chục bộ, bảo cô viết cho tờ giấy đặt vào từng bộ rồi mang về, khi nào cần anh mang ra đốt cho cậu là được.
Đánh xe vào gara xong, anh bê thùng hoá vàng mã ra sân, riết rồi cũng phải quen với việc này. Khi anh vừa mới châm lửa, tiếng nói đằng sau lưng vang lên khiến anh giật bắn mình, tay bị lửa bén vào, may mà anh rụt lại nhanh, chạy vào trong nhà sơ cứu kịp thời rồi bôi thuốc.
Vân Ngọ đi theo anh, cậu không nghĩ anh lại giật mình đến mức vậy, cậu thấy anh định đốt quần áo cho mình ngó ra xem, nhân tiện hỏi thăm anh một câu, nào ngờ anh sợ hãi thế.
-Ngọ! Anh đã bảo em bao lần rồi? Hay là anh nói miệng em không nhớ được, phải cho em vài roi em mới nhớ?!
Hồng Nhâm phát bực mắng cậu.
-Em có ú oà anh đâu, em hỏi chuyện bình thường mà...
Vân Ngọ nói.
-Anh đang chuẩn bị đốt vàng mã, có vong linh đứng lù lù phía sau hỏi chuyện anh, phải là em lúc còn sống em có bay tim ra ngoài không?!
Anh cáu gắt với cậu, Vân Ngọ cúi đầu.
-Thế thì thôi đừng đốt nữa...
Cậu nói.
-Anh đốt nốt cho em! Bực hết cả mình!
Hồng Nhâm bôi thuốc xong liền ra ngoài, anh đốt xong bộ quần áo, cũng không cần nhìn xem cậu đã mặc chưa, có đẹp không liền bỏ đi. Vân Ngọ tính đi theo anh giải thích, nhưng cậu nhận ra trên xe anh có treo bùa, cậu không thể lại gần. Xem ra anh bắt đầu đề phòng mình thật rồi.
---
Anh đi ra quán rượu, gọi thêm hai người bạn đến ngồi cùng. Vết thương trên tay dù đã bôi thuốc nhưng vẫn hơi rát, chỉ mát được lúc bấy giờ. Ngoài việc chạy ra ngoài thế này anh làm gì còn cách nào khác, người còn dễ nói chuyện, dễ phát cáu, còn với vong... đúng là chẳng biết đâu mà lần.
Bạn bè anh hỏi nguyên nhân vì sao bị thương ở tay, anh nói do lúc hoá vàng không chú ý. Khổ ở chỗ, anh cũng ngại người ta sợ, nên đâu thể bảo là bị vong hù.
-Cô này trông được không? Làm giáo viên, thích anh lâu rồi đó.
Vĩnh Kết đưa hình ra cho Hồng Nhậm xem, trông mặt mũi xinh xắn ưa nhìn, còn là kiểu dịu dàng đoan trang, đúng hình mẫu mà anh thích.
-Đưa anh cách liên lạc đi, số điện thoại, nick, gì cũng được.
Hồng Nhậm bảo, tính anh là thế, đã ưng mắt sẽ chủ động bắt chuyện với người ta.
-Đây, em nhắn số sang cho anh luôn.
Vĩnh Kết nhiệt tình giới thiệu, thật ra Hồng Nhậm không phải dạng khó tính khi tìm hiểu đối tượng, chỉ là không biết nguyên nhân vì sao duyên nào của anh cũng lỡ dở, vài lần anh tâm sự mỗi khi nghe ai đó nhắc đến chuyện lập gia đình ở tuổi 30 anh cũng áp lực lắm, nhưng ngoài việc bảo chưa tìm được người phù hợp ra thì chẳng biết đáp trả thế nào.
Ngồi đến hai giờ sáng anh mới về. Anh đã mở khoá nhà nhưng đẩy mãi cửa không mở được. Sau khi dùng hết sức bình sinh đẩy ra anh mới có thể vào nhà. Một cái tủ chặn ở cửa, nhìn qua cũng biết tác phẩm của ai.
-Ngọ!
Anh lớn tiếng gọi.
-Em đây.
-Giật mình!
Anh nảy bắn người một cái khi tiếng của cậu vang lên sau lưng anh.
-Em vẫn muốn làm anh giật mình đúng không?
-Ai làm anh giật mình đâu, em đứng lù lù ở đây tại anh không quay lại nhìn em đấy chứ?!
Vân Ngọ tức khi anh về khuya, cãi cho bằng được.
Hồng Nhâm chẳng buồn để ý cậu đã mặc bộ đồ mới, anh bước qua tủ gỗ để vào trong, đi tới chỗ để roi dâu lấy ra.
-Qua đây!
Anh gọi cậu.
-Anh đi uống rượu về rồi đánh em à? Đi uống rượu có gái gú gì không?
Vân Ngọ chưa đi đến, cậu phải "tra khảo" anh trước.
-Anh đi đâu làm gì không cần phải báo cáo với em. Em lại đây cho anh! Ngay!
Anh cao giọng, cậu lủi thủi tiến đến gần.
"Chát"
Một roi đánh vào mông cậu, Vân Ngọ nhíu mày ôm lấy mông, lùi ra phía sau.
-Đây là nhà của anh, danh chính ngôn thuận. Anh dùng tiền để mua nó, kể cả có mời thấy đến cúng bất kỳ lễ nào cũng đứng tên anh là chủ nhà. Trước đây có thể là đất nghĩa địa, nhưng người ta đã chuyển mọi thứ đi hết rồi, em không thể đi không có nghĩa được tự ý coi đây thuộc quyền sở hữu của em! Đất làm nhà cho người trần sống, em hiểu chưa?
Anh phải chỉnh đốn tư tưởng của cậu. Không phải anh chấp nhận cho cậu hiện ra thế này là ưng thuận với việc cậu là chủ đất nơi đây.
-Thì làm sao? Ý anh là gì?
"Chát"
Trước thái độ bướng bỉnh của cậu anh không nhịn được mà đánh cho cậu thêm một roi vào mông. Vân Ngọ bặm môi một cái, nghiêng người.
-Có nghĩa là em không có quyền hỏi anh đi đâu làm gì, anh không có nghĩa vụ phải báo cáo với em khi về chính căn nhà của mình. Đồng thời em càng không được phép ném đồ ra chặn cửa không cho anh vào nhà! Nếu em còn làm như vậy! Người đi sẽ là em!
Anh chỉ roi cảnh cáo cậu.
Vân Ngọ không đáp, anh tức cậu làm anh giật mình thì thôi, cậu ngồi ngóng anh trở về mãi, đi gì mà tận 2, 3 giờ sáng mới biết đường mò về. Làm sao cậu có thể an tâm được, sợ anh trai gái bên ngoài...
-Nghe rõ chưa?
Thấy cậu cứ im lặng, anh cao giọng hỏi lại.
-Rồi.
-Trả lời đầy đủ!
Anh quát.
-Em biết rồi.
Hồng Nhâm đứng dậy cất roi, anh về phòng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, lúc dùng nước, nhìn đến cái tay bị thương anh lại canh cánh trong lòng, không biết quyết định của mình có sai lầm không đây.
Chờ đến lúc anh ngủ rồi, Vân Ngọ mon men vào phòng anh, cậu lạy trời sao cho anh đừng tỉnh. Nhìn đến cái tay của anh bị thương vì mình, cậu muốn nắm lấy, thổi giúp anh, thoa thuốc giúp anh, nhưng cậu không dám động, sợ anh tỉnh dậy lại giật mình rồi trách móc, ghét bỏ mình.
Không phải cậu cố ý như vậy, nhưng vong linh như cậu khó tránh việc khiến người ta sợ hãi, anh có sợ cậu cũng đâu dám trách móc.
Nhìn anh ngủ thật đẹp, cũng thật yên bình, Vân Ngọ cúi mình, muốn lén lút thơm anh một cái. Nhưng khi cậu càng gần mặt anh, cậu nhận ra vẻ mặt anh có gì đó không vui, sợ ma gần người sẽ khiến anh bị bóng đè hay gặp ác mộng nên cậu lùi lại, ngoái đầu nhìn anh một cái rồi đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com