Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Tiểu Thần thực sự rất ngoan. Hắn gọi nó dậy, nó chỉ lăn lộn vài vòng rồi liền dậy. Không gắt ngủ, không quấy khóc cũng không nằm thêm.
Nó ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Trông có chút mệt mỏi đáng thương.

- Nếu không con ngủ thêm đi. 11 rưỡi chú lại gọi con.
- Không cần ạ. Con cũng đói rồi.
- Vậy chú đưa con đi rửa mặt rồi qua ăn trưa.
- Cám ơn chú, con có thể tự làm ạ.
- Con còn nhỏ. Chú có thể giúp con.
- Ba con nói là con trai thì nên tự lực. Không những phải biết chăm sóc mình, còn phải có khả năng chăm sóc người mình yêu thương.
- Nhưng con còn nhỏ.
- Nên học tập từ nhỏ a. Với lại những việc con làm cũng chỉ là việc nhỏ thôi ạ.
- Tiểu Thần. Ba con...rất khó tính với con sao?
- Không có ạ. Ba rất tốt với con. Ba là tốt nhất trên đời.

Lâm Hạo nhìn nhóc con tự lập đến thành thục kia trong lòng luôn khó chịu.
Lúc ra bàn ăn, hắn gắp thức ăn cho nó, muốn chuẩn bị hết các thứ cho nó.

- Chú cứ ăn đi. Không cần lo cho con đâu. Con đều có thể tự làm được. Bình thường ba con cũng để con làm.
- Được rồi. Vậy con tự ăn đi. Lát ăn xong con muốn đi chơi đâu không?
- Con muốn chờ ba rồi đi ra biển. Nhưng hôm nay mới đến, có lẽ ba sẽ chưa cho con đi đâu.

Từ nhỏ Tiểu Thần đã không có sữa mẹ, sức đề kháng có chút kém. Lại bị bệnh suốt nửa năm. Dù Thiệu Vũ đã chăm sóc, bồi bổ rất kỹ nhưng khi thay đổi môi trường hay đi xa, Tiểu Thần rất hay bị mệt vì thay đổi thời tiết hay lệch múi giờ. Nếu không chăm cẩn thận rất dễ bị ốm, bị bệnh.
Thiệu Vũ cũng không muốn vì thế mà bắt nó mãi ở nhà. Sau này nó cũng không thể mãi ở 1 chỗ như vậy. Nên nghỉ đông nghỉ hè đều đưa nó đi chơi. Sẽ chọn những nơi thời tiết ổn 1 chút. Chăm sóc nó kỹ 1 chút liền không có vấn đề. Vì vậy ngày đầu đến, vì để Tiểu Thần thích nghi với môi trường mới, anh sẽ không để nó đi chơi.

- Chú có thể dẫn con đi.
- Không cần đâu ạ. Ba biết sẽ trách đó. Con cũng muốn chờ ba nữa.
- Vậy chiều con muốn làm gì?
- Con chơi lego. Ba mới mua cho con đó.

Tiểu Thần vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Con trai hắn thực sự vừa thông minh lại vừa đáng yêu. Nó vốn không cần lớn lên quy củ như vậy. Nếu hắn có thể ở bên cạnh nó, nó cũng không cần chịu khổ như vậy.

Lâm Hạo cùng Tiểu Thần chơi lego cho đến lúc Thiệu Vũ về. Vừa chơi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng Tiểu Thần thích chơi là vậy, mà vừa thấy Thiệu Vũ về đến nơi nó liền bỏ hết tất cả mà chạy ra.

- Ba....
- Con đang chơi lego?
- Vâng. Con với chú Lâm Hạo ghép được rất nhiều a.

Thiệu Vũ vào đến nơi. Nhìn Lâm Hạo mà nói.

- Cậu vất vả rồi.
- Không sao ạ. Tiểu thiếu gia rất ngoan. Tôi không có gì vất vả cả.
- Cậu gọi nó Tiểu Thần được rồi.

Thiệu Vũ nói xong lại quay ra Tiểu Thần.

- Giờ con đi tắm đi. Sau đó chúng ta sẽ ăn tối. Con muốn ăn gì?
- Con có thể ăn súp lươn được không?
- Có thể.
- Yeah...đi tắm...đi tắm.

Tiểu Thần nói xong liền chạy đi mở vali nhỏ lấy quần áo.

- Tiểu Thần. Nhớ gì không?
- Tắm nước ấm nhiều ạ.
- Oke, ngoan.

Lâm Hạo liền nói.

- Tôi đi chuẩn bị nước cho cậu ấy.
- Không cần. Nó tự làm được. Cậu cứ để nó tự làm.
- Nhưng khá nguy hiểm.
- Không sao. Tôi đã dạy nó nhiều lần rồi.

Lâm Hạo có chút lo lắng nhưng cũng không thể làm gì.

- Lần công tác này tôi nhờ cậu trông Tiểu Thần là chủ yếu, cậu sẽ không thấy khó chịu chứ?
- Dạ không. Tôi còn phải cám ơn anh vì như vậy quá nhàn hạ rồi.

Tối đó Thiệu Vũ cũng để mọi người ăn ở khách sạn. Ăn xong Tiểu Thần đi chơi 1 góc. Thiệu Vũ và Lâm Hạo thì phải làm việc. Lâm Hạo đôi khi lại nhìn Tiểu Thần 1 chút. Nhóc con chiều nay chơi với hắn thì rất ồn ào, giờ lại im lặng đến gần như không có chút âm thanh nào. Thực sự là phải được trải qua dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc. Thiệu Vũ lại ngồi bên này làm việc hoàn toàn không quan tâm gì đến. 1 cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua.

Lớp du học năm ấy khá đông người, lại đến từ nhiều nước khác nhau nên hơi khó thân, thậm chí mặt nhau còn chưa chắc nhớ hết. Ấn tượng với hắn về vị bạn học này thực sự không nhiều. Đôi khi còn có chút mơ hồ. Hắn chỉ nhớ đám cưới của hắn năm đó hắn chỉ mời bạn thân. Trong danh sách đó không có Thiệu Vũ. Nhưng năm đó Thiệu Vũ vẫn đến. 1 mình ngồi 1 chỗ. Còn gặp tận nơi, chúc vợ chồng hắn trăm năm hạnh phúc. Nếu không phải như vậy thì đến hiện tại chưa chắc hắn đã nhớ được đến người bạn này. Thật không ngờ giờ hắn lại phải đối mặt với người này như thế này.

- Du Hiếu Thần.

Tiếng quát bất ngờ của Thiệu Vũ làm Lâm Hạo giật mình thoát khỏi vòng suy nghĩ quá khứ.
Hắn thấy Thiệu Vũ đứng dậy đi ra chỗ Tiểu Thần. Liền đưa mắt nhìn ra.
Hắn còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Tiểu Thần đứng đó. Khuôn mặt đầy sợ hãi. 2 mắt đã ngấn lệ. Trên tay còn cầm chiếc cốc thủy tinh. Dưới đất nước đã đổ lênh láng.

- Ba ơi, con xin lỗi.
- Ba đã nói với con thế nào?
- Du tổng. Cũng không phải chuyện gì lớn, cốc cũng chưa vỡ. Anh đừng nổi nóng...

Lâm Hạo thấy vậy liền lên tiếng, còn tiến lên trước muốn chắn trước mặt Tiểu Thần, sợ Thiệu Vũ sẽ đánh người.

Thiệu Vũ còn nhanh hơn hắn. Cầm tay hăn mà kéo lại. Sức lực người này còn mạnh hơn hắn nghĩ.
Thiệu Vũ 1 tay giữ người, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Thần mà nói với nó.

- Buông tay.

Choang....

Chiếc cốc rơi khỏi tay Tiểu Thần liền vỡ toang.
Thiệu Vũ lúc này mới buông tay Lâm Hạo. Bước đến bên cạnh Tiểu Thần mà ôm nó lên giường.

- Trợ lý Lâm. Tôi có thể phiền cậu ra ngoài nửa tiếng được không?
- Du tổng. Thiếu gia không cố ý...
- Phiền cậu ra ngoài giúp tôi nửa tiếng.

Nhìn ánh mắt cương quyết của Thiệu Vũ. Hắn biết nếu hắn không nghe thì không thể làm công việc này. Vì vậy chỉ có thể cắn chặt răng mà đi ra. Nhưng vừa ra đến gần cửa, hắn liền nhân lúc Thiệu Vũ không chú ý mà đặt điện thoại quay vào nơi 2 người kia đang ngồi. Điện thoại đã bật chế độ quay phim.

Lâm Hạo vừa ra khỏi phòng Thiệu Vũ liền nói.

- Ba đã nói với con thế nào?
- Ba đừng giận. Tiểu Thần sai rồi.

Tiểu Thần lúc tay bắt lại cốc nước đó đã lập tức nhớ đến lời ba. Nhưng mà nó...

Thiệu Vũ nhìn con trai khóc trong lòng cũng rất muốn tha cho nó. Nước lần này cũng chỉ là nước lọc bình thường. Không có gì nghiêm trọng. Nhưng anh đã từng hỏi bác sĩ về vấn đề của Tiểu Thần. Vì nếu chỉ xảy ra 1, 2 lần thì sẽ là bình thường. Nhưng Tiểu Thần giống như gặp 1 khúc mắc nào đó, mà thấy đồ vật rơi nó liền sẽ bắt lại.
Anh đã lí giải với nó, nói chuyện với nó. Tiểu Thần là 1 đứa trẻ thông minh nó chắc chắn hiểu. Nhưng nó lại không thể làm theo lời anh. Điều đó làm anh nghi vấn trong lòng.
Bác sĩ bảo anh nên thử tỏ thái độ rõ ràng với việc này. Lấy sự tức giận của anh để áp chế đi sự khúc mắc ám ảnh của nó. Vậy nên mấy lần này anh đều rất tức giận mà dạy dỗ nó.

Thiệu Vũ cũng không như mọi khi bảo Tiểu Thần tự đưa tay lên nữa. Mà tay trái nắm lấy cổ tay nó kéo lên. Tay phải đánh xuống 5 bạt tay thật mạnh.

Bàn tay nhỏ bé qua trận đòn lần trước còn chưa lành, 5 cái này đánh xuống làm nó càng thêm đau. Tiếng khóc cũng to hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com