Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29.

Hiếu Thần đối với Tinh Viễn vẫn là không quá thân quen. Qua việc vừa rồi cũng có nói chuyện nhiều hơn 1 chút nhưng Tiểu Thần vẫn là không quá thân. Đến lớp liền ai làm việc đấy. Tiểu Thần là lớp trưởng. Bình thường đến lớp cũng chỉ ngồi học. Tinh Viễn lại khá nghịch ngợm. Ngay cả lúc giáo viên ở trong lớp cũng còn chưa yên nói gì đến lúc bình thường. Vì vậy mỗi lần ở lớp đều là 1 đứa ngồi học, 1 đứa chạy mất dạng đến lúc cô giáo đến mới xuất hiện. Bạn bè trong lớp thậm chí còn không biết 2 đứa là anh em sống chung 1 nhà.

Hôm nay Tiểu Thần có việc cần lên phòng giáo viên. Lúc đi qua nhà kho liền thấy ồn ào. Bình thường thì nó cũng sẽ không ngó đến đâu. Nhưng trong tiếng ồn ào đó nó nghe có tiếng của Tinh Viễn.

- Nó chính là đồ con hoang. Là đứa không ai cần. Đồ không ba không mẹ.

Tiểu Thần vừa bước vào đã nghe 1 câu nói đó. 1 thằng nhóc lớp trên đang chỉ thẳng mặt Tinh Viễn mà nói. Nhóc con kia lại không cãi lại, cũng không phản kháng chỉ đứng đó, đôi mắt đen nhánh cũng đã hồng lên.

- Các cậu không nên chơi với nó. Nó chính là đứa xui xẻo không ai cần.
- Cậu không có quyền nói người khác như vậy.

Tiểu Thần bước vào. Kéo nhóc con kia lại bên cạnh nó. Đứng đối diện thằng nhóc lớp trên mà nói.

- Sao tao lại không có quyền nói chứ? Đó chính là sự thật. Tao thích nói liền nói.
- Đó không phải sự thật. Anh ấy không có mẹ nhưng anh ấy có ba. Anh ấy có gia đình và cũng có người thương yêu. Dĩ nhiên không thể là đứa trẻ không ai cần. Còn cậu, cậu chắc chắn ba mẹ cậu cần cậu chứ?
- Dĩ...dĩ nhiên.
- Cậu học thì dốt. Bề ngoài cũng không đẹp gì. Không phải lần trước ở cổng trường mẹ cậu nói có đứa con như cậu rất mất mặt sao? Cậu chắc chắn là mẹ cậu cần cậu chứ?
- Không...không phải như thế. Không phải như thế.

Thằng nhóc kia bị Tiểu Thần nói đến luống cuống. Lại cũng không phản đối lại được. Gấp gáp đến muốn khóc.
Tiểu Thần nhìn thằng nhóc kia sắp khóc đến nơi mới nói.

- Cần hay không cần hỏi ba mẹ cậu là biết rồi. Đừng tùy tiện dùng những lời đó tổn thương người khác. Anh Tinh Viễn có ba, có ông, có chú, có gia đình. Trong nhà mọi người đều rất yêu thương anh ấy. Không có mẹ thì sao chứ? Anh ấy vẫn là đứa trẻ được yêu thương.

Tiểu Thần nói xong liền nắm tay Tinh Viễn kéo đi.

- Anh làm sao vậy chứ? Bình thường nói nhiều lắm mà. Bị cậu ta nói còn không biết cãi sao?
- Tiểu Thần, vậy em có yêu thương anh không?
- A?
- Anh có ba, có ông, có chú, có gia đình yêu thương. Vậy...có em nữa không?

Tiểu Thần bị hỏi có chút ngây người. Nếu nói đến yêu thương thì nó đối với Tinh Viễn cũng chưa đến mức tình cảm đó. Là đối với Lâm gia nó chưa có cái tình cảm đó. Nhưng nó lại không thể nói vậy trước mặt Tinh Viễn.

- Em là người nhà, là gia đình của anh.
- Ồ.
- Chính là 2 đứa nó. Là 2 đứa nó bắt nạt em.

Tiểu Thần nghe câu nói từ đâu vang tới liền quay lại. Nhóc con kia cãi không lại vậy mà còn kéo cả người đến. Đây chắc chắn là muốn đánh nhau rồi. Tiểu Thần xem trên phim đều là như thế.

Lâm Hạo đang ngồi trong phòng làm việc thì Lâm Thiên tông cửa xông vào.

- Đến viện cùng anh. Hiếu Thần và Tinh Viễn ở trường bị đánh. Đang ở trong viện.

Lâm Hạo vừa nghe xong đã chạy thẳng ra ngoài. Lâm Thiên cũng chưa kịp nói thêm gì lập tức chạy phía sau.
Chưa đến nửa tiếng sau, toàn bộ Lâm gia đều có mặt ở bệnh viện.
Nhưng khi họ đến cả 2 nhóc con đều vô cùng lành lặn ngồi cạnh cô giáo. Còn có 1 mụ đàn bà chanh chua đang đứng đó chửi đổng. 1 vị giáo viên khác phải hết sức khuyên can.

- Nhỏ như vậy đã biết ra tay đánh người độc ác như vậy, lớn lên có thể làm được gì chứ? Tại sao các người có thể để trong trường có những loại học sinh như vậy...

Lâm Hạo cũng không muốn để ý đến mụ ta. Hắn còn muốn biết xem Tiểu Thần có sao hay không. Nhưng hắn vừa bước đến Tinh Viễn đã lập tức kéo Tiểu Thần ra phía sau nó.

- Chú ơi, không phải lỗi của Tiểu Thần. Là họ ra tay trước.
- Ra tay trước thì mấy thằng nhóc con các người có thể đánh nó chảy máu đầu sao? Mấy người có biết dạy con không vậy? Còn nhỏ đã ác như vậy, lớn lên là muốn giết người sao?
- Cô ơi, con không có đánh anh ấy. Là anh ấy muốn đánh con và Tinh Viễn. Con chỉ tránh thôi, là anh ấy đứng không vững nên ngã vào bàn.
- Mày còn dám cãi. Mày không đẩy con tao có thể ngã sao? Mấy người còn không biết quản con? Mấy người biết tôi là ai không? Chuyện này các người không xong với tôi đâu.

Lâm lão gia bước đến cuối cùng. Ông nhìn Lâm Hạo mà nói.

- Che mắt 2 đứa nhỏ lại.

Mọi người còn chưa kịp hiểu gì, Lâm Hạo vừa che mắt 2 đứa nhỏ lại Lâm lão gia liền rút súng, chĩa thẳng vào đầu mụ đàn bà đó. Tất cả không gian ồn ào liền trở lên im lặng.

- Cô có muốn biết thế nào thực sự là giết người không?

Mụ đàn bà khi nãy chửi đến là khí thế. Giờ cả người đều run rẩy, đứng cũng không vững.

- Tôi không cần biết cô là ai. Cũng không cần biết cô làm cái gì. Cô dám làm cháu tôi sợ, tôi không tiếc cô 1 viên đạn.
- Tôi....tôi....tha....tha mạng...xin ông tha mạng....
- Nãy nghe cháu tôi nói gì không? Là con cô muốn đánh cháu tôi trước. Cô điếc sao?
- Tôi....tôi biết rồi...tôi xin lỗi.
- Sau này dù là cô hay con cô. Bất cứ ai dám xuất hiện trước mặt cháu tôi. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là giết người.

Lâm lão gia nói xong liền cất súng. Quay lại chỗ 2 nhóc con. Khuôn mắt rất hiền từ mà ngồi xuống trước mặt 2 đứa.

- 2 đứa không sao chứ?
- Con không sao.
- Con cũng không sao.
- Có sợ không?
- Không ạ.
- Ông ơi, Tiểu Thần giỏi lắm. Tên kia lớn như vậy cũng không đánh được em ấy.
- Vậy là được rồi. Chúng ta về nhà thôi.

Tinh Viễn giống như sợ mọi người sẽ mắng Tiểu Thần nên cả 1 đoạn đường nó đều bô bô đem tất cả mọi chuyện kể lại 1 vòng. Thực ra ở trường khắp nơi đều có camera nên Lâm lão gia muốn biết chuyện như thế nào cũng không khó. Chỉ là ông vẫn rất muốn nghe 2 nhóc con này kể lại. Nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ có Tinh Viễn kể lại rất nhiệt tình.

- Tiểu Thần. Con nghĩ trong chuyện này con có sai không?

Tiểu Thần suy nghĩ 1 chút liền nói.

- Không ạ.
- Nhưng ông nhớ lần trước lúc con đẩy Tinh Viễn. Con có nói đánh người đều là sai.
- Đánh người là sai nhưng tự vệ không sai ạ. Ba Vũ bảo con không thể tự ý ra tay đánh người. Nhưng 1 khi người ta muốn đánh mình, nhất định phải đánh trả. Tuy con biết khi người ta đánh mình thì chỉ nên tự vệ thôi. Nhưng ba Vũ nói ba không muốn con bị thiệt, trẻ con ba không thể đánh nên nhóc nào đánh con con cứ đánh lại, ba sẽ chịu trách nhiệm.

Lâm lão gia bị cách dạy của Thiệu Vũ làm cho bật cười.

- Nhưng hôm nay con chưa có đánh a.
- Đúng. Tiểu Thần làm rất đúng. Giờ ba Vũ con không có ở đây. Ông vẫn muốn con như vậy. Nhóc nào đánh con con cứ đánh lại, ông sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng...con có học võ sao?
- Trước ba có cho con đi học. Nhưng vì con hay bị thương nên ba không cho con đi học nữa.
- Con có muốn học nữa không?

Lâm Thiên ngồi lái xe nghe vậy liền hỏi.

- A?
- Lâm Húc bá bá sẽ dạy 2 đứa. Không để 2 đứa bị thương đâu. Nên biết để tự bảo vệ bản thân.
- Ba Húc biết võ sao ạ?

Tinh Viễn nghe vậy liền rất kinh ngạc.

- Nhìn ba con không giống biết võ sao?
- Tại lần trước con thấy ông đánh ba ba cũng không có đánh lại.

Lâm lão gia thấy nuôi 2 nhóc con này ông có thể trẻ ra cả chục tuổi rồi.
Tiểu Thần có chút đỡ chán.

- Đó là ba của bá a. Không thể đánh lại.
- Tại sao?
- Vì đó là ba a. Anh có dám đánh ba anh không?

Tinh Viễn lập tức lắc đầu.

- Vậy thì đúng rồi. Chính là như vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com