Chương 43
Công việc trước mắt vô cùng bận rộn, Thiếu Phong ổn thỏa xong hai đứa nhỏ liền lập tức quay lại đại sảnh, thu xếp hộ tống ca sĩ đến hát trở về khách sạn an toàn.
Sức nóng trên sàn nhảy vẫn không hề thuyên giảm, sự bình thường này khiến tâm tình căng thẳng của Thiếu Phong thả lỏng đi phần nào. Cậu đút hai tay trong túi quần đứng trước quầy bar, mùi rượu nhàn nhạt xẹt qua chóp mũi, cậu đưa tay hướng bartender bên cạnh gọi một ly.
Ly cocktail xanh nhạt ngọt ngào khuếch tán cả khoang miệng, cậu chăm chú nhìn về phía trước, nam thanh nữ tú nhảy múa muôn hình muôn vẻ lan tràn trước mắt cậu, càng ngày càng nhiều hình ảnh không ngừng xuất hiện, cuối cùng lộn xộn đến vặn vẹo, Thiếu Phong nhắm mắt lại lắc đầu, tiềm thức tựa hồ đang nói cho cậu biết vấn đề trong lòng nên giải quyết thế nào, buông ly rượu xuống, hít sâu một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho anh Lạc.
Mỗi một tầng lầu đêm nay đều có hoạt động, giờ phút này, Mục Chí Lạc đang ở dưới đường đua, cuộc điện thoại này của Thiếu Phong khiến máu trong cơ thể anh co rút rồi lại mạnh mẽ tuôn trào, anh trầm mặc nghe toàn bộ sự việc, cúi đầu đáp một tiếng rồi cúp máy, xoay người phân phó vài câu với người quản lý bên cạnh, liền sải bước ra ngoài.
Trong phòng làm việc, Huyên nhi và Diệp Thần Tĩnh mỗi người đứng một góc, tuy rằng các anh cũng không ở đây, nhưng bọn họ đều không dám thả lỏng, hai người im lặng đứng thẳng, trong lòng đều lo lắng cùng một chuyện, dưới bầu không khí như vậy ngoại trừ sợ hãi còn lẫn lộn thêm một phần xấu hổ a.
Cửa phòng cứ như vậy không hề báo trước mở ra, khiến người bên trong vô thức trở nên căng thẳng, Mục Chí Lạc chậm rãi đi vào, lửa giận trong lòng nhìn hai đứa nhỏ nhà mình nghiêm túc đứng thẳng cũng không vơi bớt chút nào, anh đi tới trước bàn làm việc, trầm tư một hồi lâu mới mở miệng.
"Đứng lại đây hết."
Diệp Thần Tĩnh cảm giác trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi cơ thể, quay lưng với mọi thứ, liền không biết tình hình phía sau thế nào càng khiến cậu lo lắng hơn gấp bội, khi nghe được là giọng của anh Chí Lạc, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng anh cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng cậu vẫn hy vọng một khắc kia chậm lại một chút, di chuyển hai chân cứng ngắc, cúi đầu đi đến trước bàn làm việc nghiêm túc đứng, dùng thanh âm nhỏ nhất gọi một tiếng.
"Anh Chí Lạc."
Huyên nhi đã sớm biết là anh trai nhà mình bước vào, trên người anh mang theo một mùi thơm nhàn nhạt là mùi hương mà những năm gần đây khiến cậu an tâm nhất, và dĩ nhiên, lúc này sự sợ hãi đã vượt qua tất cả, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời anh, chỉ là không biết lúc này ngoan ngoãn như vậy có thể giảm được bao nhiêu phần tức giận trong anh a.
"Chủ ý của ai?"
Mục Chí Lạc đợi hai đứa nhỏ đều đứng trước mặt anh, mới mở miệng hỏi, giọng điệu bình thản như mặt biển không gợn sóng, yên tĩnh lại thâm trầm.
Câu hỏi này hỏi đến hai cậu nhỏ cũng không dám trả lời, Diệp Thần Tĩnh vẫn giữ biểu tình vừa rồi, Huyên nhi cắn môi dưới, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt thật sự khó xử.
Mục Chí Lạc không tiếp tục truy hỏi, ánh mắt chỉ đặt trên người Diệp Thần Tĩnh.
"Thần Tĩnh, em lại đây."
Diệp Thần Tĩnh bị điểm tên nhất thời kinh hoảng, trong lòng quả thật quá sợ hãi, nhưng cậu vẫn đi đến bên cạnh anh Chí Lạc. không bị gọi đến, Huyên nhi cũng không thoải mái hơn Thần Tĩnh là bao, cậu nhìn bóng lưng Thần Tĩnh đi về phía trước, hô hấp đều trở nên nặng nề, chờ Thần Tĩnh tới bên cạnh anh, cậu mới run giọng trả lời câu hỏi vừa rồi.
"... Là em."
Mục Chí Lạc không để ý tới em trai, tự mình nắm lấy tay Thần Tĩnh, vết thương vừa rồi sưng đỏ đã trở nên bầm tím, Mục Chí Lạc lại tự mình kiểm tra một lượt mới yên lòng, mở ngăn kéo tìm bình xịt, nhẹ nhàng xoa cho cậu.
Diệp Thần Tĩnh gắt gao nắm chặt tay kia, bị anh Chí Lạc xoa đau đến ra mồ hôi lạnh cũng không dám phát ra một chút thanh âm.
Chờ thuốc hoàn toàn thấm vào da, Mục Chí Lạc nhẹ nhàng đặt tay đứa nhỏ trở lại bên cạnh nó, để anh trai cậu tự mình dạy dỗ.
"Trở về phòng làm việc của anh trai em, tiếp tục đứng phạt."
Diệp Thần Tĩnh dù không muốn vẫn nhu thuận trả lời anh Chí Lạc, nhìn thoáng qua Huyên nhi đang cùng tình cảnh, liền đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc chỉ còn cậu và anh trai, nghe tiếng cửa bị đóng lại, Huyên nhi hoảng đến môi trắng bệch, cậu có thể cảm nhận được anh trai tức giận đến mức nào, thần kinh căng thẳng đứng yên ở đó, ngay cả gọi một tiếng anh cũng không dám.
Mục Chí Lạc nhìn em trai luống cuống, cười lạnh một tiếng, anh chưa bao giờ chấp nhận sự hối hận sau đó, sai chính là sai, hoặc là gánh vác hoặc là sửa chữa.
Anh cởi áo khoác ném lên ghế, đi về phía trước một bước rồi dừng lại, một tay chống trên mặt bàn ném hai chữ với em trai trước mặt.
"Lại đây."
Mồ hôi hai bên thái dương Huyên nhi chảy xuống, còn nhớ rõ lần đầu tiên lén vào sàn nhảy, bài học anh trai dạy vẫn còn khắc rõ trong trí nhớ của cậu, lần này cậu một chút tâm tư lệch lạc cũng không dám, nghe được mệnh lệnh của anh đành cất bước nghiêm túc đi qua.
Trong mắt Mục Chí Lạc đều là lửa giận, em trai vừa mới tới gần liền đưa tay kéo người lại, đem quần áo hơi dài của cậu vén lên, hai ba cái liền kéo được thắt lưng da ra, quần cũng bị kéo xuống tận đầu gối.
"Chát!"
Một tiếng giòn tan vang lên, chỉ thấy thắt lưng cùng lúc rơi xuống, cái mông bên trái vốn trắng nõn của Huyên nhi lập tức nổi lên một vệt đỏ, Huyên nhi đau đến khom lưng, nước mắt từng giọt từng giọt lập tức rơi ra, cố hết sức chịu đựng không khóc thành tiếng.
"Chát!"
Không lời nói dư thừa, Mục Chí Lạc cũng thuận theo tư thế của em trai, đánh thêm một cái, hai vệt chồng lên nhau, tạo thành một dấu vết rộng hơn đỏ hơn.
"Chát!"
Thanh âm thắt lưng rơi xuống như muốn phá tan thính giác của Huyên nhi, không biết vì sao, cậu cảm thấy thật lớn tiếng, thật lớn tiếng a. Mỗi một lần thanh âm ấy vang lên liền khiến toàn bộ thân thể cậu run lên, cảm giác đau đớn lập tức lan truyền khắp cơ thể.
Đây là lần đầu tiên Mục Chí Lạc dùng thắt lưng đánh em trai mình, chuyện này không cần nhấn mạnh nữa, không nghe, được thôi, đánh đến khi khắc sâu mới thôi, về sau không cần phải nói nữa, nó sẽ cho cậu biết nên làm thế nào.
Huyên nhi cho rằng nghe lời có thể làm anh trai bớt giận, ba cái mạnh mẽ tàn phá, cậu gắng nhịn không khóc không nháo, chỉ là phía sau trách đánh quá nặng, đau đớn thấu xương khiến cậu không thể khắc chế được nữa, tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ từ trong miệng phát ra.
"Ưmm~"
"Chát! Chát!..."
Thắt lưng bị Mục Chí Lạc gấp lại, đánh vào da thịt càng thêm dày, giờ phút này, Huyên nhi uốn éo 90 độ bị anh trai kẹp dưới nách, thân trên bi kẹp khiến cậu cảm giác mặt nóng lên, cặp mông bị buộc nâng cao không còn đường nét gầy gò ban đầu, vết sưng đỏ trải rộng, đau đớn thế này đã vượt xa phạm vi chịu đựng của Huyên nhi. Năm 17 tuổi cậu lại bị anh trai giáo huấn đến gào khóc a.
"Anh ơi ~ anh ~ hu hu hu hu... aaa~"
Tâm Mục Chí Lạc như bị lửa đốt, bị đứa nhỏ không hiểu chuyện này làm tức giận đến đau lòng, ngoại trừ tình cảnh phức tạp dễ khiến đứa nhỏ học xấu, nguy hiểm bên trong làm sao có thể khiến anh không lo lắng?
Mục Chí Lạc tay phải nắm chặt thắt lưng, từng chút từng chút đánh lên người em trai, từ lần đầu tiên đến bây giờ lực đánh cũng không hề thuyên giảm, anh muốn nhìn xem, đứa nhỏ lì lợm này sau này còn dám hay không, có dám hay không!
"Chát! Chát!..."
"Uiiiii~ hu hu... anh, anh hai ~ Huyên nhi...... sau này......... tuyệt đối...... hức..... không..... hức...... hức...... bước vào....... hu hu..... một bước... hức..... nữa!"
Huyên nhi dùng sức nói một câu, hai chân bởi vì căng quá chặt mà bị chuột rút, một tay nắm lấy quần anh trai, trên khuôn mặt ướt đẫm biểu tình thống khổ.
Mục Chí Lạc cảm nhận được sự khác thường của đứa nhỏ nhà mình, động tác trên tay ngưng trệ, nâng người đang khom lên, quan sát thấy một tay cậu ôm chân, Mục Chí Lạc liền biết chuyện gì xảy ra, ném thắt lưng, một tay ôm lấy cậu một tay xoa bóp chân cho cậu, chờ cơ bắp cứng ngắc thả lỏng mới dừng lại, buông người trong ngực ra chỉ xuống đất nói.
"Quỳ xuống."
___________________________
22/07/2023.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com