Phiên Ngoại
Hồi Ức Của Mạc Thiên Hào
Mặc dù đã là một vị tướng quân lão luyện, ngồi trong căn nhà nhỏ giữa rừng trúc. Tay ông khẽ vuốt ve cây cung cũ kỹ, ánh mắt xa xăm như xuyên qua những năm tháng đã qua. Trong ký ức của ông, hình ảnh Thanh Vũ hiện lên rõ nét, từ một đứa em trai bị bỏ rơi đến một vị Đại Tướng Quân lừng lẫy, và cả hành trình tìm kiếm hạnh phúc của chính ông.
Khi Thanh Vũ ra đời, ta còn nhỏ không hiểu hết những chuyện người lớn nói, nhưng ta cảm nhận được không khí khác lạ mỗi khi nhắc đến "đứa con hoang" ấy. Ta thấy nó bị đẩy vào căn phòng tăm tối, bị bỏ mặc. Ánh mắt nó luôn chất chứa sự sợ hãi và cô độc.
Ta cũng như huynh trưởng Thiên Trạch, bị ảnh hưởng bởi những lời nói tiêu cực. Ta không đến gần nó, không chơi đùa với nó. Khi thấy nó bị ngã, bị đau, ta chỉ dám nhìn lén rồi vội vã quay đi, giả vờ như không thấy. Lòng ta có chút cắn rứt, nhưng nỗi sợ hãi và sự thiếu hiểu biết đã chiến thắng. Ta tin rằng việc giữ khoảng cách là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân, để không bị vạ lây. Ta đã sống như một kẻ vô tâm, lạnh lùng, che giấu sự đồng cảm hiếm hoi của mình sau lớp vỏ bọc thờ ơ.
Cú sốc lớn nhất ập đến ta không thể tin nổi những gì mình nghe được Thanh Vũ là con ruột của cha, và thằng bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực vì sự hãm hại tàn độc. Toàn bộ thế giới quan của ta sụp đổ. Những lời thì thầm ác ý, những ánh mắt khinh bỉ mà ta dành cho Thanh Vũ bấy lâu bỗng trở thành những mũi kim đâm vào tim ta.
Ta nhớ lại những lần thấy Thanh Vũ co ro trong góc tối, những lần nó bị bỏ đói đến ngất lịm. Ta nhớ lại ánh mắt van nài nhưng đầy tuyệt vọng của nó. Lòng ta quặn thắt. Ta muốn gào thét, muốn tự vả vào mặt mình vì sự vô tâm, sự hèn nhát bấy lâu. Ta quỳ xuống bên nó, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt. Từ giây phút đó, ta thề sẽ không bao giờ để nó phải chịu đựng bất kỳ sự bất công nào nữa.
Sau khi Thanh Vũ hồi phục, ta dốc hết tâm sức để bù đắp. Ta cùng phụ thân và Mạc Lăng chăm sóc nó từng li từng tí, dạy nó võ công, binh pháp. Ta luôn là người sát cánh bên Thanh Vũ, từ những ngày đầu nó tập luyện, đến những trận chiến khốc liệt.
Ta chứng kiến Thanh Vũ từ một đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, trở thành một thiếu niên kiên cường, và rồi là một vị Đại Tướng Quân lừng lẫy. Ta luôn đi cùng nó, từ Đại hội Võ Thuật, đến chiến trường biên cương đầy hiểm nguy, rồi đến trận chiến với Nữ Chân tàn bạo. Ta tự hào vô cùng khi thấy thằng bé trưởng thành, chín chắn, gánh vác trọng trách quốc gia trên vai. Nó không chỉ là em trai ta, mà còn là người anh hùng, là niềm kiêu hãnh của Mạc gia, của cả Đại Tề.
Trong những năm tháng theo Thanh Vũ chinh chiến, ta cũng dần tìm thấy con đường cho riêng mình. Ta nhận ra rằng, tài năng của ta không nằm ở việc chỉ huy toàn quân, mà là ở sự tinh thông võ thuật, khả năng trinh sát và sự trung thành tuyệt đối. Ta trở thành cánh tay phải đắc lực của Thanh Vũ, là người luôn sẵn sàng xông pha vào nơi nguy hiểm nhất để bảo vệ nó.
Cuộc đời ta gắn liền với những chiến công của Thanh Vũ. Ta tự hào khi được là một phần trong đó. Ta đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình không chỉ trong việc chiến đấu mà còn trong việc bảo vệ những người ta yêu thương.
Và rồi, trong một lần thực hiện nhiệm vụ trinh sát ở một vùng núi hẻo lánh, ta đã gặp định mệnh của mình. Nàng là một cô gái mộc mạc, sống ẩn dật, có khả năng chữa bệnh bằng thảo dược và một trái tim nhân hậu. Ta đã bị thương nặng trong một cuộc phục kích, và nàng đã cứu mạng ta.
Chúng ta sống những ngày tháng đơn giản, bình dị. Ta kể cho nàng nghe về những chiến công của Thanh Vũ, về Mạc gia, về những hoài bão bảo vệ đất nước. Nàng lắng nghe với ánh mắt ấm áp, không phán xét. Nàng không quan tâm đến danh vọng hay quyền lực, chỉ quan tâm đến sự bình yên và hạnh phúc giản dị.
Cuối cùng, ta quyết định ở lại bên nàng, sống một cuộc đời bình yên, xa lánh chốn quan trường đầy phức tạp. Ta vẫn thường xuyên liên lạc với Thanh Vũ, thăm hỏi gia đình, nhưng không còn tham gia trực tiếp vào triều chính. Ta biết, Thanh Vũ đã có thể tự mình gánh vác mọi trọng trách.
Vào những năm tháng cuối đời, ta nhìn lại cuộc đời mình. Từ một người anh thờ ơ, vô tâm, ta đã tìm thấy sự chuộc lỗi và định mệnh của chính mình nhờ vào đứa em trai mà ta từng bỏ mặc. Mạc Thanh Vũ không chỉ thay đổi vận mệnh Đại Tề, mà còn thay đổi cả cuộc đời ta, dạy cho ta bài học quý giá nhất về tình yêu thương, sự bao dung và trách nhiệm.
Ta khẽ mỉm cười. Cuộc đời này, có Thanh Vũ làm em trai, là phúc phận lớn nhất của Mạc Phong này.
Hồi Ức Của Mạc Thiên Kỳ
Mạc Thiên Kỳ, giờ đây là một học giả uyên bác, ngồi trong thư phòng của mình, bên cạnh là chồng sách cao ngất. Ông khẽ nâng niu một cuốn binh pháp cũ, nụ cười hiền hậu nở trên môi. Trong tâm trí ông, hình ảnh Thanh Vũ hiện lên rõ nét, từ một đứa em trai yếu ớt bị lãng quên đến một vị Đại Tướng Quân lừng lẫy, và cả câu chuyện về tình yêu thanh mai trúc mã của chính ông.
Khi Thanh Vũ được sinh ra, ta còn nhỏ, nhưng đủ lớn để cảm nhận được sự khác biệt trong phủ. Mọi người xì xào, bàn tán, và ánh mắt cha luôn tránh né nó. Thanh Vũ là một cái bóng, sống trong góc khuất của phủ, không ai quan tâm. Ta cũng như các huynh trưởng, bị cuốn vào guồng quay của sự thờ ơ. Khi thấy nó bị bỏ mặc, bị những người hầu đối xử tệ bạc, lòng ta có chút xót xa, nhưng sự non nớt và nỗi sợ hãi đã ngăn cản ta can thiệp. Ta nghĩ, đó là chuyện của người lớn, và mình không nên xen vào. Ta đã sống trong sự lạnh nhạt đó, để mặc một đứa trẻ vô tội phải chịu đựng.
Khi biết Thanh Vũ là con ruột của cha, và những gì nó phải chịu đựng là do âm mưu hãm hại, trái tim ta như vỡ vụn. Nỗi ân hận trào dâng, khiến ta không thể thở nổi. Ta nhớ lại khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt hoảng sợ của Thanh Vũ. Ta nhớ lại những đêm ta nghe tiếng nó khóc thầm trong bóng tối nhưng lại nhắm mắt làm ngơ.
Khi nhìn thấy Thanh Vũ nằm thoi thóp trên giường bệnh, ta không thể kìm được những giọt nước mắt. Ta nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nó, cảm nhận sự lạnh lẽo và yếu ớt. Từ khoảnh khắc đó, ta thề sẽ dùng cả đời mình để bù đắp cho những lỗi lầm đã qua.
Sau khi Thanh Vũ bình phục, ta đã dành hết tâm sức để chăm sóc và yêu thương nó. Ta cùng phụ thân và Mạc Phong dạy nó học, dạy nó võ. Ta nhận ra Thanh Vũ không chỉ thông minh hơn người mà còn có tấm lòng nhân hậu, kiên cường đến lạ kỳ. Nó chưa bao giờ oán trách, mà luôn đối xử với mọi người bằng sự chân thành.
Ta luôn là người sát cánh bên Thanh Vũ, từ những buổi tập luyện vất vả đến những cuộc đối đầu cam go. Ta cùng nó nghiên cứu binh pháp, phân tích tình hình. Ta thấy nó trưởng thành từng ngày, từ một đứa trẻ yếu ớt trở thành một vị Thiếu Tướng Quân, rồi Đại Tướng Quân lừng lẫy. Ta tự hào vô cùng khi thấy nó mang lại bình yên cho biên cương, dẹp yên thổ phỉ, và cuối cùng là đánh bại bộ tộc Nữ Chân hùng mạnh. Nó không chỉ là em trai ta, mà còn là người hùng, là niềm tự hào của Mạc gia, của cả Đại Tề.
Trong hành trình đồng hành cùng Thanh Vũ, ta cũng đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Nàng là con gái của một vị quan nhỏ trong triều, Lan Đình. Chúng ta lớn lên cùng nhau, từ những ngày còn bé thơ, ta đã thường trốn học để mang những viên kẹo ngọt cho nàng, hoặc cùng nàng trèo cây hái quả. Nàng là người duy nhất nhìn thấy những góc khuất trong tâm hồn ta, những nỗi niềm mà ta không thể chia sẻ cùng ai.
Sau khi Thanh Vũ lập công lớn, Mạc gia trở nên hiển hách, ta được nhiều gia tộc danh giá ngỏ lời cầu hôn. Nhưng trong trái tim ta, chỉ có bóng hình Lan Đình. Ta không quan tâm đến danh vọng hay gia thế. Ta muốn được ở bên người con gái đã cùng ta trải qua những tháng ngày thơ ấu, cùng ta chứng kiến sự trưởng thành của Thanh Vũ, và cùng ta chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống.
Ta ngỏ lời cầu hôn Lan Đình, và nàng đã chấp thuận. Hôn lễ của chúng ta không quá long trọng như của Thanh Vũ, nhưng lại tràn ngập tình yêu thương và sự ấm áp. Thanh Vũ và Công chúa Bách Hoa đều đến chúc phúc cho chúng ta.
Sau khi kết hôn, ta không theo đuổi con đường quân sự như Thanh Vũ hay Mạc Phong. Ta chuyên tâm vào việc nghiên cứu học thuật, trở thành một học giả nổi tiếng, đóng góp cho triều đình bằng trí tuệ và kiến thức sâu rộng. Ta và Lan Đình có với nhau hai người con, một trai và một gái, đều thông minh và hiếu thảo.
Vào những năm tháng cuối đời, ta và Lan Đình vẫn thường cùng nhau đọc sách, cùng nhau ngắm trăng. Ta nhìn lại cuộc đời mình, từ một đứa trẻ vô tâm, lạnh nhạt đến một người anh yêu thương, một người chồng hạnh phúc và một học giả được kính trọng. Ta nhận ra rằng, dù đã từng mắc lỗi lầm, nhưng ta đã được ban cho cơ hội để chuộc lỗi và tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Ta khẽ mỉm cười. Cuộc đời này, có Thanh Vũ làm em trai, và có Lan Đình làm tri kỷ, là phúc phận lớn nhất của Mạc Lăng này.
Hồi Ức Của Mạc Thiên Long
Ánh mắt ông dừng lại ở vết sẹo nhỏ trên cổ tay, một lời nhắc nhở thầm lặng về quá khứ, về một người em trai, và về hành trình tìm thấy chính mình.
Ta là con trai thứ ba của Mạc Viễn Sơn. Khi Thanh Vũ ra đời, ta còn là một đứa trẻ hiếu động, mải mê với việc tập võ và rong chơi. Ta không hề biết rõ về sự tồn tại của Thanh Vũ, chỉ loáng thoáng nghe những lời xì xào, những câu chuyện thì thầm về "đứa con yếu ớt," "điềm gở." Cha luôn lạnh lùng, và mẹ kế thì căm ghét nó ra mặt.
Ta không ruồng bỏ Thanh Vũ một cách cố ý, mà là sự thờ ơ của một đứa trẻ vô tư, không nhận thức được mức độ tàn nhẫn của thế giới người lớn. Ta chỉ biết rằng Thanh Vũ sống trong một góc khuất của phủ, không được ai đoái hoài, và ta cũng không dám lại gần. Lâu dần, cái tên Thanh Vũ trở thành một cái bóng mờ nhạt trong tâm trí ta, không hơn không kém. Ta sống cuộc đời của mình, tập trung vào võ nghệ, vào những mơ ước trở thành một dũng tướng.
Cú sốc thực sự ập đến tin tức ấy lan nhanh, và rồi, sự thật kinh hoàng về âm mưu của mẹ kế và những gì Thanh Vũ đã phải chịu đựng được phơi bày. Tim ta như bị bóp nghẹt. Đứa em trai mà ta đã lãng quên, đứa bé yếu ớt mà ta cho rằng không tồn tại, lại là nạn nhân của sự tàn độc đến vậy.
Ta chạy đến bên giường Thanh Vũ. Nhìn thân hình nhỏ bé, gầy guộc của nó, hơi thở yếu ớt, những vết sẹo hằn trên da, ta cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng dâng trào. Những hình ảnh mờ nhạt về Thanh Vũ lướt qua tâm trí ta: những lần nó lủi thủi một mình, những ánh mắt sợ hãi. Ta đã quá vô tâm, quá thờ ơ để nhận ra nỗi đau của chính em trai mình.
Sau khi Thanh Vũ bình phục, ta đã dốc hết tâm sức để chăm sóc và bảo vệ nó. Ta cùng phụ thân, Mạc Phong và Mạc Lăng hướng dẫn Thanh Vũ tập võ, rèn luyện. Ta nhận ra Thanh Vũ không chỉ thông minh hơn người mà còn có ý chí kiên cường đáng kinh ngạc. Nó học võ rất nhanh, và sớm bộc lộ tài năng phi thường.
Ta không có sự tinh tế trong binh pháp như Thanh Vũ, hay sự khéo léo trong trinh sát như Đại ca, hay sự uyên bác của Ngũ đệ. Nhưng ta có sức mạnh, có sự dũng mãnh và lòng trung thành tuyệt đối. Ta trở thành người cận vệ trung thành nhất của Thanh Vũ, luôn xông pha đi đầu trong mọi trận chiến, bảo vệ nó bằng cả tính mạng.
Ta đã cùng Thanh Vũ trải qua bao nhiêu trận mạc, từ việc dẹp loạn thổ phỉ, bình định biên cương, đến trận chiến sinh tử với bộ tộc Nữ Chân hùng mạnh. Ta tự hào khi được chiến đấu bên cạnh nó, nhìn nó trưởng thành và trở thành Đại Tướng Quân lừng lẫy, vị anh hùng của Đại Tề. Nó không chỉ là em trai ta, mà còn là người mà ta kính trọng, ngưỡng mộ nhất.
Trong suốt hành trình chinh chiến cùng Thanh Vũ, ta cũng tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình. Ta nhận ra hạnh phúc của ta không nằm ở chốn quan trường phức tạp hay danh vọng phù phiếm, mà ở sự đơn giản, ở những trận chiến vì công lý, ở tình huynh đệ keo sơn và sự bình yên của đất nước.
Ta chọn con đường làm một vị tướng quân thực chiến, một người luôn ở tiền tuyến, bảo vệ biên cương. Ta không màng đến chức vị cao sang, chỉ muốn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ Đại Tề và những người dân vô tội. Ta trở thành người chỉ huy của một đội quân đặc nhiệm, chuyên thực hiện những nhiệm vụ khó khăn nhất, luôn sẵn sàng xông pha vào hiểm nguy.
Trong một lần dẹp loạn ở vùng biên giới xa xôi, ta đã gặp một cô gái. Nàng là con gái của một vị quan võ địa phương, mạnh mẽ, kiên cường, và không hề sợ hãi chiến trường. Nàng không kiêu sa như các tiểu thư kinh thành, mà có vẻ đẹp rắn rỏi của một đóa hoa trên thảo nguyên. Chúng ta cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chia sẻ những gian khổ. Tình yêu của chúng ta nảy nở giữa tiếng gươm đao và khói lửa.
Ta cưới nàng, và chúng ta sống một cuộc đời giản dị nhưng đầy ý nghĩa ở biên cương. Ta vẫn tiếp tục cống hiến cho quân đội, còn nàng thì chăm sóc gia đình và giúp đỡ những người lính. Chúng ta có những đứa con mạnh mẽ, dũng cảm, tiếp nối truyền thống của Mạc gia và mẹ chúng.
Cuối đời, ta nhìn lại chặng đường mình đã đi. Từ một người anh thờ ơ, ta đã tìm thấy sự chuộc lỗi và hạnh phúc đích thực nhờ vào đứa em trai mà ta từng bỏ mặc. Mạc Thanh Vũ không chỉ thay đổi vận mệnh Đại Tề, mà còn thay đổi cả cuộc đời ta, dạy cho ta bài học quý giá nhất về trách nhiệm, về tình yêu thương và về ý nghĩa của việc chiến đấu.
Ta khẽ vuốt ve vết sẹo trên cổ tay. Cuộc đời này, có Thanh Vũ làm em trai, và có một gia đình hạnh phúc, là phúc phận lớn nhất của Mạc Thiên Long này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com