3
_Baba ngày mai mình về quê ạ?
_Umh...
_Nhưng mà mình không về được không ạ?
_Con không thích hả?-anh có chút thắc mắc vì từ lúc nó hiểu chuyện đến nay thì anh có bao giờ dắt nó về đâu chứ.
_Dạ không...
_Vậy tại sao con lại hỏi như thế?
_Dạ lúc trước con nhớ baba có cãi nhau với chú nào đó.- anh lơ mơ nhớ lại rồi có chút buồn cười.
_Đó là Bác họ của con, không sao đâu..
_Có thật không sao, không ạ!-nó tròn xoe mắt nhìn baba.
_Cái đầu nhỏ này lại suy nghĩ cái gì rồi hả?-anh phì cười xoa đầu nó.
_Nhìn mặt bác đó hung dữ lắm, baba đừng có cãi nhau với bác đó nữa nha.
_Nhóc con này...baba biết rồi. Mà bác đó cũng có đứa con trai lớn hơn con 2 tuổi á, con xuống đó là có bạn chơi cùng rồi..
_Bác đó hung dữ vậy, chắc con trai của bác cũng không hiền lành gì.-anh trố mắt nhìn nó, ở đâu ra mà bữa nay nó có cái kiểu suy luận như vậy.
_Không được nghĩ người khác như vậy khi mình chưa tiếp xúc họ có biết không?-thấy baba nghiêm giọng nó cũng gật đầu.
_Dạ Tiểu Kỳ không dám nữa...
Sáng hôm sau...
Trên đường về quê, nó thấy nhiều thứ lạ mắt nó hỏi anh hết cái này đến cái khác không ngừng nghỉ, anh cũng kiên nhẫn với nó lắm.(Chứ tui mà vậy là đập cho một trận rồi nha, hỏi ít thôi hỏi gì mà lắm thế).
_Con chào Bác cả..-anh nhìn một ông chú lớn tuổi rồi cung kính chào.
_Ừ, cuối cùng thì con cũng về rồi. Nhóc con này?
_Dạ là con trai con, Phó Thi Kỳ.- nó vẫn ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, anh vỗ nhẹ vào vai nó.
_Phó Thi Kỳ mau chào ông đi.-nó giật mình liền cúi đầu nói.
_Con chào...chào ông!
_Giỏi, mau lại đây với ông..-nó nhìn baba. Phó Thi Bình gật đầu nó mới dám tiến tới cạnh ông.
_Hà Cảnh mau đến đây chơi với em họ con nè..-ông vừa gọi thì có một nhóc liền chạy đến.
_Đây là Tiểu Kỳ em họ con, con dẫn thằng bé đi chơi đi.-nhóc con kia vui vẻ nhìn nó.
_Dạ, ông nội.
_Con xin phép.-nó chào ông rồi quay lại nhìn baba, đương nhiên Phó Thi Bình đồng ý.
_Đi theo anh họ chơi nhưng con nhớ không được tới mấy nơi có nước đó.
_Dạ...-thằng bé kia vội kéo tay nó đi. Dẫn nó đến đến chỗ này đến nơi khác, lúc đầu nó không quen nhưng dần nó cũng thấy cảm mến cái ông anh họ này.
Phó Thi Bình thì bị mấy người anh họ kéo đi nhậu cũng không có thời gian quan tâm đến nó.
_Tiểu Kỳ, anh có chỗ này vui lắm..- nói rồi nó nắm lấy tay của nhóc chạy, nó lơ mơ chạy theo đến lúc dừng lại nó thở hỗn hển nhìn anh họ nói.
_Anh họ tới chưa?
_Tới rồi...-lúc này nó mới bất giác nhìn xung quanh rồi liền phản ứng.
_Sao lại tới đây, baba em nói không được tới gần những nơi có nước.
_Không sao đâu, chỗ này nước ao cạn. Lúc anh bằng tuổi em thì cũng xuống hoài mà ba anh có nói gì đâu? Có hôm anh còn bắt được con cá to cho ba nữa kìa.
_Nhưng mà...
_Nhưng nhị gì, không sao đâu. Với giờ này chú út cũng bị kéo đi nhậu rồi. Không có thời gian quan tâm tới em đâu.- với cái sức hút mãnh liệt trước mắt nó ngại ngùng gật đầu.
Cũng đã chiều Phó Thi Bình tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng anh nhìn xung quanh mà không thấy con trai đâu liền đứng dậy tìm vừa đi, vừa gọi.
_Tiểu Kỳ....Tiểu Kỳ.
_Chú dậy rồi à, ra uống chút trà với anh.
_Dạ, nhưng mà anh có thấy nhóc nhà em đâu không?
_Nó với Hà Cảnh đi chơi chưa về, không sao đâu lát nữa là tụi nhỏ về á mà.
_Dạ, lát nữa em về uống trà với anh sau nha, em cũng muốn đi dạo một chút cũng lâu rồi chưa về quê.
_Umh,
Phó Thi Bình liền sốt ruột đi tìm, dù gì ở đây nó cũng lạ nước lạ cái thực sự anh rất không yên tâm. Hỏi mấy người đi đường thì không ai thấy tụi nó, may sao gặp thím 6 trên đường anh liền hỏi.
_Thím 6 có thấy tụi Hà Cảnh đâu không?
_Em thấy tụi nhỏ đang tắm dưới cái ao phía trước.-nghe xong máu anh tự nhiên sôi ngang.
_Cám ơn thím 6...- anh đi nhanh về phía cái ao thì thấy hai đứa nó đang rất vui vẻ.
_PHÓ THI KỲ...-giọng của anh vang lên không quá to nhưng đủ để nó có thể cảm nhận được baba đang tức giận cỡ nào.
_Ba...ba.-nó nhỏ giọng nhìn về phía anh gọi, mặt tái nhợt ánh mắt có phần long lanh.
_Bước lên đây...-nó liền vội vã mà đi lên. Hà Cảnh nhìn thấy sắc mặt của chú út thì cũng rén ngang, lên được tới bờ anh không nói gì cởi cái áo khoác của mình cho nó.
_Về.- một từ rất dứt khoác mà khiến nó lạnh hết sống lưng.
Về tới nhà nó được baba chỉ đạo đi tắm rồi vào phòng. Nó vừa mở cửa đã thấy cây chổi lông gà nằm trên giường.
_Ba..ba.- nó gọi nhỏ nhẹ.
_Bước vô đây, chốt cửa lại...- câu nói nhẹ nhàng của anh cũng làm nó mếu máo, nó vừa bước vô anh đã cầm cây chổi lông gà trên tay kéo nó về phía chiếc giường rồi đặt nó ngang qua người mình
Chát...chát...chát
Nó đau đến phát khóc, nó khóc ré lên luôn miệng nói.
_Baba tha lỗi cho con...tha lỗi cho con.
_Ai cho phép con bước xuống ao, ba đã cho phép chưa?- nó lắc đầu, vừa khóc vừa nói.
_Dạ chưa...
Chát...chát
_Vậy tại sao lại xuống? Con không nghe lời ba đúng không?
_Dạ... không có..-nó khóc nấc lên.
Chát...chát..chát
_Còn không thấy sai ha mà khóc..
_......
Chát...chát
Nó khóc lớn hơn, đến cả bên ngoài cũng nghe rõ mồn một.
_Tiểu Bình...Tiểu Bình. Anh nhờ tí.
_Dạ...anh họ.
_Qua bên kia đứng...-nó lò mò đứng dậy vẫn còn đang thút thít. Phó Thi Bình mở cửa, anh họ của anh nhìn vào.
_Sao thế?
_Dạ không sao ạ, có việc gì không anh.
_Chú hai kêu qua nhà chơi, em mau ra đi.
_Dạ, anh ra trước đi. Em ra ngay bây giờ ạ.
_Umh. Anh đợi em.
_Dạ...
_Con đứng đó mà suy ngẫm đi...-nó mếu máo, ánh mắt long lanh nhìn baba.
Phó Thi Bình vừa ra đã bị kéo vào bàn nhậu, hết ly này tới ly khác nhưng anh không cách nào từ chối được. Cho đến khi ngà ngà say thì cũng đã trễ. Hai người đi về Phó Thi Bình liền đi vào phòng, thấy con trai vẫn đứng ở đó lòng anh liền xót.
_Phó Thi Kỳ, tới đây.-chân nó mỏi đến mức rung rung.
_Dạ...dạ.-nó đi tới với ánh mắt vô cùng sợ sệt vì cái roi còn nằm ở đó mà. Nó càng tới gần anh càng thấy rõ cái gương mặt nhợt nhạt đổ đầy mồ hôi của nó. Anh kéo nó mạnh tới, nó lại thấy giống như lúc sáng liền nói.
_Tiểu Kỳ biết lỗi rồi, baba đừng đánh Tiểu Kỳ nữa. Tiểu Kỳ đau.- chợt nghe câu nói của con trai mà lòng anh lại nhói lên một nhịp.
_Sao con nóng vậy hả?- nó lắc đầu.
_Dạ con không biết...
_Nằm lên đó đi...-anh ra ngoài tìm khăn để vào chườm cho nó, đến lúc vô thì đã thấy nó nằm sấp trên giường khóc thút thít.
_Con khó chịu ở đâu hả?
_Tiểu Kỳ thực sự biết lỗi rồi, baba đánh nhẹ thôi có được không ạ?...
________________End chap________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com