Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

_Ba...-giọng nói tuy có phần trầm ấm hơn nhưng anh chắc chắn người đứng trước mặt anh không ai khác chính là con trai của anh Phó Thi Kỳ.

_Cậu là...

_Dạ con là Tiểu Kỳ...-cậu rơm rớm nước mắt nhìn baba. Phó Thi Bình nhìn lại một lần nữa cố kiềm chế cảm xúc mà nói.

_Tiểu Kỳ nhà tôi chết rồi, chết từ lúc nó bỏ nhà ra đi rồi.- cậu quỳ sụp xuống.

_Con xin lỗi...

_Cho nên cậu không phải là con tôi, mời cậu về cho..-giọng nói của anh có phần khản đặc.

_Con biết con sai, cũng không dám xin baba tha thứ. Nhưng ba đừng đuổi con đi có được không ạ!

_Nhà tôi nghèo không dám giữ chân cậu lại, cậu đi đi.-anh chỉ tay về hướng cửa. Cậu vẫn quỳ ở đó.

_Cậu không đi đúng không? Cậu không đi thì tôi đi.-cậu liền đứng dạy ngăn cản.

_Con đi, con đi là được baba đừng giận.-cậu vừa đi tới cửa thì anh lên tiếng.

_Sau này đừng quay lại đây nữa, nhà họ Phó chúng tôi không tiếp nổi người đức cao vọng trọng như Hàn tổng.-nghe câu này tim cậu nhói lên một nhịp. Cậu vừa bước ra khỏi phòng, cánh cửa đã đóng sầm lại.

Sau cánh cửa ấy có người đang khóc nghẹn, Phó Thi Bình ngồi bệt xuống khóc nấc lên uất nghẹn. Lúc nhìn thấy con trai anh đã muốn chạy đến ôm cậu, muốn hỏi cậu bao nhiêu năm nay rốt cuộc là cậu đã đi đâu. Nhưng không hiểu sao anh không mở lời được khi nhìn thấy cậu.

Phó Thi Kỳ dầm mưa một lúc lâu về đến nhà người ngợm ướt sũng, thư ký Cao đang làm việc thấy anh về liền chạy tới.

_Hàn tổng, anh đi đâu mà để người ướt như vậy?

_....... -cậu không đáp mà đi một mạch lên phòng.

15 phút sau...

Thư kí Cao đã nấu một bát trà gừng để trên bàn cho cậu. Vừa thấy cậu xuống đã vội nói.

_Anh uống tách trà gừng đi cho ấm người.

_Umh...

_Tôi có chuẩn bị đồ ăn tối cho anh rồi.

_Cậu ăn một mình đi, tôi lên phòng đây.

_Dạ...

_À, hủy cuộc họp ngày mai đi.

_Dạ...nhưng mà.-Phó Thi Kỳ quay lại với gương mặt chẳng mấy thiện cảm.

_Còn việc gì nữa?-thấy sếp đang quạo, cậu cũng không dám nói thêm lời nào.

_Dạ không...

Sáng hôm sau...

Phó Thi Kỳ lái xe rời khỏi nhà từ lúc 5h sáng, cậu đứng trước cửa nhưng đợi mãi hơn 7h vẫn chưa thấy baba ra ngoài. Cửa bên ngoài không khoá, đến 8h hơn vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì cậu liền sốt ruột mà mạnh dạn gõ cửa.

_Ba...ba.

_.........

_Ba có ở trong nhà không?

_........-vẫn không có tiếng trả lời, cậu có chút bấn loạn. Dùng hết sức mở cánh cửa đó. Trước mắt cậu, Phó Thi Bình đang nằm sóng soài dưới đất gương mặt tái nhợt.

_Ba..ba có sao không?-anh cõng baba một mạch ra xe rồi chở tới bệnh viện cấp cứu.

Đến lúc Phó Thi Bình mở mắt ra thì đã thấy cậu ngồi bên cạnh gương mặt đầy lo lắng nhìn anh.

_Lại là cậu à?

_Bác sĩ nói ba bị lao lực quá độ.-anh phì cười nhìn cậu.

_Lao lực? Tôi chưa yếu đến mức đó đâu.-Anh gắng ngồi dậy.

_Ba muốn lấy gì để con lấy cho ạ.

_Tôi muốn ra khỏi đây.

_Hiện tại sức khoẻ ba còn yếu chưa xuất viện được ạ.

_Tránh ra...-cậu quỳ xuống nhìn anh.

_Ngày mai...con hứa ngày mai sẽ để ba xuất viện.-bác sĩ cũng vừa vô tới, anh cũng không muốn cậu làm chuyện khó coi đó nên nói.

_Cậu đứng lên đi...-bác sĩ kiểm tra xong đi ra, Phó Thi Bình bước xuống giường, cậu liền chạy tới đỡ đã bị anh hất tay ra.

_Không phiền tới cậu..

_Ba tính đi đâu vậy ạ?

_Tôi muốn đi vệ sinh cũng phải xin phép cậu à?

_Dạ...dạ con không dám.

_Để con dìu ba đi.

_Không cần...đừng đụng vào người tôi.

Anh đi tới cửa toilet đã có chút choáng váng. Cậu liền chạy qua đỡ.

_Đã nói là không cần rồi cậu có hiểu không hả?-anh quát lớn nhìn cậu.

_Con hiểu rồi ạ!- khoé mắt cậu có chút cay cay. Cậu không nghĩ baba lại ghét cậu đến mức đó.

Lúc Phó Thi Bình đi ra chỉ thấy thư kí Cao đứng đó, nghiêm chỉnh nhìn anh nói.

_Hàn tổng dặn con chăm sóc chú, để con dìu chú qua giường...-Phó Thi Bình không nói gì chỉ gật đầu.

_Chú ăn gì không để con đi mua.

_Tôi không đói..

_Sáng giờ chú có ăn gì đâu...-vừa nói cậu vừa pha cốc sữa cho Phó Thi Bình.

_Tôi không muốn ăn.

_Chú với Hàn tổng y chang nhau, anh ấy suốt ngày bỏ bữa. Tới mức loét dạ dày mà  nhập viện.-anh nghe tới đây liền xót.

_Nhập viện?- thư ký Cao thấy có chút tác động, nên nói tới luôn.

_Dạ đúng rồi, không ai quản nên cứ cấm đầu, cấm cổ vào công việc. Đã vậy còn mất ngủ, có hôm thì thức trắng. Trong ngăn kéo của anh ấy toàn thuốc ngủ..

_Nó giỏi nhỉ? Bao năm xa nhà lại sống như thế

_Phải đó ạ...nếu như có ai quản thúc anh ấy thì tốt quá rồi.

_Vậy sao cậu ở bên nó không quản nó đi..

_Dạ con không có cái lá gan đó. Mặt anh ấy lúc nào cũng đăm đăm, nguyên ngày chưa nói quá 10 câu. Ai mà dám quản anh ấy chứ.

_Vậy cậu nói với tôi làm gì?

_Dạ...con thấy chú có triển vọng.

_À, nói chuyện nguyên buổi là cậu tính lừa tôi vào tròng?

_Dạ con nào dám, chỉ là bác sĩ tâm lý của anh ấy nói nếu tình trạng này tiếp diễn thì không quá năm nay anh ấy phải vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.-thư kí Cao nói xong tự thấy bản thân hình như hơi nói quá rồi thì phải.

Phó Thi Bình nghe xong càng sốt ruột, anh nhớ lại thân hình gầy gò của nó sáng này thì có chút tin vào lời nói của thư ký Cao.

Hôm sau....

_Hàn tổng thủ tục hoàn tất rồi ạ!

_Tôi biết rồi.

_Ba...để con đưa ba về.

_Không dám làm phiền Hàn tổng, tôi có tay có chân tự về nhà được. Còn về phần viện phí thì tôi sẽ tìm cách trả cậu.

_Ở đây khó bắt xe lắm ạ, nếu ba không muốn thấy mặt con, con sẽ tránh chỗ khác không xuất hiện trước mặt của ba nữa, đỡ cho ba cảm thấy chướng mắt.

_Tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng chướng mắt khi thấy bộ dạng của cậu.-câu này như đâm thẳng vào tim của Phó Thi Kỳ.

_Dạ con hiểu rồi...-nước mắt của cậu chính thức rơi, Phó Thi Bình liền cảm thấy bản thân quá đáng khi nói ra câu đó.

_Cậu đưa ba tôi về đi...

_Dạ...

Tối hôm đó Phó Thi Kỳ uống rất nhiều rượu, thư ký Cao ngăn cậu lại nhưng nhận lại là cái gườm mắt từ cậu. Không còn cách nào khác Thư kí Cao đành chạy thẳng qua đón phụ thân đại nhân của Hàn tổng luôn.

______________End chap________________

Chap sau huấn nhẹ nhàng, êm ả nha.....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com