#2 Mơ (phần 1)
Haitani Ran: Khôi Cốc Lan
Sanzu Haruchiyo: Tam Đồ Xuân Thiên Dạ
Haitani Rin: Khôi Cốc Long Đảm
------
Chỉ có mơ mới tạm thời
thoát khỏi hiện thực
•
Thằng Xuân nó hay mơ.
Nó thường mơ về những cánh đồng rộng, gió thổi mơn man trên da thịt nó. Cái mùi thơm của lúa, của đất, của khí trời khiến lòng nó nhẹ đi hẳn.
Những lúc mơ như thế, nó lại kể cho Đảm nghe rồi chép miệng tiếc nuối. Nó sanh ra lẫn lớn lên cù bơ cù bấc tại cái vùng thành phố đất chật người đông, đừng nói là ruộng, ngay cả miếng đất trống lớn nhất mà nó thấy cũng chỉ là miếng đất người ta sắp giải tỏa nữa là...
Trống rỗng, khô cằn và nhạt nhẽo...
Hệt như nó vậy.
Vì vậy nó mặc định rằng đồng ruộng là nơi mà nó có thể thoát khỏi sự bùng bí giữa các căn nhà cao tầng chót vót, thoát khỏi tiếng ồn ào khói bụi của thành thị. Cứ như thể, đồng ruộng là nơi nó có được tự do.
Mấy suy nghĩ này nó không nói cho Đảm nghe được, Đảm sẽ cười nó rồi bảo nó tắt văn đi.
Cái cuộc sống miếng ăn miếng mặc còn phải chật vật mà kiếm, con người ta không dám mơ tưởng đến thứ khác.
Xuân hiểu Đảm cũng vậy, Đảm không phải không muốn mơ mà là không dám. Như Xuân, Đảm sợ nó mơ đẹp quá rồi lại không thể đối diện với sự thật rằng từng xu từng cắc nó kiếm được chỉ đủ ăn qua ngày.
"Mày thơ thơ thẩn thẩn cái gì đó hả Xuân?"
Lan thấy Xuân nó đang gom mấy đồng bạc bán vé số hôm nay mà tự dưng mặt thộn ra mới hỏi. Rồi Xuân nó giật mình, gom thí tiền cất vào heo đất mới cười cười:
"Em có gì đâu..."
Lan cũng không thắc mắc gì thêm, hắn vuốt cái trán toàn là mồ hôi mồ kê. Tay còn lại thoăn thoắn viết xoèn xoẹt trên giấy xem tháng này kiếm được nhiêu đồng, tiêu bao nhiêu cắc.
Những lúc thế này, Xuân dễ thấy gương mặt của Lan trải qua nhiều sắc thái. Đầu tiên là mặt mũi đỏ gay, đến sắc mặt tái mét, rồi lại đến thở ngắn than dài...
Nhà chỉ có 3 người là Xuân, Lan và Đảm. Nguồn thu nhập chính là Lan, sức nặng của áp lực đến từ đồng tiền khiến Lan không có ngày nào thôi mệt mỏi.
Cũng có đôi lúc, Xuân muốn những giấc mộng của Lan sẽ về những cánh đồng như Xuân. Có như thế, tuy vật chất chẳng giúp được gì nhưng khoản tinh thần Lan sẽ đỡ hơn hẳn.
"Mày đi xem thằng Đảm nó chết thí ở đâu rồi mà trưa trời trưa trật chưa về vậy Xuân?"
Lan đóng nắp viết, kéo ngăn tủ cái xoạch, quẳng quyển vở chi tiêu vào trong. Mặt mũi cau có mà hỏi Xuân.
Xuân cũng ôm con heo đất cất vào ngăn tủ dưới, lắc đầu:
"Em không biết nữa..."
Hôm nay Đảm cũng lạ, thường thường sáng sớm Đảm với nó cùng đi hết cái rẽ của hẻm rồi băng qua cầu vượt mới tách nhau ra. Đảm lúc đó sẽ kéo cái xe bán dạo đâu đó lúc ở chợ hoặc rong ruổi khắp nơi, hoặc là sẽ gửi nhờ thằng bạn nào đó mà cắm đầu vào đi bốc vác. Nhưng sáng nay Đảm dở chứng đâm lầm lì, không đi chung với Xuân nữa mà thức từ sớm tù mù đi mất. Làm nó chẳng biết đâu mà lần.
"Nay nó im ỉm đi trước, em chả biết nó đâu rồi"
Xuân nói thế rồi quay vô sau nhà rửa mớ chén từ cơm trưa, nó rửa mà bụng dạ nóng như lửa đốt. Cả Lan và Đảm miệng nói như thể không quan tâm, chứ thật ra lo phát sốt. Thằng Đảm đó giờ chưa bao giờ tự dưng trái tính trái nết mà đi chả nói lời nào kiểu này, thằng đó nó sợ anh hai nó lo, sợ Xuân bồn chồn sốt vó.
Một thằng nhạy cảm như thế, sẽ chẳng bao giờ để ai lo lắng quá ba lần...
Có lẽ là biết Xuân với Lan lo, nên khi Xuân nó vẫy tay đầy nước hong khô thì Đảm đã lọ mọ từ ngoài cửa bước vào.
"Mày mò đâu cái tật về trễ hả Đảm?"
Lan mặt quay vào tivi, cũng chẳng nhìn Đảm đang đứng ở cửa mà lên tiếng. Cứ như thể Lan có con mắt ở sau gáy, biết được thằng Đảm về và chẳng cần quay đầu.
"Em vô cái hẻm ở dốc dài, vô gặp nhiều cô xong vào tám chuyện... Cũng bán được á hai"
Đảm cười giả lả, cái nét sượng trân trên mặt nó có ngu cũng nhìn ra nó đang nói dối huống chi là Lan. Nhưng Xuân không biết vì sao Đảm nói dối, nó cũng im lặng không nói gì.
Lan có lẽ cũng nghĩ thế, Đảm cũng lớn, đã có suy nghĩ riêng của mình. Hắn cũng chẳng muốn đào quá sâu vào cuộc đời của em mình.
"Bếp còn nồi cá kho, ra mà hâm ăn. Xuân, sẵn mày ăn tiếp với thằng Đảm đi, nãy mày ăn cũng chả nhiêu riết ốm như con cò ma"
Lan lùa Xuân thế rồi bỏ vào phòng ngủ, mặc dù là trời nóng muốn chết mà phòng thì không có quạt. Xuân hiểu Lan lùa thế là để nó có thể tâm sự với Đảm chút ít, tánh của Lan với Đảm không có hợp lắm nên thường qua miệng của Xuân cả hai mới nói chuyện với nhau được.
Xuân đem nồi cơm với nồi cá kho xuống chiếu, xong rồi mới nhìn gương mặt Đảm đang đăm chiêu.
"Giờ mày kể tao nghe sao mày về trễ được chưa?"
"Thì tao nói đó... Tao vô hẻm..."
"Đừng có xạo với tao, mày thừa biết là mày chả giấu gì được tao với anh Lan"
Xuân nó ngắt lời Đảm, miệng vẫn nói và tay vẫn bới cơm cho Đảm:
"Tao không biết mày làm gì, nhưng mà anh hai mày với tao đều lo cho mày. Mày làm gì làm, nói một tiếng để biết đường mà lần"
Xuân đưa chén cơm với đũa cho Đảm, thằng này ăn được hai gắp rồi lại thả đũa, không ăn nữa.
Hết thở dài rồi lại bần thần. Một lúc lâu sau, Đảm mới hít một hơi, nhìn Xuân:
"Tao nói cái này, mày đừng kể với anh tao"
"Tùy chuyện thôi..."
Xuân vặc ngang, tiếp tục nhìn chằm chằm Đảm. Đợi nào thằng này chịu nói thật mới thôi.
Đảm cũng chả hi vọng gì việc Xuân giấu chuyện giùm, một hồi lâu sau nữa, Đảm mới đổi chống một chân ngồi sang xếp bằng:
"Mấy nay tao nghĩ, ba đứa mình sống lay lắt kiểu này khổ quá, tao muốn kiếm ít tiền để đỡ túng phần nào..."
"Nên là..." Đảm định nói tiếp, nhưng lại lưỡng lự. Cứ như đấu tranh tâm lý trong cái việc nói ra hay tiếp tục giấu nhẹm đi, giấu sâu trong lòng, cũng là giấu đi sự xót xa dằn vặt mà Đảm không thể giải thích được.
"Nên là?"
"Nên là... Tao đi đánh số đề"
Khi Đảm nói ra câu cuối, giống như giữa khoảng đất vắng lặng thình lình bị bom nổ tung trong thoáng chốc. Xuân nghe thấy hai tai mình ù đi, nó như gần mất đi thính giác chỉ còn tiếng Đảm lúc xa lúc gần, tựa như tế bào não của Xuân từ chối nhận thức bất cứ thứ gì tác động vào nó...
Đánh số đề...
Từ khi nào?
Đánh bao nhiêu?
100 ngàn?
200 ngàn?
Hay 500 ngàn?
Hay còn lớn hơn nữa?
Đã mất bao nhiêu rồi?
Sao lại thế?
Cơn choáng váng khiến Xuân không nghĩ thêm được nữa, chỉ để lại trong lòng nó một cơn sợ hãi nhen nhóm từng phút từng giây ngày càng lớn.
Nó nhớ đến những con bạc thua trắng và cố vớt vát lại chút ít, để rồi tiền, nhà, công sức lẫn tài sản theo đó mà đi theo khói bụi. Nó nhớ đến tiếng tru tréo của bọn cho vay nặng lãi, nó nhớ đến những ngày mẹ nó dắt theo nó trốn nợ khi nó còn chưa tròn 5 tuổi...
Cơn khủng hoảng ập đến não bộ nó...
Đầu óc đình công, giữa hè nóng nực mà nó thấy tay chân nó lạnh toát.
Đảm ngồi trước mắt như ảo như mộng, qua mắt nó mờ mịt như nhìn qua lớp sương sớm.
"Mày nói... Đánh số đề?"
"Đánh..."
...
-------
Xuân nó không nhớ sau đó ra sao.
Nó chỉ nhớ nó như ngất lịm đi, khi nó tỉnh dậy thì Lan cũng đã biết chuyện. Lan bình tĩnh hơn Xuân rất nhiều lần, hắn không vì sốc mà ngất đi như Xuân cũng không có lập tức quát tháo Đảm như hằng ngày.
Hắn chỉ ngồi đó, nghe Đảm giải thích.
"Em bắt đầu chơi hồi tuần trước, biết qua dì năm... Dì năm hay mua vé số của em với Xuân mấy tháng nay tự dưng phát tài, vòng vàng đeo đầy người. Hỏi thì người ta nói là trúng số đề qua xem bói, em cũng đi xem bói coi số..."
Nói đến đó, Đảm nuốt nước bọt không nói thêm.
Lan đến khi Đảm dừng mới trầm giọng:
"Nói tiếp"
Mặt của Đảm vốn đã tái lại còn tái hơn, tay vuốt nhanh mấy giọt mồ hai lạnh lấm tấm trên trán:
"Sau đó em có xin được số, trúng được hai lần, ăn được năm trăm ngàn. Nhưng lần thứ ba em trật, em mới ráng gỡ..."
"Bao nhiêu?"
"Bốn... Bốn trăm ngàn. Rồi nay em thấy không ổn mới dừng hẳn"
Xuân nằm trong phòng, nghe đến đó mới thở một hơi. Bốn trăm ngàn, ít nhất số tiền không quá lớn khiến nhà tan cửa nát, khiến người phải tháo chạy đêm khuya trốn nợ như nó và mẹ đã từng...
Chắc là Lan cũng nhẹ nhõm lắm, hắn sợ nợ nần là một chuyện, hắn còn sợ em trai mình vướng vào con đường một đi không trở lại. Sợ em trai mình từ đây trở thành một con bạc hoàn toàn không có tương lai.
"Anh nuôi không đủ ăn hả Đảm?"
Một khoảng lặng dài chấm dứt, Lan mới đột ngột hỏi tiếp.
"Hay là... Anh bất tài nên ngay cả em mình cũng chăm không nổi hả Đảm?"
Xuân nghe đến đó, nó giật mình choàng dậy. Vội xông ra phòng khách, nơi mà Đảm với Lan đang nói chuyện.
Lan chưa bao giờ nói như thế cả, ít nhất hắn cũng không bao giờ nói ra miệng. Nhưng lòng tự trách bản thân vô dụng của hắn luôn tồn tại một cách rõ ràng khi hắn cắm đầu liều mạng kiếm tiền quanh năm suốt tháng.
Cả Xuân và Đảm đều biết.
Lan luôn liều mạng như thế để cả ba có thể sống một cuộc sống đủ ăn, không muốn hai đứa em mình khổ dù là Xuân cùng lắm chỉ là một đứa xó chợ mà Lan lụm về không có máu mủ.
Lan tựa như không thấy Xuân, vẫn nhìn chằm chằm Đảm. Mặt lạnh tanh.
Xuân không dám nhìn mặt Đảm. Nó biết lòng của Đảm hiện tại còn vật vã hơn bao giờ hết, nó rất sợ khi Lan nói ra câu đó. Nó sợ nhất khi Lan tự trách bản thân mình, nó sợ mỗi khi tinh thần của Lan khi bất ổn sẽ tự giấu giếm hai đứa em mình mà hành hạ bản thân mình trong âm thầm.
Đảm rất sợ.
Chỉ với câu hỏi của Lan, nước mắt của Đảm đã rơi lã chả. Tay túm vội ống tay của Lan:
"Không có... Hai ơi... Là em sai, em sợ nghèo, em sợ hai khổ..."
Nói đến đó, Đảm nghẹn ngào:
"Em trót dại... Em chơi liều, hai đừng nói vậy em sợ hai ơi"
Đảm run một cách khủng khiếp, lần duy nhất mà Xuân chứng kiến Đảm sợ hãi đến vậy là khi Lan nhập viện cấp cứu vì làm quá sức suốt hai ngày liền.
Khi đó, Xuân đã thấy một con người không tin bất cứ tôn giáo nào đã chắp tay cầu nguyện trong cơn khủng hoảng, cầu rằng anh mình không có mệnh hệ gì.
Cuộc đời của Đảm, chỉ có Lan và Xuân...
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com