| 003 |
Điểu Sinh Doanh Gia
| 003 |
Trong Tê Ngô Cung, Húc Phượng men theo hơi thở xa lạ ấy đuổi tới phòng ngủ của Cẩm Mịch.
"Kẻ tới là ai?"
Kẻ đó thu hồi thuật ẩn thân lộ ra hình thù, chính là Xà Tiên Ngạn Hữu sớm đã bị biếm xuống nhân gian.
"Nhị điện hạ biệt lai vô dạng!" Ngạn Hữu cười rất hèn hạ, vẻ mặt gợi đòn ấy khiến cơn giận vốn đã nhen nhóm của Húc Phượng cháy càng mạnh hơn. Hắn đưa tay chộp lấy vạt áo trước của Ngạn Hữu ném hắn ra ngoài, một quyền đấm vào viền mắt Ngạn Hữu.
Ngạn Hữu không kịp đề phòng bị Húc Phượng đánh trúng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mắt phải tê rần đã bay ra ngoài đụng vào trụ hành lang lăn mấy vòng mới dừng lại được.
"A~ đau quá đau quá~" Ngạn Hữu một tay đỡ eo một tay che mắt phải, nằm trên đất rên rỉ ỉ ôi.
"Được nghe Ngạn Hữu Quân không muốn làm thần tiên, hạ giới làm yêu tinh; giờ xem ra, sợ là yêu tinh cũng không muốn làm rồi. Nếu thế, bản thần thành toàn cho ngươi!"
Ngạn Hữu tự biết mình không phải là đối thủ của Húc Phượng, thầm nghĩ vẫn là thoát thân quan trọng hơn, về phần Cẩm Mịch, lần sau lại tìm cơ hội tới thăm nàng!
Lửa của Húc Phượng còn chưa kịp nhóm xong há có thể để hắn chạy! Tiếng đánh nhau bùm bùm trong sân của hai người đánh thức Cẩm Mịch bị ác mộng dây dưa.
"Phốc Xuy Quân? Sao các ngươi lại đánh nhau?" Cẩm Mịch không dám chạy tới, chỉ có thể đứng đó lớn tiếng hô lên bảo bọn họ dừng tay.
"Ai nha ~ có thiên binh tới rồi!" Cẩm Mịch thầm nghĩ Phốc Xuy Quân đã cứu mạng nàng còn rất trượng nghĩa, nàng không thể để hắn bị bắt được. Nàng biến ra một chuỗi nho ném vào giữa hai người đang đánh nhau túi bụi, đòn công kích của Húc Phượng và Ngạn Hữu cùng va vào chuỗi nho ấy, nước nho lập tức bắn tung toé đầy người đầy mặt Húc Phượng và Ngạn Hữu.
Húc Phượng ghét bỏ phi thân né tránh xác nho, nâng mắt nhìn lại đã không thấy tung tích của Ngạn Hữu.
"Liễu Thính Phi Nhứ, bản điện hạ muốn tắm!" Húc Phượng lại dặn dò: "Liệu Nguyên Quân, ngươi đi tìm huynh trưởng báo cho y biết bản điện hạ không sao cả, để y yên tâm!"
"Dạ, điện hạ!"
"Còn có, ngày mai ngươi đưa tiểu yêu này tới Nhân Duyên Phủ, nói với thúc phụ bản điện tặng thúc phụ một vị đồng tử se sợi."
"Nè ~ Phượng Hoàng, Phượng Hoàng!" Thật là một tên hỉ nộ vô thường, chuyện nhỏ như vậy cũng giận!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Húc Phượng đã chạy tới Toàn Cơ Cung chờ Nhuận Ngọc giao ca về.
"Húc Phượng, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có biết thân phận kẻ đó không? Liệu Nguyên Quân tới quá vội vàng nói không rõ lắm." Nhuận Ngọc thu hồi thuật ẩn thân trên người Đản Đản, để Húc Phượng vận chuyển linh lực cho nó.
"Là Xà Tiên Ngạn Hữu! Nhưng mục tiêu không phải ta, hẳn là vì Cẩm Mịch ăn nhầm trứng Chu Tước."
"Ngạn Hữu?" Nhuận Ngọc trầm tư một hồi rồi nói: "Hoa Giới xưa nay không cho phép người lạ tiến vào, Xà Tiên dùng cách gì quen được hoa tinh ấy?"
"Đệ cũng không rõ lắm, chờ về sau lại hỏi tiểu yêu ấy! Đúng rồi huynh trưởng, huynh..." Húc Phượng liếc nhìn Đản Đản, đột nhiên la lên."Đản Đản, Đản Đản nứt rồi!"
Nhuận Ngọc kinh hãi, cúi đầu nhìn, chỉ thấy mặt ngoài vỏ trứng xuất hiện một vết nứt cắt ngang cả quả trứng.
"Đừng sợ, là Đản Đản muốn chào đời!" Nhuận Ngọc lập tức ôm Đản Đản chạy về tẩm cung để Đản Đản vào cái tổ nhỏ y đã chuẩn bị trước đó.
Hai người ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vết nứt chậm rãi biến lớn bên ngoài quả trứng, một cái mỏ nhọn từ trong thò ra lại mau chóng rụt về. Đợi chừng một canh giờ, Đản Đản mới bò ra khỏi vỏ, là một con sồ phượng toàn thân ướt nhẹp.
"Là... là Phượng Hoàng!" Húc Phượng mừng như điên, hắn thật không ngờ Đản Đản lại là một con Phượng Hoàng, trên người còn có ấn ký linh hồn của hắn rõ ràng là hậu duệ của hắn.
Huynh trưởng nhất định là yêu thảm mình, không biết dùng cách gì lén cùng mình có Đản Đản. Nếu không phải bị mình bắt gặp huynh ấy đang ấp Đản Đản, huynh trưởng có phải chuẩn bị tiếp tục che giấu không cho mình biết không!
"Huynh trưởng, ủy khuất huynh!" Húc Phượng thâm tình nắm lấy hai tay Nhuận Ngọc, nói: "Phượng Nhi về sau nhất định sẽ chăm sóc yêu thương huynh, tuyệt đối không để huynh chịu mảy may ủy khuất gì!"
Nhuận Ngọc còn đang khiếp sợ Đản Đản lại là một con Phượng Hoàng, Húc Phượng nói gì đó y căn bản không nghe rõ, chỉ là ngơ ngác ậm ừ hai tiếng đã yêu thương nhìn Đản Đản. Y nhớ khi Húc Phượng vừa bò ra khỏi vỏ cũng là như thế, lông tơ trên người ướt nhẹp dính bết lại với nhau khỏi phải nói khó coi cỡ nào! Chỉ là, sao Đản Đản lại là Phượng Hoàng? Có huyết mạch của mình chân thân lại là Phượng Hoàng, lẽ nào trí nhớ của y từng bị người bóp méo, Đản Đản thật ra là con của y và Húc Phượng? Thiên Hậu phát hiện y và Húc Phượng yêu nhau, nên thi pháp bóp méo ký ức của mình và Húc Phượng, nhưng bà ta không biết y đã sinh ra Đản Đản còn giấu nó đi, thế nên Đản Đản mới có thể may mắn sống sót, mà hai người họ bị bóp méo ký ức nên quên mất Đản Đản. Chả trách Thiên Hậu đề phòng y nghiêm ngặt như vậy, cả gặp cũng không cho bọn họ gặp nhau, sợ là lo lắng hai người họ tro tàn lại cháy một lần nữa yêu nhau đi!
"Húc Phượng, đệ hứa với ta đừng nói cho mẫu thần biết chuyện Đản Đản! Đản Đản nó mặc dù là con của đệ, nhưng ta không biết mẫu thần có thể tiếp nhận Đản Đản không, ta không thể dùng tính mạng của con để mạo hiểm được, ta..."
"Ngọc Nhi~" Lo lắng của Nhuận Ngọc hắn sao lại không hiểu? Mẫu thần luôn cường thế bá đạo, cả phụ đế cũng phải nhường ba phần huống hồ là huynh đệ họ. Mẫu thần không thích huynh trưởng, sợ y giành vị trí Thiên Đế với mình, luôn hạ thấp huynh trưởng trước mặt mình, nếu bà ấy biết bọn họ có con sợ là sẽ giận điên lên, Nhuận Ngọc và Đản Đản đâu thể nào sống yên được!
"Huynh yên tâm, đệ sẽ không để bà ấy biết!"
Hai người dự định trước che giấu Đản Đản lại âm thầm phát triển thế lực, chờ bọn họ có tư bản chống lại phụ đế mẫu thần rồi mới công bố sự tồn tại của Đản Đản.
Vụng trộm với nhau như thế hơn trăm năm, Đản Đản đã lớn thành một hài đồng chừng ba tuổi. Thằng bé trắng trẻo dễ thương, lại nghịch ngợm ranh ma, miệng thì như bôi mật, mỗi ngày đều ghẹo Nhuận Ngọc không khép miệng lại được, cuộc sống vui vẻ không thể nào diễn tả! Nhuận Ngọc trái lại là rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, mỗi ngày ngoại trừ thời gian trực đêm ra y đều ở bên Đản Đản, Húc Phượng cũng hay lén chạy tới chơi đùa với Đản Đản.
Ngày nọ Húc Phượng lại tính tới Toàn Cơ Cung làm bạn với Nhuận Ngọc và Đản Đản, không ngờ tiên thị của Tử Phương Vân Cung đến mời, nói là Thiên Hậu nương nương có chuyện tìm hắn.
"Mẫu thần, không biết ngài sai người đến tìm nhi thần là có chuyện gì quan trọng?"
"Húc Nhi, mẫu thần nói con bao nhiêu lần rồi con vẫn không nghe! Nhuận Ngọc tâm tư thâm trầm, dã tâm rất lớn, là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường leo lên vị trí Thiên Đế của con. Con không đề phòng nó thì thôi, còn giao hảo với nó, có thứ gì tốt cũng chia sẻ cùng nó. Mấy năm nay càng thường chạy tới Toàn Cơ Cung, con muốn tức chết mẫu thần sao?"
"Vì sao mẫu thần luôn ác ý phỏng đoán huynh trưởng như vậy, huynh ấy hiện tại giam mình ở Toàn Cơ Cung không chịu ra ngoài mẫu thần còn muốn huynh ấy thế nào, ngài không thể khoan dung huynh ấy tí nào sao?"
"Không phải mẫu thần không thể khoan dung nó, các con từ nhỏ đã là đối thủ sẽ có một ngày phải đấu sống đấu chết với nhau. Mẫu thần làm vậy cũng là vì tốt cho con! Nghe lời mẫu thần sớm ngày thành hôn với Tuệ Hòa, chỉ cần sinh ra người thừa kế con sẽ có nhiều lợi thế hơn Nhuận Ngọc..."
"Lợi thế? Mẫu thần, nhi thần cũng là một lợi thế để ngài giành lấy quyền thế phải không!" Húc Phượng chắp tay nói: "Con sẽ không cưới Tuệ Hòa, nhi thần còn phải tới sàn vật luyện binh, cáo từ trước!"
'Ba!' Thiên Hậu bị đứa con trai không nghe lời này chọc giận đến độ đập Tử Phương Vân Cung.
"Kỳ Diên, theo bản tọa ra ngoài!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com