Hug
Ôm em chặt vào anh ơi
Trời đông nay lạnh quá ...
✡✡✡
Đông đến rồi, nhanh quá.
Chẳng mấy chốc mà nơi này đã ngập trong hơi tuyết lạnh băng. Trời hửng lại trong một màn xám xịt, âm âm u u chẳng thấu tỏ. Nhưng kì lạ, em lại thấy ánh mắt anh quen thuộc trên bầu trời ấy, bầu trời đông mênh mang của em.
Jung Ho Seok, anh đang làm một việc gì đó. Cứ cặm cặm cụi cụi bên chồng tuyết dày quá bắp chân. Ghê thật, mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều quá, có khi bão đến nơi nhưng anh vẫn không có ý định ngừng tay về sớm. Anh luôn làm việc đúng giờ. Cầm xẻng trên tay, anh xúc từng chồng tuyết lớn, hất ra sau, dọn đường đi cho thật quang đãng, dễ dàng. Hai tay anh mang găng len bảy màu mà em đan, dưới sương tuyết mờ mờ không rõ ràng. Em nhìn anh thật lâu và mỉm cười, anh không cười lại, có vẻ đã thấm mệt. Em thương anh mà chẳng làm gì được.
Hay thôi, anh không cần làm nữa. Mau về đi, trời lạnh quá rồi !
Gió u u qua sườn đồi tuyết trắng. Anh không nghe thấy em nói, tiếp tục từng nhát mạnh mẽ, xúc tuyết gọn gàng xung quanh mặt đất. Cả đầu anh giấu trong chiếc mũ lông nâu sồng có miếng bít tai, ấm lắm, em biết thế, vì nó cũng là món đồ em mua tặng anh Valentine năm trước. Nhìn đi nhìn lại, không tính đôi ủng nhựa đen xì đi vào chân để thuận tiện hoạt động thì từ cái mũ, đôi găng bảy màu, chiếc áo phao trắng to xụ và cả áo len bên trong anh đang mặc đều là những món em đã mua cho anh suốt kể từ những ngày đôi ta bắt đầu hò hẹn. Đặc biệt hơn cả, là anh chẳng bao giờ diện chúng, cho tới tận hôm nay.
Nhìn anh kết hợp tất cả lại với nhau, cho dù đôi găng quá nổi bật, áo phao quá trắng như lẫn vào nền trời đông, hay như đôi ủng đen kịt chẳng liên quan lún sâu trong tuyết, không hiểu sao em thấy chúng đẹp đẽ đến lạ. Cảm giác len lỏi đôi chút ấm áp như con tim lại đập những nhịp mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như hiện tượng nóng lên toàn cầu đang xảy ra trong em.
Nghe kì cục nhỉ, nhưng em chẳng biết diễn tả cảm xúc ấy bằng bất kì từ ngữ đắt giá nào.
Chỉ khi mọi thứ chung quanh đã quang đãng hơn hẳn, cùng lúc trời đổ tối trong chớp nhoáng, phủ lên không chỉ một màu đơn điệu, thì anh mới dừng tay, loay hoay trong bóng tối với những tiếng lách cách. Sau một lúc, mùi mỡ động vật bốc lên và ánh sáng lờ nhờ dần soi tỏ sự vật trong khoảng không quá mười bước chân, ánh đèn hắt một bên mặt, in rõ chiếc mũi thanh mảnh ấy. Em bỗng ước mình được đặt một nụ hôn lên đầu chóp mũi anh, nhẹ nhàng, chớm qua như đôi cánh bướm mỏng tang. Anh tay cầm lồng đèn, tay nhanh chóng dọn dẹp đống xẻng và mấy đồ vụn vặt dồn hết tất tật vào chiếc túi đen sâu lòng. Xong đâu đấy, anh xốc chiếc túi lên vai, đứng một lúc lấy sức, rồi quay người, đặt những bước chân nặng trĩu loạt xoạt trên lớp tuyết mỏng bỏ đi. Tầm chục phút sau, giữa im lìm bóng tối, ánh sáng đèn từ cửa sổ căn nhà gỗ phía xa tỏa ra. Em thở dài, nhìn về phía ấy, nơi chỉ có một đốm vàng vàng lập lờ. Hôm nay Ho Seok, anh thật kì lạ. Anh không còn hôn em như mọi ngày nữa... Làm việc cũng quần quật suốt từ sáng sớm nay tới tận đêm mới về nhà, trong khi thường ngày anh chỉ đến có một tiếng đồng hồ duy nhất, dọn dẹp mọi thứ và bỏ đi không nói tiếng nào. Không hiểu sao, em lại lo lắng với những điều bất thường ấy từ anh, tưởng như có điều gì đó không tốt đẹp mấy sắp diễn ra.
Ho Seok à, ngủ ngon nhé, anh yêu.
Em trở mình, nhìn lên trời, một vì sao băng vội vã, cắt ngang cả khoảng không rộng lớn.
✡✡✡
Nắng mùa đông như cây kem vị vani, lạnh ngắt mà ngòn ngọt. Em mở mắt sau một đêm mất ngủ, một phần cũng bởi âm thanh xáo động từ phía căn nhà gỗ của anh. Hôm nay, nó chứa đông người hơn hẳn.
Người ta nói chuyện ầm ĩ và có cả tiếng sụt sùi nghèn nghẹn, có vẻ chẳng có chuyện gì vui khi tìm đến anh lúc này. Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ ? Anh luôn đem lại những tiếng cười sảng khoái chứ không phải là những giọt nước mắt long lanh ấy.
Em khẽ nhíu mày để nhìn rõ hơn, toán người đông đúc đang tiến lại gần, giữa trời trắng xóa tuyết rơi, những mái đầu lố nhố, những bộ trang phục đen nổi bật. Em nhận ra tất cả, những người trong đám đông đó. Mẹ anh, người phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ, người mà em đã gặp rất nhiều, người mà dành tặng em những vết lằn tay in đỏ bên má, đang đứng nhìn em qua hàng nước mắt ngập tràn uất nghẹn. Hai người đi sau, là bố và người bạn thân của anh - anh chàng họ Kim nào đó, mỗi người một bên nâng chiếc hòm gỗ lim với những bước đi nghiêm trang mà nặng nề. Chị gái anh và bạn trai cũng có mặt, nhưng hôm nay chị lạ lùng lắm ! Khóe môi cong cong thường trực nụ cười tươi như nắng bừng tháng sáu nay đi đâu, để đôi chân chị nhỏ bé run rẩy theo từng đợt gió heo hút từ đại ngàn xa thẳm, toàn thân chị như rũ xuống bên vòng tay của người bạn trai, dường như chỉ chực chờ thêm cơn gió nào nữa đủ mạnh mẽ để thổi bay. Người cuối cùng tiến đến là anh, một Ho Seok lặng lẽ, trầm mặc. Và em lại bắt gặp đôi mắt ấy, đôi mắt như bầu trời đông mênh mang của em. Nhưng, cũng như mọi người, hôm nay anh thật lạ. Bóng anh không còn in trên tuyết...
Em cứ lặng im nhìn ngắm mọi người, một biến chuyển nào đó đã tác động lên tất cả những khuôn mặt quen thuộc.
Chỉ khi chiếc hòm gỗ kia được đặt xuống thì em mới phát hiện ra, từ khi nào, bên cạnh mình xuất hiện thêm một hố đất nữa.
Và cả... một tấm bia mộ mới dựng trên ụ tuyết dày.
Tấm bia mộ mang tên một người thân quen..
Jung Hoseok.
✡✡✡
" Anh có bao giờ nghĩ chúng ta sẽ bên nhau trọn đời như lời hứa hẹn những ngày đầu không ? Em thấy nó cứ trẻ con sao ấy, thường chẳng bao giờ mấy lời đó thành hiện thực. "
" Nhưng không phải có anh ở đây rồi sao ?"
Hoseok quay sang, nụ cười tươi tựa mặt trời lấp lánh và lúm đồng tiền duyên duyên xuất hiện. Anh giang rộng đôi tay, đón cô gái của mình vào lòng mình, sưởi ấm.
Dưới ánh bình minh rạng rỡ và ấm áp hửng lên sau những rặng thông cao vút của đại ngàn. Tiếng chim kêu dội về từ phương Nam ngập nắng. Hoseok ôm chặt vòng tay, tựa cằm lên mái đầu nhỏ thơm mùi đào như những ngày đầu tiên, cùng nhau ngắm thiên nhiên bừng tỉnh giấc.
" Cho dù có trăm năm, nghìn năm, hay vĩnh viễn về sau, anh vẫn sẽ luôn ở đây bên em, không xa rời !"
✡✡✡
Cảm ơn và tạm biệt !
3/2/2017
23:27'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com