Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ChanBaek] Comme Ce Jour

Rất xa là bao xa?

Rất lâu là bao lâu?

Khi em nói với tôi rằng, nơi đây không đủ rộng cho em sải cánh,

Khi em nói với tôi rằng, em muốn tự do phiêu du khắp cả thế gian,

Tôi đã mỉm cười buông tay,

Em là con diều nhỏ chao lượn trên bầu trời,

Có nắng, gió, và mây.

Tôi là kẻ ngốc trông theo bóng em khuất xa nơi chân trời.

Khi em ra đi, tôi bỗng nhận ra, thân hình gầy gò nhỏ bé của em đã để lại một chỗ trống không sao thỏa lấp,

Là trống vắng trên con đường tới trường bóng lá trải dài,

Là thiếu đi tiếng cười giòn tan như nắng vỡ trong chiều muộn,

Là tiếng nói, là ánh mắt, là nét cười khắc sâu vào tâm trí tôi từ bao lâu rồi.

Nhưng tôi sẽ đợi em,

Byun BaekHyun, tôi sẽ đợi em!

Em không giấu được niềm vui trong từng câu nói, tiếng nói em trong ống nghe điện thoại tựa như đến từ một nơi đầy nắng và hoa, một nơi tuyệt vời hơn thị trấn nhỏ này rất nhiều lần.

Em nói em đã tìm được người mà em luôn tìm kiếm, một chàng trai hôn lên mắt em khi em buồn, vỗ nhẹ tấm lưng gầy khi em giận và nắm chặt tay em khi em lo sợ.

Tôi mỉm cười chúc phúc cho em, đem những tiếng lời tốt đẹp nhất mà tôi biết được, từ tận đáy lòng, gửi hết cho em.

Và nước mắt tôi rơi,

Byun BaekHyun,

Tôi vẫn đợi em, vẫn luôn đợi em!

Thế giới của tôi đã tan vỡ rồi, tôi bước chân vào đại học, mang theo một nụ cười ngốc nghếch, vụn vỡ của một trái tim, và tất cả những gì em có lẽ đã lãng quên.

Tôi học kiến trúc, vì em từng nói, em muốn có một căn nhà bên bờ biển, vì khi gió biển thổi qua mọi muộn phiền sẽ theo đó mà tan biến, chỉ để lại cảm giác phiêu du, tự do, tự tại.

Và trong những ngày mưa rơi ướt đẫm thị trấn nhỏ, tôi đã vẽ em lên từng trang giấy vẽ, vì tôi không muốn quên em, như em đã quên tôi!

Byun BaekHyun,

Tôi có một đời, để đợi em!

Tôi có thể vẽ nên gương mặt hưng phấn của em trong tâm trí, khi em kể về những yêu chiều, những hào nhoáng, những phù phiếm người ấy đã dành cho em.

Có lẽ vì con tim đã chai sạn trong nỗi nhớ mong, tôi thật lòng cảm thấy vui khi biết em đang hạnh phúc.

Nhưng bên kia đầu dây, giọng nói em đã thổn thức rồi.

Em nói anh ta là một chàng trai tuyệt vời, nhưng anh ta không phải là của riêng em.

Tôi chỉ biết im lặng nghe tiếng em khóc, vì tôi biết mình chẳng giỏi nói ra những lời êm ái.

"Về với tớ đi! BaekHyun!"

Tôi cuối cùng chỉ có thể nói ra một lời thỉnh cầu như thế mà thôi!

Nhưng em từ chối...

Byun BaekHyun,

Dù cho câu trả lời của em chỉ có một,

Tôi vẫn sẽ đợi em...

Tôi đi tìm em!

Đó là khi tôi ra trường,

Chàng trai trấn nhỏ như tôi, đã ngồi xe hàng giờ đồng hồ, để đi tìm em.

Byun BaekHyun, tôi không biết em luyến tiếc gì ở nơi phồn hoa này,

Nhưng tôi biết, em không thuộc về nơi này,

Tôi muốn em như ngày xưa, ở bên cạnh tôi, mơ mộng về những tự do hư ảo,

Nhưng vẫn quyến luyến không rời xa tôi,

Khi tôi tìm được em, tôi đã nhận ra,

Khi thời gian trôi qua, thế gian cũng sẽ thay đổi,

Và Byun BaekHyun cũng đã thay đổi!

Em mời tôi vào căn nhà trọ ngăn nắp với cửa sổ hướng tây rộng mở đón ánh nắng nhạt chiều tàn.

Em thích thú cho tôi xem bộ sưu tập của em, là túi xách, là giày, là áo quần...

Tất cả đều rất đắt tiền.

Xa lạ!

Xa lạ quá!

Tôi chẳng còn nhận ra em!

Ngày hôm đó, như bóng chiều tàn phai bên song cửa,

Tôi nhận ra, Byun BaekHyun tôi luôn yêu thương, đã không còn tồn tại trên đời nữa...

Em của ngày xưa, đã biến mất rồi!

Sáng hôm sau, tôi trở về.

Tất cả những mong chờ, mơ mộng bao năm tháng qua, đều đã bị ánh đèn hào hoa nơi thành thị xua tan.

Trái tim với những thương tổn chưa lành lặn, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Byun BaekHyun,

Em như cánh diều không còn bị níu giữ, thỏa lòng tung cánh vào vòm trời bao la,

Em đã bay bao lâu rồi?

Em đã bay bao xa rồi?

Em đã lạc mất mình như thế sao?

"Tại sao cậu lại bỏ về?"

Byun BaekHyun rướn người ra khỏi khung cửa sổ phòng em, bóng em đổ dài lên bàn vẽ của tôi, mái tóc em lòa xòa bay trong gió khi em nghiêng đầu qua song cửa phòng tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Đôi mắt nhỏ long lanh như những hòn bi trong suốt tinh tế, tôi thích chúng thuần khiết như thế này, không tô vẽ, không cầu kỳ nhưng xinh đẹp đến tuyệt mỹ!

Tôi lảng tránh ánh mắt em, tập trung vào công việc, em hờn dỗi bĩu môi, sau đó chạy đi đâu mất.

Nhưng chỉ một lúc sau, đã có một vòng tay mong manh từ phía sau choàng lấy cổ tôi.

Giọng nói em như gió biển, xua đi mọi phiền muộn, chỉ để lại cảm giác tự do phiêu lãng.

"Cậu vẫn đợi, có phải không?"

Tôi vờ như không nghe thấy, hững hờ cầm thước, nhưng chẳng biết mình đang đo cái gì nữa.

"Park ChanYeol, đợi chờ không mệt sao?"

Tiếng nói em mắc lại trong cổ họng, trầm đục đầy áy náy. Cũng biết để cho tôi chờ lâu như thế là có lỗi sao?

"Park ChanYeol, thật ra người ấy rất giống cậu, rất cao, nụ cười ngô nghê, lại hay làm trò cho tớ cười!"

Nói dối! Chẳng phải trước kia đã nói, anh ta vừa đẹp trai lại giàu có hay sao? Tôi đến mua một món quà cho em, cũng phải tiết kiệm đến mấy tuần, làm sao có thể giống như tên đó chứ!

"Thật ra đều là tại cậu, từ trước đến giờ, chưa từng níu giữ tớ, chưa từng nói yêu tớ!"

Trách tôi ư?

Sao em không tự trách mình đã quá vô tâm?

Là do em nông cạn, không chịu hiểu cho tôi!

"Người đã muốn đi, giữ làm sao đây?"

Tôi hững hờ đáp,

Phải! Tôi trước giờ đều là yêu chiều em như vậy, em muốn đi tôi nào dám cản, em muốn thay đổi tôi có thể làm gì hơn!

Em cười khúc khích bên tai tôi, những ngón tay đẹp trêu đùa gò má ửng đỏ, hàm răng trắng đều cắn nhẹ lên vành tai nóng hổi của tôi.

"Đàn ông không phải có rất nhiều cách giữ chân người yêu sao? Chẳng qua là cậu không có gan!"

Byun BaekHyun!

Em từ khi nào, trở thành một tiểu yêu mị hoặc như vậy?

Phải!

Em thay đổi rồi!

Nhưng kẻ ngốc là tôi lại không thể quên em,

Dù em có gây ra bao nhiêu lỗi lầm, có làm tôi tổn thương, lãng quên tôi...

Chỉ cần em chịu quay về, cuộn mình trong lòng tôi, thì thầm nũng nịu...

Tôi sẽ quên đi tất cả, tôn thờ em...

Vì tôi ngốc nghếch,

Và vì, tôi rất yêu em!

~End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com