Chương 2
Khi đưa Tiểu Anh đến cửa phòng bệnh của cô bé, tôi thấy bố tôi đang đứng trước cổng, dáng người to cao trầm lặng của bố nhìn vững vàng như một ngọn núi. Tôi vội vàng rảo bước về phía bố: "Bố đã làm xong thủ tục xuất viện rồi ạ?".
"Ừ, chúng ta về thôi."
Bố nhìn tôi một lúc rồi nắm chặt tay tôi dắt đi. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in mấy ngày trước vào cái đêm ấy, cái đêm mà tôi sốt cao 40 độ, bố đã ôm tôi chạy bộ đến bệnh viện và cảm giác khi thấy khuôn mặt bố lã chã những giọt mồ hôi nóng hổi. Thường ngày bố không phải là người hay thể hiện tình cảm yêu thương và quan tâm bằng những lời nói, tất cả đều lặng lẽ đọng lại trong từng giọt mồ hôi.
Khi ở bến xe bus, tôi sốt ruột hỏi bố: "Bố, ngày mai con có thể đi học chứ? Con đã nghỉ mất mấy buổi rồi.
"Ừ." Bố gật đầu.
"Tiểu Anh muốn con mua kẹo bông bảy sắc cầu vồng đấy. Lúc nhỏ con cũng rất thích ăn kẹo bông." Tôi hào hứng kể, rồi sung sướng nghĩ lại tuổi thơ ngày xưa đã thích thú như thế nào khi bố mua kẹo bông về cho mình ăn, và tự nhiên bật cười hạnh phúc.
"Ừ..."
Câu "Ừ" lần này của bố kéo dài hơn, hình như bố cũng đang chìm trong dòng hồi ức xưa. Từ sau khi mẹ mất, một mình bố đã cố gắng gánh vác và duy trì một gia đình đầm ấm. Vì căn bệnh thính giác của tôi thỉnh thoảng lại phát tác nên bố luôn phải gắng sức kiếm tiền, hy vọng có đủ tiền làm phẫu thuật chữa khỏi bệnh cho tôi. Nhưng tôi biết, chi phí cho ca phẫu thuật đối với hoàn cảnh hiện tại của gia đình tôi mà nói, thật sự là một con số không hề nhỏ, tôi cũng không muốn bố phải vất vả hơn nữa vì căn bệnh của mình.
Thực ra như bây giờ cũng rất ổn mà, chẳng phải vậy sao?
Cho dù... có lúc sẽ bị lỡ mất một vài điều khá quan trọng.
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ lung tung ấy để trở về với hiện tại, chiếc xe bus mà bố con tôi chờ vẫn chưa xuất hiện.
"Lộc Hàm, con chờ bố ở đây một chút." Bố vỗ vai tôi nói đi có chút chuyện nhưng lại không nói đó là chuyện gì.
"Vâng." Tôi hơi chần chừ, mỉm cười gật đầu.
Bố càng đi càng xa, dòng người đi lại trên đường nhanh chóng che khuất dáng người lặng lẽ của bố, hàng loạt thứ âm thanh sống động và huyên náo đang chuyển động trong đôi tai tôi, tất cả sao bỗng trở nên chân thực quá đỗi. Nếu cứ mãi chân thực như vậy thì tốt biết bao...
Bất chợt, trong kẽ hở giữa biển người đông đúc ấy xuất hiện một bóng hình sáng sủa và một mái tóc màu vàng kim bắt mắt. "Là anh chàng vừa nãy?" Con tim lại bị đánh thức, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tôi bất giác vội vã đuổi theo.
"Này! " Vì không biết tên nên đành dùng phương thức xưng hô bất lịch sự ấy để cưỡi gió đạp sóng giữa biển người trên đường.
Dừng lại đi! Này!
Tôi đang thầm nguyện cầu.
Cuối cùng, cậu ta cũng dừng lại.
Trước một quầy bán hoa tươi, cậu cúi người, dùng tay chạm vào một bó hoa sao.
"Này." Tôi càng ngày càng tiến đến gần cậu ta, nhưng cậu ta dường như vẫn không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Binh, binh, binh.
Tôi mải đưa mắt nhìn theo anh chàng phía trước, không cẩn thận nên va vào quầy hàng bán đồ trang sức bên đường. Lập tức, những thứ trang sức tinh xảo đẹp đẽ rơi xuống đất.
"Này. Đi đứng kiểu gì vậy?" Chủ quầy hàng tức giận kéo tôi lại.
"Thực xin lỗi." Vừa xin lỗi, vừa tiện tay cầm một chiếc dây chuyền mặt hình chữ thập, "Cháu mua chiếc này, thực xin lỗi..".
Nghe thấy tôi nói mua hàng, chủ quầy hàng mới chịu buông tha. Luống cuống rút tiền ra trả, khi quay ra nhìn về phía trước mặt thì bóng dáng mà tôi đang đuổi theo ấy đã như một cơn gió biến mất không để lại dấu vết.
Vẫn không thể đuổi kịp người đó sao? Sững sờ đứng giữa phố, hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì đó, trống rỗng.
Cả thế giới xung quanh bỗng nhòa đi như trong ảo ảnh, giữa biển người đông đúc kia hoàn toàn không thấy bóng hình mà con tim tôi đang mong đợi.
Tôi quay trở lại bến xe bus với dáng vẻ ủ rũ, bố cũng đã quay trở lại rồi, trong tay bố cầm một cây kẹo bông bảy sắc cầu vồng.
"Chào mừng con xuất viện." Bố đưa cây kẹo bông cho tôi.
"Cảm ơn bố." Hóa ra vừa nãy bố đi là để mua cho tôi cái này.
Tôi ôm chầm lấy bố, tâm trạng hụt hẫng bỗng chốc tan biến như những con sóng ngoài khơi.
"Thật ngon. Đây chính là hương vị ngày xưa." Tôi cắn một miếng, kẹo bông mềm mềm tan ngay trong miệng, ngọt lịm.
"Đứa con ngốc." Bố nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt bố toát lên vẻ hiền từ ấm áp.
Tôi bĩu môi. Nhìn vẻ mặt đó của tôi, khóe miệng bố khẽ chuyển động, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi biết : bố đang cười.
Từ ngày mẹ mất, bố rất ít khi cười, mà thực ra, khi bố cười, trông rất đẹp trai.
"Chút nữa công ty còn có việc, bố chỉ có thể đưa con lên xe rồi về nhà nghỉ ngơi trước, có được không?"
"Vâng." Tôi khẽ gật đầu, dạo này vì phải chăm sóc tôi mà bố đã bỏ bê rất nhiều việc, tôi không thể tiếp tục để bố phải phân tâm thêm nữa.
Gần về đến nhà, tôi xuống xe.
Bầu trời lúc đó được lấp đầy bởi những đám mây mang sắc hồng của hoa tường vi, những đám lá cây rậm rạp trước mặt đang đung đưa trong gió. Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống mặt đất, không gian điểm lên màu vàng kim thực sự mê hoặc lòng người.
Nhàn rỗi và vô vị, tôi đá tung mấy viên đá nhỏ trên đường, cứ như vậy, từng viên, từng viên. Tôi đã từng nghe người ta nói rằng, nếu bạn gặp ai đó ba lần trong một ngày, tức là bạn có duyên với người đó...
Tôi đã gặp anh chàng kia hai lần rồi, liệu có gặp đến lần thứ ba không nhỉ?
Nghĩ rồi tôi khẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, thẳng tầm mắt tôi, phía mấy hàng cây xa xa đột nhiên thấp thoáng một bóng hình quen thuộc, trên tay cầm bó hoa sao. Không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mắt!
Lẽ nào là anh chàng kia?
Lúc gặp lần thứ hai trên đường, tôi nhớ là khi đó cậu ta có dừng lại ở một cửa hàng hoa, các ngón tay mân mê một bó hoa sao.
Tôi vội vã tiến lên phía trước, băng qua cái cây trước mặt, vỗ vai người đó.
"Này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com