Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Phế tâm.

Chap 10: Lời kể của Lộc Hàm.

Ngồi im lặng, màn đêm cô tịnh nhuốm lấy cơ thể. 

Tôi không hề biết, Ngô Thế Huân lại có một tuổi thơ đau khổ. Tất cả tôi đã nghe từ chị Lệ, tuổi thơ của anh ấy lại khố khăn như thế. Ngô Thế Huân tàn bạo như vậy, tất cả đều là do những hồi ức đau thương trước kia.

Bỗng chốc tôi có cảm giác như bản thân là kẻ có tội. Tôi đã cướp đi hạnh phúc của Thế Huân.

Ngồi bần thần, đưa mắt nhìn bóng lưng anh ấy lên lầu mà trong lòng không ngừng tự hỏi. Rốt cuộc tôi đã từng làm gì anh ấy, đã từng lấy đi của anh ấy những gì. Có thể có cách nào khiến anh ấy bình thường trở lại được không.

Bước đi lên cầu thang bỗng tôi khựng lại. Thế Huân vẫn đứng ở hành lang.

Ngô Thế Huân quay lại nhìn tôi. Hai ánh mắt giao nhau, ánh mắt của anh ấy như cứa sâu vào tâm can tôi.

 Anh ấy lại gần phía tôi, sắc mặt không có gì thay đổi, thanh âm nhàn nhạt 

- Mày nghe cho rõ...

Anh nói ngắt quãng:

- Tao ghét mày, dù ra sao cũng vẫn ghét, đừng mơ tưởng vô vọng.

Tôi nhìn anh ấy. Anh ấy chỉ chán ghét, đóng mạnh cửa.

Tôi xin lỗi.


............................................................................

Sáng, tôi tỉnh dạy khá muộn, có lẽ là khoảng 8 giờ sáng. Đi xuống tầng dưới, ngạc nhiên khi thấy Thế Huân đang ngồi trong phòng bếp, anh ấy vừa nhâm nhi cốc sữa vừa chăm chú đọc tờ báo.

- Lộc hàm dạy rồi sao?- chị Lệ vừa lau bếp vừa nhìn tôi.

Gật nhẹ đầu, tôi nhìn Thé Huân. Hôm nay anh lại có thời gian thảnh thơi để ngồi đây.

Tôi nhẹ nhàng đi đến bên chị Lệ. Bỗng ngoài cửa có tiếng chuông. Chị ấy lau tay, chạy ra không quên nói với tôi:

- Em lấy sữa trong tủ lạnh mà uống.

Tôi e dè quay lại nhìn Thế Huân. Lúc này, anh ấy đứng dậy đi ra phòng khách.

Đến cuối cùng, anh ấy vẫn không liếc tôi lấy một cái.

Tôi nhanh chân đi đến bên tủ lạnh, lấy ra cốc sữa. Bên ngoài tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng. Có lẽ là khách của Thế Huân.

Cầm lấy cốc sữa, tôi muốn rời khỏi đây nên định lên phòng. Chợt tiếng của Thế Huân gắt lên.

- Cô tìm đến tôi để làm gì, tôi đã nói đừng bao giờ gặp lại. Cô không hiểu sao?

Tôi tò mò, lại gần nhìn vào khe cửa nho nhỏ. Trong căn phòng rộng lớn, Thế Huân ngồi trên ghế, phía dưới có nữ nhân đang quì, cô ấy nói: 

- Hãy cho tôi vay ít tiền, được không?

- Chẳng phải tôi đã bảo sau khi làm chuyện đó cô đừng bao giờ gặp lại tôi sao?- Thế Huân vẫn ngồi trên ghế, thanh âm khó chịu.

Cô ấy kiên nhẫn, vẫn van nài Ngô Thế Huân.

- Xin anh đó, gia đình tôi rất khó khăn, tôi xin anh.

Thế Huân cười như không cười:

- Thật nực cười, bán đứng bạn trai của mình rồi lại mặt dày tìm đến tôi sao?

Cô gái đó im bật. Đầu hơi cúi xuống.

Thế Huân hạ giọng xuống:

- Bạch Kim Yến, tôi cảm ơn cô chuyện đã giao Lộc Hàm cho tôi, nhưng giúp cô nữa thì có lẽ không được. Số tiền tôi đưa cho cô vẫn chưa đủ sao.

Nghe thấy ba từ " Bạch Kim Yến" phát ra từ miệng Ngô Thế Huân. Tôi kinh ngạc, chân tay run rẩy như ăn phải ngải, cốc sữa cầm trên tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Hai người họ quay lại, tôi nhanh chân chạy mất. Tôi muốn rời khỏi đây. Tôi ghét nơi này.

Tôi sai rồi. 

Khóa chặt cửa lại, khuôn mặt tôi trắng bệch. Cơ thể không đứng vững nổi, hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi khóc. Trượt xuống sàn nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin vào tai mình. Tôi rơi vào tay Ngô Thế Huân, tất cả đều là do Bạch Kim Yến âm mưu với anh ấy. Tôi thật sự không muốn tin, không muốn tin chút nào. Chẳng lẽ trên đời này thật sự chẳng có ai đứng về phía tôi. Mọi thứ chấm dứt tất cả sao. Đến một chút niềm hi vọng mong manh tôi cũng chẳng có.

Tôi không nhìn thấy bản thân mình trước mắt. Rốt cuộc phải làm sao để chấm dứt loại chuyện này.

Đau đớn...

Nghẹn ngào...

Tôi khóa chặt cửa, thời gian trôi qua cũng không thèm để ý.  Đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài mới giật mình ngước lên. Từ bên ngoài, có tiếng nói của Thế Huân:

- Mở cửa.

 Gạt đi nước mắt, tôi đứng dạy mở cửa. Thế Huân đứng ngay trước mặt tôi. Anh ấy mất một lcus mới hỏi tôi:

- Nghe thấy hết rồi?

Tôi không trả lời, chỉ cúi mặt xuống, hai tay đan chặt vào nhau. Tiếng võ vụn trong trái tim như phát ra. Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi muốn biến mất khỏi thế giới cay nghiệt này.

- Đã nghe thấy rồi, vậy còn lưu luyến Bạch Kim Yến sao?

Tôi vẫn không nói gì, chỉ im lặng.

- Kể cả khi cô ta đã bán đứng mày, mày vẫn lưu luyến cô ta sao?

Tôi lại run rẩy.Bạch Kim Yến đã bán đứng tôi. Lời nói phát ra từ miệng anh ấy rất cay độc. Tôi không dừng được việc bản thân đau đớn. Từ trước cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ đến cô ấy, tôi đã thật sai lầm khi luôn tin tưởng Bạch Kim Yến, vẫn luôn lo sợ Thế Huân sẽ hại cô ấy. Tôi thật là ngu ngốc khi tin tưởng Bạch Kim Yến. Tôi vì cô ấy mà để Ngô Thế Huân chà đạp. đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao bản thân lại ngu ngốc như thế.

Mặc dù biết anh ấy không thích tôi khóc trước mặt,  nhưng tôi không thể dùng được. Sự đau đớn bao phủ, thấm dần qua từng thớ thịt. Người tôi tê dại.

Tôi bật khóc. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Ngô Thế Huân bỗng ôm lấy tôi vào lòng. Khuôn mặt tôi thất thần, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Thế Huân im lặng ôm lấy tôi.

Tôi đau đớn, hai tay cố gắng đẩy người anh ấy ra nhưng anh càng ôm chặt hơn.

Tiếng khóc của tôi vang khắp hành lang.

Thế Huân tựa cằm vào đầu tôi, giọng nói lạnh lùng của anh ấy càng khiến tôi thêm đau lòng:

- Đau phải không?

Tôi chỉ khóc, không trả lời.

- Bây giờ mới biết cảm giác đua đớn phải không?

Thật sự rất đau. Đau đến thấu tâm can. Bây giờ tôi đã biết cảm giác đau đến tận cùng, đau đến nỗi tim gan đều tê dại.

Anh buông tôi ra, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi. Trong con ngươi màu tím của anh ấy, hình bóng tôi ẩn hiện mờ nhạt.

- Vào phòng.

Tôi sực tỉnh, đến cuối cùng thì chất giọng của anh vẫn lạnh lùng tàn ác.

Thế Huân đẩy tôi vào phòng, khóa trái cửa lại. Tôi hoảng loạng lùi dần về phía sau.  Thế Huân tiến lại.

- Mày biết rằng Bạch Kim Yến đang cần tiền phải không?

Tôi sợ hãi, lùi về phía sau cho đến khi lưng mình chạm tường.

Anh nhếch mép nhìn tôi:

- Nếu mày làm tao thỏa mãn tao sẽ cân nhắc cứu gia đình nó, mày nghĩ sao?

Ngô Thế Huân đến cuối cùng, anh vẫn lợi dụng Bạch Kim Yến để chèn ép tôi. Thế Huân vẫn lợi dụng cô ấy để hành hạ tôi. 

Đồ bỉ ổi.

Đến cuối cùng thì vẫn là điều kiện, một điều kiện kinh tởm.

- Nếu đêm nay mày làm tao thấy thỏa mãn thì tao sẽ giúp Bạch Kim Yến, dù sao thì cả đôi bên đều có lợi?

Tôi đã đi đến bước đường cùng, không thể quay đầu lại.

Tôi hận anh ấy.

Tôi không muốn bán đứng bản thân mình nhưng lại không thể dừng lại được. Cô ấy đã lừa dối tôi nhưng vẫn là người con gái mình đã từng yêu. 

Tôi nhắm mắt lại. Bản thân chìm vào nỗi tuyệt vọng sâu thăm thẳm.

Đến cuối cùng tôi vẫn chỉ là một đứa ngu ngốc. Là một thứ tiêu khiển cho Ngô Thế Huân.

Đêm hôm đó, tôi không muốn nhớ đến sự nhơ nhuốc của bản thân.

Tôi chỉ nhớ, anh ấy đã nói với tôi thế này. Tôi khắc cốt ghi tâm lời nói của anh ấy.

Mày sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi cuộc đời tao.

Chỉ khi nào tao chết đi, lúc đó mày sẽ được tự do.

End chap 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com