Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HunHan [longfic][HE][MA] Người Sói Chap 13

Chap 13:

Một tuần trôi qua, Lộc Hàm chẳng thiết ăn uống gì, gương măt cậu xanh xao nhợt nhạt hẳn đi. Dù cho đám tì nữ có cầu xin như thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn không chịu ăn một thìa cơm hay muỗng cháo.

Ngô Phàm bận chuyện nước nhưng cũng phải hủy bỏ cả cuộc thiết triều để đến hậu cung thăm cậu. Hắn thật không ngờ Lộc Hàm có thể ương bướng lì lợm đến mức tự hành hạ bản thân mình.

Vừa bước vào phòng Lộc Hàm, Ngô Phàm đã nổi giận quát tháo bọn nô tì:

- Biến hết ra cho ta!

Tất cả gia nô vô cùng hoảng sợ, vội vàng cùng đám lính hầu lủi ra ngoài. Trong căn phòng rộng còn độc hai người, bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu.

Ngô Diệc Phàm bưng lấy bát cháo nóng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường- bên cạnh tiểu Lộc.

- Lộc Hàm..nghe ta, ăn chút cháo nóng đi!

Vẫn giữ nguyên biểu cảm lì lợm, ương bướng ban đầu, Lộc Hàm quay phắt mặt đi:

- Không, người đừng ép ta, ta không muốn ăn gì cả!

Ngô Phàm cau mày. Sự lì lợm của tiểu Lộc lúc này thật chẳng khác nào ngòi lửa châm nổ quả bom luôn được ủ kĩ trong người hắn.

Bực mình quá, Ngô Diệc Phàm đặt bát cháo xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh giường rồi thô bạo ép Lộc Hàm nằm xuống, hắn thương bên trên, một  tay giữ chặt tay tiểu Lộc, tay kia múc lấy một muỗng cháo đưa vào miệng mình rồi cúi xuống ép Lộc Hàm phải  mở miệng. Ngay khi đôi môi cậu hé mở, chớp thời cơ, hắn thực hiện ý định của mình: Một nụ hôn hoàn hảo với hắn luôn là như vậy!

Cháo được truyền từ miệng Ngô Phàm sang khoang miệng Lộc Hàm rồi trôi xuống cổ họng cậu. Tiểu Lộc bất đắc dĩ phải nuốt xuống. Cứ nhiều lần như vậy, Ngô Diệc Phàm đã ép Lộc Hàm '' ăn'' hết bát cháo, dù cho đó không phải là cách ăn đúng nghĩa!

Lộc Hàm ho sặc sụa , nước mắt lại giàn ra , nhưng Ngô Phàm đâu có buông tha cho cậu dễ dàng như thế?

Hắn lại cúi xuống và chiếm hữu đôi môi của cậu. Hắn hôn cuồng nhiệt và điên dại hơn bao giờ hết.Môi Lộc Hàm đau rát, đỏ lên và bắt đầu tứa máu. Đến khi khuôn miệng nhỏ xinh của tiểu Lộc nho nhoét máu đỏ thì Ngô Phàm mới chịu rời đi, dịch vị của hắn cùng với một chút máu trôi xuống cổ họng Lộc Hàm làm cậu có cảm giác buồn nôn.

Ngô Phàm tiến đến hành hạ phần cổ của cậu. Hắn cường bạo xé rách tan bộ y phục mỏng manh trên người tiểu Lộc, thỏa mãn hôn lên khắc người nai nhỏ, không bỏ qua chỗ nào. Cơ thể Lộc Hàm bây giờ, hỏi có chỗ nào Ngô Phàm còn chưa thử qua không?

Chần chừ chỉ mất thời gian hơn! Ngô Diệc Phàm đưa thẳng phần đàn ông to lớn của mình vào cúc hoa của tiểu Lộc. Lộc Hàm đau đớn, cắn chặt môi. Vết thương hạ thể mà mấy hôm trước hắn gây ra cho cậu còn chưa kịp lành, vậy mà giờ đây cậu lại phải tiếp tục hứng chịu cơn dục vọng này.

Tiểu cúc bé nhỏ vốn không quen, lại chưa được mở rộng đã phải đón nhận thứ to lớn đột ngột, không thích nghi kịp mà rách ra. (?) Lộc Hàm đau đớn tột độ, liên miệng van xin Ngô Phàm dừng lại, nhưng mà hắn mặc kệ, xúc cảm của cậu thì đâu có liên quan gì tới hắn cơ chứ?

Bên dưới, Ngô Diệc Phàm vẫn ra vào liên tục,  ngày càng nhanh, ngày càng mạnh hơn. Lộc Hàm tay nắm chặt lấy nệm, cứ như thể cậu bỏ tay ra là sinh mạng cũng bay theo những nhịp đưa đẩy của kẻ bên trên. Cúc hoa ngày một đau rát hơn, tiểu Lộc như muốn ngất đi, nhưng mỗi nhịp đưa đẩy của Ngô Phàm thì không cho phép cậu ngất. Đôi mắt cậu bắt buộc phải mở, dù cho nó có đang bị nhòa đi vì nước mắt....

Sauk hi đã ra đến hàng chục lần, khi đã hoàn toàn thỏa mãn dục vọng, Ngô Diệc Phàm mới dừng lại. Lúc này nhìn xuống gương mặt Lộc Hàm đã thấy trắng bệch không chút huyết sắc, nệm trắng giờ bê bết máu đỏ thẫm. Đôi mắt Lộc Hàm đang nhìn hắn, giống như cầu xin vậy.

Dù cho trong thâm tâm đang lo lắng cho Lộc Hàm, nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn không biểu lộ ra ngoài, thay vì nói một câu an ủi thì hắn lại buông lời lạnh ngắt:

Đứng dậy đi, còn nằm đó khóc lóc cái gì?

Hắn biết rõ  tiểu Lộc  đang đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, nhưng vẫn mặc nhiên coi như không biết. Ngô Diệc Phàm điềm nhiên đến lôi Lộc Hàm đứng dậy, đến giữa chừng thì buông tay cậu ra. Lộc Hàm chân run run đứng không cả vững, hai tay phải vịn tạm vào thành giưỡng để không ngã khụy .Nhìn thấy cậu như vậy, hắn như phát điên lên.

Ngô Phàm bực tức tát mạnh một cái vào mặt Lộc Hàm. Cái tát mạnh đến nỗi làm tiểu Lộc yếu ớt  choáng váng,lảo đảo ngã lao vào tường. Vết rách ở tiểu cúc bị kinh động lại bắt đầu chảy máu, máu đỏ thẫm chảy dọc hai bên bắp đùi Lộc Hàm.

Lộc Hàm run rẩy vịn tay vào bàn muốn đứng dậy nhưng không thể. Máu chảy ra ngày càng nhiều, đọng thành vũng dưới nền đất nơi cậu đang ngồi. Tiểu Lộc nhìn máu của mình mà càng them tuyệt vọng. Còn Ngô Phàm, hắn chỉ đứng trơ ở đó, lạnh lẽo như bức tượng đá không hồn.

Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ xuất cung!

Ngô Phàm nói xong thì bỏ đi.

Lộc Hàm khó khăn lê từng bước nặng nhọc đến bên bồn tắm, cố gắng ngâm mình vào làn nước, để tinh dầu hoa hồng lan tỏa khắp cơ thể. Rõ rang là hắn muốn giết chết cậu mà không cần dùng dao đây. Biết cậu đau đớn như vậy mà còn lệnh xuất cung là sao. Thật tàn nhẫn quá mức!

..............

Kiệu đã đợi sẵn, Lộc Hàm dù muốn hay không vẫn phải đi. Cậu nắm chặt tay, cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Ngô Phàm, cậu muốn làm hắn nhụt chí, muốn làm hắn tức giận, vẻ mặt của hắn sẽ không còn đắc thắng được nữa.

Tiểu Lộc khập khiễng bước lên kiệu, gương mặt bình tĩnh, cậu đang cố nén cơn đau xuống đáy lòng.

Suốt dọc đường đi, Lộc Hàm chỉ ngồi yên lặng, cậu không nói cũng chẳng cười, im lìm như một bức tượng đá sống động. Từ trong kiệu, Lộc Hàm có thể cảm nhận được sự náo nhiệt bên ngoài, và cậu biết như vậy là đã ra khỏi cung rồi.

...........

Kiệu dừng lại. Lộc Hamg bước ra ngoài, chợt cảm thấy xung quanh vô cùng ven thuộc, Đây khuôn viên rộng rãi với hoa đào 4 mùa đều nở rộ..Chẳng phải là phủ của Phác Xán Liệt sao?

Đang mải mê ngó nghển khắp nơi, bất chợt, tiểu Lộc bị kéo về thực tại bởi giọng nói quen thuộc.

Hoàng thượng và hoàng phi tới thăm, thần thật thất lệ khi không kịp nghênh đón từ xa, xin hoàng thượng thứ tội...- Là Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đang khấu đầu.Bình than!- Ngô Phàm mỉm cười- Không cần đa lễ!

Lộc Hàm nhìn Ngô Phàm, ánh mắt hắn không còn vẻ lạnh lẽo mọi khi nữa, có chút gì đó ấm áp hơn chăng?

Tạ hoàng thượng!

Xán Liệt và Bạch Hiền đứng dậy. Bạch Hiền vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp Lộc Hàm đang nhìn mình, cậu ngạc nhiên tột độ

''Người này...sao lại có thể...''

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Lộc Hàm đã tiến tới khoác tay Bạch Hiền, cậu nở nụ cười tươi nhất có thể, nhìn Ngô Phàm mà nói:

Hoàng thượng, người cho phép tiểu Lộc đi dạo cùng Phác phu nhân nhé?

Ngô Diệc Phàm nghe tiểu Lộc nói vậy thì gật đầu. Hắn vô cùng ngạc nhiên, sao đến đây, Lộc Hàm lại thay đổi tính cách nhanh đến thế, lại còn cười với hắn gần gũi như vậy nữa?

..............

Bạch Hiền đi dạo trong ngự hoa viên cùng Lộc Hàm, hai người đi song song nhau, không gian ngập sắc hoa đào, giờ lại them hai nam nhân cũng đẹp tựa thần, cảnh sắc ở đây quả là tôn người ta lên đến mức trên cả hoàn hảo.

Rất nhẹ nhàng, Lộc Hàm cất tiếng trước:

Có phải ngươi rất ngạc nhiên khi ta trở lại đây trong ngôi vị này...?

———————————————END CHAP 13————————————-

Thấy sao? Cmt nhận xét đê nào :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com