Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Dị năng.

Thiệu Chính Lan vừa ăn xong phần mình, đang rất hứng thú muốn nhìn xem Nhiếp Dịch sẽ đối xử với Tề Cảnh Trần như thế nào. Khi cô nhìn thấy toàn bộ cảnh này, lại càng coi thường Tề Cảnh Trần hơn.
Trong thời đại hòa bình, được yêu thương mà kiêu ngạo có thể xem là tình thú, nhưng ở thời kì tận thế hành động này là đang tự tìm đường chết!
Bình Thắng Siêu cũng suy nghĩ giống như Thiệu Chính Lan, thậm chí cậu còn có nhiều cảm xúc hơn. Chết tiệt! Lão đại nhà mình mang đồ ăn cho mà thằng cha này còn ghét bỏ, đúng là tức điên mà!
Tưởng Hoài đậy nấp cái chai cũ lại, nhìn thoáng qua Nhiếp Dịch, rồi lại nhìn Nghiêm Triết.
Ngược lại, lúc này thái độ của Nghiêm Triết lại như không có gì.
Tề Dao Dao muốn giải thích dùm anh trai của mình: "Anh trai em không được khỏe... ", nhưng giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ. Không chỉ nôn ra, thái độ của anh trai còn không tốt... Có khi nào hai người bọn họ bị bỏ lại không.

Mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều đang chờ phản ứng tiếp theo của Nhiếp Dịch.

Nhiếp Dịch nghiêng người về phía trước, không chỉ không tức giận mà còn thuận miệng hỏi: "Vậy cậu muốn ăn cái gì? Tôi đi làm cho cậu ăn."

Cằm của Bình Thắng Siêu sắp rớt cả ra, người này thực sự là lão đại của mình sao? Có phải bị người khác chiếm xác rồi không?
Tề Cảnh Trần không hề mở mắt, thản nhiên trả lời: "Cái gì tươi tươi."

Nhiếp Dịch đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước đây sau khi chiêu mộ được rất nhiều người. Tề Cảnh Trần đã từng kêu gọi người trong căn cứ trồng rau, trong khoảng thời gian đó, họ thường có rau tươi để ăn. Tề Cảnh Trần thực sự đã ăn rất nhiều, anh thậm chí còn nhìn thấy Tề Cảnh Trần trong khi đang đi dạo trên cánh đồng thì đột nhiên cúi xuống xé một lá xà lách để ăn.
Lúc trước nhu cầu của Tề Cảnh Trần rất ít, cậu chưa bao giờ nhắc tới những gì mình thích, cậu có thể ăn tất cả các loại thực phẩm cũ được lưu trữ trong căn cứ. Chính vì vậy càng khiến anh hoàn toàn không biết Tề Cảnh Trần thật ra không thích ăn những thứ đó.

"Tôi đi tìm ngay." Nhiếp Dịch lập tức nhét cánh gà đang cầm vào trong miệng.
Đã trôi qua một tháng kể từ ngày tận thế, những nơi như chợ rau, siêu thị đã không còn rau tươi, thịt tươi. Thời điểm này muốn kiếm được một ít thực phẩm tươi sống không phải dễ, nhưng... có người sẽ trồng rau trên ban công của họ, không phải không thể tìm được.

Nghĩ đến Tề Cảnh Trần kiếp trước có nói qua thời gian đầu của tận thế để có thể sống sót, đồ ăn ghê tởm như thế nào cũng phải ăn. Nhiếp Dịch càng nghĩ càng đau lòng, lại càng muốn tìm cho được rau tươi đem về.
Trước khi bị Nghiêm Triết phản bội, cho dù có gặp phải một số rắc rối thì với thế lực vững chắc của gia tộc và thực lực của bản thân, anh chưa bao giờ chịu thiệt thòi, còn Tề Cảnh Trần thì sao? Bị cơn sốt dày vò lại còn phải khó khăn vật lộn để sống sót.

Vừa rồi khi anh ôm Tề Cảnh Trần, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Tề Cảnh Trần rất cao.

Nhiếp Dịch ra lệnh cho hai vệ sĩ: " Hai anh ở lại đây chăm sóc cho cậu ấy, tôi đi rồi sẽ về ngay", sau đó lại quay sang nhìn Bình Thắng Siêu: "Cậu giúp tôi trông chừng cậu ấy". Nói xong, Nhiếp Dịch ngay lập tức đi ra ngoài. Mặc dù hiện tại Nghiêm Triết chỉ là người bình thường không thể gây rắc rối gì, nhưng anh vẫn nên đề phòng.
Ở kiếp trước, vào thời điểm này Nhiếp Dịch mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không đi được bao xa, dù sao đối với dị năng anh chỉ có thể tự tìm tòi, thậm chí càng thích dùng súng hơn, nhưng hiện tại... Sau khi rời khỏi nhà, Nhiếp Dịch sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để điều khiển sương mù đỏ trong tâm trí luân chuyển về một hướng, và sau khi sương mù đỏ bắt đầu luân chuyển, nó dần trở nên dày hơn ... Sau khi tận thế hơn nửa năm, khu an toàn của Thành phố B sẽ tiến hành phân cấp dị năng. Tất cả những người có dị năng nhưng không phát hiện được gì trên CT não bộ đều là dị năng giả cấp một. Nếu phát hiện vật thể giống như chất lỏng không xác định trong não thì là dị năng giả cấp hai. Nếu trong não có "tinh hạch" hình dạng giống như "hòn đá" chính là dị năng giả cấp ba.
Trước đó, không ai biết làm thế nào để phân cấp dị năng, thậm chí sau phương pháp phân loại này, bởi vì những người có dị năng nhưng sức mạnh tinh thần thấp cũng không biết cách sử dụng chúng, không ai biết cách kiểm tra dị năng của họ, chứ đừng nói mọi người biết cách tu luyện như thế nào.
Mãi cho đến khi có người tình cờ thăng lên cấp bốn, mọi người mới biết nhiều hơn về dị năng.
Nhưng Nhiếp Dịch đã được sinh ra một lần nữa.
Trước khi anh sống lại, có người đã sắp xếp ra cả một bộ phương thức tu luyện và thăng cấp dị năng, ví dụ như dị năng giả cấp một trên lý thuyết có thể dùng sức mạnh tinh thần để khống chế năng lượng luân chuyển trong đầu mình, tạo thành từ trường, hấp thụ năng lượng xung quanh để tăng tốc độ khôi phục dị năng và tăng năng lượng dự trữ lên.
Sở dĩ nói "trên lý thuyết" là bởi vì những dị năng giả cấp một bình thường không thể sử dụng sức mạnh tinh thần và không có sức mạnh tinh thần để sử dụng, nhưng ... Nhiếp Dịch không hề bình thường.
Sương mù màu đỏ nhanh chóng quay cuồng trong tâm trí khiến Nhiếp Dịch đau đầu, nhưng anh đã sớm quen với cảm giác đau đớn nho nhỏ này, cũng không khiến anh khó chịu mà ngược lại càng khiến anh tỉnh táo hơn.

Dị năng dao động cũng không phải chuyện xấu, trên cơ bản tất cả dị năng giả hệ tinh thần đều do dị năng dao động kích thích đại não sinh ra.
Lúc trước do vội vàng chạy đến nên Nhiếp Dịch không có dọn dẹp tang thi lang thang bên ngoài tiểu khu. Vì vậy khi anh vừa đi xuống cầu thang đã gặp hai con tang thi đang lao tới.
Con người vẫn luôn có một nỗi sợ hãi không thể kiểm soát đối với tang thi, mặc dù lúc này tang thi rất yếu nhưng họ vẫn không dám xuống tay, về sau tang thi càng ngày càng mạnh, hối hận cũng đã muộn...

Nhiếp Dịch từ khi bắt đầu tận thế, chưa bao giờ sợ những thứ này. Hai quả cầu lửa được nén lại lần lượt bắn vào lông mày của hai tang thi, lập tức đốt một cái lỗ trên đầu chúng, hai tang thi ngã xuống đất không nhúc nhích.
"Cứu tôi với!" Có người trong tiểu khu nhìn thấy cảnh này từ xa, lập tức kêu cứu, nhưng Nhiếp Dịch lại phớt lờ, rất nhanh liền một mình chạy ra khỏi tiểu khu.
Nhiếp Dịch một mình đi ra ngoài, Nghiêm Triết ở trong phòng đột nhiên nói: "Tiền bối trước đó đã sử dụng nhiều dị năng như vậy? Lúc này lại một mình chạy ra ngoài có an toàn không?"
Nghe những lời này của Nghiêm Triết, sắc mặt của Bình Thắng Siêu thay đổi, ấn tượng của cậu đối với Tề Cảnh Trần thậm chí còn tệ hơn, nhưng Nhiếp Dịch đã yêu cầu cậu chăm sóc tốt cho Tề Cảnh Trần, nên Bình Thắng Siêu chỉ im lặng kìm lại sự khó chịu trong lòng.
Mặc dù Tề Cảnh Trần đang nhắm mắt, nhưng cậu có thể nghe rõ ràng những lời của Nghiêm Triết, cậu biết rằng Nghiêm Triết đang cố gắng gây chia rẽ, cũng biết mọi người trong đội của Nhiếp Dịch đều có ý kiến ​​​​với mình.
Nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm.

Kiếp trước mọi người còn nguyền rủa cậu, cậu vẫn sống đến cuối cùng, bây giờ chỉ bị vài người coi thường, thì cần gì để ý. Cậu thậm chí còn mong bọn họ năng nổ hơn, tốt nhất là giết chết mình luôn.
"Anh không lo lắng cho tiền bối chút nào sao?" Nghiêm Triết lại nhìn sang Tề Cảnh Trần: "Sao anh có thể nằm im như vậy?
Tề Cảnh Trần không thèm trả lời cậu ta, Tề Dao Dao lại lẩm bẩm: "Anh trai tôi đang bệnh, nếu anh lo lắng như vậy thì đi giúp đi."
Sắc mặt Nghiêm Triết đột nhiên cứng đờ, cậu ta là người thường, không có dị năng, không thể sử dụng dị năng không nói, ngay cả súng cũng không thể sử dụng, làm thế nào có thể giết tang thi?
"Phì." Thiệu Chính Lan không nhịn được bật cười, cô vốn không thích Tề Cảnh Trần, ấn tượng của cô đối với Nghiêm Triết cũng không tốt hơn là bao, nhìn thái độ của hai người bây giờ, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Khẩu vị của Nhiếp Dịch quả thực đặc biệt!
Nghiêm Triết cúi đầu, lại không nhịn được cắn chặt răng, tình cảm trước đây của Nhiếp Dịch đối với mình không thể là giả, Nhiếp Dịch luôn nghiêm khắc với người khác, nhưng đối với mình lại hoàn toàn khác, chỉ cần mình muốn, Nhiếp Dịch Dù bận rộn đến đâu cũng sẽ chạy đến ... Thực ra cậu ta không thích đàn ông, nhưng Nhiếp Dịch đã cứu cậu ta trong lúc tận thế đến, cậu ta đã nghĩ đến việc sẽ chấp nhận Nhiếp Dịch, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người như vậy?

So sánh thái độ của Nhiếp Dịch đối với mình và đối với người này, Nghiêm Triết chỉ cảm thấy thật mất mặt.
Tuy rằng cảm thấy thật khó thở nhưng Nghiêm Triết vẫn rửa sạch bát đĩa và cất chúng đi. Trước kia khi cậu ta làm những việc này Nhiếp Dịch sẽ giúp đỡ, đến cuối cùng sẽ là các vệ sĩ làm, nhưng bây giờ không ai để ý đến cậu ta.
Nửa tiếng sau Nhiếp Dịch trở về, lúc này trong tay anh cầm một chiếc túi ni lông đựng đầy rau.
"Tôi đem về một ít xà lách, hai quả mướp, một ít cà tím lấy từ ban công của một gia đình. Cậu muốn ăn như thế nào? có muốn ăn cơm không?" Nhiếp Dịch bước vào cửa thấy Tề Cảnh Trần vẫn nằm ở vị trí ban đầu trong mắt liền có chút ấm áp.
Tề Cảnh Trần cuối cùng cũng mở mắt, nhàn nhạt nói: "Luộc lên."
"Tôi lập tức nấu cho cậu." Nhiếp Dịch lập tức đem xà lách đi rửa sạch trước, sau đó dùng dị năng nấu nước luộc rau rồi đưa qua cho Tề Cảnh Trần.
Tề Cảnh Trần đối với rau xà lách này rất vừa ý, nên không từ chối nữa mà bắt đầu chậm rãi ăn. Lúc này cậu mới cảm thấy thật tốt khi được sống.
Nhưng sớm muộn gì tất cả thực vật đều sẽ không ăn được nữa... Nghĩ đến đây, cậu lại cảm thấy thật nhàm chán.
"Có muốn bỏ chút muối không? Muốn xào lên không?" Nhiếp Dịch không biết nấu ăn, dù sao trước khi tận thế anh cũng là một đại thiếu gia, sau khi tận thế lại không có nguyên liệu để luyện tập. Nhưng nếu Tề Cảnh Trần muốn ăn đồ ăn ngon, anh có thể học cách làm.
"Không cần." Tề Cảnh Trần trực tiếp từ chối, kiếp trước cậu đã phát hiện, mình vẫn thích đồ ăn tự nhiên không chứa bất cứ gia vị gì hơn.
Tề Cảnh Trần hoàn toàn không nói "cảm ơn", khi nói chuyện cậu thậm chí còn không cười, nhưng Nhiếp Dịch không thể nhịn cười khi nhìn thấy cậu ăn.
Cảnh Trần của mình khi ăn trông thật đẹp... Anh phải cố gắng hơn để mang về nhiều rau tươi, phải đem Cảnh Trần dưỡng cho béo lên.
Còn có thịt nữa...
"Cảnh Trần, em có ăn thịt không?" Nhiếp Dịch vừa đem mướp với cà tím bỏ vào trong nước vừa hỏi.
"Phải tươi." Tề Cảnh Trần trực tiếp nói, cậu đương nhiên ăn thịt, nhưng nhất định phải tươi.
"Lát nữa anh lại tìm cho em!"
"Anh rảnh lắm sao?" Tề Cảnh Trần nhét miếng mướp mà Nhiếp Dịch vừa luộc vào miệng, đột nhiên nói: "Nếu rảnh quá thì anh có thể đi cứu mọi người trong tiểu khu, nhiều người náo nhiệt."
Đúng là có nhiều người sẽ rất náo nhiệt, đối với một người đã trải qua giai đoạn cuối cùng của tận thế, Nhiếp Dịch cũng thích có nhiều người sống xung quanh mình hơn. Nhưng nếu có quá nhiều người, sẽ có người đến cướp Tề Cảnh Trần của mình!
Ở kiếp trước sau khi Tề Cảnh Trần và anh thành lập căn cứ, Tề Cảnh Trần đã đặt sự chú ý lên quá nhiều người...
Khoan đã, Cảnh Trần bây giờ đã khác.
Bây giờ Cảnh Trần đến đi bộ cũng lười, thật ra không phải lo lắng về việc Cảnh Trần sẽ quan tâm đến người khác, quan trọng hơn, mình thực sự cần thêm người ...

Những người vẫn đang ở trong nhà, có thể chỉ là một đám phế vật... khi mới tận thế không phải ai cũng là phế vật sao? Có thể đào tạo họ một chút...

Nhiếp Dịch lập tức nói: " Anh đi ngay bây giờ, em ngủ trước đi."
Tề Cảnh Trần bỏ miếng cà tím cuối cùng vào miệng, lại nằm xuống không nhúc nhích, cậu bị đói nửa tháng nay, bây giờ thật sự rất yếu.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com